Chương Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm nay trong nhà mở tiệc.
Trong nhà có tiệc, còn tôi trái lại ngồi trước bàn giấy, tay chống cằm thẫn thờ nhìn như ngây dại bức rèm châu trên cửa sổ. Rèm hạt châu! Những hạt châu bằng gỗ khắc, có lớn, có nhỏ, có hình bầu dục, có hình thoi, từng chuỗi buông rũ xuống như từng chuỗi giọt nước.Vì rèm châu này mà có lần Lục Bình bất mãn nói với tôi :

--Đây không phải quán cà phê, có ai lại dùng hạt châu làm rèm cửa sổ phòng ngủ đâu? Chỉ có em là luôn hứng thú với những vật có hình dạng kỳ quái!

--Chị hiểu gì nào? --Tôi hừ mũi --Rèm châu là vật đã có từ xưa giờ. Chị đọc nhiều thi thơ thì rõ!

--Ồ! Lục Bình mỉm cười -Đừng khoe mẽ thế. Ai chẳng biết cô hai nhà ta là chuyên gia thi thơ!

--Bỏ đi! Em còn không rõ khiếu thi thơ của em đáng xưng chuyên gia không, sao em còn không biết xấu hổ chứ ?--Tôi ngước cằm lên, chua chát tiếp mấy câu.

Chuyên gia thi thơ! Chị bớt châm chọc người ta đi! Bạn bè thân quen có mấy ai biết '' chuyên gia '' này của em, trái lại biết nhà ta có một cô gái tài năng được tuyển thẳng vào đại học T và một con ngốc thi rớt đại học!

--Được rồi! được rồi! Lục Bình bước đến, vò vò mái tóc ngắn của tôi, nhũn nhặn nói --Đừng buồn nữa! Thi rớt đại học không chỉ một mình em. Huống hồ, năm nay thi rớt thì sang năm thi lại, sang năm thi rớt thì còn năm tới nữa...

--Chỉ sợ đến khi chị làm giảng viên đại học rồi, em vẫn còn ở đó lo thi! --Tôi làu bàu.

--Lại ăn nói lung tung! Lục Bình lắc đầu, than dài.
Chị thật không hiểu em đấy, Tử Lăng! Với trí thông minh của em, em thật dễ dàng thi đậu vào đại học. Chị nghĩ....

--Chi không cần nghĩ --Tôi cắt ngang --Chị sẽ không bao giờ nghĩ ra. Không ai nghĩ ra, ngay cả bản thân em còn không nghĩ ra nữa là!

Lục Bình bối rối nhìn tôi, trong mắt chị chứa đầy vẻ thương xót, cảm thông, dịu đàng và quan tâm thắm thiết. trước nay chị luôn là người chị tốt! Một người chị đúng nghĩa! Tôi cười cười, nhướng mày, nói thoải mái :

--Đủ rồi, Lục Bình! Chị đừng nhăn nhó thế. Cho chị hay, em chẳng để ý tới chuyện đó. Không phải có hàng ngàn hàng vạn người thi rớt đại học sao? Em hả? Em....Tôi nhìn rèm châu, chợt đổi đề tài --Chị không cảm thấy rèm châu này đẹp sao? Không cảm thấy nó chứa dựng đầy ý tình sao?

Lục Bình giương mắt nhìn rèm châu.Tôi biết chị thật sự không nhận ra rèm châu đó đẹp và có ý tình gì, nhưng chị vẫn gục gặc đầu, bình thản nói :

--Đúng vậy nhìn kỹ nó thực ngộ nghĩnh!
Đây chính là chị, chính là Lục Bình, người chị hiền dịu, phục tùng, tốt bụng. Thâm tâm chị không chấp nhận rèm châu đó, chỉ vì chị không muốn làm phật lòng tôi.

Cả đời chị không hề muốn làm phật lòng bất kỳ ai. Xinh đẹp, học giỏi, nhân phẩm tốt, cha mẹ mong muốn chị có phẩm chất và học hành đều ưu việt thì chị phẩm chất và học hành đều ưu việt, cha mẹ hy vọng chị không yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học thì chị liền không yêu đương. Chị là người con điển hình mà bất cứ cha mẹ nào trên đời đều mong muốn. Chả trách cha mẹ xem chị như hạt ngọc trên tay, cũng chả trách tôi ở trước mặt chị so nhau càng thấy kém.

Rèm câu có ý tình, rèm châu đẹp u nhã, rèm châu là vật trong thi thơ, rèm châu giống từng chuỗi giọt nước...hiện giờ tôi chỉ có thể phát ngây với rèm châu này, vì đêm nay trong nhà có tiệc.

Tiệc được mở ra vì Lục Bình. Mùa hè năm nay, Lục Bình nhận được bằng tốt nghiệp đại học, tôi nhận được bằng tú tài, cha muốn đãi kách mừng chị em tôi, nhưng tôi sắp thi đại học, mẹ nhất quyết chờ sau khi tôi thi đậu sẽ đãi luôn một tiệc, song hỉ lâm môn, cho nên buổi tiệc kéo dài tới nay. Ai ngờ tôi trượt vỏ chuối, song hỉ biết thành độc hỉ! Đả kích bất ngờ này khiến mấy tháng liền mẹ tôi mất tinh thần.

Cứ thế, chớp mắt, gió thu heo hắt thổi, chớp mắt gió đông buốt giá về, Lục Bình lại thi được vào một cơ quan nước ngoài mà mọi người đều hâm mộ, có được công việc với lương bổng cao. Chuyện này làm cho mẹ tôi lại hồi sinh, lại hưng phấn. Ưu điểm lớn nhất của Lục Bình là có thể dùng hào quang của mình để che lấp ảm đạm của tôi.

Mẹ quên đi nỗi buồn rầu đo tôi thi rơt đai học, quên đi nỗi nhục này, mẹ phân phát thiệp mời rộng rãi, mời bạn học cũ,chị em kết nghĩa, bạn bè thân quen, cùng con cái của những người này, bạn học của chị....già trẻ đều có,chen chúc đầy nhà...Một buổi tiệc lớn!

Còn tôi, tôi chỉ có thể phát ngây với rèm châu của tôi.

Sắp 7 giờ rồi. Trong phòng khách tiếng người huyên náo.Tôi không biết mấy giờ mở tiệc, chỉ cảm thấy bụng sôi sùng sục. Tôi nghĩ mình nên vào bếp trộm ít thức ăn, không thể để bụng đói meo mà suốt đêm ngắm nhìn rèm châu của mình, nếu không, tôi sẽ tưởng tượng những hạt châu đó thành anh đào, kẹo dừa, bánh trôi, sô-cô-la! Hoặc giả, tôi có thể thản nhiên ra ngàoi tham gia tiệc tùng, chia hưởng thành công của chị.

Nhưng, tôi sao chịu nổi ánh mắt tội nghiệp, cảm thông của các chú các bác cô dì đó, lại còn nhà họ Sở nữa! Trời oi, tôi đã nghe thấy giọng Bắc Kinh đúng chuẩn của bác Sở gái dang sang sảng nói chuyện trên trời dưới biển.

Nếu thế, người đi cùng nhất định có Sở Liêm và Sở Y rồi! Đôi anh em cũng có hào quang chiếu bốn phương y như chị tôi phẩm chất và học hành đều ưu việt. Sở Liêm đẹp trai phóng khoáng, Sở Y tao nhã đáng yêu.
Trời ơi, tiêu rồi! Tôi thở dài, thà nhịn đói, ngoan ngoãn ngồi phát ngây ở đây!

Tôi không biết mình ngồi đã bao lâu, nhưng mũi và tai tôi rất nhạy, mũi ngửi được mùi thơm của tôm nướng, tai nghe được tiếng chén đĩa khua rổn rảng. Đêm nay vì người dự tiệc qúa đông nên đặt tiệc tự phục vụ ở nhà hàng Mỹ Nhi Liên. Nghe đồn, tiệc tự phụ vụ của nhà hàng Mỹ Nhi Liên rất ngon, chỉ cần ngửi mùi thơm cũng có thể đoán biết là đúng rồi. Tôi nhắm mắt tưởng tượng mọi người bưng đĩa, lấy đầy thức ăn, phân nhau khắp phòng khách vừa ăn vừa tán ngẫu. Dĩ nhiên, Lục Bình sẽ mặc sức đắc ý mà nở nụ cười quyến rũ của mình xoay vòng giữa đám khách. Ái da! Mùi vị đó có khác gì với minh tinh. Lục Bình, chị sinh ra chính là ngôi sao sáng của cha mẹ.

Tôi thật sự qúa đói rồi.
Tôi thật sự buồn chán.
Bụng tôi đang réo ùng ục.

Tôi bắt đầu cảm thấy rèm châu này thực chẳng có ý tình gì nữa.

Tôi thở dài dựa vào ghế, gác chân lên bàn giấy, tôi nghiêng đầu làm mặt khỉ, tôi cắn môi, tôi ngâm thơ....
bỗng nhiên tôi giật thót người, có tiếng gõ cửa phòng tôi.

--Ai? --Tôi cáu kỉnh hỏi.
Cửa bị đẩy bật ra, là cha!
Cha bước vào, khép cửa lại sau lưng, đi thẳng về phía tôi, lẳng lặng nhìn tôi.Tôi bĩu môi, giương mắt nhìn cha. Cha chớp chớp mắt, tôi cũng chớp chớp mắt, rồi cha bật cười.

--Con đói sắp chết rồi, phải không ranh con? --Cha hỏi.

tôi ngoẻo đầu, mím môi nín thinh.

--Đáng chết! --Cha mắng, chộp vai tôi, vỗ bốp vào mông tôi --Con còn không thay quần áo, trang điểm.

--Con giống một con vịt con xấu xí. Nhìn đầu tóc bù xù của con kìa....Thật tình mà nói, cha chưa từng hy vọng con giống chị con, vì con là con! Con không thích ăn cơm, không thích dự tiệc, cha cũng không ép con, nhưng con trốn ở đây chịu đói, cha thấy khó chịu qúa.Thế này --đến đây cha con mình cùng ăn trong phòng nhé! Cha biết ranh con dở nhất là nhịn đói mà!

Tôi phì cười, câu cổ cha, hôn lên gò má cha. Nắm tay cha, tôi cao hứng nói :

--Cha luôn bắc thang cho con leo, con hết cách hạ đài rồi. Giờ đi thôi! Chúng ta đi dự tiệc! Con đói sắp chết đến nơi!

--Con quyết định rồi? --Cha liếc tôi --Con không còn tôn thờ thứ mặc cảm tự ti đáng chết của con sao?

--Khi đói bụng thì không mặc cảm tự ti còn đáng tôn thờ gì nữa --Tôi thành thật đáp.

--Con không sợ ngoài có cọp ăn thịt con hả? --Cha cười hỏi.

--Hiện giờ con có thể ăn hết con cọp. Chỉ sợ là con ăn nó trước khi nó chạm tới con !--Tôi trừng mắt nói.

Cha cười lớn. Cười dứt, cha nhìn tôi chăm chú, vuốt mái tóc ngắn của tôi, gật đầu chậm rãi nói :

--Cho con biết này, Tử Lăng, tuy con không phải là chị con nhưng con luôn là bảo bối của cha! Đi, chải tóc đi, chúng ta dự tiệc. Hôm nay có rất nhiều khách thật thú vị. Con còn nhớ chú Phí Vân Chu không? Chú ấy đẫn em trai đến, là một người rất hay. Con nhất định sẽ thích nghe anh ta khoa trương. Còn có Đào Kiếm Ba, thằng nhỏ đẹp trai đó đang triển khai thế công với chị của con. Có chị em nhà họ Hứa, cả nhà họ Chương, Sở Liêm, Sở Y,...Nếu con không ra ngoài sẽ bỏ qua nhiều chuyện hấp đẫn, xem như con gặp xui rồi!

Tôi nhảy tới trước bàn trang điểm, cầm lược quào lia lịa lên mái tóc ngắn của mình. Gần đây tóc tôi mới uốn, theo cách của đám nữ sinh trường trung học, chứ không phải mốt gì. Tôi quào từng lọn tóc to lù xù phủ trên trán, hai đường chân mày đậm chẳng tí ti thanh tú, tôi làm sao mong đẹp được như Lục Bình! Nhưng, tôi là tôi, không phải Lục Bình.Tôi bất gíac ngẩng cao đầu, nhìn mình trong gương, áo sơmi carô, quần jean, thật không giống chút nào trong phục dự tiệc, nhưng mặc kệ! Tôi là tôi, không phải Lục Bình. Tôi quay đầu qua, đỡ cánh tay cha, mạnh dạn nói :

--Đi thôi!
Cha nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười xoà.

--Thế này sao? --Cha hỏi.

--Vâng. Con là vịt con xấu xí không biến nổi thành thiên nga.
Cha cười vui.

--Vậy thì đi thôi! Ngay tức khắc con có thể nếm được thịt bò cari tôm nướng.

Tôi nuốt nước miếng đánh ực một tiếng rõ to, thật mất mặt, tôi nhìn cha, cha cũng đang nhìn tôi trêu chọc, tôi nhăn mặt khỉ, cha cũng nhăn mặt khỉ, sau đó....

Chúng tôi mở cửa phòng, bước xuống thang, sải bước vào phòng khách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net