Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
liệt.

"Viễn Chủy à..." Hắn cười khổ sở, chỉ tay về phía sau.

"Cái gì?" Y gắt, quay ngoắt người lại và...

Phừng!!!

Khói lại bốc lên từ phía đầu trái núi lửa đang đỏ bừng bừng.

Xem chừng âm vực của lục thiếu gia họ Cung thật đáng kinh ngạc, không chỉ phụ mẫu và các ca ca bất động mà từ người làm đến đầu bếp khắp trong ngoài cũng đều nghe rõ mồn một, phen này thì chắc không biết chui vào đâu nữa rồi.

Viễn Chủy không sao nói nên lời, mặt mũi ngày càng đỏ, kết quả không chịu nổi những cái nhìn ẩn ý và tràng cười từ khúc khích chuyển sang vật vã của mấy ca ca nên đã thô bạo kéo Thượng Giác ra trước còn mình thì đứng áp sau lưng trốn.

"Thôi được rồi, ăn đi các con." Cung phu nhân tủm tỉm lên tiếng cứu nguy cho tiểu nhi tử.

Mông Viễn Chủy lúc này mà ngồi xuống cái ghế kia thì y đến khóc thét mất thôi, bực mình nhìn lên hung thủ của toàn bộ sự việc, y quay chiếc ghế để nó dựa vào bàn ăn rồi đẩy hắn xuống, thản nhiên ngồi lên lòng hắn.

"Viễn Chủy, con làm thế thì Cung công tử dùng bữa kiểu gì?" Cung lão gia lên tiếng khi thấy trò quái đản của hài tử, bắt người ta ngồi quay lưng về phía bàn ăn trong khi mình ung dung tọa trên đùi người ta, thậm chí còn bắt người ta vòng tay giữ sau lưng cho khỏi ngã, hỏi có tai quái không chứ.

"Kệ con, phạt hắn tội... vừa xong." Viễn Chủy ngúng nguẩy, cố tình nhún nhún lên người Thượng Giác.

Y ngang nhiên thưởng thức biết bao món ngon trước con mắt thèm thuồng của hắn, bình thường thì cũng không đến nỗi nhưng vừa làm nhiều 'hoạt động' mất sức như vậy, không ôm bụng vật vã mới là lạ.

"Chủy Chủy à, ca đói..." Hắn nhìn y với đôi mắt cún con.

"Đói là chuyện của chàng, không quan tâm." Y phũ phàng.

Bị ái nhân giận, rồng ngơ xị mặt ra, trông đến là tội. Mà nếu trông được mặt rồng ngơ thì chỉ có người ngồi đối diện mà thôi, vì thế nếu có thấy tội thì cũng chỉ có người ấy mà thôi.

"Này!" Y gọi hắn.

"Hử?" Thượng Giác ngẩng lên nhìn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy một cảm giác êm mềm ngay bờ môi mình, tiếp đó thì có thứ gì đấy được đẩy vào trong miệng.

"Coi như ta làm phúc, không để chàng chết đói." Viễn Chủy mặt mũi đỏ bừng, ngó lơ qua chỗ khác. Hắn cười toe toét, nhai lấy nhai để miếng thịt trong miệng và tiếp tục đòi y nhiều hơn, cả Cung gia ăn cơm mà nhai cứ trệu trạo bởi thứ không khí đầy màu hồng thi nhau phát ra ngùn ngụt từ 2 phía.

Hai phía?

"Thừa Hoàng, ta muốn ăn món này."

"Thừa Hoàng, cắt nhỏ cái kia ra."

"Chàng có phải đồ ngốc không thế, phải gỡ xương thì ta mới ăn được chứ."

Thế đấy, giờ thì chắc ai cũng hiểu nỗi khổ Cung gia.

Cơm nước xong xuôi, Thượng Giác ẵm Viễn Chủy ra phòng khách và lại tiếp tục để y trên lòng mình, hai tay ôm lấy lưng người thương.

"Ờm... Cung công tử... người với Viễn Chủy nhà chúng tôi có thể coi là hữu duyên thiên lý, giờ ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, chắc không cần Cung mỗ đây nói ra thì người cũng hiểu." Cung lão gia lên tiếng sau khi già trẻ lớn bé nhà họ Cung đã an tọa.

"Bá phụ cứ yên tâm, lấy Viễn Chủy về con nhất định sẽ chăm sóc đệ ấy thật tốt, tuyệt đối không để Viễn Chủy phải chịu thiệt thòi."

"Ừm, người biết vậy là tốt, vậy bao giờ người muốn đón Viễn Chủy nhà chúng tôi qua đằng ấy."

"Dạ, đương nhiên càng sớm càng tốt, nhưng cũng còn tùy ý Viễn Chủy nữa ạ." Thượng Giác mỉm cười, khẽ lắc lư người thương.

"Con không muốn qua bên ấy sớm quá đâu, đợi thêm nửa tháng nữa đi." Y phụng phịu.

"Tùy ý bảo bối mà." Thượng Giác mỉm cười.

"À, thế Cung công tử này, bình thường ở nhà người làm gì?" Cung phu nhân hỏi, ý bà muốn ám chỉ nghề nghiệp.

"Ơ... làm gì ạ... con chỉ... ngồi viết và đóng dấu thôi..." Thượng Giác ngẩn người, đúng là từ trước đến nay công việc chính của hắn chỉ có phê duyệt tấu chương chứ gì nữa.

'Hửm, tên này... hắn làm nghề viết thuê sao? Trời ơi, nếu thế thì sao kiếm đủ tiền nuôi Chủy Chủy yêu của ta chứ.' Cung lão gia đau khổ nghĩ thầm.

"Cung... Cung sĩ tử này, với nghề đó... liệu ngươi có thể suy nghĩ tới việc đến Cung gia ở rể không? Dù gì Viễn Chủy nhà ta cũng được nuông chiều từ nhỏ... ta sợ nó không chịu được khổ ải."

"Bá phụ, người an tâm, tuy giờ Thượng Giác không còn được như trước đây nhưng cũng nhất định không để Viễn Chủy phải chịu khổ đâu, người cứ tin tưởng ở con." Hắn toét miệng cười.

"Tiện thể, con và Viễn Chủy tuy không mai mối nhưng các nghi lễ khác quyết không thể qua loa. Nhân tiện đây con xin dâng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai chút sính lễ mọn." Thượng Giác nói rồi quay qua bảo Giáng Du kêu người mang lễ vật vào.

Cung lão gia và Cung phu nhân nhìn nhau rồi vội xua tay rối rít:

"Thôi, thôi, chút đồ đó, ngươi cứ giữ lấy mà dùng."

'Làm nghề viết thuê như hắn chắc lại dâng sính lễ là mấy câu đố với câu thơ chứ có gì khác đâu, mắc công bếp nhà ta có thêm giấy đun.' Cung lão gia nghĩ thầm. - 'Hic, nếu không phải hắn và Chủy Chủy nhà ta đã... thì còn lâu ta mới gả bảo bối của ta cho tên nghèo kiết như hắn, huhu...'

Nhưng Cung lão gia và Cung phu nhân chưa kịp đau đớn cho thỏa thì đã thấy 1 đoàn tấp nập khênh tầm hai chục chiếc hòm gỗ to trải từ cửa đại sảnh ra đến tận cổng.

Sau tiếng vỗ tay ra hiệu của Thượng Giác, đồng loạt hai chục chiếc hòm được mở nắp, ánh sáng từ trong rọi ra chói lòa.

"Thưa nhạc phụ, nhạc mẫu, Thượng Giác vì nghe tin Viễn Chủy muốn cưới tân nương nên đã vội vàng từ kinh thành lặn lội về đây, không kịp mang theo nhiều, chỉ có 5 hòm vàng, 5 hòm châu báu, 5 hòm gấm vóc và 5 hòm thảo dược, hương liệu coi như chút sính lễ mọn. Sau này con hứa sẽ biếu tặng nhạc phụ, nhạc mẫu gấp 2,3 lần chỗ này."

Cung lão gia nãy giờ bất động đã hoàn hồn sau câu nói của hiền tế tương lai, rút khăn lau mồ hôi theo thói quen, ông lắp bắp:

"Con... con... chỉ làm nghề viết thuê... mà... mà sao lại có nhiều của cải như vậy, không... không lẽ con... cướp..."

"Bá phụ người hiểu nhầm rồi, Thượng Giác ca là hoàng thượng, người ta không cướp của huynh ấy thì thôi, giàu đến đem cho còn chẳng hết nữa là..." Giáng Du vội đứng lên giải thích.

"Hoàng... hoàng thượng..." Cung lão gia thả phịch người xuống ghế. Thượng Giác vội rối rít:

"Nhạc phụ đừng nghe Giáng Du nói bừa. Con thoái vị rồi, giờ chỉ là một địa chủ bình thường với vài mẫu ruộng thôi."

"Du Du yêu của ta đâu rồi, ta về rồi đây." Tiếng hét sang sảng của Tiêu đại tướng quân cách xa 10 mét đã nghe rõ mồn một.

"Tiêu Tiêu về rồi." Giáng Du hét lên rồi lao như bay ra cửa, Tiêu Giác thấy thế cũng vội vội vàng vàng leo xuống ngựa chạy đến bên người thương, chắc mẩm một cuộc hội ngộ sướt mướt sau bao ngày chia ly.

Bốp! Bốp! Bốp!

"Chàng còn dám vác mặt về tìm ta à, hứa chỉ sau 3 ngày là sẽ giải quyết hết mọi chuyện mà giờ đã là ngày thứ mấy rồi, hả? Chắc chàng ở kinh thành không ai quản lý nên la cà chốn lầu xanh kĩ viện đến quên cả đường về chứ gì. Ta biết ngay mà, sao số ta nó khổ thế cơ chứ."

Sau 3 cú đập ác liệt, Giáng Du cứ thế gào trong... hư vô. Tiêu đại tướng quân biết tính người thương, vội nhấc bổng Giáng Du lên ôm ấp dỗ dành, ai chứ Giáng Du của chàng thì dễ dụ lắm, chính vì thế nên Tiêu Giác cấm tiệt Giáng Du đi chợ chơi mà không có người hầu, mấy lần suýt bị dụ bán mà vẫn ngây thơ phớt đời, chẳng thèm coi lời tướng công ra cái kí lô nào. Cú! Tức!

"Tiêu tướng quân, sao hôm nay người lại hạ giá đến Cung phủ thế này." Cung phu nhân đon đả, cả Cung gia chẳng ai quên được công ơn của vị tướng quân đã vận chuyển lương thảo cứu trợ cả vùng Liêu Thành Sơn Đông.

"À ta... Ơ hoàng thượng, người cũng ở đây à?" Tiêu Giác hỏi, không biết mình đã vô tình giáng thêm 1 cú đòn mạnh lên đầu Cung lão gia, đến đại tướng quân của triều đình còn phải thừa nhận thì ai dám không tin chứ.

"Bây giờ đâu còn là hoàng thượng nữa, chúng ta cứ xưng hô huynh đệ cho thân mật." Thượng Giác cười, bắt tay huynh đệ tri kỉ của mình.

Đến khi tất cả đã an tọa, Cung lão gia mới dám lên tiếng.

"Hoàng... hoàng..."

"Giờ con không còn là hoàng thượng nữa, người cứ gọi con Thượng Giác được rồi." Hắn mỉm cười trấn an Cung lão gia.

"Vậy... vậy... Cung công tử, hiện giờ người đang ở đâu?"

"À, Biệt Ly có ban cho con vài mẫu ruộng ở tỉnh lân cận để an dưỡng."

"Vài mẫu cái con khỉ, ban cho cả tỉnh thành còn vờ khiêm tốn." Giáng Du càu nhàu, không hề biết có kẻ tuổi cao sức yếu mà đã suýt lên cơn đau tim 2 lần trong 1 tối.

"Giáng Du!" Thượng Giác trừng mắt, đoạn quay sang Cung lão gia.

"Nhạc phụ đừng quá lo, con tuy chỉ có một tỉnh thành nhưng cũng tuyệt đối không để Viễn Chủy của người phải chịu khổ đâu. Tất cả chỗ sính lễ này chẳng đáng là bao, sau này con nhất định sẽ hậu tạ 2 người vì đã sinh thành cho con thiếu niên bướng bỉnh này." Hắn cười, đung đưa Viễn Chủy trong lòng.

"Nếu con đã nói vậy thì... Thượng Giác à, ta không khách sáo nữa đâu."

Cung lão gia như được hồi sinh, lập tức cùng 5 thằng con 'chiêm nghiễm chỗ sính lễ 'mọn'.

"À, hiền tế con yêu, con muốn đưa Viễn Chủy đi ngày nào cũng được, càng sớm càng tốt, thành hôn rồi nhớ đừng quên ta đó. Hô hô hô. Cung lão gia cười 'khả ái' rồi tiếp tục 'tham chiến'."

"Ơ KÌA, rốt cuộc là phụ thân gả con hay bán con đấy hả?" Viễn Chủy uất ức gào lên.

"Mi không biết nghĩ à con, nếu đem bán mi cũng chưa chắc được 1/10 chỗ này đâu." Cung lão gia gào lên đáp trả khiến Viễn Chủy tức ói máu.

"Thôi mà, có ta yêu bảo bối là đủ rồi." Thượng Giác vòng tay siết chặt eo người thương.

"Ai thèm chàng yêu. Hứ."

"Không thèm thì thôi, ta về kinh thành với Thượng Quan Thiển." Hắn trêu.

"Chàng dám?! Coi chừng ta giết chàng rồi quăng cho hổ sói xé xác đấy." Y lườm.

"Biết rồi, đời này kiếp này ngoài nương tử ra sẽ không nhìn, không thấy, không liếc ai hết, được chưa nào?" Hắn cụng trán y.

"Mà ta đã chung thủy rồi thì bảo bối cũng cấm lăng nhăng hay liếc mắt với người khác đấy. Cung Viễn Chủy thuộc về Cung Thượng Giác, mãi mãi."

"Không công bằng, chứ anh thì sao?" Y cãi.

"Người ta chưa nói xong mà, điều ngược lại cũng đúng trong mọi trường hợp. Đây là định lý thừa nhận, không cần chứng minh." Hắn toe toét.

"Hứ, nếu đệ thích vi phạm thì sao?" Y bướng.

Hắn đưa mắt nhìn y, cười gian rồi bế thốc y lên:

"Thì phạt!"

Viễn Chủy chỉ kịp hét lên 1 tiếng rồi chưa đầy 1 phút sau đã thấy cửa phòng mình đóng sập. Đêm nay Cung gia lại mất ngủ nữa rồi.
Cùng lúc đó...

Phòng của Tiêu Du

"Du Du ơi, ta muốn nữa."

"Không, đêm này đệ mệt lắm."

"Đi mà, một tuần rồi ta chưa được, đệ nỡ nào cho ta có một lát như vậy."

"Đã bảo không là không cơ mà." Giáng Du gắt.

"Đi mà Du Du, nốt mấy lần nữa thôi." Tiêu Giác năn nỉ.

"NÀY, Tiêu Giác, chàng có đúng là đại tướng quân của nước ta không thế hả, lớn từng này tuổi đầu mà đêm hôm còn bắt người ta chơi keo-búa-bao với chàng là sao hả?" Giáng Du điên tiết hét lớn.

"Nhưng chơi hay mà." Tiêu Giác phụng phịu.

"Không nốt niếc gì hết, đi ngủ." Giáng Du nói rồi bực tức kéo chăn trùm kín đầu, bỏ mặc Tiêu Giác xị mặt vì không được chơi keo-búa-bao.

Thừa Di... tại phòng Băng Di

"Chậc, tiểu đệ Viễn Chủy trông vậy mà sướng, lơ ngơ thế nào lại lấy được một công tử vừa giàu vừa đẹp trai..." Băng Di chép miệng.

"Vậy đổi ta lấy công tử ấy đệ có đổi không?" Thừa Hoàng nháy mắt.

"Không."

"Sao không?"

"Mắc công huấn luyện lại người hầu, mệt lắm."

"Ơ, thế ta làm người hầu mà không được trả công à?"

"Được hầu hạ ta còn đòi hỏi gì nữa, khối người muốn mà chẳng được đấy. Hô hô hô." Tam thiếu gia phe phẩy cái quạt tự sướng.

"Không được, phải trả công, nhất định phải trả."

"Chứ chàng muốn gì?" Y nhăn mặt.

"Tắt nến đi ta nói cho." Thừa Hoàng cười đểu.

"Sao phải tắt?" Hỏi cực kì ngây thơ.

"Vì thứ này là bí mật, không thể để cho người khác nghe thấy được. Tắt đi ta nói cho, đảm bảo cực hay."

Băng Di nhà ta vốn tính tò mò ham vui, nghe thế đương nhiên hí hửng tắt liền và chỉ 2 giây sau đó là... một phút lỡ làng, hối hận ngàn năm.

Đêm nay xem chừng cả chó mèo nhà hàng xóm cũng mất ngủ rồi.

o0o Happy Ending o0o


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net