Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Cậu có phải là người đã gây ra vết thương lòng này cho Viễn Chủy hay không?- Bà trở về thực tại.

- Người mang gương mặt điển trai đang ngồi trước tôi là người tàn nhẫn vậy sao?- Bà hỏi tiếp.

- Tôi không có quyền xen vào, cũng như trách mắng, chỉ là muốn hỏi cậu thôi, hà cớ gì phải làm đau khổ đến vậy?- Bà đẩy ghế ra sau và đứng dậy- Đi với tôi, tôi có thứ này muốn cho cậu xem.

- Tại sao...?

- Cậu nói gì?

Tại sao... cứ phải ép tôi có tội như vậy...?

-Cái gì?

-Tôi đã cự tuyệt, tại sao vẫn ép tội tôi? Chẳng phải tôi đã thừa nhận tôi yêu cậu ta sao? Tại sao cứ làm ra vẻ đáng thương như vậy? Đi tìm sự đồng cảm của người khác hay sao? Tại sao lại bị tổn thương bởi tôi? Tôi yêu, nhưng tại sao cứ trách móc như vậy? Sự thừa nhận của tôi là chưa đủ hay sao? Cậu đau khổ... còn tôi thì vui vẻ chắc?

-Anh Thượng Giác!

Nói ra những lời cay độc, phải khó chịu lắm phải không? Sự thật là tại sao cứ âm thầm chịu đựng mà không quay về? Mà không trả thù tôi? Khiến tôi yêu bấy nhiêu chưa đủ hay sao? Chưa đủ cho những đau khổ của tôi sao? Nay lại khiến tôi thêm đau đớn và thương xót hơn? Hay là đã nhìn ra thứ tình yêu giả dối kia? Thứ tình yêu bằng miệng, và hành động... phải... đó là cách tôi đã từng yêu cậu, trong khoảng thời gian năm năm đó. Tự đánh lừa mình bằng lời thừa nhận vô vọng đó, chỉ để nguôi ngoai con tim này. Rốt cuộc, tôi vẫn chưa thể yêu cậu, chỉ nói miệng thôi... Có phải vì vậy mà đã không trở về, mà một mình gánh lấy đau đớn... nhận ra tôi chưa yêu cậu, chưa thể san sẻ thật sự, nên ôm trọn lấy nỗi đau này đúng không?

Tại sao lại không ngừng bị tổn thương như vậy? Những tưởng khi thoát khỏi tôi, phải lấy làm hạnh phúc vì được tự do, vì được thoát khỏi tôi, vì có được thứ tình yêu giả tạo của tôi chứ? Ồ... hóa ra không phải thế... mà là khổ đau.

Nghĩ lại những câu nói trước đây của mình, thông cảm với cậu, yêu cậu, nhớ mong cậu, thành thật... hóa ra chỉ là dối lừa. Cung Thượng Giác này lại đi lừa chính bản thân mình!

Thật có lỗi... lỗi thật rồi...

-Đi với tôi, cậu Thượng Giác.- Bà sơ kéo tay anh đến một căn phòng khác, trong khi suy nghĩ anh không ngừng dâng trào những dòng suy nghĩ hoang mang, sợ hãi chính mình, mâu thuẫn với con người mình.

-Hãy nhìn xem!- Bà đẩy cửa phòng vào, một cảnh tượng hoang tàn hiện ra trước mặt: bàn ghế đổ nhào, tường đầy những vết cào và máu, trên sàn cũng có máu, trên cửa có vết cào xước, màn và chăn rách toạc, như một trận hỗn chiến vừa xảy ra hôm qua.

-Là phòng trước đây của Viễn Chủy đấy.- Sơ nói.

-Cái... cái gì?

-Trước đây lúc bị chứng áp lực tâm thần Viễn Chủy phải ở đây, bọn trẻ cũng không được đến gần, cậu ấy bị khoảng ba tháng, như một người tâm thần thật sự, điên cuồng và la hét ầm ĩ. Duy chỉ có những ngày mưa lại nằm bẹp trên giường, ánh mắt không ngừng buồn đi. Viễn Chủy không cho dọn căn phòng này bởi vì cậu ấy muốn nhớ rằng mình từng bi đát thế nào, đau đớn thế nào. Cậu ấy còn nói, không biết chừng một hôm nào lại cần đến căn phòng này nữa.

-Có... lí do nào khác không...?- Anh hỏi.

-Lí do khác?

-Không phải đúng không?... Không phải vì đã quá... nhớ mong tôi, phải không? Cậu ta bị stress... không liên quan đến tôi phải không? Hay những thứ này là giả tạo...?

-Cậu Thượng Giác!- sơ ra vẻ phản đối- cậu vẫn cứ phải chạy trốn tình cảm và suy nghĩ của mình như thế sao? Có tốt đẹp gì khi tự mình lừa dối những cảm xúc của mình? Khi thấy cậu bị ngất ngoài sân, tôi những tưởng cậu vì đã yêu Viễn Chủy mà đến đây, đã hiểu tình cảm của Viễn Chủy mà quì xuống, đã muốn Viễn Chủy quay về mà phải ngất đi... đúng là bên ngoài rất giống với ngày Viễn Chủy bị ngất... nhưng quả thật bây giờ, tôi không muốn tin nữa... sao lại tàn nhẫn như thế? Có lẽ vì vậy, vì quá hiểu con người tàn nhẫn và lừa dối như cậu mà Viễn Chủy đã bỏ đi!

-Phải... tôi quá tàn nhẫn, với cậu ta, với bất cứ ai và với tôi... tôi không biết cái gì khác ngoài tàn nhẫn... Nhưng... tôi biết rồi, tôi yêu cậu ta... Cung Viễn Chủy!

-Cậu thôi đi!- Sơ lớn tiếng.

-Huh?

-Cậu, thà đừng nói những lời đó, những lời nói thật ghê gớm và dối trá như thế mà có thể nói ra hay sao? Cậu không hề yêu Viễn Chủy! Cậu chỉ giẫm đạp cậu ấy thôi!

-Nói sai rồi! Cung Viễn Chủy, cậu đâu rồi?- Anh quay ra, định tìm cậu- Tôi nói tôi yêu cậu, có được chưa, ra đây xem nào!- Vẫn là giọng nói của năm năm về trước... đầy uy quyền của một kẻ đã mất đi thứ quan trọng nhất đời mình.

-Cậu thôi đi cho... Viễn Chủy... đã không còn ở đây nữa rồi!

-Cái gì? Nói dối! Tôi, người cậu ta yêu nhất đã đến đây, sao lại có thể bỏ đi? Ở đâu?

-Đã đi rồi! Cậu ấy sẽ không bao giờ thuộc về cậu nữa đâu! Cậu ấy đã quyết tâm rồi! Đã đi rồi... đã đi thật rồi... cậu... không thể nữa đâu...!- Sơ bắt đầu khóc.

-Tôi phải tin bà sao? Tôi tóm được cậu ta rồi... sao có thể trốn được? Đùa tôi à?

-Sao Viễn Chủy lại có thể yêu một người như cậu chứ?

-Cái gì?

-Có bao giờ cậu nghĩ cho Viễn Chủy hay chưa?

-Sao cơ?

-Nỗi đau lớn nhất của Viễn Chủy chính là cậu, Cung Thượng Giác!

Tôi là nỗi đau, tôi là tàn nhẫn, tôi là dối trá, tôi là đơn độc, và tôi xứng đáng. Từng có người nói: "Nếu bạn không làm gì cho người đã yêu bạn, thì một ai đó rồi sẽ mang người yêu bạn đi". Cậu ấy đã ra đi, bằng chính đôi chân của mình. Dẫu rằng ngày mai, và những ngày sau, nơi nào kia và trong quãng đời còn lại sẽ không có tôi. Tôi sai rồi, cậu không phải học ở tôi cách tàn nhẫn, mà cậu tự rèn luyện mình cách chịu đựng mọi nỗi đau và khó khăn. Thật giỏi lắm, Viễn Chủy ạ. Tôi tự hỏi và muốn hỏi cậu rằng, tình cảm mà cậu dành cho tôi, liệu có khiến tôi thật sự cảm nhận được hay không? Tôi biết cậu dành cho tôi những thứ quan trọng gì, thế nhưng một thái cực nào đó, bản thân tôi vẫn không muốn thừa nhận. Tôi rất muốn biết, liệu nó có thay đổi hay không. Lần này thì thật lòng cũng được, dối trá cũng được, không cần phải khẳng định mạnh miệng như trước đây nữa. Bởi, đây mới chính là suy nghĩ của tôi.

Bao giờ cũng vậy phải không? Ra đi dứt khoát, nhưng bao giờ cũng lo lắng cho anh và suy nghĩ của anh. Tình yêu của em, anh tin rằng nó sẽ không bị dập tắt. Anh cần thời gian. Anh đã trưởng thành, nhưng về việc quyết định dứt khoát, anh vẫn chưa thể. Anh biết một người đàn ông thực sự cần có sự dứt khoát, để người khác không phải đau lòng.

" You and me... where... when... why...how...?"

Đó là những gì em để lại cho anh. Những từ những tưởng thật đơn giản nhưng anh biết, nếu là anh thì sẽ rất khó để trả lời chúng, và anh cũng biết rằng, chừng nào chưa thể giải đáp chúng, thì em sẽ chưa trở về. Anh và em, chúng ta đang chơi một trò chơi lớn, mà cả hai sẽ đi tìm, không cùng nhau, nhưng gắn chặt với nhau.

Anh cũng sẽ đi tìm câu trả lời cho anh, Viễn Chủy à. Có phải: nếu anh biết được cảm nhận đau đớn của em, thì anh cũng nên cho em biết cảm nhận của anh phải không?

Vì thế, anh sẽ đi tìm, dù cho mất bao năm nữa. Bởi, đây là điều anh thực sự muốn.

Mỗi ngày là một cơ hội tìm ra câu trả lời. Anh không phải là Cung Thượng Giác yêu bản thân, tiền bạc và Võ Đông Quân của nhiều năm trước, cũng không phải là Cung Thượng Giác đã lừa dối bản thân của tám năm trước, anh chỉ là anh, Cung Thượng Giác của bây giờ, sống đúng với con người và suy nghĩ của mình. Anh chấp nhận mình tàn nhẫn hay đại loại thứ gì khác, nhưng anh đã sống đúng với suy nghĩ của mình. Cách sống chân thật và chấp nhận nhưng không đầu hàng, Viễn Chủy à, đó là thứ mà em đã dạy cho anh. Anh không phải đang hối hận, chỉ là anh đang nhìn về phía trước mà thôi. Những ngày trong tương lai, anh và em cùng bước. Nỗi đau, là thứ anh đã gieo mầm trong em, và là thứ không dễ gì em có thể quên được, nhưng anh vẫn luôn tin em có thể còn yêu anh. Không phải anh ngạo mạn mà nói những lời như thế, chỉ là anh tin, là lòng tin của anh mà thôi.

Anh không cần biết sau này, rồi khi già đi, chúng ta chỉ là hai ông lão ngồi cùng nhau, nhưng với anh, anh cũng rất cám ơn. Nếu em đồng ý ngồi cùng anh.

Anh chờ em quay về, vì anh biết, em sẽ quay về. Câu trả lời, chỉ còn chờ được em nghe thôi. Đợi chờ, đó cũng là một phần của tình yêu mà, và em cũng từng chờ đợi anh, thế nên anh sẽ ngồi đây, và chờ em.

Cơ hội, đó là điều em có thể cho anh. Và anh cũng rõ rằng, rồi em sẽ cho anh, giống như tình yêu em dành cho anh vậy. Nó có phải đã thành một cái cây cao lớn rồi phải không?

Tình yêu của chúng ta, nước mắt và khổ đau đều do anh, cho nên, bây giờ anh muốn kết thúc, em muốn anh đau đớn cũng được, nhưng hãy mang nó ra ngoài tình yêu của anh. Nếu như ngày đám cưới của chúng ta là ngày vui cuối cùng của em, thì anh muốn anh là niềm hạnh phúc đầu tiên của em sau những chuỗi ngày dài tối tăm đó. Anh thực sự muốn chúng ta lại cùng nhau ở trong căn nhà đó. Một lần nữa có thể cùng nhau, nhưng là hạnh phúc. Anh có thể mang đến những điều hạnh phúc cho em chứ, Viễn Chủy?

Nụ cười ngày đám cưới lại vẽ lên khuôn mặt hoàn hảo của em. Không chút thay đổi. Hiện ra ngay trước mắt tôi, là em, bằng xương bằng thịt.

-Where?

-Chính là nơi này.

-When?

-Ngay bây giờ.

-Why?

-Bởi hạnh phúc.

-How?

-Bằng cách anh yêu em...!

Cảm giác ấm áp này, khi chạm vào em, ôm em vào lòng, thật khiến anh muốn vứt bỏ tất cả. Đã lâu rồi không có sự ấm áp này ở cạnh, ngọt ngào và hạnh phúc, đó là những gì mà em mang lại cho anh. Lần thứ hai tìm đến mà ôm em, nhưng sự ấm áp này là lần đầu tiên.

-Anh sẽ hạnh phúc chứ?- Em ôm chặt lấy anh, anh biết em đang nở nụ cười hạnh phúc- Nếu có em ở bên?

Tất nhiên rồi. Câu trả lời này, sẽ là điều cuối cùng mà anh không chân thật với em. Bởi anh sẽ chôn nó trong tim anh, đợi một ngày nào đó rồi nó sẽ có thể che chở cho em. Em như một cơn gió, đến và mang đi tất cả nỗi buồn của anh, anh nhất định phải trả lại em, bằng cảm xúc của anh.

Hai đường số mạng vốn song song của chúng ta nay lại có thể giao nhau tại đây, anh còn có thể làm gì ngoài sự vui mừng đây?

Anh biết em sẽ trở lại... bởi em biết anh không thể sống tốt mà thiếu em...

Không thể nhận ra câu trả lời này sớm hơn, thật xin lỗi em, anh thật ngốc nghếch, nhưng... anh yêu em! Anh hiểu rồi. Cám ơn em, Viễn Chủy của anh!

Mà... trời lại mưa nữa rồi...

*END*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net