Chương mười bốn: Cho đến khi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng nước nhỏ giọt từ cái vòi bị rỉ. Tiếng khóa kêu loảng xoảng mỗi khi có tù nhân ra vào. Tiếng bước chân nặng nề của những kẻ sắp mất đi tự do hoặc mất đi cả mạng sống. Tất cả những âm thanh kinh hoàng đó không thể nào không lọt vào tai Khải Hoa, người phụ nữ bị bắt giữ trong buồng giam tận cùng của tầng ngục thứ hai.

Chỉ trong năm ngày đầu tiên bị giam cầm, Khải Hoa đã ngán đến tận cổ những bữa ăn hết sức sơ sài và mất vệ sinh từ những tay gác ngục thô lỗ, bẩn tính. Dù những tù binh buồng kế cạnh đã ra sức an ủi cô rằng hẳn cô đã được nhận một đặc quyền nào đó khi có hẳn ba bữa đầy đủ một ngày trong khi những người khác chỉ có hai, Khải Hoa vẫn không cảm thấy khá hơn tí nào. Càng ở trong ngục lâu, cô lại càng rảnh rỗi hơn, và điều đó đồng nghĩa với việc suy nghĩ về Đơn Mộc ngày càng dồn dập.

Đó là cái giá phải trả khi con người không cam chịu từ bỏ. Khải Hoa đã tiên liệu trước một kết cục thế này, nhưng rốt cuộc vẫn không thể ngăn nỗi thất vọng như con rắn độc luồn lách vào các dây thần kinh khi sự việc xảy ra. Nó khiến Khải Hoa mong mỏi một tia hi vọng ngớ ngẩn rằng tất cả mọi chuyện, sau cùng, chỉ là một mớ hiểu lầm to đùng và khi cô chớp mắt tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, chiến tranh sẽ chưa từng xảy ra, cậu sẽ chưa từng hóa ra ác quỷ và Châu Sa và những người khác sẽ chưa từng ra đi.

Và họ sẽ thực sự sống cùng nhau, như vợ chồng.

Và dẫu biết rằng mong muốn của mình viễn vông, Khải Hoa vẫn không ngừng hi vọng cậu sẽ ghé thăm cô, sẽ ít nhất liếc nhìn cô qua những song sắt lạnh te dù chỉ một lần. Nó dường như trở thành nỗi ám ảnh khôn cùng khiến Khải Hoa ngày qua ngày không thể không chờ mong, rồi thất vọng, rồi lại chờ mong, rồi lại vùi mình trong sự hụt hẫng không tả thành lời. Khải Hoa để nỗi đau chảy máu qua từng ngày, chờ đợi cho đến khi nó lành lặn trở lại và trôi qua đời cô vào một khoảnh khắc cô sẽ không hay biết.

Tuy vậy, nỗi buồn miên man của Khải Hoa, ngược lại, ngày càng rõ ràng hơn. Cô thừa nhận chính mình chưa bao giờ buồn đến như thế, kể cả lúc còn bé, khi cô bị cô lập.

Khải Hoa nghĩ sâu xa, rồi rút ra kết luận rằng chính cô mới là nguyên nhân của nỗi bứt rứt dai dẳng này. Bởi vì Khải Hoa không để tâm, nên những đứa trẻ bắt nạt cô không là vấn đề. Bởi vì Khải Hoa bận tâm, nên thái độ dửng dưng của Đơn Mộc mới khiến cô ngày đêm sầu não.

Nhưng cô không hẳn đã tuyệt vọng hoàn toàn, ít nhất ở nơi này, cô không cô đơn. Và điều này thật ngoài tầm dự đoán của cô.

"Này cô em xinh đẹp, tội tình gì mà phải chôn chân ở chốn hôi hám này?"

Đó là lời chào đầu tiên dành cho cô từ một gã ở ngay buồng giam bên trái. Gã xăm trổ từ đầu đến chân, đầu trọc lóc bóng loáng như quả trứng gà còn hai bên cánh mũi xỏ đầy khuyên đủ màu. Thoạt nhìn, gã trông không khác gì một tên du thủ du thực đầu đường xó chợ ăn nói thô lỗ và khạc nhổ đầy sàn với cái mồm tởm lợm răng sâu nhiều hơn răng trắng, nhưng hỏi ra mới biết, gã là một trong số ít những người dám đứng lên bảo vệ Học viện Magia khi Senhor toan giải thể trường học phép thuật. Gã chỉ là một học viên bình thường, thôi học từ năm đầu tiên nhập học vì chuyện tình cảm lùm xùm nhưng lại chính là người đau buồn nhất khi Học viện đóng cửa. Gã tự nguyện vào tù, tự nhận là thủ lĩnh nhà giam và là tù nhân có quyền hạn nhất tại nơi này. Khải Hoa những tưởng cuộc sống mới trong sau chấn song sẽ nhọc nhằn nhiều, nhưng gã là một trong những người đã thay đổi suy nghĩ đó. Gã tốt bụng hơn vẻ bề ngoài, hài hước như người thủy thủ hào sảng và đầy kinh nghiệm sống như một kẻ già dặn từng trải.

Đối nghịch với gã đàn ông trung niên phóng khoáng là ông già ở buồng giam bên phải cô. Hầu như không ngày nào Khải Hoa không thấy ông say bét nhè và cả gian phòng nồng nặc mùi rượu lâu năm. Khi ông ngà ngà say, ông tranh cãi với gã đàn ông cách một buồng về đủ thứ chuyện trên đời, lúc thì là tình yêu nam nữ, lúc lại là gia đình trong quá khứ. Khi ông đã say khướt không còn biết trời trăng gì nữa, ông lại khóc rống lên, vừa hú hét như khỉ sổng chuồng vừa lẩm bẩm gì đó về việc Khải Hoa không nên bận tâm những lời chòng ghẹo của tên xăm trổ buồng kia. Cô không cảm thấy phiền hà gì về tính tình sáng nắng chiều mưa của ông già lành tính, nhưng cô vẫn ưa thích những khoảnh khắc bình yên khác thường của ông hơn. Những lúc đó, ông già tỉnh táo sẽ kể chuyện ngày xưa huy hoàng của ông, sẽ vỗ về cô mỗi khi cô chau mày với một nỗi buồn thoáng hiện lên trong đáy mắt.

"Đã ở tù rồi thì hãy sống, đừng hối tiếc."

Ngoài họ, những người đàn ông già trẻ lớn bé khác, đều có một mối đồng cảm lạ kì với cô gái. Họ chia sẻ đồ ăn thức uống và những quá khứ thăng trầm với cô. Và Khải Hoa dù chưa từng thừa nhận, nhưng trong một giây phút nào đó của một ngày đẹp trời nào đó, cô đã cảm thấy bản thân đã thật may mắn khi được gặp gỡ và quen biết với những con người lạ lùng này dù không thể chối bỏ một sự thật rằng họ đang trong tình trạng chẳng khác gì thú vật.

Nhưng nếu cuộc sống trong tù rốt cuộc cũng chỉ đến thế, Khải Hoa thực không có gì để phàn nàn. Trong những ngày cuối cùng của đời mình, cô muốn sống thực sự, không phải chỉ tồn tại. Vậy nếu không lạc quan, cô còn có thể làm gì đây?

*

"Đây, cầm lấy.", La Nhiên lục tìm trong túi da, vứt nhiều chai lọ rỗng có vẻ như từng được dùng để đựng rượu xuống đất, cuối cùng ném bừa xâu chìa khóa gỗ xuống bàn khiến nó trôi tuột xuống đùi Đơn Mộc, "Có lẽ ngươi sẽ cần nó. Hoặc là giờ, hoặc không bao giờ."

Đơn Mộc nhai nốt miếng cam cuối cùng rồi ném phần vỏ sang bên, đáp lại hắn bằng ánh mắt mông lung khó hiểu và cái chau mày.

"Cô gái đó sẽ bị xử tử, ngươi biết chứ?", Nhiên chậc lưỡi hỏi, trong giọng chứa vài phần ngạc nhiên.

"Và...?", Đơn Mộc vẫn chưa hiểu, đành cố khơi gợi một gợi ý từ miệng hắn. Cậu thực chất đã có vài sáng kiến trong đầu, nhưng đã lắc đầu tự nhủ các trường hợp đó không thể xảy ra.

La Nhiên đảo mắt chán nản, ném cho cậu cái nhìn khinh bỉ hết sức có thể: "Và ngươi có thể sẽ cần nói chuyện riêng với cô ta trong vài phút, thậm chí là vài giờ, đã rõ chưa, đồ ngốc?"

Đơn Mộc nghe nói, không vội phản ứng ngay, rốt cuộc thì suy đoán của cậu cũng chính xác. Cậu suy nghĩ cật lực, cố nhìn xoáy vào đôi mắt cú vọ sáng quắc kia xem liệu hắn có giấu giếm điều gì đáng ngờ. Nhưng cậu bó tay.

"Anh cho phép tôi làm thế thật sao? Qủa là một bất ngờ tử tế đấy.", Đơn Mộc xỉa xói, cậu bật người khỏi ghế ngay lập tức và không quên mang theo một loạt những cái chìa kêu lách cách loảng xoảng.

Nhiên đảo mắt thở dài nhìn theo bóng lưng cậu rời đi. Dù sao hắn cũng không quen với việc Đơn Mộc cảm ơn hắn một theo cách bình thường. Có lẽ việc châm chọc cậu và bị cậu châm chọc đã trở thành cơm bữa đối với hắn, hoặc tệ hơn, thành sở thích. Nếu một ngày đẹp trời nào đó Nhiên bắt gặp Đơn Mộc cười với hắn dù chỉ một cái nhếch mép nhẹ, nó chỉ có thể là ai đó đã thủ tiêu được cậu ta và nhồi nhét thân xác hắn ta vào lớp vỏ bọc ngụy trang là tấm da nhão nhoét của cậu.

"Và còn điều này nữa, Đơn Mộc, hãy nhìn nhận sự việc ở nhiều góc độ khác nhau. Sự thật luôn có nhiều mặt của nó. Ta sẽ chỉ cho ngươi duy nhất một lời khuyên này trong đời, vì nó sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

*

"Anh có thể cho em một lí do không? Về việc em ở đây thay vì buồng giam cũ ấy. Nên có lời giải thích hợp lí khi lôi người khác dậy giữa giấc ngủ và ném người ta vào một chỗ không khác gì chỗ cũ.", Khải Hoa khẽ lên tiếng nhắc nhở, không quên tặng kèm cái lườm sắc lẹm cho người thanh niên nãy giờ vẫn đi qua lại trước mặt cô, thản nhiên như không có chuyện gì khác thường xảy ra

Chuyện này sẽ không đi đến đâu.

Bốn giờ đồng hồ trước, khi còn trong nhà giam cũ, Khải Hoa đang cật lực tháo gỡ cái còng áp chế phép thuật và đã gần như thành công cho đến khi Đơn Mộc đến và đột ngột lôi cô sang một nơi hoàn toàn mới cũng không kém phần hôi hám và bẩn thỉu. Thế là dù đã tốn bao công sức, cô rốt cuộc phải ngậm một cục tức to đùng mà lại không có cơ hội đấm một cú vào bản mặt nhởn nhơ phát ghét của Đơn Mộc. Đúng lúc Khải Hoa đã từ bỏ nguyện ước và bắt đầu hành động, cô đã không còn cơ hội để hiện thực hóa mong muốn đó. Cảm giác khó tả đó khá giống lần cậu làm rách cái váy đẹp nhất của cô và cô chỉ muốn ném chiếc giày cao gót quá khổ vào mồm cậu. Khải Hoa hi vọng Đơn Mộc sẽ nhận thấy cô bực tức đến độ nào mà không cần nói ra.

Khải Hoa lơ đãng lướt mắt qua hàng loạt ngôi sao to nhỏ trên nền trời xanh đen đẹp như nhung cách cô một song sắt và một bức tường gạch cứng cáp và thô ráp. Khải Hoa thường thích cách mọi người so sánh đôi mắt cô với bầu trời đêm và vì chính cô nhận thấy bầu trời buổi đêm vô cùng đẹp đẽ, cô tự hào về sắc màu biển trong đôi mắt mình. Nhốt mình trong nhà lao là một trong những việc làm đáng chán nhất thế giới, vì vậy, Khải Hoa lại càng dành nhiều thời gian hơn thường khi để đánh giá màu sắc đậm nhạt và số lượng sao trên trời vào mỗi tối. Việc này tự nhiên khiến cô nhận ra ngắm sao trong tù thực chất lãng mạn hơn nhiều so với ở bên ngoài. Ít ra nó cũng giúp cô tạm quên thời cuộc trong chốc lát.

Cô để ý thấy thứ sáng lấp lấp như đá quý đó ngày càng nhiều hơn, và có vẻ như sau mỗi lần sướt mướt rấm rức mỗi đêm, Khải Hoa luôn nhận ra một vì sao mới sáng lên. Chúng khiến cô nhớ về mẹ mình, người đã nói các vì sao giống những giọt nước mắt, chỉ sáng tỏ về đêm và có thể khiến người khác vì nó mà hạnh phúc hoặc sầu muộn.

Nhắc đến hạnh phúc, Khải Hoa lại nhớ những lần cậu nhẹ nhàng an ủi cô sau mỗi thất bại mà cô cho là bất hạnh của đời mình. Những khi đó, Đơn Mộc của cô lại dịu dàng hơn bao giờ hết, và trên cả là đáng để cô dành thật nhiều tình yêu.

"Mọi chuyện cuối cùng rồi sẽ ổn, nếu vẫn chưa ổn, nó chưa phải là cuối cùng."

Đó chính xác là những gì cậu đã nói với Khải Hoa, theo trí nhớ của cô. Khải Hoa đã từng tin tưởng lời ấy biết bao nhiêu và dùng nó như một sức mạnh tinh thần đặc biệt của chính mình. Nhưng giờ đây, dường như nó chẳng còn hiệu nghiệm nữa khi cô sắp kết thúc cuộc đời mình trong tình trạng hoàn toàn không thể cho là ổn. Đáng lẽ Khải Hoa không nên tiến xa đến thế này.

"Đây là buồng giam biệt lập dành cho tội nhân đặc biệt nguy hiểm, nó cách xa những buồng khác và là cái duy nhất ở tầng này.", Đơn Mộc từ tốn giải thích, ngồi phịch xuống đất, tựa tấm lưng thẳng vào song sắt lạnh te khiến cô gái nhận ra hương cà phê nhẹ thoáng qua như gió.

"Vậy hóa ra em đã trở thành tội phạm đặc biệt nguy hiểm rồi sao? Vinh dự thật.", Khải Hoa mỉa mai đáp lời, áp lưng mình vào chấn song và cảm nhận được cái chạm khẽ giữa lưng hai người, "Anh không biết em đã phải vật lộn với chuyện gì để được chú ý như ngày hôm nay đâu."

Nháy mắt, cô nhận ra một ngôi sao vừa chợt tắt. Khải Hoa tự hỏi điều gì đã xảy đến với ánh sáng của nó.

Đơn Mộc ho khẽ, bình thản đáp: "Tôi chỉ là muốn một chút riêng tư nhỏ nhặt với em."

Ngay sau lời thú nhận bất ngờ và có phần đột ngột, cô tưởng như tim mình ngừng đập mất một giây. Nhưng sau những chuyện đã xảy ra trong đời, Khải Hoa tự nhủ bản thân không nên vội vàng, đừng nên quá tin tưởng vào những gì người ấy nói. Nếu cứ tự gieo rắc hi vọng cho bản thân, cô nghĩ rồi sẽ có ngày cô làm vỡ tim mình.

Tự nhiên, cô thấy đau nhói vì điều đó. Những nỗ lực cô đã nhọc công gầy dựng cốt để mang cậu trở về, ngày hôm nay, lại khiến cô dường như ngày càng xa cách cậu hơn.

Từ bao giờ em đã phải nghi ngờ anh?

"Anh đang cố an ủi em à?", cô bật cười khúc khích như trẻ con, chợt nhận thấy đầu lưỡi có vị đắng và cổ họng dần khô rát, cô lại tự nhảy vào hố sâu của chính mình, "Không cần đâu, thật sự đấy."

Sau lưng cô, Đơn Mộc nén cơn ho khan, cậu vuốt ngực cho thứ gì đó chực vụt khỏi miệng trôi xuống: "Tôi chỉ nghĩ... hẳn là em biết lí do tôi hồi sinh."

"Vậy anh rốt cuộc chỉ muốn biết nó? Và anh tìm đến em theo linh cảm?", Khải Hoa nhếch miệng cười tự giễu, hai ngón tay vuốt nhẹ đôi mắt nhắm hờ, cô đang kéo dãn giới hạn chịu đựng của chính mình như một sợi dây cao su.

"Phải, là linh cảm.", cậu đáp gọn.

"Em thật sự biết đấy, vấn đề là em không nghĩ anh nên biết. Biết để làm gì khi anh không còn cần nó? Anh định sẽ làm gì khi biết được sự thật, đau khổ, hay sợ hãi, hay lại lên cơn điên loạn để rồi giết thêm nhiều mạng người nữa?"

"..."

Khải Hoa hít một hơi sâu, chuẩn bị ý tưởng được sắp xếp trong đầu. Đó quả thực là một chuyện khó nói vì một vấn đề duy nhất là lời hứa của cô với người ấy. Nhưng Khải Hoa biết, Đơn Mộc sẽ không ngừng tìm kiếm sự thật cho đến khi nó được phơi bày. Tâm trí thoáng đãng của cô tự nhiên hiện lên hình ảnh của Châu Sa khi cô gái trao lại niềm hi vọng duy nhất cho người ở lại là Khải Hoa. Trong khoảnh khắc đó, cô gái vừa dũng cảm, vùa mạnh mẽ và dễ vỡ cùng một lúc. Và Khải Hoa nhận ra mình chưa bao giờ thấy một ai đó đẹp đến như vậy. Đẹp như một giấc mơ mà bất kì ai cũng muốn sa ngã vào đó.

Mình chưa từng nghĩ như vậy về chị ấy.

"Em chỉ có thể tiết lộ một điều, đó là chị ấy."

"Chị ấy?"

"Đó là người anh yêu, hoặc là đã từng, em không biết. Và đó cũng là người yêu anh nhất trên đời. Hai người thực sự là một cặp bài trùng, cả hai đều giống những ngôi sao sáng nhất trên bầu trời."

"..."

"Chị ấy đã hi sinh tính mạng để lôi cái sự sống chết tiệt của anh về, chỉ để anh đối xử với mọi người bằng cách này.", cô nhận thấy xỉa xói cậu vào lúc này là một ý hay ho.

Khải Hoa thở dài, quyết định vùi lấp những chuyện khác về Châu Sa khác xuống đáy lòng, vì người ấy, và cũng vì chính cô.

Sau khoảng lặng kéo dài không biết là vài giây, vài phút hay vài giờ đồng hồ, Đơn Mộc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn đi rõ ràng: "Tôi đã luôn biết rằng tôi yêu một người, vì cô ấy thường xuyên xuất hiện trong ý nghĩ của tôi, với những hình ảnh, những lời nói rời rạc và không rõ ràng. Tôi không bao giờ thấy được gương mặt đó, không bao giờ nhớ được người đó là ai, nhưng mỗi khi nhớ về em ấy, mọi tế bào trong người tôi đều ngưng trệ và máu thì đông cứng lại."

Thực sự rất khó khăn.

"..."

"Cho nên... em có thể kể cho tôi về em ấy không? Tôi đã chờ đợi trong vô vọng rất lâu rồi."

Cậu biết đòi hỏi của bản thân vừa rồi có thể là quá nhiều, quá tham lam, nhưng không còn cách nào khác. Huỳnh Đơn Mộc của hiện tại vốn là thế, chẳng bao giờ chấp nhận ít hơn những gì mình mong mỏi và cũng chưa bao giờ thôi ép buộc người khác phải chiều theo tính cách đó của cậu.

Hơn cả thế, Đơn Mộc không đủ kiên nhẫn để đè nén trái tim mình quá lâu. Cậu phải để nó thay cậu lên tiếng, ít nhất là lần này.

Khải Hoa cảm giác như bản thân vừa sa vào cái hố bẫy do ai lắp sẵn tại chỗ cô ngồi. Cô gần như bật khóc, nhưng che miệng để không một thanh âm yếu đuối nào phát ra. Dù có bị tổn thương bao nhiêu lần, Khải Hoa vẫn chưa thực sự quen với việc kiềm chế cảm xúc của mình, đặc biệt khi nó là dành cho Đơn Mộc.

"Xin lỗi, em không thể. Em đã có một lời hứa với chị ấy. Chị ấy mong anh sẽ không phải đau khổ vì chị nữa. Thế là đủ.", cô chậm rãi đáp lại, giọng khàn đi và vỡ ra trong những chữ cuối cùng, "Anh có thể đi rồi, hoặc là cho em một vé đến buổi diễu hành của thần chết luôn, không còn thông tin gì khác để khai thác đâu."

Đơn Mộc nghe rõ mồn một từng chữ tuôn vào tai, nhưng không buồn động đậy. Hai phút, rồi bốn phút trôi qua, cậu vẫn điềm tĩnh như một bức tượng ngồi. Khải Hoa giờ đã bình tâm trở lại, nhưng trong lòng lại lo âu khi chẳng may chính cô sẽ bật khóc nếu cứ ở bên Đơn Mộc mãi thế này. Khải Hoa quyết định im lặng lâu nhất có thể.

"Khải Hoa, em có cần tôi... chuyển lời đến ai đó không? Một người nào đó... em yêu thương, chẳng hạn?", cậu ậm ừ, hết gãi đầu đến gãi tai. Giọng cậu hơi run, vì vậu đang mải nghĩ về một ngày nào đó trong quá khứ khi cậu dạy cô gái nhỏ về tình yêu cuộc sống, và giờ thì cậu sắp tước đoạt mất cuộc sống của em ấy đi.

Em thật quá tốt bụng.

Đơn Mộc lạc lõng trên chính chặng đường đi đúng hướng của mình. Cậu có cảm giác không phải chính bản thân mà ai đó đang sống thay cuộc đời của cậu. Người nào đó đang đội lốt cậu và lần lượt mang những người cậu yêu thương ra khỏi chính cậu. Và Đơn Mộc nghĩ mình thật điên rồ khi mỗi lần nhìn vào gương, thứ cậu thấy, thất vọng thay, chỉ là gương mặt đáng ghét của chính mình. Thật tệ hại khi bản thân không thể phân biệt rõ cuộc sống có phải do chính mình điều khiển hay không. Và càng tệ hơn nữa khi cứ nghĩ rằng bản thân giống một mũi tên đi chệch hướng, từ mục tiêu trở thành người anh trai tuyệt nhất thế giới trở thành tên sát nhân tàn độc nhất thế giới.

Đơn Mộc bỏ dở mục tiêu giản đơn để theo đuổi một nguyện vọng xa vời.

Chỉ một lần này thôi, Đơn Mộc tự nhủ, để thỏa mãn ước nguyện cuối cùng của cô gái đã từng thân thiết nhất với cậu cũng như thói ích kỉ nhất thời của cậu. Đơn Mộc biết giới hạn của bản thân, cậu không thể cứ thế mở rộng cửa đưa Khải Hoa đi thật xa, tránh khỏi những hiểm nguy của thời cuộc và khỏi những cảm xúc thường xuyên mâu thuẫn của cậu. Đơn Mộc nhất thiết phải cẩn thận, nếu không, mục đích của cậu sẽ nhanh chóng như con chim xổ lồng mà vỗ cánh bay đi mất. Kí ức, người thân và đồng đội đều có thể rời bỏ Đơn Mộc, nhưng cậu nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ ý định đã nung nấu từ lâu. Đích đến cuối cùng mà Đơn Mộc nhìn thấy sẽ không có bạn bè, người thân hay đồng đội của cậu, chỉ có mỗi cậu đơn độc, với một chiến thắng không hề vẻ vang.

Đó là niềm tin của Đơn Mộc. Niềm tin rằng cậu không có đủ dũng khí để là người tốt. Đơn Mộc phải tự tay phá hủy một trong hai thứ mình đã dày công vun đắp, một là gia đình và một là tương lai phía trước. Và cậu luôn phải hướng về tương lai.

Có người nói với cậu, rằng những gì mà một con người thực sự muốn có nằm ở bên kia ranh giới của nỗi sợ hãi, và với Đơn Mộc, đó là đoạt lấy tính mạng của người khác. Của Khải Hoa.

Cậu phải ngã, để vươn lên, cao hơn. Cậu không thể dừng sự thôi thúc phải nghĩ về thành công cuối cùng.

Đơn Mộc hít thở sâu, sự im lặng kéo dài của người kia khiến cậu tự nhiên lo lắng. Đơn Mộc không dám quay lưng lại vì sợ nếu Khải Hoa nhìn người anh trai này bằng đôi mắt biển đong đầy nước và nỗi thất vọng, cậu sẽ không kiểm soát được mà siết chặt cô gái trong vòng tay và cho cô biết cậu đã nhớ cô đến độ nào.

Kể cả việc cậu sợ phải đến buồng giam vì không muốn nhìn những giọt nước mắt đổ dài trên gương mặt nhỏ bé kiên cường đó.

Thật không may, thành ý đó của Đơn Mộc giống như giọt nước làm tràn ly. Tâm tình cô vốn đã không tốt, lại nghe những lời này, nước mắt lặng lẽ kéo theo giọng nói phát ra từ cái miệng run bần bật: "Nếu em muốn gửi vài lời nhắn nhủ đến anh, anh sẽ không phiền chứ?"

Trái tim Khải Hoa đã không thể ngăn bị cản ngăn nữa, nó nhảy ra ngoài lồng ngực, phô bày tất cả tâm tư kín đáo nhất của mình.

Đơn Mộc vừa nghe xong đã giật mình trong giây lát, nhưng chỉ là một cử động nhỏ không thể bị phát giác. Cậu vẫn yên vị chỗ cũ, vẫn giữ nhịp thỏ đều đặn khiến Khải Hoa lại càng thêm buồn bực. Cô đã nghĩ Đơn Mộc không quan tâm đến cảm xúc của cô, người duy nhất vẫn không quay gót xa lánh cậu. Khải Hoa bây giờ cảm nhận một cách chua xót nhất trong đời cảm giác vun vén những bông hoa đẹp nhất trong khu vườn của một người khác mà tại đó, nó sẽ không bao giờ được tưới.

Nhưng kì thực, Đơn Mộc đang âm thầm nghĩ về Khải Hoa của ngày xưa.

"Khải Hoa, em thật may mắn vì có rất nhiều gia đình."

"Chỉ một thôi, không phải sao?"

"Em lầm rồi, ông và ba mẹ em này, Vũ Thành này, đội chúng ta và cả COS này, em có tận bốn gia đình."

"Thế mà cũng gọi là gia đình?"

"Phải, gia đình là những người sẽ không bao giờ bỏ em lại sau lưng họ, vì vậy, anh cũng là gia đình của em."

Đáng tiếc, mọi sự giờ đã khác hẳn. Đơn Mộc biết rõ cô gái có thể quên những gì cậu nói, những gì cậu làm với cô ấy, nhưng cảm giác mà cậu mang lại cho người ấy, cả tốt lẫn xấu, sẽ không thể bị phủ nhận, bị xóa nhòa.

Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net