Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Uông uông..."

Đột nhiên một con chó nhỏ hướng cô nhào tới, là luck. Nó đem cô đẩy ngã trên mặt cỏ.

" Được rồi, mày không cần liếm, ha hả.."

Nhìn đến nó, cô lộ ra nụ cười từ đáy lòng vui vẻ nô đùa, nó xem như là người 'Bằng hữu' đầu tiên của cô ở đây. !

" Thương thế của mày đều đã lành?" Khuynh Tâm hướng chân nó nhìn, ừm, dường như đã khỏi hẳn nha ...

" Uông uông!" luck tựa hồ có thể nghe hiểu được câu hỏi của cô.

" Vậy là tốt rồi..." Khuynh Tâm ôm cổ nó, vùi đầu vào bộ lông mềm mại. Kỳ thật cô cũng từng nghĩ qua, nếu không phải tại nó, có lẽ cô cũng sẽ không gặp loại sự tình này, nhưng mà cô hận không được nó...Nước lại một lần nữa rơi xuống nhưng nhanh chóng bị cô gạt đi.

" luck, chúng ta đi chơi đi, đến, mày tới đuổi đi!"

Không muốn làm cho mình đắm chìm trong thống khổ, Khuynh Tâm lựa chọn tạm thời quên đi tình cảnh hiện tại, dù sao, cô bây giờ thân bất do kỷ .

" Mẹ, con sẽ học kiên cường!" Khuynh Tâm hướng phía xa chạy tới, luck ở phía sau đuổi theo, nhìn bầu trời xanh thẳm, cô tựa như nhìn thấy mẹ mỉm cười...

Cô rất nhanh đã bị luck đuổi theo, cùng nó vui vẻ lăn lộn trên mặt cỏ...

Trong thư phòng, đứng ở bên cửa sổ, Nhiếp Nhân khải vẫn luôn nhìn Lãnh Khuynh Tâm cùng luck chơi đùa, trên mặt biểu tình hồn nhiên để anh như thế nào cũng không dời mắt được.

" Khải, anh đang nhìn cái gì?" Nhiếp Nhân Toàn vừa đi vào thư phòng, liền thấy Nhiếp Nhân Khải ánh mắt không rời nhìn ra ngoài cửa sổ,

" Cái gì mà lại hấp dẫn được anh thế?" Nhiếp Nhân Toàn tò mò đi đến cửa sổ.

" Toàn, em tin tưởng thế giới này có thiên sứ sao?"

" Em..." Nhiếp Nhân Toàn lúc này mới nhìn thấy ngoài cửa sổ không ai khác chính là Lãnh Khuynh Tâm.

" Không tin..." Nhiếp Nhân Toàn tựa hồ cũng có một ti do dự.

" Phải không? Anh cũng không tin... Chỉ là..." Nếu như trước kia, Nhiếp Nhân Khải sẽ khẳng định thế giới này là đen tối, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả tạo! Nhưng là, ngày đó tại ngõ nhỏ, khi anh thấy Lãnh Khuynh Tâm ôm luck đang bị thương ngủ trên mặt đất, anh cảm thấy,dường như nhìn thấy thiên sứ...

Cho dù khi đó Lãnh Khuynh Tâm hoàn toàn lấm lem bùn đất, trên người quần áo kiểu dáng dường như của vài thập niên trước, lại còn vừa cũ lại bẩn, nhưng mà, trên khuôn mặt ấy lại mang theo nụ cười hồn nhiên khiến cho dục vọng chiếm hữu của anh bùng phát! Anh muốn cô, muốn hung hăng mà chà đạp!

" Phụ nữ —— đều là động vật thấp hèn, nữ nhân kia... Cũng không là ngoại lệ!" Nhiếp Nhân Toàn căm giận nói, không biết là vì thuyết phục anh trai, hay là thuyết phục chính bản thân mình?

" Toàn, em nói rất đúng!" Nhiếp Nhân Khải xoay người, " Không có người phụ nữ nào là không thấp hèn!" Cô, rất nhanh cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác, vì tiền, mà cam tâm tình nguyện làm đồ chơi của bọn họ, cái gì thiên sứ, tất cả đều là giả dối lừa bịp!

" Khải, anh đi đâu?" Nhìn Nhiếp Nhân Khải hướng cửa đi tới, Nhiếp Nhân Toàn vội vàng gọi anh lại, bọn họ không phải còn muốn thảo luận chuyện của công ty sao?

" Toàn, em không biết chúng ta mấy ngày nay đều quá mệt mỏi, bây giờ nên thả lỏng một chút?" Nhiếp Nhân Khải lộ ra nụ cười thị huyết!

Nhiếp Nhân Toàn rất nhanh liền hiểu được ý tứ, vì công tác, bọn họ đã vài ngày không chạm qua Lãnh Khuynh Tâm , nhớ tới nơi hoa kính chặt đến bất khả tư nghị, Nhiếp Nhân Toàn cơ hồ lập tức phản ứng, chưa từng có người phụ nữ nào có thể làm cho hắn mãnh liệt khoái cảm như vậy! " Đúng là nên buông lỏng một chút !"

" Chúng ta còn chờ cái gì! Đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net