Chương 015 - Lòng dạ khó lường!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 015 – Lòng dạ khó lường! Ai muốn đến giáng mưa cho Tây Vực rất xa chứ!

Mọi người trong giang hồ đều biết, Tần Thiếu Vũ tuy rằng tính khí bất cần đời, ngày thường cũng đã quen kiêu ngạo ngang bướng, nhưng dù sao vẫn là một người nói đạo lí. Chỉ có một chuyện là hắn không thể nhịn, đó là có người nổi lên ý nghĩ không nên có với Thẩm Thiên Lăng.

"Tự tìm cái chết". Quả nhiên sau khi nghe em nói xong, Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

"Trước tiên anh đừng tức giận". Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, "Nghe em nói hết lời".

"Nói cái gì?". Tần Thiếu Vũ hỏi em.

"Em cũng phái Ám vệ đến chỗ tiên sinh kể chuyện tìm hiểu qua, tại sao muốn cắt bỏ đoạn này". Thẩm Thiên Lăng nói, "Sau đó mọi người đều nói là sợ anh tức giận".

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Đúng là ta sẽ tức giận".

Dân chúng cũng không phải ngu đến mức không suy nghĩ, ngày thường mặc dù thích đọc một ít truyện, cũng thích các loại tình tiết mới lạ, nhưng cũng không có người phát điên sẽ nghĩ đến viết cho Thẩm Thiên Lăng chết. Nếu thật sự xuất hiện loại tình tiết hố cha lại quái dị như "Thẩm Công tử ôm ngọc tỉ Bích Tuyền cùng táng thân trong biển lửa" này, không chỉ sẽ đắc tội với Truy Ảnh Cung, mà còn khẳng định cũng không thể bán được được không, nhất định sẽ lỗ vốn! Ngoài ra Thẩm Công tử moe moe nè đáng yêu nè mảnh mai nè chỉ cần giáng mưa cho dân chúng của thành Vân Lam là được, ai muốn quan tâm thứ đồ bỏ của Tây Vực đó, cần gì phải mơ ước xa như vậy, đúng là phiền không chịu được. Cho nên mặc kệ là người bán sách hay là người kể chuyện, mọi người đều không hẹn mà cùng lựa chọn cắt bỏ đoạn nội dung này, biến thành phiên bản cá nhân của cáo sa mạc Hoàng Đại Tiên, vô cùng ăn ý!

"Sẽ xuất hiện loại kết quả này, có lẽ kẻ đầu têu sau màn cũng là không có nghĩ tới". Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu em đoán không sai, ban đầu gã hẳn là muốn chuyện này truyền đến tai Hoàng đế Thất Tuyệt Quốc, sau đó cố ý gây chuyện".

"Muốn xúi giục Mộ Hàn Dạ đến cướp người trong tay ta?". Tần Thiếu Vũ cười khẩy, "Không biết tự lượng sức mình".

"Mộ Hàn Dạ?". Thẩm Thiên Lăng không hiểu, "Là ai ạ?".

"Hoàng đế Thất Tuyệt Quốc". Tần Thiếu Vũ nói, "Trước đó không biết nhiều, nhưng mà nếu xảy ra chuyện này, đương nhiên ta sẽ phái người đi điều tra".

"Dạ". Thẩm Thiên Lăng gật đầu, "Thật ra thì dù những chuyện đó vốn không phải Hoàng Đại Tiên viết, nhất định y cũng là người biết rõ tình hình, cho nên em mới muốn trở về Truy Ảnh Cung sớm một chút, cũng phải biết rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào".

"Sáng mai dẫn em về ngay". Tần Thiếu Vũ giúp em gọi nước tắm, "Đã rất khuya rồi, ngủ một giấc thật ngon trước".

"Anh cũng đừng tức giận". Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, "Thiên hạ lớn như vậy, lúc nào cũng sẽ có người tốt người xấu, không đáng để bản thân băn khoăn".

"Có người muốn động em, đương nhiên trong lòng ta sẽ không vui vẻ gì". Tần Thiếu Vũ nắm lấy tay em hôn nhẹ, "Nhưng em yên tâm, sau khi tra được là ai, ta tự tay giết gã".

Nước tắm rất nhanh đã đưa tới, nước âm ấm rất thoải mái. Vào ngâm không bao lâu, bả vai của Thẩm Thiên Lăng đã hiện lên màu hồng phấn, hai má cũng hồng hào hơn nhiều.

"Phu nhân...". Không gian thùng tắm có hạn, vì vậy Tần Cung chủ bị tàn nhẫn tước đoạt đi niềm vui tắm uyên ương.

"Không được". Thẩm Thiên Lăng một câu cự tuyệt, "Trong phủ nha không thể làm".

"Tại sao?". Tần Thiếu Vũ dùng thảm lớn quấn em lại ôm ra ngoài.

Cái này còn có thể là tại sao! Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, "Sẽ không tôn trọng luật pháp".

"Lại nói linh tinh". Tần Thiếu Vũ giúp em lau khô, "Nếu chiếu theo em nói như vậy, nếu như tương lai Ôn Đại nhân thành thân, chẳng phải là cả đời cũng không thể xx".

Thẩm Thiên Lăng: "...".

Thiếu hiệp, phản ứng của anh có cần phải nhanh như vậy không, đã nói không cần để ý những chi tiết này mà.

"Hửm?". Tần Thiếu Vũ nâng cằm em lên.

"Vậy cũng không cho làm". Thẩm Thiên Lăng chui vào ổ chăn, "Phủ nha cũ kĩ như vậy, nói không chừng giường sẽ hư mất". Nếu là như thế vậy mình nhất định sẽ khóc lóc đi treo cổ.

"Vậy cho ta sờ một chút". Tần Thiếu Vũ dính sát vào giống như kẹo mạch nha cỡ lớn, hai cái tay không đứng đắn sờ khắp nơi.

Thẩm Thiên Lăng vừa cười nhẹ vừa trốn, hai người ở bên trong màn đùa đùa giỡn giỡn được một hồi, Tần Thiếu Vũ mới cảm thấy mỹ mãn mà thả người ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên môi em, "Ngủ đi".

Thẩm Thiên Lăng vòng tay ôm lấy eo hắn, "Ngày mai phải gọi em dậy sớm một chút".

"Được". Tần Thiếu Vũ ôm chặt em, "Yên tâm, cho dù người mơ ước em có nhiều đi nữa, ta cũng sẽ giải quyết sạch sẽ từng người một".

Thẩm Thiên Lăng đáp một tiếng, ở trong ngực hắn an tâm ngủ say.

Lúc sau nửa đêm, Ám vệ đang lắc lắc chân hóng gió ở nóc nhà, đột nhiên thì thấy Tần Thiếu Vũ ra khỏi phòng ngủ.

Chẳng lẽ Cung chủ muốn đi yêu đương vụng trộm? Mọi người rối rít chấn động, lập tức tưởng tượng ra một màn kịch máu chó kinh thế hãi tục, rất khổ vì tình.

"Xuống". Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói.

Tập thể Ám vệ nhảy tới trong sân, suy nghĩ bay tán loạn vô cùng lo lắng không yên! Lẽ nào Cung chủ bị Phu nhân đuổi xuống giường nên tâm tình không tốt, cho nên muốn tới đánh bọn ta? Nếu quả thật là như thế vậy đời người đúng là bi kịch, bọn ta là vô tội đấy.

"Mấy ngày trước là ai giúp Lăng Nhi đi thám thính tin tức?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ nghe vậy sửng sốt một chút, thám thính tin tức gì hoàn toàn không có á!

Chỉ có một Ám vệ kích động đứng ra, "Hồi Cung chủ, là thuộc hạ!".

Những người còn lại lập tức dùng ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị nhìn hắn, lại một mình chấp hành nhiệm vụ của Phu nhân, loại ơn huệ lớn bằng trời này!

"Rất tốt". Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Tất cả mọi chuyện ngươi thăm dò được, đều kể lại từng cái cho ta một lần".

"Thật ra chính là tiểu thoại bản về Hoàng Đại Tiên". Ám vệ lấy ra một quyển sách từ trong lòng ngực, "Thuộc hạ giữ lại một quyển".

Tần Thiếu Vũ nhận lấy lật một cái, quả nhiên là tìm được lời nói về Thẩm Thiên Lăng, là đoạn nội dung muốn em và ngọc tỉ Bích Tuyền cùng nhau táng thân trong biển lửa kia, thậm chí còn nói nếu không nhanh chóng thực hiện, thì trong vòng mười năm Thất Tuyệt Quốc có thể sẽ bị cát chảy chôn vùi, từ đó không còn tung tích.

"Thuộc hạ cũng đã hỏi mấy người bán sách kia, đều nói là do một thư sinh bán cho bọn họ". Ám vệ nói, "Cũng là dáng người không cao mặt đầy rỗ, giống nhau như đúc với miêu tả ngày đó của ông chủ Trương, hẳn là Hoàng Đại Tiên đóng giả mà thành".

"Sáng mai phái người đi tìm từng nhà, bất kể có bao nhiêu thoại bản, mua tất cả về Truy Ảnh Cung". Tần Thiếu Vũ nói, "Lại đi tìm vài tú tài có thể viết sách biết biên soạn lên núi".

"Thuộc hạ rõ". Ám vệ gật đầu.

"Gần đây tăng mạnh phòng bị". Giọng Tần Thiếu Vũ có chút lạnh lẽo, "Mặc kệ là người nào, chỉ cần uy hiếp đến Lăng Nhi, giết không tha".

"Vâng". Ám vệ đồng thanh lĩnh mệnh, tiếp tục quay lại vị trí gác đêm trên nóc nhà. Tần Thiếu Vũ quay lại phòng ngủ, thì thấy Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng dụi mắt.

"Ngủ tiếp đi". Tần Thiếu Vũ lên giường ôm em vào trong lòng ngực, "Thời gian còn sớm".

"Anh đã đi đâu". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Nhà xí". Tần Thiếu Vũ nói, "Ngủ đi".

"Anh nói chuyện em đều nghe được". Thẩm Thiên Lăng chôn mặt vào trong ngực hắn, lẩm bẩm oán trách, "Nửa đêm canh ba cũng không yên".

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ta không yên lòng em".

"Ngủ". Thẩm Thiên Lăng dùng cả tay lẫn chân quấn lấy hắn "Không cho phép lén lút chạy ra ngoài nữa".

"Ừ". Tần Thiếu Vũ giúp em dém góc chăn, "Mơ đẹp".

Thẩm Thiên Lăng hài lòng cọ một cái, tiếp theo ngủ khò khò.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai con chim hỉ thước đậu ở đầu cành, ríu rít hót rất náo nhiệt.

Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng duỗi người, sau đó mở mắt nhìn người bên cạnh.

"Chào buổi sáng". Tần Thiếu Vũ chọt chọt khuôn mặt em.

"Ngủ ngon ghê". Thẩm Thiên Lăng rúc trong ổ chăn, "Thoải mái".

"Biết rõ có người trong bóng tối đối với em mang lòng làm loạn, còn có thể ngủ ngon như vậy". Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, "Heo Con".

"Cũng không thể bởi vì có người xấu, em sẽ không ăn không ngủ". Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Với lại nhất định anh sẽ bảo vệ em, phải lo lắng làm gì".

Ý cười trong mắt Tần Thiếu Vũ sâu hơn, kéo cả người lẫn chăn vào trong lòng, "Ta thích nghe những lời này".

"Không được quậy". Thẩm Thiên Lăng gỡ tay hắn ra, "Làm chính sự quan trọng".

"Cho ta hôn một cái trước". Tần Thiếu Vũ ôm em đè trở về giường, bắt đầu giở trò lưu manh cố định mỗi sáng sớm.

Ôn Liễu Niên bưng một mâm thịt bò, tràn đầy hào hứng đi vào từ cửa viện, chào hỏi với Ám vệ, "Tần Cung chủ và Thẩm Công tử đã dậy chưa?".

Dậy thì dậy rồi đó, nhưng trong chốc lát ước chừng sẽ không rời giường đâu. Ám vệ thật thà chất phác ha ha nói, "Đại nhân sợ là phải lát sau lại tới".

"Không sao không sao, vậy ta sẽ chờ ở đây". Ôn Liễu Niên ngồi trên băng đá, "Ta tự tay làm một ít thịt khô, muốn đưa cho phượng hoàng nhỏ, tính ra cũng đã mấy ngày không gặp rồi".

Ám vệ dùng ánh mắt tràn ngập thâm ý nhìn y – ngươi xác định muốn chờ ở chỗ này?

Ôn Liễu Niên bị nhìn đến tê dại trong lòng, vừa định mở miệng hỏi là có chuyện gì, bên trong phòng đã truyền ra một tiếng thét kinh hãi của Thẩm Thiên Lăng.

Ám vệ ưỡn ngực tự hào, Phu nhân nhà ta thật là mềm mại!

Ôn Liễu Niên: "...".

"Cách xa em một chút!". Thẩm Thiên Lăng tiếp tục xù lông.

Tần Thiếu Vũ cười khẽ, ăn đậu hủ ăn đến vô cùng vui vẻ.

Bên trong phòng một mảnh hài hòa vui vẻ, Ôn Liễu Niên đặt thịt bò xuống mặt đỏ tới mang tai nói, "Ta, ta, ta vẫn là đi trước tốt hơn".

Trong lòng Ám vệ tràn ngập đồng tình, nhìn theo y chạy ra ngoài, hoặc là nói chạy như điên ra khỏi tiểu viện.

Quá đáng thương mà, người có học thức lại có thể cũng chạy nhanh như vậy.

Nhất định là bị dọa vô cùng thảm.

Mà ở trong Truy Ảnh Cung, cánh tay Hoàng Đại Tiên đã được Hoa Đường chữa khỏi, trừ bên ngoài có chút ứ sưng ra, những chỗ khác cũng không có quá nhiều ảnh hưởng.

"Giữa trưa ta sẽ lại tới giúp ngươi thoa thuốc". Hoa Đường nói, "Ba ngày là có thể khôi phục như cũ".

"Làm phiền rồi". Hoàng Đại Tiên đứng lên nhìn xung quanh, "Chỗ này là... Nhà giam của Truy Ảnh Cung?".

"Truy Ảnh Cung không nuôi người nhàn rỗi, làm sao có nhà giam". Hoa Đường thu dọn bao thuốc, "Có thể tới chỗ này, có lẽ là bạn, có lẽ là sắp mất mạng".

Hoàng Đại Tiên nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó thử nói, "Chúng ta... Là bạn đúng không?".

Hoa Đường như cười như không, "Ta cũng không cho là vậy".

Hoàng Đại Tiên mặt đầy ấm ức vội vàng nói, "Ta vô tội".

"Cung chủ sẽ không oan uổng bất cứ người nào". Hoa Đường bưng khay thuốc đi ra ngoài, "Nếu ngươi không làm chuyện trái với lương tâm, Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bạc đãi ngươi".

"Cô nương dừng bước". Hoàng Đại Tiên gọi nàng lại, "Có thể giúp tại hạ một chuyện không?".

"Chuyện gì?". Hoa Đường xoay người nhìn y.

"Ngựa của ta ở Truy Ảnh Cung". Hoàng Đại Tiên nói, "Ta muốn gặp nó một lần".

"Con Hãn Huyết Bảo Mã kia?". Hoa Đường hỏi.

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

"Hiện tại e là không được". Hoa Đường lắc đầu.

"Cũng đúng, dù sao ta vẫn là phạm nhân". Hoàng Đại Tiên lại nói, "Vậy tương lai nếu ta có thể nói rõ ràng mọi chuyện, có thể trả lại ngựa cho ta không?".

Hoa Đường xinh đẹp cười một tiếng, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Hoàng Đại Tiên nghi hoặc trong lòng, đứng ở cửa khẽ nhíu mày. Hiển nhiên không thể lí giải được ý tứ sâu xa trong nụ cười của nàng.

Tập thể Ám vệ ở nóc nhà nhấn like, không hổ là Tả Hộ pháp, qua loa lấy lệ cũng qua loa lấy lệ có trình độ như vậy, nhìn qua vô cùng bí hiểm, thật ra thì hiển nhiên là không định trả về được không! Ai chẳng biết Phu nhân thích con ngựa kia thích đến muốn mạng, đừng nói nó hiện tại đang ở Truy Ảnh Cung, cho dù là ở trong quân đội của Thất Tuyệt Quốc, chỉ sợ Cung chủ cũng sẽ tự mình dẫn người cướp về!

Không sai, thân là Chính đạo Võ lâm, nhất định phải có quyết đoán kinh người như vậy!

Cho dù là đi cướp đồ, vậy cũng là việc nên làm!

Bởi vì vận mệnh cứ không có đạo lí như vậy đó.

Chắc chắn phải nhấn like.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net