Chương 039 - Đại nhân Tiền Mãn Mãn rất khổ sở!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 039 – Đại nhân Tiền Mãn Mãn rất khổ sở! Cục Bông bay!

"Xảy ra chuyện gì?". Trước khi Thẩm Thiên Phong ra cửa, vài Ám vệ đã đi xuống lầu trước, nhìn qua vô cùng lãnh khốc.

Chưởng quỹ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng trốn về phía sau quầy.

"Chúng ta phụng mệnh Tiền Đại nhân, đến nơi này điều tra nghi phạm". Quan binh quan sát Ám vệ một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy đối phương hình như là người tập võ, bởi vậy thái độ cũng hòa hoãn xuống một chút, "Xin mời tránh đường".

"Chỗ khác ngươi tùy tiện lục soát, lục soát xong thì mau chóng rời đi, trong phòng chủ tử nhà ta không có". Ám vệ lạnh lùng đi trở về.

"Đứng lại cho ta!". Quan binh ngày thường đã kiêu ngạo thành thói, khó khăn lắm mới mềm mỏng một chút, nhưng đối phương không chừa mặt mũi, vì thế cương quyết nói, "Nếu các vị không chịu phối hợp, thì đừng trách chúng ta không cho mặt mũi!".

"Mặt mũi của ta, làm sao còn cần người khác tới cho". Ám vệ xoay người nhìn gã, giọng điệu cũng có chút khiêu khích, "Lặp lại lần nữa, chủ tử nhà ta chưa thấy qua nghi phạm nào hết, đi nhanh một chút!".

"Làm càn!". Ngay trước mặt nhiều dân chúng như vậy bị quát lớn, tên cầm đầu quan binh thẹn quá thành giận, "Đi hết lên lục soát cho ta, một gian phòng cho khách cũng không bỏ sót!".

"Rõ!". Những người còn lại giơ đao bắt đầu xông lên, Ám vệ bay lên một cước đạp người trở về, không kiên nhẫn nói, "Chủ tử nhà ta đang ngủ, ngươi có nghe hiểu tiếng người hay không?".

"Ngươi chờ đó cho ta!". Xung quanh có không ít hương lí hương thân, đánh bừa hiển nhiên không phải cách, vì thế tên cầm đầu quan binh phô trương thanh thế rống lên một tiếng, thì dẫn người rời khỏi quán trọ, đoán chừng là muốn đi tìm viện binh.

Thủ hạ đã kiêu ngạo thành như vậy, hiển nhiên quan phủ cũng không phải thứ tốt lành gì. Ám vệ ở trong lòng lắc đầu, xoay người trở về lầu hai, bẩm báo mọi chuyện với Tần Thiếu Vũ một lần.

"Đi điều tra một chút chuyện hơn hai mươi năm trước, xem trong thành này có một gia đình họ phùng gặp phải nạn hỏa hoạn hay không". Tần Thiếu Vũ nói, "Lại hỏi thăm một chút Huyện lệnh địa phương và Lưu Phú làm người thế nào".

Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ trở lại trong phòng, thì thấy Thẩm Thiên Lăng còn đang ngủ, chăn bị đá xuống dưới chân, áo lót hơi hơi rộng mở, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, tóc đen mềm mại tản ra ở bên gối, mang theo một tia hương khí đạm nhạt, sạch sẽ tốt đẹp giống với con người của em vậy.

Không nhịn được phải cúi đầu hôn một cái, lại kéo chăn qua muốn giúp em đắp kín, Thẩm Thiên Lăng cũng đã tỉnh lại.

"Còn sớm". Tần Thiếu Vũ nói, "Ngoan, ngủ thêm một chút".

"Dạ". Thẩm Thiên Lăng ôm lấy hắn, lười biếng cọ cọ, "Không ngủ đâu, đói bụng rồi".

Tần Thiếu Vũ bật cười, "Ta gọi người mang điểm tâm đến?".

"Đi xuống ăn đi". Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy, "Đại ca và Diệp Đại ca đâu?".

"Vừa nghe cách vách có động tĩnh, hẳn là cũng tỉnh rồi". Tần Thiếu Vũ giúp em mặc quần áo, "Ở đây có bánh bao lòng đỏ trứng không tồi, có thể làm điểm tâm".

"Chíp!". Cục Bông cũng tỉnh lại, đá đá móng vuốt duỗi người.

"Lại đây". Thẩm Thiên Lăng vươn tay gọi.

Cục Bông lắc lắc đầu, uốn a uốn éo từ trong ổ nhỏ bò ra, đứng ở bên cạnh bàn gắng sức nhảy vọt qua, nhưng lại không giống trước đây "bịch" một tiếng nhào vào lòng ngực Thẩm Thiên Lăng, mà là dừng trước mặt em vỗ vỗ cánh vài cái, rồi mới lắc lư rơi xuống chăn.

Thẩm Thiên Lăng: "...".

Tần Thiếu Vũ: "...".

Cục Bông: "...".

Chíp.

"Biết biết biết biết biết bay rồi?". Thẩm Thiên Lăng kịp phản ứng đầu tiên.

Hiển nhiên Cục Bông đối với kĩ năng mới của chính mình cũng rất nghi hoặc, đứng lên dốc sức vỗ vỗ hai cánh, lại có thể bay lên một chút xíu – mặc dù thật sự chỉ có một xíu, nhưng tốt xấu gì cũng bay lên rồi này!

"Chíp chíp chíp!". Cánh cửa thế giới mới chợt mở ra, cuộc đời làm chim ánh vàng rực rỡ đang ở phía trước! Mắt đậu đen của Cục Bông sáng lên, ngẩng đầu gắng sức kêu.

"Đúng là biết bay này". Thẩm Thiên Lăng cũng phấn khởi theo, ôm Cục Bông vui vẻ chạy khắp phòng.

Tần Thiếu Vũ hơi ghen tị, vì thế ở bên cạnh nói,"Ta cũng biết bay". Tại sao không ôm ta chạy.

"Ai quan tâm anh có biết bay hay không". Thẩm Tiểu Thụ bạc tình bạc nghĩa, sau khi vội vàng rửa mặt thay quần áo, thì chạy tới cách vách tìm anh dâu em, muốn khắp chốn vui mừng một chút, kết quả vừa mở cửa đã thấy được mười tám cộng mờ mờ ảo ảo.

"Ưm...". Diệp Cẩn cực kì hoảng sợ, vội vàng đẩy Thẩm Thiên Phong trên người ra.

"Ha ha ha cái gì đệ cũng chưa thấy hai người tiếp tục đi". Thẩm Thiên Lăng quyết đoán chạy ra ngoài, hơn nữa còn thuận tay đóng cửa lại.

"Làm sao vậy?". Thấy em vẻ mặt phức tạp chạy trở về, Tần Thiếu Vũ không hiểu.

Thẩm Thiên Lăng nói nhỏ bên tai hắn vài câu, sau đó nghiêm túc nói, "Em có thể bị Diệp Đại ca thủ tiêu diệt khẩu hay không?".

"Rất có khả năng". Tần Thiếu Vũ rất phối hợp diễn xuất bi thương, sau đó ôm người lăn lên giường, "Cho nên chúng ta phải nắm chặt thời gian xx một lần, để tránh lưu lại tiếc nuối".

"Chíp". Cục Bông trong ngực hai người giãy giụa thoát ra, cũng không thèm để ý suýt chút nữa nhóc lại bị đè dẹp lép, mà vui vẻ rạo rực nhảy xuống đất, tiếp tục xòe cánh ngắn nhỏ ra vỗ vỗ, dườn như đã thấy trước được một ngày chính mình ở trên trời quyết đấu với anh trai!

Cái này đúng là vô cùng vô cùng tốt đẹp!

"Đều tại huynh". Trong phòng cách vách, Diệp Cẩn đang dùng gối điên cuồng đánh Thẩm Thiên Phong.

"Cũng không phải chuyện lớn gì". Thẩm Thiên Phong không biết làm sao, đưa tay kéo y vào trong lòng ngực, "Đừng lộn xộn".

"Cái này còn không coi là chuyện lớn?". Diệp Cẩn túm lấy vạt áo hắn, huynh là cái đồ lưu manh biến thái háo sắc! Sáng sớm tinh mơ đưa đầu lưỡi vào trong miệng ông đây là muốn tìm đường chết đấy à!

"Cùng lắm thì lần sau ta dẫn em đi nhìn lại". Thẩm Thiên Phong nói ra lời làm người kinh ngạc.

Diệp Cẩn: "...".

"Như vậy không ai chịu thiệt". Thẩm Thiên Phong nói, "Thế nào?".

"Cứ quyết định vậy đi". Diệp Cẩn quyết định, "Đêm nay chúng ta đi nhìn ngay đi".

Cho nên nói thú vui kì quái gì gì đó, đúng là vô cùng xứng đôi.

Nghe nói mọi người đã thức dậy, tiểu nhị ngay lập tức đi lên nói điểm tâm đã chuẩn bị xong, hỏi có muốn đưa đến phòng hay không.

"Không cần". Tần Thiếu Vũ nói, "Bọn ta đến nhà ăn".

Tiểu nhị trả lời một tiếng, vội vàng đi xuống chuẩn bị. Đợi đến lúc mọi người xuống lầu, trên nhã tọa ở kế cửa sổ đã sớm dọn xong điểm tâm nóng hôi hổi.

Trong lòng dân chúng có mặt ở hiện trường sục sôi vô cùng, hiển nhiên vô cùng muốn nói chuyện với Thẩm Công tử, nhưng lại không có dũng khí đó, cho nên chỉ đành phải dùng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn em.

Xuôi theo một đường này, Thẩm Thiên Lăng cũng đã sớm thành thói quen đối với loại tình huống này, vì thế cười tủm tỉm nói, "Chào".

Mặc dù chỉ có một chữ, nhưng đối với fan não tàn mà nói, rõ ràng là đã không chống đỡ được, nhịn không được nhao nhao cảm khái quả nhiên giống như trong truyền thuyết mà, cực kì cực kì mềm mại.

Thật là muốn rưng rưng nước mắt.

"Các vị mời bên này". Tiểu nhị ân cần kéo ghế dựa ra, tiếp theo đặt xuống trước mặt Thẩm Thiên Lăng một chén cháo, "Đặc biệt dùng mật hoa và sương hoa nấu, không biết có hợp khẩu vị của Công tử không".

Thẩm Thiên Lăng: "...".

Tại sao mọi người đều ăn cháo thịt, mà đến lượt ta lại là cháo trắng.

Bánh bao lòng đỏ trứng là đặc sản thành Lưu Sa, Diệp Cẩn tiện tay lấy một cái bẻ ra, mùi thịt nồng đậm bên trong lập tức xông vào mũi, lòng đỏ trứng từ từ chảy ra, làm cho Thẩm Thiên Lăng cũng bắt đầu nuốt nước miếng.

"Chúng ta còn cố ý vì Công tử chuẩn bị rau xanh".

"Không cần". Thẩm Thiên Lăng cười cười với hắn, duỗi tay cầm lấy một cái bánh bao lòng đỏ trứng, "Không cần đặc biệt chuẩn bị cho ta, ta ăn cái này là được". Đừng bắt ta ăn chay nữa được không, thật là phiền.

Tiểu nhị khẩn trương gật đầu, hơn nữa hơi chóng mặt hoa mắt.

Đã nói không phải người thường mà, cười lên làm sao lại đẹp như vậy.

Thật là làm cho người ta phải run rẩy trong lòng.

"Đoán chừng lát nữa sẽ có quan binh tới". Tần Thiếu Vũ nói, "Mấy kẻ buổi sáng tới tìm bị đuổi đi, trong lòng tất nhiên khó chịu".

"Xem ra quan địa phương này quả thật chẳng ra gì". Diệp Cẩn nói, "Nếu không buổi sáng dân chúng đã sớm nói cho bọn họ biết người ở trên lầu là ai, mà không phải là chờ để chê cười".

"Ta đã cho người ra ngoài thám thính tin tức, chắc là rất nhanh có thể có kết quả". Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu ta đoán không sai, cái vị Tiền Đại nhân kia cũng sẽ tự mình đến quán trọ".

"Tại sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Người làm tham quan, có mấy kẻ không phải lão cáo già". Tần Thiếu Vũ nói, "Những quan binh đó ngày thường kiêu ngạo thành thói, lần này vấp phải trắc trở mà quay về, đương nhiên lão sẽ tra đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Tin tức chúng ta tới thành Lưu Sa cũng không giữ bí mật, vừa hỏi một chút thì biết".

"Vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?". Thẩm Thiên Lăng thất vọng, "Em còn muốn chờ xem kịch vui". Ỷ thế hiếp người kết quả bị đánh gì gì đó, tình thế đảo ngược chẳng hạn.

Tần Thiếu Vũ bật cười, giúp em gắp thức ăn vào đĩa nhỏ.

"Nhóc phượng hoàng đâu?". Không có Cục Bông ở bên cạnh chíp chíp, Diệp Cẩn có chút không quen.

"Ở trên lầu". Thẩm Thiên Lăng nói, "Sáng nay đã học bay, đang cùng chơi với Ám vệ".

"Cái gì?". Diệp Cẩn ngạc nhiên mừng rỡ, "Biết bay?".

"Chỉ có thể bay một chút, đại khái cao như này". Thẩm Thiên Lăng khoa tay múa chân một khoảng cách ngắn, "Nhưng đúng là biết bay". Hoàn toàn khác biệt với đạn pháo trước đây.

"Sao đệ không nói cho ta biết sớm một chút". Diệp Cẩn oán giận, đặt chén đũa xuống muốn chạy ngay lên lầu.

"Gấp cái gì". Thẩm Thiên Phong túm y lại ghế dựa, bất đắc dĩ nói, "Dù gì thì cũng ăn xong cháo trước đã".

Ban đầu đệ đã sớm muốn nói cho huynh nghe. Thẩm Thiên Lăng rầm rì, nhưng vừa mới mở cửa đã thấy được bản hiện trường!

Diệp Cẩn xì xụp húp cháo, tốc độ nhanh như bay. Chỉ là một chén cháo còn chưa thấy đáy, ngoài cửa quán trọ đã truyền tới một trận ồn ào, ngay sau đó thì thấy một người mặc quan phục vội vã đi đến, phía sau còn mang theo mười mấy nha dịch.

"Ăn một bữa cơm cũng không yên". Tần Thiếu Vũ rót nước cho Thẩm Thiên Lăng.

"Ăn xong rồi". Diệp Cẩn cầm chén đặt xuống bàn "loảng xoảng" một tiếng, lau lau miệng muốn chạy ngay.

Biết bay đó! Nhất định cực kì khiến người thích!

"Tiểu Vương gia". Bên tai truyền đến một tiếng thăm hỏi thân thiện, sau đó thì thấy vị Tiền Đại nhân kia mang theo nha dịch tùy tùng, phần phật quỳ gối trên mặt đất, "Hạ quan Tiền Mãn Mãn tham kiến Tiểu Vương gia".

"Khụ khụ". Thẩm Thiên Lăng bị sặc cháo, cái tên tràn ngập cảm giác hân hoan này.

Nhìn thấy Tri Huyện quỳ xuống, dân chúng vốn dĩ đang ngồi trong sảnh chính cũng đứng lên, hai mặt nhìn nhau có chút không biết phải làm thế nào cho đúng – bọn họ quả thật biết Diệp Cẩn là Vương gia, nhưng bởi vì sáng sớm Thẩm Thiên Phong đã dặn dò tiểu nhị, để hắn nói lại với mọi người không cần quỳ lạy hành lễ, cứ đối đãi như người bình thường là được, bởi vậy lúc này ai cũng có chút do dự.

"Không có việc gì". Thẩm Thiên Phong nói với dân chúng, "Đều ngồi xuống đi".

Dân chúng rối rít thở phào nhẹ nhõm, ngồi lại bên cạnh bàn tiếp tục xem náo nhiệt, hơn nữa âm thầm hi vọng có thế chính mắt thấy Tiền Mãn Mãn ăn mệt.

Bi hiếp đáp ngần ấy năm, lần này có thể xem là có chút chờ mong.

Đúng là không thể sảng khoái hơn.

"Hạ quan không biết Tiểu Vương gia đến, không có từ xa tiếp đón, còn mong thứ lỗi nhiều hơn". Tiền Mãn Mãn vẫn đang lải nhải không ngừng.

Trong lòng Diệp Cẩn đều là phượng hoàng nhỏ, hơn nữa đối với người này cũng không có ấn tượng tốt gì, cho nên cảm thấy hơi phiền, "Chúng ta cũng không quen, muốn ngươi tiếp đón làm cái gì".

"Vâng vâng vâng, Tiểu Vương gia tác phong thanh liêm, tất nhiên không thích phô trương". Tiền Mãn Mãn gật đầu liên tục.

"Nếu không có chuyện khác, ngươi có thể rời đi nhanh chút". Diệp Cẩn phất tay đuổi khách – nếu dựa theo tính cách ngày thường của y, gặp được loại người này, nói không chừng đã sớm chạy không thấy bóng dáng. Nhưng hiện tại trên người còn có một cái danh hào Vương gia, thì không thể làm gì khác hơn chịu đựng hạ tính khí ứng phó, để tránh cho làm mất mặt ai kia trong cung, đã nói anh trai gì đó đúng là rất phiền mà.

"Hạ quan đã sớm chuẩn bị rượu nhạt, chẳng biết có thể mời Tiểu Vương gia di giá đến quan phủ hay không?". Tiền Mãn Mãn tiếp tục nói, "Mặc dù không phải yến hội phong phú gì, nhưng cũng là tấm lòng của con dân bản địa".

"Không đi". Diệp Cẩn gần như sắp xù lông, "Cảm ơn ý tốt, cáo từ".

"Tiểu Vương gia khách khí, các vị hạ mình đến thành Lưu Sa, đúng là phúc của con dân thành ta, tại hạ thân là quan phụ mẫu, tất nhiên phải làm tốt việc chiêu đãi, làm sao có thể chậm trễ?". Tiền Mãn Mãn tươi cười đầy mặt, vẻ nho nhã nói hết một câu lại tiếp một câu, "Xin Tiểu Vương gia chớ nên từ chối mới phải".

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu một cái, tiếp tục đút Thẩm Thiên Lăng ăn thịt viên. Xem ra Tiền Mãn Mãn cũng biết chính mình chột dạ, suy cho cùng để Diệp Cẩn ở lại quán trọ, vậy thì không tránh được sẽ nghe được một ít tin tức, ngược lại đến ở trong quan phủ thì an toàn hơn nhiều, ít nhất sẽ không có dân chúng cáo trạng.

Diệp Cẩn chóng mặt hoa mắt, vô cùng muốn dùng một chưởng đánh bay người này.

"Tiểu Vương gia". Thấy Diệp Cẩn không nói chuyện, Tiền Mãn Mãn chỉ cho rằng y đã ngầm đồng ý, vì thế hưng phấn đứng lên, muốn mời người trở về. Lại nghe Thẩm Thiên Lăng hờ hững nói một câu, "Không ai bảo ngươi đứng lên".

Lời vừa nói ra, dân chúng xung quanh đều hoan hô trong lòng, một màn này chờ đã rất lâu rồi được không! Không hổ là Thẩm Công tử, thời điểm đối mặt với Tần Cung chủ thì mảnh mai mềm mại, đối với dân chúng thì hiểu chuyện thiện lương, còn đối mặt với tham quan thì lạnh lùng như băng sương, đổi vai không hề áp lực, vô cùng tốt!

Tiền Mãn Mãn đành phải đau khổ mà quỳ trở lại.

Ám vệ lúc trước Tần Thiếu Vũ phái đi điều tra cũng từ bên ngoài trở về, làm như không thấy đi vòng qua một đám người quỳ trong phòng, thấp giọng bẩm báo bên tai Tần Thiếu Vũ, "Hai mươi năm trước thật sự có một gia đình họ Phùng xảy ra hỏa hoạn, cả nhà toàn bộ chết thảm; còn có, vị Tiền Đại nhân này quả thực không phải thứ tốt gì".

Giọng nói không lớn, thế nhưng Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong đều có thể nghe được. Nhìn lại dân chúng xung quanh trong mắt đều là hả giận, không nhịn được mà thở dài trong lòng – nếu lần này không tới, cũng không biết dân chúng trong thành này phải chịu thêm bao nhiêu ức hiếp.

"Những người còn lại đều đứng lên đi". Diệp Cẩn liếc nhìn Tiền Mãn Mãn, "Ta đi lên suy nghĩ một chút, sẽ trả lời ngươi sau".

"Vâng vâng, Tiểu Vương gia từ từ suy nghĩ". Tiền Mãn Mãn ngày thường đã quen sống trong nhung lụa, ngay cả đi bộ cũng lười, càng không cần nói đến bị bắt quỳ lâu như vậy, chỉ cảm thấy tay cũng có chút phát run.

Diệp Cẩn vòng qua hắn, lập tức đi lên lầu.

Thẩm Thiên Phong và những người còn lại cũng đi lên lầu, Ám vệ thuận tay lấy một cái bánh bao ăn, sau đó bối rối nói, "Vị Đại nhân này, mọi người đều đã đứng lên, vì sao ngươi còn quỳ dưới đất?".

Một Ám vệ khác bên cạnh lập tức như quần bông nhỏ tri kỉ nói, "Bởi vì Diệp Cốc chủ không có bảo lão đứng lên".

"Ồ, thì ra là thế". Ám vệ đằng trước bày ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, rồi sau đó thì bưng một đĩa bánh bao đi lên lầu.

Kẻ hát người phụ họa đúng là phối hợp vô cùng tốt.

Tiền Mãn Mãn quỳ trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh.

Trong phòng trên lầu, Ám vệ vây thành một vòng, trong mắt toàn là kích động nhìn Thiếu Cung chủ ở trung tâm, hơn nữa mỗi lúc chuẩn bị xong để vỗ tay.

Cục Bông đứng trên bàn gắng sức nhảy một cái, sau đó ở không trung ra sức vỗ vỗ cánh, lắc lư duy trì một lúc, mới thong thả đáp xuống.

"Hay!". Ám vệ bùng nổ ra tiếng ủng hộ, hơn nữa còn không nhịn được mà nước mắt lưng tròng. Không hổ là Thiếu Cung chủ nhà ta, đúng là khiến người ta vô cùng có cảm giác an toàn. Cứ dựa theo tốc độ phát triển thế này, nói không chừng mười ngày là có thể mắt bắn sấm sét, hai mươi ngày há miệng phun lửa, ba mươi ngày lực nhổ núi sông, bốn mươi ngày hô mưa gọi gió, năm mươi ngày thống nhất thiên hạ, chúng ta khi đó có thể đi theo gà chó lên trời, tương lai tốt đẹp quả thực chỉ nghĩ một chút thôi đã không nhịn được phải xoa tay.

Mắt đậu đen của Cục Bông tràn ngập kiên nghị, cực kì khoe khoang hất đầu một cái, kiêu ngạo ngang ngược đến rối tinh rối mù.

Diệp Cẩn một đường chạy xông vào.

"Chíp!". Cục Bông nhào vào lòng ngực y, thân thiết cọ cọ đầu, hơn nữa muốn biểu diễn kĩ năng mới nhanh một chút!

"Đúng là biết bay này". Diệp Cẩn vui quá xá, ôm nhóc vò qua vò lại.

Cục Bông dào dạt đắc ý, dùng ánh mắt "Sau này các người sẽ phải dựa vào con đến bảo vệ" vân vân nhìn chúng sinh bằng nửa con mắt.

"Em định khi nào xử lí Tiền đại nhân kia?". Thẩm Thiên Phong hỏi.

"À?". Trong mắt Diệp Cẩn mờ mịt.

À là có ý gì. Thẩm Thiên Lăng có chút >_< nói, "Huynh sẽ không nhanh như vậy đã quên mất lão rồi chứ?".

"... Nhớ ra rồi". Diệp Cẩn nói, "Thấy nhóc phượng hoàng biết bay, nhất thời kích động quên mất lão".

"Tiếp đó thế nào?". Thẩm Thiên Lăng nói, "Người còn đang quỳ bên dưới".

"Mặc kệ lão, huynh đi xử lí". Diệp Cẩn tống cổ Thẩm Thiên Phong, "Ta không rảnh".

"Chíp". Cục Bông tiếp tục biểu diễn kĩ năng mới, đắc ý hơn bất kì thứ gì.

"Gọi tiểu nhị lên đây". Thẩm Thiên Phong bảo Ám vệ.

"Vâng". Ám vệ ra ngoài, không bao lâu sau đã mang theo tiểu nhị vào phòng.

"Thẩm Thiếu gia có việc gì?". Tiểu nhị có chút bất an.

"Tiền Đại nhân kia đến cùng là người như thế nào?". Thẩm Thiên Phong hỏi hắn, "Nói hết những chuyện ngươi biết ra cho ta".

Sắc mặt tiểu nhị có chút khó xử, tựa như do dự có nên nói hay không.

"Tốt thì nói tốt, không tốt thì nói không tốt, cứ nói thẳng là được". Tần Thiếu Vũ nói, "Cũng không phải chỉ hỏi một mình ngươi, không có gì phải lo lắng".

"Đúng vậy". Thẩm Thiên Lăng giơ tay chỉ Diệp Cẩn, "Huống chi còn có Tiểu Vương gia ở đây, càng không cần phải sợ".

"Chíp!". Cục Bông nghĩ Thẩm Thiên Lăng đang chỉ nhóc, vì thế duỗi cổ, lãnh khốc hất đầu một cái.

"Lão không phải quan tốt gì". Tiểu nhị lấy can đảm kiên quyết nói, "Mọi người chờ mong lão đi không chỉ một hai năm".

"Ngồi xuống từ từ nói". Thẩm Thiên Lăng bảo Ám vệ pha một ấm trà, "Không cần sợ".

"Thành Lưu Sa thương - mậu phát triển, cho nên mỗi một vị quan lớn đều rõ đây là chỗ kiếm được nhiều tiền". Có thể được Thẩm Thiên Lăng tự mình an ủi, tiểu nhị rất là được thương mà sợ, nói chuyện cũng nhanh nhẹn không ít, "Nhưng cũng chưa có người nào lòng tham không đáy giống như lão, mỗi tháng bọn ta ngoài phải giao nộp các loại thuế phú ra, còn thường xuyên xuất hiện các loại tiền biếu phong phú đa dạng, thậm chí ngay cả chúc thọ mẹ lão, cũng phải bắt mỗi người nộp tiền chúc mừng".

"Thế này cũng quá xấu xa rồi". Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

"Không chỉ có như thế, lão còn cùng nhà giàu số một trong thành Lưu Phú cấu kết với nhau, chèn ép các thương hộ còn lại trong thành". Tiểu nhị nói, "Nhìn thấy mặt hàng nào làm ăn khá, bọn họ sẽ nghĩ cách cướp về tay, hiện giờ cửa hàng trong thành có hơn phân nửa là do Lưu Phú quản lí, nếu không phải bởi vì ông chủ nhà ta có tiếng tăm trong hương thân, chỉ sợ ngay cả tửu lâu này cũng không giữ được".

"Nghiệp quan cấu kết hại dân chúng, chiếu theo luật pháp Đại Sở có thể lưu đày". Diệp Cẩn ở bên cạnh chen vào, "Không cần lo lắng, cuộc sống khốn khổ của các ngươi sắp chấm dứt rồi".

"Cảm ơn các vị,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net