Chương 067 - Lên đường đến Vương Thành!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 067 – Lên đường đến Vương Thành! Cách bí mật càng ngày càng gần!

Tần Thiếu Vũ khụ khụ hai tiếng, "Mộ huynh".

Mộ Hàn Dạ bình tĩnh nói, "Đây là tín vật quân quyền của Thất Tuyệt Quốc".

Thẩm Thiên Lăng quyết đoán ôm con trai vào trong lòng, "Không cần để ý tới nó, các ngươi nói chuyện chính sự tiếp đi".

"Chíp". Cục Bông lưu luyến, quay đầu thâm tình đối mặt với Thất Tuyệt Vương, hơn nữa còn xòe cánh ngắn nhỏ moe moe ra.

Mộ Hàn Dạ: "...".

Hoàng Đại Tiên: "...".

"Ta dẫn nó ra ngoài chơi". Thẩm Thiên Lăng có chút >_< đứng lên.

"Chíp!". Vẻ mặt nhỏ của Cục Bông rất tan nát cõi lòng, ngẩng đầu nhìn mẹ nhóc – muốn mang ra ngoài thật à.

Thẩm Tiểu Thụ từ trong lòng cảm thấy chính mình giống như mẹ chồng độc ác, chuyên môn gậy đánh uyên ương.

Hoàng Đại Tiên lấy ra một chuỗi ngọc châu nhỏ từ trong lòng, đặt vào tay Thẩm Thiên Lăng, mặc dù khí phách không so được với nhẫn ban chỉ của Mộ Hàn Dạ, nhưng cũng xanh biếc mượt mà rất đáng yêu.

Cục Bông lập tức phấn chấn tinh thần, dùng đầu dụi dụi tay y, bày tỏ một chút cảm ơn.

Tần Thiếu Vũ sảng khoái nói với Hoàng Đại Tiên, "Xem như ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này bất cứ lúc nào cũng có thể đòi lại".

"Tần Cung chủ khách sáo". Hoàng Đại Tiên cười cười, "Không đáng giá bao nhiêu tiền, nhìn đẹp mắt mà thôi".

Cục Bông bừng bừng hứng thú, quấn lung tung lộn xộn chuỗi hạt châu kia lên người mình, cảm thấy vô cùng đẹp.

"Nếu không có chuyện khác, ta và Lăng Nhi đi về trước". Tần Thiếu Vũ cầm xấp giấy kia đứng lên, "Những phạm nhân kia đâu?".

"Đều ở trong tay ta, chẳng qua nhìn cũng không giống người đại gian đại ác gì". Mộ Hàn Dạ nói, "Cấu kết Chu Giác mưu đồ phản nghịch, đối với Sở Hoàng mà nói có lẽ không thể tha thứ, nhưng với ta mà nói cũng không xem như chuyện lớn gì. Con người đều có thất tình lục dục, thì khó tránh khỏi có những ý nghĩ sai lầm, nhưng nếu giao cho Sở Hoàng, cũng chỉ có thể là một con đường chết".

Tần Thiếu Vũ cười cười, "Người là Mộ huynh bắt được, tất nhiên Mộ huynh tùy ý xử trí, ta chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, không cần để trong lòng".

Mộ Hàn Dạ gật đầu, tiễn hai người bọn họ ra khỏi quán trọ.

"Chíp!". Cục Bông ngồi xổm trên vai cha nhóc, thân thiết vẫy vẫy cánh với Hoàng Đại Tiên, mắt đậu đen sáng long lanh.

Hoàng Đại Tiên bật cười, cũng phất phất tay với nhóc.

Vẻ mặt Mộ Hàn Dạ hơi hờn tủi.

Hoàng Đại Tiên xoay người đi vào phòng, muốn giả vờ không nhìn thấy.

"A Hoàng...". Mộ Hàn Dạ kéo dài ngữ điệu.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt bịt tai.

"A Hoàng chưa từng cho ta thứ gì". Mộ Hàn Dạ đi theo phía sau y, suy nghĩ một chút lại bổ sung nói, "Cũng chưa từng cười với ta".

Hoàng Đại Tiên nói, "Trên đời này có rất nhiều người muốn đưa bảo bối cho ngươi, lại càng nhiều người muốn cười với ngươi".

"Nhưng ta không hiếm lạ". Mộ Hàn Dạ chắn trước mặt y.

"Loại chuyện này, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa". Hoàng Đại Tiên có chút bất đắc dĩ.

"Đương nhiên ta sẽ không cưỡng cầu". Mộ Hàn Dạ nói, "Nhưng tại sao A Hoàng không thử thưởng thức ưu điểm của bổn vương một chút?".

Hoàng Đại Tiên nhìn thẳng vào mắt hắn một lát, sau đó lắc đầu nói, "Ta không thưởng thức nổi".

Mộ Hàn Dạ không cam lòng, "Chẳng lẽ A Hoàng chỉ biết thưởng thức nhóc phượng hoàng?".

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

"Được rồi". Mộ Hàn Dạ tiếc nuối thở dài, sau một lát... "Chíp".

Trong nháy mắt Hoàng Đại Tiên như bị sét đánh đến da đầu tê dại, dùng ánh mắt như nhìn Ultraman nhìn hắn.

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ tha thiết.

Hoàng Đại Tiên gian nan mở miệng, "Ngươi đây là...". Tội gì.

Mộ Hàn Dạ khó xử nói, "Chẳng lẽ ta bắt chước không giống?".

Hoàng Đại Tiên đã không biết nên đối mặt với người đàn ông này như thế nào.

"A Hoàng". Mộ Hàn Dạ chơi xấu ôm lấy y.

Trong lòng Hoàng Đại Tiên tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ, ngược lại cũng không giãy giụa.

"A Hoàng". Mộ Hàn Dạ lại gọi một tiếng, thuận miệng nghiêng đầu hôn hôn tai y.

Hoàng Đại Tiên: "...".

Mộ Hàn Dạ ôm y cọ cọ, "Ta thật sự có rất nhiều ưu điểm".

Hoàng Đại Tiên qua loa lấy lệ "Ừ" một câu.

"Em thành thân với ta ngay đi". Mộ Hàn Dạ không ngừng cố gắng, "Mặc dù Thất Tuyệt Quốc nhỏ, nhưng rất giàu có và sung túc, sẽ không bạc đãi em".

Hoàng Đại Tiên ở trong lòng thở dài, hiện giờ y chỉ cầu một gian nhà tranh có một mẫu đất cằn, có thể sống yên ổn đã là phúc báu rồi, làm sao đến hai chữ bạc đãi.

"Bây giờ chưa suy xét cũng không cần gấp, tương lai còn rất nhiều thời gian". Mộ Hàn Dạ nói, "Cho dù chờ đến bảy tám chục tuổi... Í, năm sáu... Ba mươi, ta cũng bằng lòng!".

Hoàng Đại Tiên: "...".

Trong mắt Mộ Hàn Dạ đầy tủi thân, "Là ta sợ nếu như tuổi tác quá cao, sẽ không còn sức lực triền miên với A Hoàng".

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, vòng qua hắn đi vào trong.

Mộ Hàn Dạ như kẹo mạch nha đuổi theo, vẻ mặt nhất định phải được.

Thật ra kiểu cuộc sống này, ấy mà cũng không tệ lắm nhỉ...

Trên quan đạo, Cục Bông chơi hạt châu lâu thì cảm thấy có chút buồn ngủ, vì thế chui vào trong lòng mẹ nhóc ngoan ngoãn ngủ, một chút cũng không cần người dỗ, đúng là không thể dễ nuôi hơn.

"Tuy rằng ngôi nhà kia bị hủy, không có cách nào dẫn Chu Giác ra nữa, nhưng ngược lại cũng không xem là không có thu hoạch được gì". Thẩm Thiên Lăng nói, "Dù sao cũng cho Hoàng thượng một manh mối".

"Cho dù ngôi nhà kia vẫn còn, dựa theo tính tình quỷ kế đa đoan của Chu Giác, cũng chưa chắc gã nhất định sẽ lộ mặt". Tần Thiếu Vũ nói, "Hiện tại nói không chừng loại kết quả này, ngược lại càng có lợi cho chúng ta".

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói, "Nhưng người của ngôi nhà kia được Mộ Hàn Dạ thả, dĩ nhiên Hoàng thượng sẽ hỏi, đến lúc đó phải giải thích thế nào?".

"Tùy tiện tìm cái cớ là được". Tần Thiếu Vũ cười cười, "Ví dụ như sau khi vừa nói rõ mọi chuyện, thì bị Chu Giác phái người đến ám sát, Mộ Hàn Dạ muốn đuổi theo sát thủ kết quả không đuổi kịp; hay ví dụ như nói những người đó tìm cơ hội mê choáng cai ngục rồi chạy trốn, tóm lại nếu muốn tìm, thì có rất nhiều lí do".

Thẩm Thiên Lăng bật cười, "Việc kiếm cớ này anh thành thạo nhất".

"Hửm?". Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo má em.

"Em chưa nói gì hết". Thẩm Thiên Lăng rất thức thời, ánh mắt chăm chú nhìn nơi xa, "Thời tiết hôm nay không tồi".

Vừa dứt lời, bầu trời lập tức có một đám mây đen lớn bay tới.

Thẩm Thiên Lăng: "...".

Hơi cho chút mặt mũi đi.

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, mang theo em giục ngựa tiến lên, một đường cuồn cuộn bụi mù, cuối cùng trước khi tuyết rơi dày chạy về chùa Độ Kiếp.

"May mà trở về". Diệp Cẩn đang ôm lò sưởi đọc sách, "Nhìn mây đen lúc này, lại một ngày mưa đá bão tuyết nữa".

"Thiên Phong đâu?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đang cùng Sở Uyên nghị sự". Diệp Cẩn nói, "Buổi sáng đã thấy các ngươi vội vã đi ra ngoài, gọi cũng không gọi lại, đã xảy ra chuyện gì?".

Tần Thiếu Vũ nói đại khái chuyện ngôi nhà kia với y một lần.

"Lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?". Diệp Cẩn giật mình.

"Mộ Hàn Dạ không muốn liên hệ trực tiếp với Sở Uyên, ta cũng không muốn". Tần Thiếu Vũ nói, "Cho nên chuyện này bèn giao cho ngươi".

Diệp Cẩn: "...".

"Đi đi". Tần Thiếu Vũ nói, "Kéo dài vô ích".

"Chỉ một lần này". Diệp Cẩn giơ ngón trỏ lên.

Hoàn toàn không muốn tiếp xúc với cái người nào đó à! Bọn ta lại không quen!

Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đồng thời gật đầu.

Diệp Cẩn cầm xấp giấy kia, thong thả ung dung ra khỏi phòng.

Tần Thiếu Vũ tấm tắc, "Trên đời này cũng chỉ có Thiên Phong có thể chịu đựng được y".

"Nào chỉ là chịu đựng được". Thẩm Thiên Lăng nói, "Em lại cảm thấy nhất định Đại ca chính là cam tâm tình nguyện".

"Vẫn là Lăng Nhi của ta tốt". Tần Thiếu Vũ bày tỏ tình cảm từ đáy lòng.

"Đây chẳng phải là chuyện đương nhiên à?!". Thẩm Tiểu Thụ nhéo mũi hắn, lại còn phải so một chút mới đưa ra kết luận.

Tần Thiếu Vũ bật cười, thức thời nói, "Lời ta nói sai rồi, Lăng Nhi muốn phạt thế nào?".

Thẩm Tiểu Thụ cười tủm tỉm, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn.

Tần Thiếu Vũ khom lưng kề sát vào.

Thẩm Thiên Lăng nói nhỏ đôi câu bên tai hắn.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, "Còn có chuyện này?".

"Đương nhiên là thật". Thẩm Thiên Lăng vòng lấy cổ hắn, "Hòa thượng béo kia cầm không ít bột ba đậu, muốn trộn vào cỏ khô của Hãn Huyết Bảo Mã, kết quả Ám vệ cố ý làm ra tiếng động, mới dọa gã chạy đi".

"Đối với một con ngựa cũng hẹp hòi như vậy, còn mặt mũi tự xưng người xuất gia". Tần Thiếu Vũ cười lạnh.

"Cho nên anh phải đồng ý với em". Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.

"Chuyện nhỏ thế này, em muốn làm thì cứ việc làm đi, sau này không cần tới hỏi ta". Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn hôn em.

"Vậy thì không được, làm chuyện xấu nhất định phải được anh đồng ý trước". Thẩm Thiên Lăng cực kì nghiêm túc.

"Ồ?". Tần Thiếu Vũ bật cười, "Làm sao lại trở nên ngoan ngoãn như vậy".

"Ngược lại cũng không phải". Thẩm Thiên Lăng nheo mắt lại, "Tuy rằng không phải chuyện lớn gì, nhưng coi như em không nói với anh trước, nhất định tương lai anh cũng sẽ biết, nói không chừng sẽ lại kiếm cớ đòi xx!". Cho nên nhất định phải lo trước khỏi họa.

"Nếu như em không nói, làm sao ta biết được". Tần Thiếu Vũ gõ nhẹ đầu em, "Cũng không phải biết bói toán".

"Nhưng nhất định em sẽ để Ám vệ đi làm". Thẩm Thiên Lăng đưa tay chỉ nóc nhà, "Các người là cùng một giuộc".

Ám vệ sau khi nghe được tập thể khiếp sợ = 口 =, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào Phu nhân lại có loại ảo giác này, rõ ràng bọn ta là người của Thiếu Cung chủ, hoàn toàn không liên quan đến Cung chủ được không, vô cùng trong sạch.

"Tóm lại về sau chuyện em muốn làm, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu đều cứ việc làm đi". Tần Thiếu Vũ lựa chọn cưng chiều không nguyên tắc với em, "Chuyện tốt tất nhiên không thành vấn đề, chuyện xấu cũng không ác ý đến đâu, không cần phải hỏi ta mọi chuyện".

"Dạ". Thẩm Thiên Lăng chủ động hôn hôn hắn, xem như là khen thưởng, rồi sau đó bừng bừng hứng thú chạy ra sân, gọi Ám vệ xuống.

Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, ở trong phòng pha sẵn trà nóng cho em.

Buổi tối hôm đó, trụ trì chùa Độ Kiếp không biết đã ăn thứ không sạch sẽ gì, dẫn đến đau bụng cả đêm, suýt nữa mệt lả ở nhà xí.

Mà sau khi Sở Uyên biết được chuyện ngôi nhà kia, trước tiên là phái tâm phúc ra roi thúc ngựa chạy về Vương Thành, báo tin cho Tổng Thống lĩnh Binh bộ Thẩm Thiên Phàm – cũng chính là Tam ca của Thẩm Thiên Lăng, nhất định phải giám sát chặt chẽ Tả Thừa tướng Lưu Nhất Thủy, một khi có dấu hiệu chạy trốn, mặc kệ có chứng cứ hay không, lập tức bắt vào ngục.

Đúng như Mộ Hàn Dạ dự đoán, quả thật Sở Uyên đã nghi ngờ người này từ sớm, nhưng khổ nổi vẫn luôn không tóm được sơ hở, cho nên mới sẽ án binh bất động. Nhưng lần này có lời nói của Điền Tiên kia, cộng thêm Lưu Nhất Thủy đúng là có một cô con gái mười tám tuổi, lại kết hợp với lời nói cử chỉ thường ngày của lão, trong lòng đã càng thêm chắc chắn, tin tưởng suy đoán lúc trước đúng tám chín phần mười – Tả Thừa tướng này, có tám chín phần mười không sạch sẽ.

"Ôn dịch đại khái đã khống chế được, có manh mối về nội gián trong triều, phía Chu Giác vẫn tiếp tục không có động tĩnh, có phải nên rời đi hay không?". Buổi tối hôm đó, Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, "Năm ngày sau Sở Uyên sẽ xuất phát".

"Vậy chúng ta thì sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Em muốn đi đâu?". Tần Thiếu Vũ nói, "Nơi nào ta cũng dẫn em đi".

"Bí mật ngọc tỉ Bích Tuyền và ngọc Huyền Hải còn chưa có lời giải". Thẩm Thiên Lăng nằm nhoài trước ngực hắn, "Anh đã muốn đi du sơn ngoạn thủy?".

"Sớm đã nói rõ, đây là chuyện giữa Sở Uyên và Mộ Hàn Dạ". Tần Thiếu Vũ nói, "Truy Ảnh Cung làm đã đủ nhiều rồi, chúng ta muốn đi không ai dám cản".

"Ngàn dặm xa xôi từ thành Vân Lam đến đây, dĩ nhiên phải giải quyết xong mọi chuyện". Thẩm Thiên Lăng nói, "Huống chi đã lâu không đến Vương Thành, em cũng muốn nhìn thêm chút nữa".

"Được". Tần Thiếu Vũ cười cười, "Vương Thành thì Vương Thành, theo ý thích của em".

Cho nên nói cưng chiều công gì gì đó, quả thật xứng đáng like một cái nè.

Lại qua mấy ngày, đoàn người Sở Uyên cũng lên đường rời đi. Vốn là hòa thượng chùa Độ Kiếp đều lo lắng đề phòng, lần này vất vả lắm mới tiễn người đi, mới xem như thở ra một hơi, còn cho rằng tránh thoát một kiếp. Ai ngờ trưa hôm đó, Ngự sử giám sát đã tự mình dẫn quân bao vây chùa, bắt tất cả tăng nhân vào ngục.

Thật ra dựa theo ý tưởng ban đầu của Sở Uyên, là định tạm thời giữ lại chùa Độ Kiếp, xem có thể dùng cái này dụ Chu Giác lộ mặt hay không. Chẳng qua Hoàng Đại Tiên lại cảm thấy dựa theo tính cách đa nghi của Chu Giác, một khi ngôi nhà kia xảy ra chuyện, thì sẽ theo bản năng nhận định phạm vi xung quanh cũng không an toàn, tất nhiên là sẽ không lộ mặt nữa. Cho nên Sở Uyên đã quyết đoán phái người dọn chùa Độ Kiếp, tối thiểu có thể để dân chúng yên tĩnh.

Đoàn xe một đường đi về phía trước, mặc dù đã khiêm tốn hết mức, nhưng dọc theo đường đi có không ít dân chúng nghe tin mà tới, đều rất nhiệt tình.

"Hoàng đế coi như cũng không tệ lắm". Diệp Cẩn vừa ăn bánh ngọt vừa thuận miệng nói.

"Thật không?". Sở Uyên nghe vậy ngạc nhiên mừng rỡ.

Diệp Cẩn: "...".

Huynh chạy vào xe ngựa lúc nào, không phải đang ở bên ngoài cưỡi ngựa à.

"Tiểu Cẩn chưa từng khen ta". Sở Uyên vui mừng khôn xiết.

Diệp Cẩn bình tĩnh nói, "Ban nãy huynh nghe lầm rồi".

Sở Uyên lắc đầu, "Trẫm cũng không có lãng tai".

"Ta nói là bánh cuốn khoai môn cũng không tệ lắm". Diệp Cẩn giơ một miếng bánh ngọt lên.

Sở Uyên rối rắm nói, "Đệ cảm thấy Hoàng đế và bánh cuốn khoai môn nghe rất giống nhau?".

"Chẳng lẽ không giống?". Diệp Cẩn đập bàn hỏi ngược lại, hơi xù lông.

Sở Uyên lập tức gật đầu, "Giống, quả thật giống nhau như đúc".

Phản ứng đúng là không thể nhanh hơn.

Thẩm Thiên Lăng ở bên ngoài nghe được, lặng lẽ nói với Tần Thiếu Vũ, "Thật ra so sánh Đại ca với Hoàng thượng, đãi ngộ đã tốt hơn nhiều lắm". Không chỉ có thể sờ được tay nhỏ, còn lăn khăn trải giường, thậm chí ở một vài thời điểm đặc biệt, nói không chừng anh dâu em sẽ còn biểu lộ một mặt mềm mại!

Như thế so sánh với Sở Uyên, anh trai em quả thật chính là người đỉnh nhất trong đời người được không.

Vô cùng khiến người khác hâm mộ.

Lại qua mấy ngày, rốt cuộc vào lúc chạng vạng mọi người đến Vương Thành.

Bởi vì trước đó Sở Uyên đã phân phó, cho nên cũng không có nhiều người đến đón tiếp, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi người mặc nhuyễn giáp, dẫn đầu một đội Ngự lâm quân chờ ở ngoài thành.

"Tam ca!". Thẩm Thiên Lăng thật xa đã nhìn thấy.

"Đi đi". Sở Uyên cười nói, "Thiên Phàm cũng rất nhớ ngươi, đều là người trong nhà, không cần câu nệ lễ nghĩa".

Thẩm Thiên Phàm sải bước tiến lên, sau khi hành lễ với Sở Uyên, thì vui cười ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng.

Đã lâu không gặp nhau rồi, loại hình ảnh anh em gặp lại đầy cảm động này! Thẩm Thiên Lăng còn đang nổi lên muôn vàn xúc động ưu tư, thì nghe Tam ca em nói vào bên tai, "Hình như béo một chút".

...

Cũng không có được không, có biết nói chuyện hay không!

Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Thẩm Tiểu Thụ cảm thấy đã bị tổn thương.

Anh trai em đúng là khiến người phiền muộn.

"Thiên Phàm". Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bả vai của hắn.

"Đại ca, Đại tẩu". Thẩm Thiên Phàm chào hỏi.

"Tình hình trong triều thế nào rồi?". Diệp Cẩn hỏi hắn.

"Lưu Nhất Thủy vẫn chưa có bất kì động tác gì, cho nên tạm thời cũng chỉ có thể âm thầm quan sát". Thẩm Thiên Phàm nói, "Lão làm người rất cẩn thận, nếu muốn để lão chủ động ra tay, sợ là phải dùng chút thủ đoạn".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net