Chương 090 - Huyền cơ trong quán trọ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 090 - Huyền cơ trong quán trọ! Có người mưu tính trước từ lâu!

Vào buổi sáng này, toàn bộ quán trọ tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở. Bởi vì tâm tình của Thất Tuyệt Vương tốt, cho nên mỗi một người đều được phát bạc, không chỉ có Ám vệ, thậm chí còn có đầu bếp và tiểu nhị của quán trọ, ai gặp thì có phần đúng là không thể sảng khoái hơn được không, vui vẻ qua đi mọi người khó tránh khỏi sôi nổi hỏi thăm đến cùng đã xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho Thất Tuyệt Vương vui vẻ thành như vậy, trên trời rơi xuống tiền của phi nghĩa gì gì đó vui vẻ nhất.

Đương nhiên tuy Mộ Hàn Dạ rất muốn đứng ở giao lộ, vô tư cùng mọi người chia sẻ vui sướng, nhưng giữa hắn và não tàn thật sự suy cho cùng vẫn còn có một ít khoảng cách, vì thế Thất Tuyệt Vương anh tuấn mà duy trì im lặng, ánh mắt vô cùng có ý tứ sâu xa.

Nhưng làm quần bông nhỏ tri kỉ lanh trí, Ám vệ đã đoán ra được nguyên nhân đầu tiên. Vì thế tập thể mọi người cảm khái vẫn là lão đại nhà người khác tốt mà, phải biết rằng vào lúc Cung chủ vừa kết hôn chẳng những không có phát bạc, mà còn lạnh lùng tàn khốc phái mọi người đi quét nhà xí - bọn ta chẳng qua muốn nhân cơ hội sờ bàn tay nhỏ bé của Phu nhân một chút mà thôi được không, nhắc tới đúng là quá chua xót.

Làm đồng đội tốt trên giang hồ, Diệp Cốc chủ cũng nhận được một bao lì xì thật dày, tâm trạng vô cùng phức tạp. Thẩm Thiên Lăng ngược lại rất vui vẻ, ngâm nga điệu hát dân gian giấu ngân phiếu vào trong túi vải nhỏ.

"Lăng Nhi giấu giếm tiền riêng". Tần Thiếu Vũ ở sau lưng em sâu xa nói.

"Không sai". Thẩm Thiên Lăng rất ngông cuồng, "Sau này biểu hiện tốt một chút, bao anh ăn no uống say!".

"Được". Tần Thiếu Vũ ôm lấy em từ phía sau, tiện tay bóp bụng nhỏ một cái, "Về sau ta nhất định biểu hiện thật tốt".

Không cần tùy tiện sờ lung tung đâu! Thẩm Thiên Lăng lầm bầm, sau đó nói, "Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi ạ?".

"Tuyết thì đã ngừng, nhưng vẫn không thể ra cửa". Tần Thiếu Vũ nói, "Mặt đường đều bị đóng băng".

"Nhưng mà trong quán trọ rất chán". Thẩm Thiên Lăng quay đầu, "Cũng không có chuyện gì để làm".

"Bằng không chúng ta xx đi?". Tần Thiếu Vũ đề nghị.

"Nằm mơ!". Thẩm Thiên Lăng từ chối một tiếng.

"Em xem, chuyện có ý nghĩa em lại không chịu làm". Tần Thiếu Vũ tiếc nuối.

Hoàn toàn không có một chút ý nghĩa nào hết! Thẩm Thiên Lăng nói, "Em đi tìm con trai".

"Diệp Cẩn đang may quần áo cho nó". Tần Thiếu Vũ nói, "Em không cướp nổi".

Thẩm Thiên Lăng: "...".

"Nếu không ta dẫn em ra ngoài nhé?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Đi ra ngoài ạ?". Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, "Nhưng anh vừa mới nói bên ngoài tuyết lớn phủ kín thành".

"Có một ít cảnh vật, chỉ có trong loại thời tiết này mới có thể nhìn thấy". Tần Thiếu Vũ cầm lấy áo choàng ở bên cạnh, "Có cái này hẳn sẽ không quá lạnh, chúng ta đi lên núi".

"Được!". Thẩm Thiên Lăng đồng ý một tiếng.

Mặc kệ thế nào, cũng so với ở trong phòng buồn chán tốt hơn rất nhiều ấy...

Mà ở phòng cách vách, Diệp Cẩn đang may tạp dề mới cho Cục Bông. Thân hình y không cao, cho nên cắt bên dưới tấm áo choàng da gấu kia một chút, gom gom góp góp chấp nối may một chút, vừa vặn có thể cho phượng hoàng nhỏ một bộ quần áo lông xù mới!

"Chíp!". Cục Bông nằm trong ổ nhỏ, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

Thẩm Thiên Phong dùng ngón tay trêu chọc nhóc.

Cục Bông vặn vẹo uốn éo né tránh, nhào vào trong lòng ngực Diệp Cẩn, tiếp tục nhìn y may quần áo.

"Ngoan". Diệp Cẩn xoa xoa đầu nhóc, giọng nói rất mềm mại.

Thẩm đại hiệp hơi hâm mộ ghen tị.

Đường đường là Minh chủ Võ lâm lại tranh sủng với một con chim gì gì đó.

Truyền ra ngoài đúng là mất mặt.

Đạp Tuyết Bạch đang ăn cỏ trong chuồng ngựa, sau khi nhìn thấy hai người thì hí dài một tiếng, đi bộ đến thân thiết dụi dụi.

"Đi thôi". Tần Thiếu Vũ xoa xoa bờm ngựa của nó, nói với Thẩm Thiên Lăng, "Lúc trước ở Trung Nguyên vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ vừa lúc có thể xem một chút, cái gì mới chân chính là đạp tuyết vô ngân".

"Trước đây ở Trung Nguyên còn không nhận thấy". Thẩm Thiên Lăng nói, "Bây giờ Tiểu Bạch được tuyết đọng phản chiếu một chút, nhìn qua giống như toàn thân biết phát sáng". Oai phong hơn bất cứ thứ gì!

Tần Thiếu Vũ cởi bỏ cương ngựa, mang em tung người nhảy lên lưng ngựa.

Đạp Tuyết Bạch chậm rãi đi về phía trước, vó trước phụt một cái rơi vào trong tuyết, lại phụt một cái tiếp tục rơi vào trong tuyết.

Ánh mắt Thẩm Thiên Lăng đồng tình.

Một bước một cái hố, đây cũng có thể gọi là đạp tuyết vô ngân...

Tần Thiếu Vũ ngược lại cũng không để bụng, tùy ý nó một đường chơi giẫm tuyết, cho đến khi ở trên đường chính đi được một thời gian, mới bất ngờ vung cương ngựa.

Thẩm Thiên Lăng bị hoảng sợ, còn chưa kịp quay đầu lại hỏi hắn, bốn vó của Đạp Tuyết Bạch cũng đã bay lên không vội vã chạy về phía trước nhanh như tên bắn, từng trận tiếng gió bên tai, ngay cả hai mắt cũng không mở ra được. Bên đường có dân chúng đang dựa vào cửa sổ, sau khi nhìn thấy thì nhao nhao giật mình há to miệng, thò đầu ra duỗi dài cổ xem náo nhiệt, kích động đến mặt đỏ lên, đây chính là tình tiết muốn hóa hình bay lên trời sao, chúng ta đúng là quá may mắn.

Không biết được đã qua bao lâu, Đạp Tuyết Bạch mới dừng bước chân lại. Tần Thiếu Vũ ôm em xuống từ trên lưng ngựa, thả trên một khối đá lớn sạch sẽ.

"Có chút choáng". Thẩm Thiên Lăng ỉu xìu cúi đầu chui vào trong lòng ngực hắn.

"Chạy quá nhanh à?". Tần Thiếu Vũ bật cười, vỗ nhè nhẹ sau lưng em một chút, "Chậm một chút".

Đạp Tuyết Bạch cũng dùng đầu ủi ủi em, ánh mắt rất vô tội.

Thẩm Thiên Lăng uể oải bóp bóp lỗ tai nó, "Ngươi không phải bảo mã (BMW), mà là pháp lạp lợi (Ferrari)".

Đạp Tuyết Bạch vung vẫy cái đuôi, há miệng muốn ăn kẹo đậu phộng.

"Đây chính là đường lúc nãy chúng ta chạy đến". Tần Thiếu Vũ chỉ cho em xem.

Thẩm Thiên Lăng tò mò đi dọc theo vài bước, sau đó giật mình nói, "Thật sự không có dấu vết".

"Dấu vết thật ra vẫn có, nhưng rất cạn mà thôi, người bình thường không dễ phát hiện". Tần Thiếu Vũ nói, "Nếu như lại gặp ngày tuyết rơi dày, đến lúc đó đúng là đạp tuyết vô ngân".

"Tiểu Bạch thật lợi hại". Thẩm Thiên Lăng ôm đầu nó xoa xoa.

Tần Thiếu Vũ ở bên cạnh nói, "Ta cũng có thể đạp tuyết vô ngân".

"Ai quan tâm anh có vết tích hay không". Thẩm Tiểu Thụ vô cùng bạc tình bạc nghĩa, đứng ở chân núi nhìn lên phía trên, "Chúng ta phải đến đỉnh núi ạ?".

"Ừm". Tần Thiếu Vũ gật đầu.

Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chờ hắn tới ôm mình.

Tần Thiếu Vũ đứng yên không động đậy.

Thẩm Tiểu Thụ giận, "Chẳng lẽ anh muốn xx ở đây!". Không cần khiêu chiến cực hạn thân thể như vậy được không, nói không chừng trứng trứng sẽ bị đông lạnh thành thái giám đó!

"Lăng Nhi muốn à?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Em muốn mới lạ á! Thẩm Thiên Lăng nhéo mũi hắn, "Nhanh lên một chút, mang em lên núi!".

"Vậy tối thiểu cũng phải hôn một cái". Tần Thiếu Vũ kiên quyết không buông tha bất kì cơ hội đùa giỡn lưu manh nào.

Với lưu manh thì hoàn toàn không thể nói đạo lí, Thẩm Thiên Lăng nhục nước mất chủ quyền đến gần hôn hắn một cái.

Cánh môi có chút lạnh, Tần Thiếu Vũ kéo lấy gáy em triền miên quấn quýt, qua một hồi lâu mới buông ra, hài lòng dùng ngón cái cọ cọ.

Môi Thẩm Tiểu Thụ tê dại, ở trong lòng phẫn nộ giơ lên ngón giữa bé bé moe moe.

Thiếu hiệp, anh ở bên ngoài cắn người lung tung, người nhà của anh có biết chuyện này không!

Hiển nhiên Đạp Tuyết Bạch đối với thân mật của hai người đã thấy nhiều thành quen, lại đã lâu ngày rồi không vui vẻ chạy nhảy trong tuyết, vì thế quay lại chạy về phía xa xa, muốn lăn lộn trong tuyết.

"Có thể lạc đường hay không?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Tất nhiên là không, cho dù ném nó một mình trong núi sâu, nhất định cũng có thể tự quay về Truy Ảnh Cung". Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo em, "Điểm này so với em mạnh hơn nhiều".

Ê ê cái gì gọi là "so với em mạnh hơn nhiều"! Thẩm Tiểu Thụ bực, ở một trình độ nào đó thì em cũng có thể nhận biết đường được không, mặc dù phần lớn thời gian có chút choáng! Nhưng cái này hoàn toàn không phải trọng điểm.

Tuy rằng đường núi đã bị tuyết vùi lấp, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không xem là vấn đề lớn gì. Thậm chí ngay cả đường ở đâu hắn cũng lười tìm, trực tiếp mang theo Thẩm Thiên Lăng nhảy vọt đến đỉnh núi, nếu như ở dưới chân núi có người thấy, phỏng chừng cũng chỉ kịp nhìn thấy một chấm đen càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng biến mất ở đỉnh núi.

"Em thu hồi lời nói lúc nãy, anh so với Đạp Tuyết Bạch lợi hại hơn nhiều". Sau khi đến đỉnh núi, Thẩm Thiên Lăng nhiệt tình khen ngợi.

"Đây coi như là khen ngợi?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Dĩ nhiên rồi". Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống từ trong ngực hắn, tò mò nhìn khắp nơi, "Đều là tuyết đọng, có gì đẹp mà cố ý đến đây?".

Tần Thiếu Vũ nâng tay tung ra một đạo chưởng phong, quét sạch tuyết đọng trên đỉnh núi, lộ ra một khối đá núi màu đen, "Tới đây đứng đi, tránh cho đông cứng chân".

"Nhìn lâu sẽ choáng". Thẩm Thiên Lăng than phiền, khắp nơi đều là một màu trắng xóa.

"Đừng nhìn xung quanh". Tần Thiếu Vũ chỉ về nơi xa, "Nhìn bên kia".

"Dạ?". Thẩm Thiên Lăng nhìn theo hướng hắn chỉ, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt.

Chỉ thấy trên vách đá thẳng đứng ở đối diện, từng mảng lớn tinh thể băng sáu cạnh chỉnh chỉnh tề tề kết dính với nhau, giống như tác phẩm điêu khắc tinh xảo nhất. Ánh mặt trời ngày Đông mặc dù không gắt, nhưng đủ để mạ lên những tinh thể băng kia một tầng ánh vàng nhàn nhạt, tầng tầng lớp lớp vầng sáng ấm áp mà không chói mắt, xinh đẹp đến không chân thật.

"Có thích hay không?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Có ạ". Hai mắt Thẩm Thiên Lăng cũng không nỡ chớp một cái.

"Vẫn còn có thể đẹp mắt hơn". Tần Thiếu Vũ tiện tay nhặt lên một cục đá, dùng nội lực ném về phía đối diện.

Tất cả tinh thể băng vỡ vụn trong phút chốc, trước tiên là bay lên trời, sau đó là lả tả rơi xuống vách đá, thật giống như một trận tuyết màu vàng rơi xuống.

"Hết rồi". Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối.

"Ngày mai sẽ lại kết ra cái mới". Tần Thiếu Vũ dắt tay em, "Nơi này gọi là Tuyết Lạc Nhai, nghe người nói có thể mang đến may mắn".

"Vận may của chúng ta đã rất nhiều rồi". Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, "Không thể lòng tham không đáy".

"Vẫn chưa đủ". Tần Thiếu Vũ ôm em vào trong lòng ngực, "Ta muốn cho em hết tất cả may mắn trên thế gian".

"Không phải cho em". Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu, "Là chúng ta".

"Ừm". Tần Thiếu Vũ gật đầu, trong mắt tràn đầy cưng chiều, "Chúng ta".

Loại thời khắc liếc mắt đưa tình này, vậy thì nhất định phải hôn lưỡi một chút! Vào lúc môi lưỡi dây dưa nóng bỏng, Thẩm Tiểu Thụ còn cảm thấy chỉ hôn lưỡi vẫn chưa đủ, thậm chí còn muốn xx!

Đúng là vô cùng vô cùng sa đọa.

Thẩm Thiên Lăng vừa khiển trách bản thân trong lòng, vừa đẩy hết tất cả trách nhiệm cho Tần Thiếu Vũ! Hoàn toàn chính là điển hình của gần mực thì đen, thật ra trước đây ta vô cùng vô cùng thuần khiết, giống như một đóa hoa trắng bé nhỏ vậy.

"Heo Con". Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai em, "Em sắp ăn sạch ta rồi".

Thẩm Thiên Lăng: "...".

Không hề được không, chỉ là hơi hơi nhiệt tình một chút mà thôi!

Đúng là mặt đỏ tới mang tai.

"Ta thích em như vậy". Tần Thiếu Vũ nói nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng hừ hừ, cũng không phải rất cần anh thích đâu.

"Nhưng mà không nỡ". Tần Thiếu Vũ nói, "Em sẽ bị đông cứng".

Đầu Thẩm Thiên Lăng bắt đầu bốc khói.

Có cần phải vứt bỏ liêm sỉ nói ra như vậy không, em cũng chỉ là hơi suy nghĩ một chút mà thôi!

"Xuống núi?". Tần Thiếu Vũ hôn hôn tay em.

Thẩm Tiểu Thụ tin tưởng không có bất kì nghi ngờ nào, chỉ cần vừa về đến quán trọ, lập tức bản thân sẽ bị ôm lên trên giường xx ngay, nói không chừng còn phải xx hai lần!

Sau đó em sẽ lời lẽ nghiêm khắc mà từ chối?

Vậy thì nhất định không có.

Trên thực tế Thẩm Thiên Lăng chẳng qua chỉ hừ hừ một chút, đã bị Tần Cung chủ ôm xuống núi, Đạp Tuyết Bạch chạy như bay đến, chở hai người một đường trở về quán trọ.

"Hai người cuối cùng cũng trở lại". Diệp Cẩn đang chờ ở cửa, sau khi nhìn thấy hai người rõ ràng là nhẹ nhàng thở ra.

"Xảy ra chuyện gì à?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Đúng là xảy ra chuyện". Diệp Cẩn nói, "Mới vừa rồi bọn đệ không ở đây, Huyện lệnh vội vã chạy đến truyền tin tức, nói là ở Đông Bắc có người giả làm... bạn của Lăng Nhi".

"Giả làm bạn của đệ?". Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.

"Thật ra thì cũng không tính là bạn bè". Diệp Cẩn sắp xếp câu từ một chút, "Nghe người nói là hoa yêu năm đó ở trong núi tu luyện với đệ".

Thẩm Thiên Lăng bị sét đánh đến da đầu tê dại, quả thật là không nói nên lời.

Sức tưởng tượng còn có thể phong phú thêm một chút không, nếu như ta thật sự có pháp lực, vậy thì lúc nãy đã xx ở trong tuyết rồi được không!

Diệp Cẩn tiếp tục nói, "Thật ra Huyện lệnh cũng không rõ ràng lắm đến cùng đã xảy ra chuyện gì, vừa nhận được tin tức đã vội vàng đến báo cáo, chẳng qua ta đã phái người đi tra xét, chắc sẽ rất nhanh có thể có tin tức".

"Tự tìm cái chết". Sắc mặt Tần Thiếu Vũ u ám. Trong giang hồ này ai cũng biết, không thể trêu vào nhất chính là Thẩm Thiên Lăng, nhưng không phải vì em có bao nhiêu lợi hại, mà là vì Truy Ảnh Cung chủ sẽ liều mạng vì em.

"Đặc biệt chọn khoảng thời gian này, có lẽ cũng là có mục đích riêng". Diệp Cẩn nói, "Nói không chừng lại là âm mưu đen tối của Chu Giác".

"Từ đâu truyền đến tin tức?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diệp Cẩn liếc nhìn Thẩm Thiên Lăng, sau đó nói, "Thành Hàn Tùng".

Thẩm Tiểu Thụ vừa nghe ba chữ này, lập tức trở nên cảnh giác.

Bởi vì đó là địa bàn của hồ ly tinh.

Tần Thiếu Vũ cũng có chút bị nghẹn lại. Mỗi một địa phương đều có một môn phái giang hồ cố định quản lí, nếu đổi thành địa phương khác, hắn còn có thể hỏi một câu môn phái địa phương tại sao còn không báo lên sớm một chút, nhưng lần này đổi thành Vô Tuyết Môn, Tần Cung chủ đành phải lãnh khốc nói sang chuyện khác, "Ngoại trừ giả mạo quen biết Lăng Nhi, tên đó còn làm chuyện gì khác hay không?".

"Có". Diệp Cẩn nhíu mày, "Chỉ là nghe qua lại đều là chuyện tốt. Ví dụ như tặng bạc cho người nghèo, tặng đệm giường da hổ cho sản phụ, thậm chí còn giúp một thôn trang săn gấu chó".

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút mơ hồ.

Thật ra thì không chỉ riêng em, gần như tất cả mọi người đều có chút không tìm ra manh mối.

"Như bây giờ, cũng chỉ có thể điều tra sau đó lại tiếp tục định đoạt". Diệp Cẩn nói, "Chỉ hi vọng chẳng qua là muốn lấy lòng mọi người, không có suy nghĩ gian dối nào khác mới tốt".

Thẩm Thiên Lăng gật đầu một cái, cùng nhau về phòng với Tần Thiếu Vũ.

"Anh cảm thấy mục đích của người này là gì?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Không ngoài hai loại". Tần Thiếu Vũ nói, "Thứ nhất không tồn tại suy nghĩ gian dối gì, chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của chúng ta, đổi cách nói, thì chính là muốn tìm cơ hội kết bạn. Nhưng loại khả năng này xem ra không lớn, suy cho cùng bất kể mục đích của gã là gì, chỉ bằng một chuyện ở bên ngoài rải tin đồn về em này, chính là mười phần thiếu dạy dỗ". Có thể miễn trừ đánh một trận cũng đã là vô cùng may mắn, huống chi còn kết bạn với nhau.

"Loại thứ hai thì sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Loại thứ hai không phải thiếu đánh, mà là chán sống". Tần Thiếu Vũ nói, "Trước tiên mượn danh tiếng của em để mọi người biết đến gã, lại tiếp tục làm một ít chuyện tốt khiến dân chúng tin tưởng gã, sau khi xây xong nền tảng thì bắt đầu làm theo ý mình, hoặc là kéo em xuống nước, hoặc là trợ giúp Chu Giác, tóm lại có tám chín phần mười không phải chuyện tốt gì".

Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Nghe một chút đã thấy chóng mặt".

"Vậy thì đừng nghĩ nữa". Tần Thiếu Vũ nói, "Giao cho ta là được".

"Dạ". Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mặt hắn, "Anh cũng không cần vì chuyện này mà tức giận, thiên hạ rộng lớn, người kì kì quái quái gì cũng sẽ có".

Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, cầm lấy ngón tay em hôn một cái.

Xảy ra loại chuyện này, dĩ nhiên không thể lại sảng khoái xx, cho nên Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là nhìn theo chồng em đi tìm anh trai em, bản thân thì ngồi bên bàn uống trà, trong lúc vô ý hai mắt lại nhìn thoáng qua cái lỗ trên cây cột trước đó bị mũi tên ghim vào, phía trên thế nhưng lại có mười mấy con mối nhỏ bò lít nha lít nhít.

Da đầu Thẩm Thiên Lăng tê dại, cầm nước nóng lên muốn tưới rơi, trong lòng lại cảm thấy có chút không đúng, thời tiết mùa Đông rét đậm lạnh thấu xương, làm sao sẽ còn có mối?

"Lăng Nhi". Diệp Cẩn ôm Cục Bông đẩy cửa tiến vào, "Có muốn ăn thứ gì hay không?".

Thẩm Thiên Lăng chỉ cây cột cho y nhìn, Diệp Cẩn cũng có chút nhíu mày, tiến sát vào nhìn kĩ một chút nói, "Bề ngoài chính là con mối bình thường, không có lí do sẽ xuất hiện vào lúc này, hơn nữa cho dù chúng nó không sợ lạnh, ở bên ngoài gió Bắc quét một cái đã không còn".

"Vậy chính là đã có trong phòng từ trước?". Thẩm Thiên Lăng nhìn xung quanh.

Diệp Cẩn thuận tay lấy ra một cây châm bạc, ghim vào trong cây cột thử một chút, sau đó nhíu mày nói, "Trống rỗng".

"Đây chính là cột trụ". Thẩm Thiên Lăng gõ một cái, "Bị con mối đục rỗng, sau này nhà sụp làm sao đây?".

"Có chủy thủ hay không?". Diệp Cẩn hỏi.

"Có" Thẩm Thiên Lăng đưa cho y.

Diệp Cẩn thuận tay vung xuống. Cột gỗ theo đó mà nứt ra, một khối gỗ to rơi xuống đất, càng nhiều mối rơi ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng chỉ cảm thấy cả người đều ngứa ran, Cục Bông cũng bị khiếp sợ, chíp chíp nhào vào trong lòng ngực của mẹ nhóc - thật là yểu điệu.

"Quán trọ này không thể ở". Diệp Cẩn kéo Thẩm Thiên Lăng đi ra ngoài, nói chuyện này cho Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ - còn về Mộ Hàn Dạ, bởi vì cả ngày hắn đều canh giữ bên giường Hoàng Đại Tiên tiến hành quan tâm chăm sóc, cho nên tạm thời bị xem nhẹ.

Ám vệ lại kiểm tra mấy gian phòng còn lại, phát hiện đều có nạn mối mức độ không giống nhau, có cây cột thậm chí đã hoàn toàn biến thành lỗ trống, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ sụp xuống.

Vừa nghĩ tới bên ngoài quán trọ hoa lệ đẹp đẽ, bên trong lại toàn bộ đều là con mối, trong lòng mọi người đều có chút hoảng sợ. Ngay cả Cục Bông cũng bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, vẫn luôn ngồi xổm trong nước không chịu ra ngoài, mắt đậu đen rất kiên nghị.

Cái thế giới tràn ngập cạm bẫy và bụi gai này, đối với phượng hoàng nhỏ moe moe đáng yêu đơn thuần mà nói đúng là không thể càng nguy hiểm hơn, nhất định phải cẩn thận bảo vệ chính mình.

"Bây giờ làm sao đây?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Trước hết phải tìm hiểu rõ con mối là từ đâu tới". Thẩm Thiên Phong nói, "Thời tiết lạnh lẽo đến mức này, tuyệt đối không nên xuất hiện vào thời điểm này".

"Có tám chín phần mười là cố ý". Diệp Cẩn nói, "Nhưng không phải nhằm vào chúng ta, giống nhằm vào ông chủ Ngô hơn".

"Mặc kệ là nhằm vào ai, loại thủ đoạn này không khỏi cũng quá đê tiện rồi". Thẩm Thiên Lăng nói, "May mắn chúng ta phát hiện sớm, nếu như không phát hiện rời đi rồi, mà lúc quán trọ sụp xuống vừa vặn bên trong lại có khách ở, vậy chính là chuyện mấy chục mạng người".

"Với mức độ hiện tại này, quán trọ cũng gắng gượng không được bao lâu". Diệp Cẩn nói, "Cho dù không có con mối, sau này gió tuyết lớn một chút, cái quán trọ này cũng có nguy cơ bị tuyết đọng đè sụp".

"Nói chuyện này cho Ngô Cẩm trước đi". Tần Thiếu Vũ nói, "Cả nhà già trẻ của ông ấy cũng thường xuyên đến quán trọ qua đêm, hẳn là đối với chuyện này không biết rõ".

"Tuy rằng không coi là chuyện tốt, nhưng ông ta cũng nên vui mừng". Diệp Cẩn nói, "Nếu không đợi đến tương lai thật sự xảy ra mạng người, coi như cái gì cũng xong rồi".

Vốn là Ngô Cẩm còn đang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net