Chương 119 - Thẩm Tiểu Thụ hô mưa gọi gió!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 119 – Thẩm Tiểu Thụ hô mưa gọi gió! Không cần nghi ngờ chút nào hết!

Sau khi bàn bạc với Tần Thiếu Vũ, mọi người rất nhanh thì định ra kế hoạch. Ba ngày sau, Liên Thành Cô Nguyệt và Thẩm Thiên Phong mang theo nhóc dã nhân, cùng nhau dẫn đầu quân đội đóng giữ Đông Bắc với Vệ Dương, lên đường tiến về phía đồng tuyết cực Bắc.

"Hiện tại có thể bị lạnh hay không đây?". Thập Tam Nương rất lo lắng.

Quản gia ở bên cạnh vội vàng nói, "Thiếu chủ nội lực cao cường, cho dù gió tuyết lớn hơn nữa cũng không thành vấn đề, Phu nhân không cần lo lắng".

"Ai nói ta lo lắng cho nó?". Thập Tam Nương nhíu mày, "Ta đang nói đứa nhỏ, biết trước còn phải dựa vào nó dẫn đường, ban đầu đã không cạo lông trước rồi, cũng có thể giữ ấm".

Quản gia: "...".

Đã nói làm sao đột nhiên Phu nhân lại bắt đầu quan tâm Thiếu chủ, quả nhiên là mình suy nghĩ quá nhiều.

Diệp Cẩn ở bên cạnh nghe được, cũng chỉ cười cười, cũng không nói nhiều lời. Mặc dù hiểu rõ nếu đứa nhỏ vẫn là dáng vẻ dã nhân nhỏ đó, bất kể là giúp mọi người dẫn đường hay là đến địa cung lấy đồ vật, đều sẽ tiện hơn nhiều. Nhưng nếu đã muốn dẫn dắt nhóc trở về cuộc sống bình thường trong tương lai, hiển nhiên thích ứng càng sớm càng tốt, hơn nữa một đống người trong giang hồ ở đây, cũng không có đạo lí một mực lợi dụng trẻ nhỏ.

Chỗ tốt lớn nhất của đồng tuyết cực Bắc đó là bốn phía mênh mông liếc mắt một cái là nhìn được toàn diện, ai cũng không trốn được. Hơn nữa có đứa nhỏ quen thuộc địa hình dẫn đường, quân đội đóng giữ Đông Bắc chỉ dùng thời gian không đến mười ngày, đã lặng yên không một tiếng động đến địa cung, một mạch vận chuyển kho báu trở về thành Tịch Mai.

Buổi tối hôm nay, Thẩm Thiên Lăng ở trong sân hỗ trợ Diệp Cẩn mài thuốc, sau một lúc lâu hỏi, "Phải rất mịn ạ?".

Diệp Cẩn không để ý đến em.

"Diệp Đại ca". Thẩm Thiên Lăng lại gọi một tiếng.

Diệp Cẩn vẫn không để ý đến em, một mực xuất thần nhìn cây thuốc trong tay.

"Diệp Đại ca!". Thẩm Thiên Lăng đành phải lắc lắc tay ở trước mặt y.

"Hả?". Diệp Cẩn hoàn hồn.

"Đệ đang hỏi huynh, cần mài thành bột mịn hay không". Thẩm Thiên Lăng nói, "Huynh đang lo lắng cho Đại ca à?".

"Sao có thể!". Diệp Cẩn tức giận, "Cũng không phải ta rảnh rỗi không có việc gì làm".

"Thật à?". Hiển nhiên Thẩm Thiên Lăng không tin, "Huynh đã mất hồn mất vía mấy ngày rồi".

"Đương nhiên là thật!". Diệp Cẩn ngạo kiều, "Suốt ngày lải nhải, ước gì hắn đi thêm mấy ngày, ta cũng tự do một chút".

Vừa dứt lời, Thẩm Thiên Phong liền đi vào sân.

Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên mừng rỡ, "Đại ca, huynh đã về rồi!".

Diệp Cẩn: "...".

"Ừ". Thẩm Thiên Phong liếc nhìn Diệp Cẩn.

"Nhìn cái gì!". Biết lời chính mình vừa nói không chừng mực, trong lòng Diệp Cẩn có chút luống cuống, vì thế đánh bạo ăn nói ngang ngạnh.

Thẩm Thiên Phong nói, "Thiếu Vũ đâu?".

"Đang điều tức trong phòng". Thẩm Thiên Lăng để cho anh trai em ngồi xuống, "Mọi chuyện ra sao rồi?".

"Đã chuẩn bị xong, tất cả kho báu đều chôn ở dưới đồng tuyết cách thành Tịch Mai không xa, Ám vệ đang trông coi". Thẩm Thiên Phong nói, "Quan binh tham gia hành động lần này đều tạm thời bị hạn chế tự do, đợi giải quyết xong mọi chuyện, thì sẽ huỷ bỏ lệnh cấm".

"Cảm xúc của mọi người sẽ không có vấn đề chứ?". Thẩm Thiên Lăng hỏi, chung quy sẽ không có ai sẵn lòng bị giam lại.

"Chuyện này thì không cần lo lắng". Thẩm Thiên Phong nói, "Uy tín của Vệ Dương trong quân đội rất cao, nhóm quan binh lần này cũng đều là thân tín, Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, sau khi mọi chuyện kết thúc tất cả mọi người sẽ thăng một bậc quan, cũng coi như là có chút đền bù đối với mọi người".

"Vậy thì tốt". Thẩm Thiên Lăng nói, "Khi nào chúng ta bắt đầu kế hoạch?".

"Việc này không nên chậm trễ, nhiều tiền của như vậy chôn bên trong đồng tuyết, ta cũng lo lắng xảy ra tai vạ". Thẩm Thiên Phong nói, "Ngày mai thì hành động đi".

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, thấy thời gian đã không còn sớm, thì ra ngoài đến chỗ của vua sói tìm phượng hoàng nhỏ về ngủ, bỏ lại mình anh trai em và anh dâu em ở trong sân.

Thẩm Thiên Phong liếc nhìn Diệp Cẩn, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Cẩn đã bắt đầu điên cuồng ho khan – y là thật sự bị sặc.

Thẩm Thiên Phong: "...".

"Làm sao vậy?". Tần Thiếu Vũ điều tức xong, nghe được động tĩnh cũng từ trong phòng đi ra.

"Ta đi uống nước". Diệp Cẩn cảm thấy bản thân hơi ngốc, vì thế xoay người vọt vào trong phòng.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, đứng lên nói với Tần Thiếu Vũ, "Gần đây nội lực thế nào?".

"Không có chuyện lớn gì, còn có thể khống chế". Tần Thiếu Vũ nói, "Chỉ cần không vận công, thì có thể không khác lúc trước".

"Vậy thì tốt". Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Đi thôi, cùng nhau bàn bạc kế hoạch ngày mai với Lăng Nhi, chuyện này không nên chậm trễ, lần này đương nhiên có thể ép Chu Giác làm ra hành động!".

Vì thế chờ đến lúc Diệp Cẩn uống nước xong ra ngoài, trong sân đã trống không, ban đầu muốn đi tìm, suy nghĩ một chút thì lại dừng bước – vậy mà không đợi mình, chẳng lẽ tức giận thật?

Nói một câu mà thôi, cái này cũng muốn tức giận?

Lòng dạ hẹp hòi.

Nhàm chán.

Ông đây muốn về Quỳnh Hoa Cốc.

Người nào khuyên đánh người đó.

Nếu đối phương đang tức giận, vậy mình tuyệt đối không có đạo lí cũng đi qua, vì thế Diệp Cốc chủ dưới tâm trạng cực độ phức tạp, bắt đầu đi tới đi lui lắc lư qua lại dạo đông dạo tây trong sân, đồng thời vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa.

Sau một canh giờ, Thẩm Thiên Phong vẫn chưa trở về.

"Cốc chủ có việc?". Ám vệ nhìn y vội vàng đi từng vòng, cảm thấy thật sự hoa mắt, vì thế dò xét hỏi một câu.

Diệp Cẩn bình tĩnh nói, "Để thân thể khỏe mạnh xương cốt vững chắc".

Ám vệ: "...".

Diệp Cẩn ngạo kiều xoay người, thong thả ung dung trở về gian phòng.

Không trở về thì không trở về, thật ra cũng không phải ông đây rất để ý nhá...

Nhưng cố tình thời gian bàn bạc lần này của mọi người có chút dài, đến lúc qua thêm một canh giờ, mới định ra tất cả khâu nhỏ của ngày mai, đồng thời giả dụ xong các loại tình huống bất ngờ xuất hiện, mãi đến khi chắc chắn không sơ hở tí nào, từng người mới trở về chỗ ở nghỉ ngơi.

Diệp Cẩn vốn đang trằn trọc trên giường, nghe được cửa viện bị đẩy ra kẽo kẹt, lập tức kẹp chăn lăn đến góc tường, bắt đầu toàn tâm toàn ý giả bộ ngủ.

Sau khi Thẩm Thiên Phong đẩy cửa đi vào, thấy y đã ngủ, thì thả nhẹ động tác, thậm chí ngay cả nước dùng tắm gội cũng sai người đưa đến cách vách, sau khi tắm xong mới trở lại trong phòng, nhẹ nhàng vén chăn lên giường.

Diệp Cẩn: "...".

Thẩm Thiên Phong phất tay dập tắt ánh nến, nghiêng người nhắm mắt lại – đã nhiều ngày gần như là gấp rút lên đường chẳng phân biệt ngày đêm, thật sự cũng có chút mệt mỏi.

Trong lòng Diệp Cẩn bực tức một chút, tắt đèn nhanh như vậy làm cái gì, ông đây còn cố ý không đắp chăn.

Một lát sau, hô hấp của Thẩm Thiên Phong trở nên đều đều, Diệp Cẩn hít sâu một hơi, xoay người lườm hắn.

Ánh trăng nhàn nhạt phụ hoạ, Thẩm Thiên Phong ngủ rất say, ngũ quan anh tuấn ngay thẳng, môi rất mỏng, hơi có chút khô nứt.

Nhất thời Diệp Cẩn bị ma quỷ mê hoặc tâm trí, nhắm mắt hôn lên.

Dựa theo nội lực của Thẩm Thiên Phong, đương nhiên không có khả năng vẫn không tỉnh lại.

"Nhìn cái gì!". Diệp Cẩn tức giận, "Tiếp tục ngủ!".

Thẩm Thiên Phong: "...".

Diệp Cẩn túm chăn bên cạnh qua, qua loa xếp chồng lên đầu hắn, hơi tàn bạo.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đang ngủ yên lành, thế này là lại làm sao nữa.

Diệp Cẩn "Hừ" một tiếng, xoay người bỏ lại bóng lưng cho hắn.

Thẩm Thiên Phong mở chăn ra, đắp lên người y, "Không vui?".

Cũng không có à! Diệp Cẩn siết nắm tay.

"Ngủ nhanh nào". Giọng của Thẩm Thiên Phong rất êm dịu.

Ngủ cái đầu huynh! Diệp Cẩn tiếp tục tức giận, "Lòng dạ hẹp hòi!".

"Sao?". Thẩm Thiên Phong không nghe rõ, "Lòng dạ hẹp hòi?".

"Chẳng lẽ không phải?!". Diệp Cẩn xoay người rầm rầm, "Nếu không thì sao bây giờ huynh mới trở về!". Trở về cũng không hôn, ngay cả ôm cũng không có, thậm chí còn dập tắt nến, nhìn thêm một cái cũng không nhìn!

Thẩm Thiên Phong kiên nhẫn nói, "Ta đang thảo luận với Thiếu Vũ".

Diệp Cẩn chỉ coi như không nghe được.

"Hơn nữa việc này có liên quan gì với lòng dạ rộng hẹp". Thẩm Thiên Phong nâng cằm y lên.

Diệp Cẩn nói, "Bởi vì...". Nói được một nửa thì đột nhiên im bặt, bởi vì hình như hơi ngốc.

"Nói nào". Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cốc chủ bắt đầu không ngừng lườm chồng y.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ ôm người vào trong lòng ngực, "Tật xấu nói một nửa này, khi nào mới có thể sửa đây".

Diệp Cẩn giả chết.

"Thật sự không nhớ ta?". Thẩm Thiên Phong hỏi.

Diệp Cẩn tiếp tục giả chết.

Thẩm Thiên Phong rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ y mở miệng.

Nhưng suy cho cùng Diệp Cốc chủ không phải Thẩm Tiểu Thụ, moe moe mềm mềm nói "Ta nhớ huynh" gì đó, rõ ràng tuyến đường cách nhau nghìn dặm với y, vì thế ước chừng thời gian qua nửa nén hương, trong phòng vẫn rất yên ắng.

Thẩm Thiên Phong thất vọng thở dài, tuy rằng âm thanh rất nhẹ, nhưng Diệp Cẩn lại cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm một cái.

"Ngủ đi". Thẩm Thiên Phong không ép buộc y nữa.

Diệp Cẩn ôm quyết tâm liều chết, hiên ngang lẫm liệt nói, "Ta...".

Thẩm Thiên Phong nhìn y.

"Ta, đi nhà xí". Vừa mới nói một chữ đã nhụt chí, Diệp Cẩn ngồi dậy chạy xuống giường.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, duỗi tay giữ chặt y, "Dù sao cũng khoác bộ quần áo đã".

Sao mình lại không có tiền đồ như vậy chứ! Diệp Cẩn hít sâu một hơi, bổ nhào về giường mạnh mẽ đè lên Thẩm Thiên Phong, nhắm hai mắt rồi hôn xuống.

Trong mấy ngày xa nhau này, mình gần như từng giờ từng phút đều nhớ hắn. Mỗi đêm đều sẽ nhìn tinh tượng, sợ thời tiết ở đồng tuyết lại xảy ra biến hoá, khiến hắn lâm vào nguy hiểm một lần nữa. Hơn hai mươi ngày đêm, trằn trọc đã chiếm hơn phân nửa, nếu thế này còn không gọi là nhớ, vậy còn có cái gì có thể gọi là nhớ?

"Tiểu Cẩn". Thấy vành mắt y có chút đỏ, Thẩm Thiên Phong giật mình.

Diệp Cẩn ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào bả vai hắn.

Thẩm Thiên Phong có chút hối hận – thật ra hắn biết Diệp Cẩn có chút không được tự nhiên, nhưng vẫn vờ như không hiểu, muốn ép y tự mình nói ra, chỉ là bất kể như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, vậy mà sẽ chọc y đỏ mắt.

"Được rồi, được rồi, không sao". Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ trên lưng y, "Không khóc".

"Khóc cái đầu huynh!". Diệp Cẩn ôm hắn càng chặt.

Thẩm Thiên Phong thay đổi vị trí, xoay người đè y.

"Ta...".

"Ta biết". Thẩm Thiên Phong ngắt lời y.

"Huynh biết cái gì?". Diệp Cẩn hỏi.

"Ta biết em nhớ ta". Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hôn y, "Mạnh miệng mềm lòng".

Diệp Cẩn: "...".

"Ngủ không ngon?". Thẩm Thiên Phong dùng ngón cái cọ cọ quầng thâm mắt của y.

Diệp Cẩn nhắm mắt lại không nhìn hắn.

Ngay sau đó, thì có nụ hôn nóng ẩm rơi vào trên môi.

Tuy rằng hai người đều rất mệt, nhưng loại chuyện tiểu biệt thắng tân hôn này, vẫn là phải làm một lần ấy mà...

Ám vệ trên nóc nhà yên lặng đứng lên, cùng nhau đến đối diện ngồi.

Nếu không lỡ nghe được thứ không nên nghe, nhất định sẽ bị Diệp Cốc chủ diệt khẩu.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tiểu Thụ đã từ trên giường bò dậy.

"Vẫn còn sớm lắm". Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.

"Cũng không sớm nữa, trời đã sáng rồi". Nếu muốn làm diễn viên, thì phải đúng quy cách một chút chứ! Thẩm Tiểu Thụ thay một bộ quần áo, sau đó ôm con trai ra khỏi ổ nhỏ, "Con cũng phải thức dậy!".

"Chíp". Mắt Cục Bông mông lung buồn ngủ, mắt đậu đen nhỏ hơi mờ mịt.

"Thức dậy nào". Thẩm Thiên Lăng đe dọa, "Nếu không ăn rau xanh".

Nghe được hai chữ "rau xanh", Cục Bông tức khắc mở to hai mắt, tỉnh táo trong nháy mắt – đúng là cực kì hiệu quả.

Như vậy mới đúng... Thẩm Thiên Lăng rất hài lòng, cũng giúp nhóc mặc một bộ quần áo nhỏ xù xù lông.

"Chíp". Cục Bông cúi đầu nhìn áo khoác nhỏ một chút, sau đó phấn khởi duỗi cánh ngắn nhỏ ra, "Chíp".

"Thích mặc quần áo như vậy?". Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn.

Tần Thiếu Vũ dựa vào trên giường nói, "Con đang hỏi em xin tiền lì xì".

"Tiền lì xì gì?". Thẩm Thiên Lăng không hiểu.

"Đây là lúc ăn Tết, Diệp Cẩn làm quần áo cho nó". Tần Thiếu Vũ nói, "Lúc mặc thì nhận được không ít trân châu mã não, đoán chừng là sinh ra hiểu lầm, cho rằng một khi mặc bộ quần áo này vào, thì sẽ có người cho tiền".

"Chíp". Cục Bông lại đến bên cạnh mẹ nhóc cọ cọ, mắt đậu đen nhỏ tràn ngập chờ mong.

Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, đã nói không thể nuông chiều mà, đây là tật xấu gì.

Sau khi chỉnh lí xong xuôi, Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong cũng từ trong phòng đi ra. Thẩm Thiên Lăng liếc nhìn anh dâu em, biết điều im lặng – tư thế đi đường hơi không bình thường, vừa nhìn thì biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì.

Hơn hai mươi ngày đêm gấp rút lên đường, Đại ca em lại còn có loại hào hứng này, quả thật không thể khốc huyễn hơn.

Vô cùng thích hợp đại diện cho thuốc tăng lực.

"Ngươi chắc chắn muốn đi?". Thẩm Tiểu Thụ thức thời, cũng không có nghĩa là Tần Cung chủ thức thời – trên thực tế hắn chính là cố ý, hết sức nhàm chán.

Diệp Cẩn phẫn nộ, "Ngươi câm miệng cho ông đây!".

Trong mắt Tần Thiếu Vũ tràn ngập ý tứ sâu xa.

Diệp Cẩn thẹn quá thành giận, "Có tin ông đây hạ thuốc không lên được cho ngươi không hả!".

Ám vệ Truy Ảnh Cung ở nóc nhà nghe được, nhao nhao hít sâu một hơi kẹp chân lại – Diệp Cốc chủ thật là hung tàn, không biết có thể vì không đánh lại Cung chủ mà giận chó đánh mèo lung tung hay không, bọn ta là vô tội.

Hôm nào nhất định phải tìm thợ cả Vương ở cửa thôn làm đáy quần sắt.

Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo.

Hôm nay hiếm thấy thời tiết tốt, cho nên trên đất trống ngoài thành Tịch Mai, dân chúng đang vội vàng đến chợ phiên, bỗng nhiên thì nhìn thấy có một nhóm người đang đi về phía bên này, thế trận không coi là nhỏ, vì thế rối rít suy đoán là lão gia nhà ai, sau khi đến gần mới phát hiện, hai người cưỡi ngựa đi đầu thế nhưng là Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn.

Đã như vậy, trong xe ngựa phía sau kia hẳn là... A a a a a a!

Trong nháy mắt dân chúng trở nên xôn xao, thậm chí ngay cả sạp hàng cũng không rảnh quan tâm đến nữa, kêu gào chạy ra đường lớn. Thậm chí còn có người mua quần thử được một nửa không kịp cởi, kéo một ống quần vọt tới, gấp không chờ nổi gì đó, quả thật khiến người xúc động!

Mắt thấy hàng loạt dân chúng ào ào tới, Ám vệ rất bình tĩnh, âm thầm ném ra đá cục nhỏ, đánh ngã mấy người đi đầu.

Tuy rằng có chút không phúc hậu, nhưng vì tạo thanh thế, cũng chỉ có thể như thế thôi.

Làm CP quốc dân, dân chúng đều rất muốn chính mắt nhìn thấy Thẩm Tiểu Thụ và Tần Cung chủ, cho nên tốc độ chạy nhanh như bay, đánh ngã mấy người phía trước, phía sau không kịp dừng chân, đương nhiên cũng theo đó bị vấp ngã, trong nháy mắt rào rào ngã sấp một mảng lớn.

"Ôi chao!". Ám vệ cực kì hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ mọi người đứng dậy, thuận tiện tràn đầy thành ý nói, "Mọi người chớ trách, cũng không phải Công tử nhà ta cố ý đâu".

Nghe vậy dân chúng nhao nhao giật mình, đã nói làm sao đang yên ổn chạy đến lại cảm thấy đầu gối mềm nhũn, còn cho là bản thân quá kích động, hoá ra là do Thẩm Công tử làm phép à?

"Trước đó vì nghênh chiến yêu tinh Bạch Hổ ở Đông Bắc, Công tử nhà ta tiêu hao nhiều nguyên khí, vẫn luôn không bồi dưỡng đủ". Tình cảm của Ám vệ rất dồi dào, "Cho nên pháp lực thỉnh thoảng sẽ có chút mất khống chế, vốn là muốn biến ra một ít hoa mai cho mọi người, không ngờ tới lại đọc sai thần chú rồi, còn mong thứ lỗi".

Chuyện này nhất định phải tha lỗi được không! Nghe vậy dân chúng sôi nổi rơi nước mắt, Thẩm Công tử đúng là không thể đáng yêu hơn. Bị thương vẫn muốn biến ra hoa mai cho mọi người, kết quả không cẩn thận đọc sai thần chú, cho nên đành phải ở trong xe ngựa sốt ruột vặn vẹo hai tay, dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Tần Cung chủ gì gì đó, bọn ta hoàn toàn không muốn phun máu mũi đâu!

Mọi người tới tấp rướn cổ nhìn vào trong xe ngựa, hi vọng Thẩm Công tử có thể ra ngoài nói mấy câu với mọi người.

"Công tử?". Ám vệ ở ngoài xe thăm dò gọi.

"Hả?". Thẩm Tiểu Thụ duỗi tay vén màn xe lên, nhưng cũng không có ra ngoài.

Vậy mà nghe được giọng nói của Thẩm Công tử này! Làm fan não tàn cuồng nhiệt, mọi người lập tức cảm thấy cả người đều sắp ngạt thở.

"Dân chúng đều vây quanh phía trước, muốn gặp Công tử". Ám vệ nói.

Giọng Thẩm Thiên Lăng rất nhẹ, "Vào thành trước đi, giải quyết mọi chuyện sớm một chút, nếu không chỉ sợ lại xảy ra tai vạ".

Dân chúng nghe vậy khó hiểu, đồng thời lại có chút hoang mang, cái gì gọi là xảy ra tai vạ?

"Mọi người không cần sợ". Ám vệ lại lần nữa phát huy tác dụng của quần bông nhỏ tri kỷ, nói, "Mấy ngày trước lúc Công tử nhà ta xem tinh tượng buổi tối, phát hiện trên bầu trời thành Tịch Mai tinh bàn có chút khác thường, chỉ sợ sẽ có một trận bão tuyết trăm năm hiếm thấy, vì thế liền muốn vào thành bày trận, cũng thuận tiện loại trừ tai ương gió tuyết".

Nghe hắn nói đến đứng đắn đàng hoàng, Thẩm Thiên Lăng rất không chuyên nghiệp cười ra tiếng trong xe ngựa – mặc dù tình tiết vào lúc trước khi xuất phát đã diễn rất nhiều lần, nhưng lần này vừa nghe đến, vẫn thật sự không nhịn được.

Ban đầu thật ra cũng hiểu rõ, hắn nói hô mưa gọi gió chỉ là vì khiến mình vui vẻ, nhưng không ngờ được vậy mà có ngày dùng đến thật.

Mà dưới sự hun đúc của tiểu thoại bản và hào quang thần tượng của Thẩm Tiểu Thụ, đối với chuyện này dân chúng đương nhiên tin tưởng không nghi ngờ, trong lòng vừa sợ hãi vừa biết ơn, vì thế ngay cả buôn bán cũng không làm, trực tiếp vây quanh cùng Thẩm Thiên Lăng vào thành. Dân chúng bên trong cũng đã sớm nghe được tin tức, cũng vội vội vàng vàng chạy tới, dọc đường không ngừng có người mới tham gia, đội ngũ cũng càng ngày càng bao la hùng vĩ, đến lúc cuối cùng đến tửu lâu trong thành, gần như người cả thành đều đã chạy ra khỏi nhà.

Diệp Cẩn giật mình, "Sao nhìn qua còn nhiều người hơn so với Vương Thành".

Thật ra cũng bình thường thôi... Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt. Giống như kiếp trước, nếu như đi đến khu vực lớn, bởi vì fans nơi đó có thể thường xuyên nhìn thấy các minh tinh xuất hiện, cho nên cũng sẽ không quá cuồng nhiệt; mà nếu như đi đến khu vực nhỏ, có thể ba năm năm năm cũng không thấy được một người trên màn ảnh, đương nhiên cũng sẽ kích động hơn một chút, Vương Thành và thành Tịch Mai cũng là quy luật này.

"Chuẩn bị xong rồi à?". Tần Thiếu Vũ hỏi em.

"Dạ". Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Tần Thiếu Vũ nói, "Bế em ra ngoài?".

Lần này thì Thẩm Thiên Lăng không từ chối, rất sảng khoái mà đồng ý – nếu muốn diễn, đương nhiên là phải cố hết sức giống với tiểu thoại bản mới được, như vậy mọi người mới dễ dàng tin tưởng hơn.

Quả nhiên, vào lúc Tần Thiếu Vũ bế Thẩm Thiên Lăng xuống xe ngựa, tất cả dân chúng đều bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay, thậm chí còn có người hôn mê bất tỉnh.

Ám vệ giật mình, bộ áo choàng da gấu kia gần như bao kín cả khuôn mặt Phu nhân nhà ta, như vậy cũng có thể nhìn đến hôn mê?

Ông anh, có phải ngươi quá yếu ớt rồi không.

Ông chủ tửu lâu là người của Liên Thành Cô Nguyệt, đương nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, chuẩn bị vị trí tốt nhất bên trong phòng khách ở lầu hai, lại dặn dò tiểu nhị bưng trà xanh và trái cây lên.

"Nóng". Sau khi ngồi xuống Thẩm Thiên Lăng phàn nàn, giọng nói quả thật mềm mại, vô cùng thỏa mãn ảo tưởng của dân chúng.

"Không được, gần đây thân thể em hư nhược". Tần Thiếu Vũ giúp em buộc chặt áo choàng, "Không cho phép cởi".

Dân chúng nhao nhao trở nên thất vọng.

"Ở

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net