Chương 133 - Thuận tiện giúp Thất Tuyệt Vương xả giận!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 133 – Thuận tiện giúp Thất Tuyệt Vương xả giận! Nói không chừng hắn còn phải cảm ơn chúng ta!

Mười mấy con ngựa mạnh mẽ xông ngang đánh thẳng, đường phố vốn vui vẻ ấm áp trong nháy mắt thành một đống lộn xộn, dân chúng liên tục khóc lóc hô hoán. Tới tấp trốn đến cửa hàng hai bên đường, ngay cả hàng hóa cũng không kịp thu dọn. Một đôi vợ chồng già tóc bạc hoa râm cũng muốn nhích sang bên cạnh, nhưng do lớn tuổi chân cẳng không linh hoạt, ngược lại ngã ở trên đường, phía xa còn có mười mấy đứa trẻ chơi đùa sợ đến ngây người. Mắt thấy đội ngựa càng ngày càng gần, có chàng trai trẻ tuổi nhiệt huyết chính trực vừa định lao ra cứu người, bỗng nhiên trên nóc nhà hai bên lại có mười mấy người đồ đen nhảy xuống.

Roi sắt màu bạc gào thét xẹt qua không trung, mang theo một trận gió lạnh rét thấu xương. Cổ tay Ám vệ hất lên, dùng đầu roi cuốn lên một cối đá to lớn ven đường, nhanh chóng ném về phía trước, nặng nề đập xuống chính giữa đường. Ngựa chiến đằng trước bị hoảng sợ, giơ vó trước lên muốn phanh lại, nhưng bởi vì ảnh hưởng của quán tính nên vẫn như cũ vọt tới phía trước, cuối cùng bị cối xay cản chân vấp ngã, quăng người trên lưng ra ngoài. Mười mấy con ngựa phía sau không trốn kịp, cũng tới tấp rối loạn hàng ngũ, trong lúc nhất thời trên đường người ngã ngựa đổ, giống như nước lạnh vào dầu sôi loạn thành một đống.

Người dẫn đầu kia có chút căn cơ võ công, cho nên vẫn chưa té ngã, nhưng vẫn như cũ thẹn quá thành giận, rút đao chỉ vào Ám vệ, dùng tiếng Thất Tuyệt rít gào rống giận.

Nhìn qua tuổi không lớn, nhưng lại rất phách lối. Ám vệ cười lạnh trong lòng, nhưng cũng không để ý đến y, chỉ ngẩng đầu nhìn tầng hai tửu lâu một cái.

Tần Thiếu Vũ gật đầu một cái gần như không thể nhận ra, ngửa đầu uống một ly rượu.

Trong cửa hàng hai bên đường phố, dân chúng đều nấp xem náo nhiệt. Tuy không ai nói chuyện, nhưng chỉ nhìn ánh mắt là có thể biết được, trong lòng nhất định cũng là cực kì phiền chán đám người này.

Trong lòng Ám vệ hiểu rõ, mặc dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng nhìn hoa văn trên quần áo, đoán chừng lại là bao cỏ hoàng thân quốc thích.

Thấy Ám vệ không trả lời, người đàn ông đi đầu rõ ràng bị kích thích lửa giận, ngay sau đó một tay rút đao thuận thế chém qua, những người còn lại vừa thấy chủ tử nhà mình đã ra tay, đương nhiên cũng không cam lòng rớt lại phía sau, trong lúc nhất thời trên đường loạn thành một nùi. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, vẫy tay gọi tiểu nhị.

"Công tử". Tiểu nhị vội vàng vui vẻ tiến lên trước.

"Rốt cuộc tên đó có lai lịch gì?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Là Tiểu Vương gia trong cung". Tiểu nhị nhỏ giọng nói, "Con trai độc nhất của An Bình Vương, vẫn luôn ở quân doanh biên cảnh, đã hơn một năm không trở về rồi".

"An Bình Vương?". Thẩm Thiên Lăng đối với người này ngược lại có chút ấn tượng, lúc trước khi nói chuyện phiếm có nghe Hoàng Đại Tiên nhắc tới, xem như chú bác bà con xa của Mộ Hàn Dạ, từng lập được chiến công hiển hách trong Đại Mạc, vẫn luôn đóng giữ ở biên quan. Nghe qua hoàn toàn là trung thần lương tướng, vì sao lại có thể nuôi ra một đứa con trai ngang ngược phách lối như vậy?

"Hắn biết nói tiếng Hán không?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Dĩ nhiên là biết". Tiểu nhị nói, "Giữa Thất Tuyệt Quốc và Sở Quốc mua bán không ngừng, ngay cả con cháu dân thường trong Vương Thành cũng phải học tiếng Hán, con cái quý tộc vương thất thì càng không ngoại lệ".

Trong lòng biết hắn e ngại thân phận, cũng không dám nói quá nhiều chuyện, cho nên Thẩm Thiên Lăng cũng không hỏi thêm chuyện khác, đưa qua một thỏi bạc, "Cảm ơn, đi xuống trước đi, có chuyện ta lại gọi ngươi".

"Thẩm Công tử khách sáo". Tiểu nhị nhanh chóng thu bạc vào, vui sướng chạy xuống lầu.

Đánh nhau trên đường vẫn còn tiếp tục, Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng, "Dù sao cũng là em trai của Thất Tuyệt Vương, chúng ta có phải hơi quá mức rồi không?".

"Quá mức?". Tần Thiếu Vũ lắc đầu, giúp em rót một ly trà, "Hôm nay nếu không có chúng ta ở đây, chỉ sợ những người già trẻ nhỏ kia không chết cũng sẽ bị thương, so ra, chỉ đánh một trận xem như hắn được hời".

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

"Vả lại dựa theo tính tình của Mộ Hàn Dạ, chắc chắn không có khả năng khoan nhượng loại người này". Tần Thiếu Vũ nói, "Có tám chín phần mười trong lòng đã sớm muốn đánh, nhưng lại vướng bởi chuyện nào đó mà không phát tác, lần này chúng ta xem như giúp hắn một chuyện, nói không chừng xong chuyện sẽ còn cảm ơn chúng ta".

"Lại nói lung tung". Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

"Sao có thể là nói lung tung". Tần Thiếu Vũ lại đút cho em một quả óc chó đã bóc vỏ, "Nếu không cũng đã náo loạn lâu như vậy, vì sao còn chưa thấy quan phủ đến dẹp loạn rắc rối?".

Thẩm Thiên Lăng ngẩn người, mới cảm thấy hình như có chút không đúng – nơi này là đường phố phồn hoa nhất trong thành, dựa theo thông lệ trước kia, hẳn là thời thời khắc khắc đều có quan binh tuần tra mới phải. Tuyệt đối không nên giống như bây giờ, bên dưới rõ ràng cũng đã loạn thành một mớ rối ren, quan binh lại vẫn như cũ hoàn toàn không có tung tích.

"Hiểu rồi?". Tần Thiếu Vũ xoa xoa gương mặt em, hai mắt chứa ý cười nói, "Heo Con".

Thẩm Tiểu Thụ: "...".

Nơi đông người, vị thiếu hiệp này, anh không nên tùy tiện sờ lung tung mặt người khác nhé, em là người đã thành thân rồi.

Tiếng kêu thảm thiết trên đường không ngừng, nhìn qua vô cùng kịch liệt! Thật ra dựa theo giá trị vũ lực của Ám vệ, giải quyết mấy cái gối thêu hoa này gần như là chuyện trong nháy mắt, nhưng như vậy quả thật không có gì vui! Nhìn dáng vẻ dân chúng hai bên đường giận mà không dám nói gì, thì biết đám người này nhất định đã phách lối rất lâu, trước đây không biết đã từng làm chuyện thiếu đạo đức gì, lần này vừa lúc cho chút dạy dỗ. Vì thế xuống tay cũng tàn nhẫn hơn một chút, chuyên chọn những chỗ đau sống không bằng chết mà đánh, vô cùng phù hợp với đường lối đánh nhau của danh môn chính phái.

Đã là con cháu nhà giàu, vậy chắc chắn bình thường đã quen sống trong nhung lụa, chưa từng chịu qua loại thống khổ này. Lúc mới bắt đầu có lẽ còn lo lắng thể diện xương cốt cứng rắn, sau đó lại thật sự có chút chịu không nổi, ôm đầu trốn tránh loạn xạ khắp nơi, trong miệng cũng không rõ đang nói cái gì.

Mắt thấy cũng đã đủ, Tần Thiếu Vũ đặt chén rượu xuống, dẫn Thẩm Thiên Lăng ra khỏi tửu lâu. Quan binh vào lúc này cũng vừa lúc đuổi tới, người râu quai nón dẫn đầu chẳng qua chỉ mang tính tượng trưng hô vài tiếng "Nhanh dừng tay lại" vân vân, rồi tiếp tục dẫn người ở bên cạnh xem náo nhiệt, chỉ thiếu cầm hạt dưa cắn.

"Cung chủ, Công tử". Nhìn thấy hai người ra tới, tập thể Ám vệ ngừng tay.

Đám người kia đã sớm bị đánh thành đầu heo, đang nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ.

"Ôi chao, Tiểu Vương gia". Râu quai nón lúc kinh lúc rống chạy tới, từ xa đã bắt đầu kéo dài giọng quát to, "Hạ quan tới muộn tội đáng chết vạn lần, còn mong thứ lỗi cho".

Thẩm Tiểu Thụ có vẻ >_<, kĩ năng diễn xuất của ngươi còn dám khoa trương hơn chút nữa không.

"Tình trạng thương tích của cụ già té ngã thế nào?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Chân trái trật khớp, đang ở trong y quán bó thuốc". Ám vệ nói, "Là đôi vợ chồng già bình thường ở nông thôn, vốn muốn đến trong thành đi dạo giải sầu, lại không dự đoán được sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn này. Thương tích thì không nặng, chỉ là hoảng sợ quá mức".

Dù sao cũng là Vương gia nhà mình, mặc dù quan binh xung quanh đều âm thầm sảng khoái trong lòng, nhưng vẫn không tiện công khai vỗ tay, vẫn dồn dập tiến lên đỡ người dậy như cũ.

Dân chúng hai bên nhao nhao hít hà một hơi, mặt sưng phù thế này, cũng sắp nhìn không rõ ngũ quan rồi.

Râu quai nón cũng hoảng sợ, nhanh chóng tìm tới một cái kiệu, sau khi vội vàng hành lễ với Tần Thiếu Vũ, thì khiêng người chạy vào trong cung.

"Chúng ta cũng trở về nhìn một chút?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Còn chưa ăn cơm đâu". Tần Thiếu Vũ nói, "Vội cái gì, chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng bụng của em".

Dân chúng vây xem kích động nhéo lòng bàn tay, may mà có học một chút tiếng Hán đấy, bằng không bỏ lỡ loại lời yêu thương cảm động này thì đáng tiếc biết bao nhiêu.

Vành tai Thẩm Thiên Lăng có chút nóng, trước mặt mọi người, chồng em đúng là không biết xấu hổ!

Mà bên trong hoàng cung, Mộ Hàn Dạ đang gối lên trên đùi Hoàng Đại Tiên, thỏa mãn lăn lộn hai bên nói, "Thế này có phải gọi là say rượu gối lên đùi mỹ nhân không?".

Hoàng Đại Tiên mặc kệ hắn, tiếp tục lật xem sách trong tay.

"A Hoàng, A Hoàng...". Mộ Hàn Dạ tình sâu khẩn thiết.

Hoàng Đại Tiên chỉ xem như không nghe thấy.

Mộ Hàn Dạ kiên trì há miệng.

Hoàng Đại Tiên nhức đầu, cầm lấy miếng lê trên bàn nhét vào trong miệng hắn.

Mộ Hàn Dạ suýt chút nữa bị sặc, ngồi dậy ho khan cả buổi.

Hoàng Đại Tiên dở khóc dở cười, duỗi tay giúp hắn vỗ lưng, "Chàng thật sự không ra ngoài xem một chút?".

"Không đi". Mộ Hàn Dạ ôm người đến trong ngực mình.

"Dù sao cũng là con trai độc nhất của An Bình Vương, chàng như vậy có thể gây ra phiền toái hay không?". Hoàng Đại Tiên hỏi.

"Tần huynh ra tay sẽ có chừng mực". Mộ Hàn Dạ nói, "Chịu đựng thằng ranh con kia không phải một hai ngày, vừa lúc mượn cơ hội này cho nó chút dạy dỗ".

"Vẫn luôn yên ổn ở lại biên quan, vì sao lại đột ngột chạy về, lúc trước cũng không nhận được bất kì tin tức gì". Hoàng Đại Tiên nhíu mày, "Có thể là xảy ra nhiễu loạn gì hay không?".

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, "Nếu thật sự xảy ra nhiễu loạn, cũng không tới lượt nó trở về báo tin, có tám chín phần mười là bị chú dạy dỗ, không chịu nổi khổ sở mới trốn về".

"Vương thượng". Lúc hai người nói chuyện, Thị vệ ở bên ngoài nói, "Hồ Thống lĩnh đã đưa Tiểu Vương gia về, trực tiếp đến Thái Y Viện chữa trị".

"Đi thôi". Mộ Hàn Dạ kéo Hoàng Đại Tiên đứng lên, "Đi xem một chút".

"Khốn nạn, nhẹ một chút đi!". Còn chưa đến gần Thái Y Viện, thì đã nghe được tiếng chửi bậy truyền đến từ bên trong. Hoàng Đại Tiên lắc đầu, trước đây cũng từng nghe Mộ Hàn Dạ nhắc đến đứa em họ này, chỉ nói tên là Mộ Liệt Diễm, thái độ làm người quen thói phách lối ngang ngược, quan hệ trong cung cực kém, bất đắc dĩ mới phái đến biên quan bên cạnh cha y. Bây giờ xem ra, ngược lại đúng là tính tình không được người thích.

"Cho dù đau, Tiểu Vương gia cũng phải chịu đựng". Thái y xem bệnh là một ông lão râu bạc, đang giúp y làm sạch vết thương, cũng không thấy xuống tay nhẹ nhàng bao nhiêu, bấm bên trái một chút đè bên phải một chút, người khác nhìn cũng muốn hít hà một hơi.

Trong lòng Mộ Hàn Dạ buồn cười, vào vài năm trước, Mộ Liệt Diễm từng vì chê thuốc đắng, nổi đóa phá bỏ cả tòa dược lư, còn đánh bị thương không ít Thái y, hiện tại cũng coi như là chịu báo ứng.

"Tham kiến Vương thượng". Nhìn thấy hai người tiến vào, mọi người trong phòng rối rít hành lễ. Mộ Hàn Dạ phất tay nói, "Không cần, tình trạng thương tích của A Diễm thế nào?".

"Hồi Vương thượng, không xem như nghiệm trọng". Thái y bẩm báo.

Mộ Liệt Diễm nghe vậy, nằm ở trên giường thiếu chút nữa đứt hơi, đã thế này còn gọi là "không xem như nghiêm trọng"?

"Quả thật không nghiêm trọng". Thái y nói, "Đều là bị thương ngoài da, nhìn dữ tợn, qua một hai ngày thì sẽ không sao".

"Vậy thì tốt". Mộ Hàn Dạ gật gật đầu, ngồi ở mép giường nói, "Chuyện đã xảy ra ta cũng nghe nói, có lẽ Tần huynh cũng là vô tình sơ xuất, dựa theo tính cách của A Diễm, ắt hẳn sẽ không để ý những chuyện này".

Nghe vậy Mộ Liệt Diễm trợn to hai mắt, chỉ vào mặt mơ hồ không rõ nói, "Đệ đã bị đánh thành như vậy, còn muốn không thèm để ý?".

"Chẳng lẽ A Diễm còn muốn đánh trả?". Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, "Cũng được, nhưng võ công của Tần huynh cao cường, tự đệ phải cẩn thận".

Mộ Liệt Diễm: "...".

"Dưỡng thương thật tốt". Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ bờ vai của y, không may vừa vặn vỗ trúng vết thương, Mộ Liệt Diễm hít hà một hơi, trợn trắng mắt suýt nữa đã ngất xỉu.

Đúng là hết sức thê thảm.

Lúc muộn một chút, Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ cùng nhau trở về cung, trên đường đúng lúc gặp được Mộ Hàn Dạ. Vừa định hỏi một chút thương tích của Tiểu Vương gia kia thế nào, Mộ Hàn Dạ đã nói ngay, "Hôm nay cảm ơn Tần huynh".

Tần Thiếu Vũ cười nói, "Mộ huynh khách sáo".

"Không sao thật à?". Thẩm Thiên Lăng hỏi, "Hôm nay lúc bọn ta ở tửu lâu ăn cơm, nghe nói không ít chuyện của An Bình Vương, ông ấy đối với Thất Tuyệt Quốc hình như rất quan trọng".

"Yên tâm đi, Vương thúc không phải người không phân biệt đúng sai". Mộ Hàn Dạ nói, "Hiện tại đau đầu phải là mẫu hậu".

"Tại sao?". Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, "Thái hậu rất thương hắn?".

Mộ Hàn Dạ lắc đầu, "Tính tình phách lối ngang ngược như thế, mẫu hậu sao có thể thích. Chẳng qua là sau khi An Bình Vương phi nghe được tin tức, đã tiến cung khóc lóc kể lể suốt một canh giờ, nhìn tư thế trong nhất thời vẫn không định rời đi, chỉ sợ đêm nay lại đến khóc lóc".

Cô bảy dì tám gì gì đó, trong mắt Thẩm Tiểu Thụ tràn ngập đồng tình.

"Ta đây là cái mệnh gì chứ...". Đúng như lời Mộ Hàn Dạ nói, trong tẩm cung của Thái hậu, một người phụ nữ trung niên đầu đầy châu ngọc đang khóc lóc nỉ non, "Khó khăn lắm A Diễm mới trở về thăm ta một chút, thế nhưng ở trên đường chính bị người ta đánh thành như vậy, có còn vương pháp hay không".

Thái hậu bị làm ồn đến đau cả đầu, "Nói tới nói lui chính là hai câu này, ngươi cũng không ngại chán".

An Bình Vương phi vừa nghe khóc lớn tiếng hơn nữa, "Vương gia nhà ta vì nước chinh chiến hơn nửa đời, trong nhà cũng chỉ có duy nhất một đứa con, vậy mà bị kẻ gian hung ác đánh cũng không ai giúp đỡ đòi lại công bằng, ta đây là cái mệnh gì chứ...".

"Chíp!". Cục Bông cũng bị ồn ào đến hơi choáng, vì thế ngồi xổm trong lòng Thái hậu, dùng mắt đậu đen nhỏ bày tỏ kháng nghị!

"Nếu nó không giục ngựa trên phố xá sầm uất, làm sao sẽ đến mức bị Tần Cung chủ ngăn lại?". Thái hậu lắc đầu, "Lúc trước nhỏ tuổi, càn quấy không hiểu chuyện thì thôi, hiện tại cũng sắp hai mươi, làm sao còn có thể phách lối như vậy?".

"Cũng mới vừa mười chín tuổi mà thôi". An Bình Vương phi phản bác.

"Lúc Hàn Dạ mười bảy tuổi, đã mang binh đuổi đi tất cả thổ phỉ Đại Mạc". Thái hậu nói, "Lúc trở về cả người chồng chất vết thương, suýt chút nữa tàn phế tay trái, nhưng thật sự là một chữ đau cũng chưa kêu, ta lại phải thế nào?".

An Bình Vương phi sửng sốt một chút, cuối cùng không tiếp tục khóc lóc mệnh mình khổ nữa, nhưng vẫn khẽ lau nước mắt như cũ.

"A Diễm đang êm đẹp ở biên quan, sao lại không nói một tiếng đã chạy về". Thấy cảm xúc của bà đã bình tĩnh trở lại, Thái hậu cũng thuận theo thả chậm ngữ điệu, "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?".

"Không có chuyện gì". An Bình Vương phi nói, "Chẳng qua sắp tới chính là sinh nhật ta, cho nên cố ý viết thư, gọi A Diễm quay về ở cùng ta một thời gian".

Thái hậu nhíu mày, "Sinh nhật ngươi không phải là vào tháng Tám sao?". Hiện tại rõ ràng chỉ mới tháng Bốn tháng Năm.

An Bình Vương phi tiếp tục nghẹn ngào,"Ta nhớ con trai cũng không được? Biên quan thiếu nước thiếu thức ăn, A Diễm chưa từng chịu qua khổ sở thế này".

Thái hậu lắc đầu trong lòng, mẹ hiền chiều hư con, cũng chính là đạo lí này.

Tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng Thái hậu và Mộ Hàn Dạ đều nói rõ sẽ không làm khó dễ Tần Thiếu Vũ, Mộ Liệt Diễm cũng chỉ có thể tạm thời đè bất mãn xuống ngực, định dưỡng thương tốt rồi nói sau. Mấy ngày sau máu bầm trên mặt giảm đi một chút, hơn nữa vẫn luôn ở trong phòng cũng bực bội, vì thế bèn dẫn người đến Ngự Hoa Viên, nghĩ rằng có thể giải sầu một chút.

Cuối tháng Tư đầu tháng Năm, đang là lúc muôn hoa đua thắm khoe hồng, chim hót nước chảy cảnh vật càng tươi đẹp. Mộ Liệt Diễm nằm hình chữ X trên ghế, thích ý ngâm nga mấy câu hát dân gian, tâm trạng vốn rất tốt, sau đó suy nghĩ một chút rồi lại có chút bực bội, đều họ Mộ giống nhau, vì sao anh họ thì có thể ở chỗ này sống yên bình hạnh phúc, còn mình chỉ có thể ở Đại Mạc hoang vắng chịu khổ chịu tội, cũng có phần quá không công bằng.

"Người đâu!". Mộ Liệt Diễm ngồi dậy.

"Tiểu Vương gia có chuyện gì?". Nội thị cuống quýt tiến lên.

"Đi lấy rượu ngon tốt nhất tới đây!". Mộ Liệt Diễm cắn răng nói, "Hôm nay bổn vương phải thật say một trận!".

Nội thị chần chờ, muốn nói trên người có thương tích tốt nhất đừng uống rượu, nhưng mới vừa tiếp xúc với ánh mắt của Mộ Liệt Diễm, thì lại nhanh chóng bỏ đi cái suy nghĩ này, xoay người một mạch chạy đi lấy rượu – đối với cái tên Ma Vương hại đời này, đương nhiên vẫn là bớt đụng chạm mới tốt.

Rượu ngon tốt nhất Tây Vực chính là rượu nho, rót vào trong ly dạ quang xanh sẫm, chưa uống vẫn có ba phần say. Mộ Liệt Diễm ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, dư quang khóe mắt lại thoáng thấy một ít khác thường.

Giữa vạn dặm trời xanh trong veo như gột rửa, một con phượng hoàng bảy màu đang vỗ cánh bay cao, trên lưng dường như còn ngồi một người, nhìn thế nào cũng là cảnh tượng bên trong tranh vẽ, không giống như sẽ xuất hiện trong hiện thực.

Lẽ nào một ly đã say? Mộ Liệt Diễm nhíu mày, ra sức lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn về phía bầu trời.

"Được rồi, không bay nữa, không bay nữa". Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ lưng phượng hoàng lớn, "Chúng ta đi xuống, nên ăn cơm rồi".

Phượng hoàng lớn trong trẻo hót dài một tiếng, lại mang theo em lượn một vòng, mới đáp xuống mặt đất, hơi hơi nghiêng người để em nhảy xuống.

Thẩm Thiên Lăng đút cho nó một cái kẹo đậu phộng, vừa định dẫn trở về, xoay người thế nhưng vừa vặn đối mặt với Mộ Liệt Diễm, vì vậy hơi sửng sốt một chút.

"Thẩm Công tử". Nội thị ở bên cạnh hành lễ, lại nói, "Vị này chính là Tiểu Vương gia".

Tiểu Vương gia? Hai mắt Thẩm Thiên Lăng trên dưới lia nhanh qua y, qua loa lấy lệ cười một cái.

Tại sao lại đụng mặt ở chỗ này, sớm biết như vậy đã không ra ngoài.

Xoay người muốn đi, lại bị Mộ Liệt Diễm níu lại một cái.

"Làm gì đó!". Thẩm Thiên Lăng vung ống tay áo, cảnh giác quay lại nhìn y.

Ba hồn bảy phách của Mộ Liệt Diễm suýt nữa đã bị cái nhìn của em tách ra – chẳng trách có thể cưỡi phượng hoàng, cho dù là cười lên hay là tức giận, tại sao đều hấp dẫn người khác như thế?

Nhìn thấy ánh mắt háo sắc của y, Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, cũng không muốn ở chỗ này lâu, dẫn phượng hoàng lớn rời khỏi Ngự Hoa Viên.

"Y chính là Thẩm Thiên Lăng?". Cho đến khi bóng dáng kia biến mất, Mộ Liệt Diễm vẫn đang lưu luyến.

Nội thị nói, "Đúng là Thẩm Công tử".

Mộ Liệt Diễm tấm tắc nói, "Quả nhiên là vượt ngoài trần thế không dính bụi trần, dung mạo thần tiên".

Nội thị: "...".

Rõ ràng trước đó còn đang tức giận mắng, nói người của Truy Ảnh Cung không có mắt.

"Đi thôi, đến Ngự Thư Phòng". Mộ Liệt Diễm nói, "Lần này trở về, cha ta cố ý viết một lá thư, bảo ta chuyển cho Vương huynh, thiếu chút nữa đã quên".

Nội thị không ngừng lắc đầu trong lòng, đã trở về bao nhiêu ngày rồi, vậy mà bây giờ mới nhớ tới đưa thư, nếu như thật sự có chuyện gấp gì, vậy chẳng phải đã chậm trễ.

Trong Ngự Thư Phòng có một bức bình phong, phía sau bình phong đặt nhuyễn tháp, lúc này Mộ Hàn Dạ đang cùng Hoàng Đại Tiên trán kề trán, "Có chút nóng".

Hoàng Đại Tiên không lên tiếng, trước đó bị hôn lại bị ôm hơn nửa ngày, mặt không nóng mới quái lạ.

Cũng không phải mỗi người trong thiên hạ đều sẽ giống như hắn da mặt dày như vậy.

"Chẳng lẽ A Hoàng quá nóng?". Mộ Hàn Dạ suy đoán, thuận tay cởi nút áo của y ra.

"Đủ rồi!". Hoàng Đại Tiên nắm chặt lấy tay hắn, "Đây là ở Ngự Thư Phòng!".

"Ta cũng không muốn đến Ngự Thiện Phòng, có củi lửa còn có lọ nồi". Mộ Hàn Dạ tiếp tục cởi đay lưng của y ra.

Hoàng Đại Tiên: "...".

"Ngoan, tóm lại cũng không có việc gì làm". Mộ Hàn Dạ vứt áo của y trên sàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net