Chương 185 - Phát hiện bất ngờ của đàn sói tuyết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Ngữ Tiếu Lan San.

Editor: Tuyết Tự Kỳ Dư.

Bản edit chỉ được đăng tải ở Wattpad @TuyetTuKyDu thôi nha các tình yêu! (w a t t p a d - cái app màu cam cam có chữ W màu trắng ở giữa í).

Chương 185 – Phát hiện bất ngờ của đàn sói tuyết! Thẩm đại hiệp quả là trung khuyển!

Mặc dù hứa với Thẩm Thiên Phong sẽ nghỉ ngơi nhiều, nhưng chung quy độc của đội tiên phong còn chưa giải, bởi vậy ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Diệp Cẩn đã tỉnh lại, quay đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh, rồi sau đó vén chăn lên muốn xuống giường.

Nhưng giường đệm lúc hành quân đánh giặc chỉ qua loa dựng lên, hiển nhiên sẽ có chất lượng không quá tốt, cho nên sau một âm thanh kẽo kẹt chói tai, Thẩm Thiên Phong duỗi tay giữ chặt y, trực tiếp túm về.

Diệp Cẩn: "...".

"Nằm thêm nửa canh giờ". Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, "Nghe lời".

Diệp Cẩn duỗi người, một lần nữa cọ về trong lòng ngực hắn, lúc thì lăn lúc thì nằm, tóm lại chính là không an phận.

Trong lòng Thẩm Thiên Phong buồn cười, duỗi tay ôm người chặt hơn nữa.

Người làm của Nhật Nguyệt Sơn Trang đều biết, Diệp Cốc chủ có cáu kỉnh rời giường, cho nên lúc chưa tỉnh ngủ tuyệt đối không thể trêu chọc. Nhưng chỉ có Thẩm Thiên Phong biết, cáu kỉnh rời giường của người này cũng chia thành hai kiểu. Một kiểu vốn là sáng sớm không có việc gì làm, muốn ngủ nướng lại đang êm đẹp bị đánh thức, lúc này cả người y sẽ xù lông nổ tung; còn một kiểu còn lại là trong lòng có việc, tuy rằng chưa tỉnh ngủ nhưng không thể không dậy sớm, dưới loại tình huống này, biểu hiện của y giống như lúc này, vừa bất mãn rầm rì vừa xoay người đủ kiểu, cộng thêm đối với mình đá đá đánh đánh, tận đến khi tự y lăn lộn đến tỉnh táo mới ngừng.

"Không ngủ!". Sau nửa nén hương, Diệp Cẩn rốt cuộc cảm thấy thần thanh khí sảng, vì thế bò dậy mặc quần áo.

Thẩm Thiên Phong sờ sờ trước ngực bị y cắn ra dấu răng, có chút dở khóc dở cười.

"Huynh ngủ tiếp đi". Diệp Cẩn xuống giường, "Hiện tại còn quá sớm, huynh dậy cũng không có việc gì làm".

Đương nhiên Thẩm Thiên Phong sẽ không để y một thân một mình, cũng cùng theo rửa mặt xong, đi đến nhà bếp giúp y làm điểm tâm. Đương nhiên trong doanh trại sẽ không có sơn trân hải vị gì, nhưng may mắn Diệp Cẩn cũng không kén ăn, ngày thường cũng ăn được mùi vị nhạt, cháo trắng và rau xào đơn giản nhất là đã đủ.

Ở điểm này, Diệp Cẩn đúng là dễ nuôi hơn Thẩm Tiểu Thụ rất nhiều.

"Hắt xì!". Thẩm Thiên Lăng lần thứ hai hắt hơi, nhăn mũi chui vào trong ổ chăn.

Tần Thiếu Vũ ôm em vào trong lòng ngực, tay phải thuận thế đưa vào trong quần lót, hơi vô sỉ.

Trên cái mông ấm áp rừng rực, Thẩm Tiểu Thụ rất vừa lòng, ngay cả cảnh trong mơ cũng tốt đẹp hơn một chút.

"Đại ca?". Thẩm Thiên Phàm tuần tra đi ngang qua nhà bếp, nhìn thấy anh trai hắn đang nấu cháo xắt rau, vì thế cả người sắp không xong, đây là cái hình ảnh quỷ dị gì hả...

"Đệ tới làm gì?". Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

Thẩm Thiên Phàm tức ngực, huynh nhất định phải biểu hiện ghét bỏ rõ ràng như vậy sao.

"Đây là cái gì?". Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một cái lọ.

Thẩm Thiên Phàm nói, "Gia vị".

Thẩm Thiên Phong lườm em trai hắn, "Ta biết đây là gia vị, là gia vị gì!".

"Cái này làm sao đệ có thể biết". Thẩm Thiên Phàm kháng nghị, huynh làm anh trai cũng không biết, ông đây làm em trai lại càng không biết!

"Mệt ngươi còn là Tướng quân". Thẩm Thiên Phong trả gia vị về.

Thẩm Thiên Phàm mặt đầy máu, mệt huynh còn biết đệ là Tướng quân, nhìn dáng vẻ vừa rồi rõ ràng cho rằng đệ là đầu bếp.

"Ca". Thấy Đại ca hắn dường như còn có khuynh hướng cần cù tận tụy làm nghiên cứu, Thẩm Thiên Phàm thật sự nhìn không nổi nữa, vì thế uyển chuyển nói, "Đệ cảm thấy, trình độ này của huynh vẫn là nấu một chút cháo trắng là được".

Thẩm Thiên Phong: "...".

"Nếu không thì đệ đi gọi đầu bếp đến đây?". Thẩm Thiên Phàm đề nghị.

"Không cần quấy nhiễu những người khác". Thẩm Thiên Phong dùng cái muôi khuấy khuấy đáy nồi, "Gần xong, đệ lại đây nếm một chút".

Thẩm Thiên Phàm tức khắc rơi vào do dự, con mẹ nó có thể ăn chết người hay không.

"Lại đây!". Thẩm Thiên Phong ra lệnh.

Thẩm Thiên Phàm đành phải ôm tâm thái của đội cảm tử, lấy cái muỗng ăn một miếng.

"Thế nào?". Thẩm Thiên Phong hỏi.

Nhìn dao phay trong tầm tay anh trai hắn, Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng ca ngợi, "Quả thật chính là quỳnh tương ngọc dịch".

Thẩm Thiên Phong lập tức búng một cái rõ đau.

Thẩm Thiên Phàm rất muốn khóc, rốt cuộc ông đây lại nói sai chỗ nào, khen huynh cũng không được?!

Tuy rằng quá trình rất gian nan, nhưng dù sao cũng nấu xong cơm cháo. Thẩm Thiên Phàm nhìn bóng lưng anh trai hắn đưa cơm, cảm thấy... tâm trạng đúng là phức tạp mà, chặc.

"Tiểu Cẩn". Thẩm Thiên Phong xách theo hộp đồ ăn đi qua, xa xa đã thấy Diệp Cẩn đang ngồi ở bên ngoài, vì thế có chút khó hiểu, "Xảy ra chuyện gì?".

"Ra ngoài hít thở không khí". Diệp Cẩn đứng lên, "Lúc nãy ta xem những cái túi vải dưới mặt nạ kim ti kia, phát hiện cũng không phải thuốc giải".

"Đó là cái gì?". Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.

"Chỉ là một ít bột than và tàn hương bình thường, chắc chỉ vì tránh cho hít vào nhiều khói mê". Diệp Cẩn nói, "Nói đơn giản một chút, giống như dùng hai miếng bông bịt kín mũi, chỉ thế mà thôi".

"Ăn điểm tâm trước đi". Thẩm Thiên Phong dẫn y vào trong lều cách vách, "Không vội chốc lát này".

"Ta muốn theo Thiếu Vũ cùng đến lãnh địa của sói tuyết". Diệp Cẩn nói.

"Đi làm gì?". Thẩm Thiên Phong đặt hộp đồ ăn lên bàn.

"Túi vải chỉ có thể ngăn cản một phần khói mê, nhưng không thể bảo đảm phản quân sẽ hoàn toàn không hít vào". Diệp Cẩn nói, "Rốt cuộc bụi mù không thể so với cái khác, sẽ không bị người thao túng hoàn toàn".

"Vậy chuyện này có liên quan gì đến lãnh địa của sói tuyết?". Thẩm Thiên Phong hỏi.

"Phản quân trước khi xuất phát cố tình quanh co vòng qua lãnh địa của sói tuyết, luôn phải có lí do". Diệp Cẩn nói, "Ta muốn đi tìm thử xem".

"Cũng được". Thẩm Thiên Phong gật đầu, "Ta đi cùng với em".

"Huynh ở lại". Diệp Cẩn nói, "Hiện giờ người của đội tiên phong bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ mất khống chế, có huynh ở đây mọi người cũng yên tâm hơn một chút".

Tuy đạo lí là như thế, nhưng tưởng tượng đến phải để y đến ổ sói, Thẩm Thiên Phong vẫn có chút do dự.

"Ta cũng không phải con nít". Diệp Cẩn cúi đầu uống một hớp cháo, "Yên tâm đi".

Thẩm Thiên Phong thở dài trong lòng, duỗi tay giúp y vuốt tóc.

Sắc trời dần dần sáng choang, trong doanh trại cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt. Sau khi ăn điểm tâm xong, Tần Thiếu Vũ và Liên Thành Cô Nguyệt dẫn theo vua sói, cùng Diệp Cẩn tiến đến lãnh địa của sói tuyết tìm kiếm, mà Mộ Hàn Dạ thì cùng Đao Hồn, tiếp tục vào trong núi tìm kiếm hướng chảy của suối nước nóng.

Mặc dù khắp nơi đều là đồng tuyết mênh mông, nhưng ngựa của mọi người đều là ngựa quý có một không hai, đặc biệt là Đạp Tuyết Bạch, thì càng bốn vó phi nhanh như bay. Cục Bông ban đầu vẫn luôn oai phong lẫm liệt ngồi xổm trên lưng vua sói tuyết, nhưng bởi vì tốc độ đi đường của mọi người thật sự quá nhanh, vì thế bất hạnh bị hất bay hai lần, đánh phải thành thành thật thật ngồi xổm trong lòng ngực mẹ nhóc, mắt đậu đen hơi uể oải.

Lãnh địa của sói tuyết cách đại doanh quân Sở không tính gần, mặc dù mọi người một đường ra roi thúc ngựa, ước chừng cũng qua năm ngày mới đến. Thẩm Thiên Lăng hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó nhìn xem khắp nơi, "Không có gì hết, phản quân tới đây làm gì?".

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, "Phải tìm mới biết được".

"Chíp". Cục Bông từ trong lòng ngực mẹ nhóc giãy giụa nhảy xuống, uốn a uốn éo chạy đến trước mặt sói tuyết, sau đó dùng sức nhảy đến trên lưng nó, bá khí trắc lậu hất lông tơ, cực kì tàn bạo lóa mắt.

Sói tuyết đứng trên một cái gò cao, ngửa đầu tru dài một tiếng. Cục Bông giương cánh, cũng học theo ngửa đầu "chíp" một tiếng, tự mình cảm thấy vô cùng tốt đẹp.

Chỉ chốc lát sau, vô số bóng dáng màu trắng cùng nhau lao nhanh đến, giây lát thì tụ tập ở trước mặt vua sói, nhìn sơ qua cũng có hơn trăm con sói tuyết.

"Có sợ không?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Không sợ". Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. Đây là nói thật, đến cả vua sói còn mỗi ngày vui vẻ ngậm nhóc phượng hoàng, đàn sói còn lại đoán chừng cũng không đến mức quá hung tàn.

Cục Bông ngồi xổm trên đầu vua sói, nhìn mấy trăm con sói tuyết đang đứng cúi đầu bên dưới, cảm thấy bản thân quả thật là cực kì điểu lâm thiên hạ.

Vua sói tung người nhảy khỏi gò cao, ngậm lấy một tay nải bên cạnh ném qua, từ bên trong lăn ra ngoài một cái mặt nạ kim ti. Một con sói già màu lông xám trắng trong đó tiến lên ngửi ngửi, rồi sau đó thì xoay người kêu một tiếng, hai ba con sói trắng nghe tiếng mà chạy về phía sau, sau đó không lâu thì ngậm hai cái mặt nạ giống nhau như đúc trở về, hiển nhiên là sau khi tấn công phản quân xong, xem như chiến lợi phẩm mà kéo về ổ.

"Đúng thật à?". Thẩm Thiên Lăng ngoài ý muốn.

"Đoán chừng là thấy rắn chắc". Diệp Cẩn nói, "Cho nên kéo về trong ổ dùng mài răng".

Những người còn lại tưởng tượng hình ảnh một chút, đều cảm thấy có chút cạn lời.

Bầy sói còn đang tiếp tục giao lưu, lại qua một lúc, vua sói quay đầu kêu một tiếng với mọi người, lại chạy vài bước về phía trước, dừng lại quay đầu lần nữa, giống như bảo những người còn lại cùng đi với nó.

"Chíp!". Cục Bông cũng múa may cánh ngắn nhỏ một chút!

Tuy rằng không hiểu lắm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người đương nhiên vẫn đi lên theo. Vòng qua mấy cái gò tuyết, sau đó lại đi ước chừng nửa canh giờ, xuất hiện trước mắt mọi người thế nhưng là một mảnh ruộng hoa trong hẻm núi.

"Đây...". Đừng nói là những người còn lại, ngay cả đã quen nhìn các loại kì hoa dị thảo như Diệp Cẩn cũng có chút sửng sốt. Chỉ thấy bên trong hẻm núi u tối, một mảng lớn đóa hoa màu hồng phấn đang nở rộ dày đặc chi chít, bởi vì khác với hoa cỏ thông thường có lá xanh, lại dính sát vào nền tuyết, cho nên hơi không chú ý một chút thì sẽ xem nhẹ.

"Một mảng này bị lật qua". Tần Thiếu Vũ nói, "Không giống thú vật giẫm đạp, hẳn là phản quân làm ra".

"Nơi này có một suối nước nóng nhỏ, lại tránh gió, cho nên mới có thể mọc ra hoa cỏ". Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Cũng bởi vì như vậy, đàn sói mới có thể xem nơi này là lãnh địa của mình, suy cho cùng bên trong đồng tuyết mênh mông, có thể tìm được một chỗ ấm áp như thế cũng không dễ dàng".

Trong lúc mọi người nói chuyện, Diệp Cẩn đã đi tới bên trong hẻm núi, ngồi xổm xuống dùng cái nhíp nhỏ gắp đóa hoa.

"Là gì vậy?". Thẩm Thiên Lăng được Tần Thiếu Vũ bế xuống theo, ngồi xổm bên cạnh y hỏi.

"Không nhận ra, nhưng đoán chừng là thuốc giải khói mê". Diệp Cẩn mở một cái túi tiền ra, "Nếu không phản quân cũng không cần phải đặc biệt đi một chuyến".

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, nhìn anh dâu em một lát đã được một túi hoa to, sau đó thúc giục nói, "Đi nhanh lên!".

Tần Thiếu Vũ chán ghét, "Nhìn qua ngươi giống như muốn đi đòi nợ".

"Ngươi biết cái gì". Diệp Cẩn trừng hắn một cái, "Sở dĩ phản quân phải tự mình đến đây, khả năng rất lớn là vì hoa héo sẽ ảnh hưởng đến dược hiệu, nếu không cũng không đến mức mạo hiểm như thế".

"Ta ngược lại là phải thật lòng bội phục Chu Giác". Liên Thành Cô Nguyệt tấm tắc, "Cả ngày trốn dưới mặt đất, lại còn có bản lĩnh tìm ra nhiều thứ như thế".

"Đi mau!". Anh dâu đúng là cực kì hung dữ.

Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng lên ngựa, Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Các vị đi về trước đi".

"Thiếu chủ còn muốn ở lại chỗ này?". Tần Thiếu Vũ hỏi.

"Ta theo vua sói đi xung quanh đi xem thử". Liên Thành Cô Nguyệt nói, "Thời gian lâu không trở về, nó cũng muốn ở địa bàn của mình rải rải vui vẻ".

"Cũng được". Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, quay đầu ngựa lại đuổi theo Diệp Cẩn, Thẩm Tiểu Thụ ở trong lòng ngực hắn có chút >_<, còn chưa có mang theo con trai mà!

"Chíp!!!". Cục Bông đứng trên nền tuyết, cũng gắng sức thể hiện một chút kháng nghị, móng vuốt nhỏ mạnh mẽ giẫm ra trên đất một cái hố!

Có kiểu cha mẹ không chịu trách nhiệm này, quả là khiến chim không vui.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net