Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Đêm dài tĩnh lặng, mọi âm thanh đều yên ắng, tronggian phòng hảo hạng duy nhất ở khách điếm sạchsẽ hẻo lánh, Triệu Vô Ngôn nằm nghiêng người trêngiường, đang xem sách y học Tống Triệu Cát[thánh tế tổng lục], sau khi tắm rửa trên người tỏamùi thơm ngát.

"Lúc mới phát bệnh, thì chỉ cần dùng canh bổ đểđiều trị các triệu chứng; bệnh kéo dài lâu ngày,dùng rượu ngọt ngâm cho nồng đậm, vì vậy ởnhững bệnh nhân sắc mặt tái nhợt, có thể cho dùngcanh bổ là được, còn nếu sắc mặt người bệnh sạmxuống, nhất định phải dùng cách..." Ý nói khi bệnhtình không nghiêm trọng, thì có thể dùng thuốc bổđể điều dưỡng, còn khi bệnh tình nghiêm trọng, phảihái thuốc ngâm với một lượng rượu thích hợp đểđiều trị.

Ừm, có lý.

"Mau...Mau tìm cho ra!" Ngoài cửa phòng truyềnđến tiếng ồn ào.

"Ở chỗ nào? Tiểu nhị...Ngươi sững sờ cái gì? Nói!"Tiếng rống giận thô lỗ vang lên.

Thật ồn ào.

Triệu Vô Ngôn nhíu mày liễu, lật qua trang. "Nếugặp người bị sạm rất nặng, nhât định phải chữabằng lao lễ..." Lao lễ chính là một loại rượu, trongnày vẫn còn tiếp tục giảng giải về rượu thuốc. Cổnhân thật sự rất xem trọng rượu, không biết cho nữnhân uống có được không? Ừm, có thể tra cứuthêm.

"Đại nhân xin tha mạng! Tiểu nhân...tiểu nhân thậtsự không biết..." Ngoài cửa phòng loáng thoángtiếng cầu xin tha thứ của tiểu nhị.

"Các ngươi đúng là đồ vô dụng...Lục soát cho ta!Không được bỏ sót bất kỳ ngõ ngách nào!"

Chậc! Thật ầm ĩ.

"Lại có một dạng gọi là bệnh sợ hãi, kinh mạchkhông thông, người bị bệnh này sẽ mất đi tri giác,điều trị bằng cách lấy rượu thuốc..." À! Rượu thuốcnày còn có tác dụng đả thông kinh mạch, người cóbệnh lâu ngày không khỏi cũng có thể uống..."Được, rất tốt.

"Lục soát cho ta! Nếu hôm nay không tìm ra nàng,coi chừng cái đầu của các ngươi đấy!"

"Mau mau may...nhanh lên chút..." Tiếng người bátnháo, không khí ngoài cửa trở nên kỳ lạ.

"Nếu gặp người bệnh bị tà khí xâm nhập kinh mạchngưng trệ, thì rượu thuốc cũng phát ra tà khí, làmhuyết mạch lưu thông, yên tâm nhất định có thể khỏibệnh." Uống chút rượu mà có nhiều công dụng nhưvậy sao? Thần kỳ, thật thần kỳ... Triệu Vô Ngônnhìn sách, khóe miệng nhếch lên.

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng!

"Bách đại nhân, ở chỗ này! Tìm được Triệu đại phurồi!" Binh lính hô to.

"Triệu đại phu!" Bách Thụy hổn hển nhìn Triệu VôNgôn nhàn hạ, chân bắt chéo, đang lật sách.

Triệu Vô Ngôn bỗng chốc khoát tay, mọi người lậptức im bặt, trong phòng đồng loạt tĩnh lặng, thậmchí còn nghe được cả tiếng kim rơi. Nàng vẫn đangvùi đầu vào sách, chưa ngẩng đầu lên. "Nếu nhưuống nhầm thuốc, cho người đó dùng rượu ngọt thìmười phần có thể giảm được sáu, bảy phần." Ý nóirượu thường dùng làm bài thuốc, vận dụng thíchđáng, có thể gia tăng hiệu quả trị liệu. Ừm, được,đã hiểu.

Nàng đóng lại [thánh tế tổng lục], lúc này mới ngẩngđầu liếc mắt một cái tới Bách Thụy đang trưng ravẻ mặt lo lắng đứng ngay cửa phòng, lông mày nhíulại, dùng ánh mắt thay cho câu hỏi.

"Triệu đại phu, tướng quân lại phát bệnh! Thỉnh cômau hồi phủ!" Bách Thụy vội vàng nói.

"Chậc! Bách Thụy, các ngươi ầm ĩ đủ chưa? Chỉcần quăng cho hắn nữ nhân là được, hô to gọi nhỏnhư vậy, khiến cho toàn bộ người trong khách điếmở Phúc Châu không ai được yên!" Triệu Vô Ngôn cóchút không kiên nhẫn nói. Nàng cố ý chọn tiểu điếmđể nghỉ tạm, chính là không muốn bọn họ tìm tớicửa, cho nên đám người Bách Thụy nhất định mấtcông một phen mới tìm được nàng.

Bách Thụy nghe vậy chợt sửng sốt. Cô ấy sớm biếtrồi sao?

"Triệu đại phu, sự tình không đơn giản như vậy..."Bách Thụy suy sụp hạ bả vai, lập tức ngẩng đầu,chiếu ánh mắt khẩn cầu về phía nàng. "Triệu đạiphụ... Có phát sinh sự cố! Tướng quân giống như làphát điên, không phải tùy tiện nhét nữ nhân cho ngàilà có thể xong việc...Van xin cô, nhanh chóng hồiphủ nhìn xem tướng quân, ta xin lấy đầu trên gáymình ra cam đam, lần này thật sự đã xảy rachuyện!" Bách Thụy còn thiếu chút nữa là khôngquỳ xuống.

Triệu Vô Ngôn vẫn như trước, mặt không hề thayđổi, xuống giường đứng dậy đem sách y đặt trênbàn, tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ trước vẻ mặt lo lắng củaBách Thụy.

Bách Thụy thấy nàng còn chưa tin, một tiếng vanglên, hai đầu gối quỵ xuống đất, trưng ra vẻ mặtthống khổ, hô: "Triệu đại phu! Cầu xin cô cứu lấytướng quân nhà ta! Nếu chậm trễ sẽ không kịp!"

"Cầu xin cô! Triệu đại phu!" Đông đảo binh lính phíasau Bách Thụy cũng quỳ xuống theo, trong một lúc,tiểu điếm đã tràn ngập thanh âm khẩn cầu.

Đáng chết thật! Tại sao muốn trốn đều trốn khôngxong!

Hắn, tựa như một tên yêu quái hào hoa phong nhã,gian ác, tà mị mê hoặc lòng người, đứng gào thétdưới đêm trăng cô tịch, cầm trong tay trường kiếm,thanh âm của kiếm có thể tiêu diệt bất luận là ngườihay vật!

Địch Dục Thiên vụt lướt trên mái hiên hoa lệ ởtướng quân phủ, hành động nhanh nhẹn, rất giốngcon báo đen gian xảo, lạnh lùng cầm thanh đao kiađứng dưới ánh trăng rét lạnh, càng tỏa ra âm khínặng nề! Trong đêm đen, giống như tiếng dã thúkêu than gào khóc, vang vọng ở lầu các hoa lệ củađình viện Tư Vân uyển.

"Vân nhi, nàng ở đâu? Vân nhi..."

Như tiếng yêu ma quỷ quái đang gào khóc theo gióphiêu lãng đến đây, đao pháp cuồng loạn từ nócnhà bổ xuống, lá cây rơi rụng tán loạn, đóa hoa rựcrỡ cũng theo đó mà biến thành những mảnh nhỏ,đóa hoa nhỏ màu hồng nhạt giống như có linh hồn,theo điệu múa của kiếm, các cánh hoa bay đầy trờinhư một cơn mưa, những cánh hoa màu đỏ tươicũng rải rác khắp nơi, song song đó cũng hiện rakhuôn mặt xinh đẹp nhưng ma mị có một tia điêncuồng—

"Vân nhi! Nàng ở nơi nào?"

"Rốt cuộc là nàng ở đâu? Vân nhi..." Khuôn mặttuấn tú lạnh lùng của Địch Dục Thiên có chút mờmịt, hắn đang tìm người mình yêu sâu đậm thờiniên thiếu, hắn muốn bù đắp chỗ hổng trong lònghắn! Chỗ hổng kia càng lúc càng lớn nhanh theothời gian, khiến hắn đã quên mình còn có nhịp tim,loại cảm giác trống vắng cô quạnh này càng làmhắn ngạt thở đến mức điên cuồng, hắn nhất địnhphải tìm được nàng, tìm được thân ảnh nho nhỏ đãlàm hắn si mê mong nhớ nhiều năm, không ai có thểngăn cản!

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ hung hăng tàn bạo, lại thêmmột trận múa kiếm cuồng phong, cánh hoa nhỏ bịtàn phá dữ dội, quét ngang qua đình lầu các......

Đột nhiên, một thân ảnh màu trắng thoáng hiện quatrong mắt hắn—

"Vân nhi?" Không một tiếng động, hắn từ trên câychậm rãi phi thân xuống, rất giống một vị thần linhtôn quý cô độc!

Triệu Vô Ngôn không nói một câu mà chỉ nhìn hắn,trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười lạnh đầyyêu mị, tóc dai bay tán loạn trên áo choàng, thanhkiếm lạnh lẽo chiếu sáng thân hình nổi bật của hắn,một thân hắc bào tản ra sức hấp dẫn đầy mê hoặc.Hắn ngang nhiên đứng lặng, con ngươi đen mangtheo ý cười cuồng loạn, nhưng lại không hề có trọngđiểm.

Hắn lúc này có vẻ giống dã thú, hành động theo bảnnăng... Triệu Vô Ngôn liếc mắt một cái đến cảnhtượng bị tàn phá bên trong uyển, cái gì nên hủy đềubị hủy hết, ngay cả mái đình bằng đá cũng bị bổlàm đôi, khó trách Bách Thụy thất kinh, suốt đêmmang theo đại đội nhân mã vội vã tìm nàng.

Hắn điên rồi. Tạm thời bị điên.

"Bách Thụy, ngài nói đưa nữ nhân vào cho hắn toànbộ đều bị hắn ném ra à?" Triệu Vô Ngôn chăm chúnhìn Địch Dục Thiên nóng nảy điên cuồng ngaytrước mắt, nàng ẩn thân phía sau tảng đá lớn, nóichuyện cùng Bách Thụy.

"Vân nhi..." Trường kiếm trên tay Địch Dục Thiênrơi xuống đất.

"Đúng vậy. Tướng quân vốn có dặn, mấy ngày naykhông cho phép nữ nhân đi vào, nhưng hôm qua tathấy tướng quân thật sự rất không ổn, nên tuyển vàinữ tử thanh lâu vào cho người, không ngờ toàn bịtướng quân đuổi ra ngoài. Miệng tướng quân chỉluôn hô...À, tên Vân nhi..."

"Vân nhi!Là nàng thật sao?" Địch Dục Thiên vuốtbàn tay nhỏ bé của nàng, giống hệt đứa bé nhìnthấy món đồ chơi yêu thích, giờ đây vẻ mặt trở nênkhờ dại, con ngươi đen dần dần tập trung, không hềbị phân tán.

"Sau khi ta rời đi, ngoại trừ ăn nhân sâm ngàn nămra, hắn có còn uống loại thuốc nào khác không?"Triệu Vô Ngôn đẩy bàn tay to của hắn ra.

"Không có. Tướng quân đều dùng thuốc y theo lờicô phân phó, bốc thuốc y phương tử, sắc một ngàyhai lần. Chỉ có điều nhân sâm ngàn năm này có chúttác dụng phụ, chính là.... chính là..." Bách Thụy ấpa ấp úng.

"Vân nhi!" Địch Dục Thiên chưa từ bỏ ý định lại xoabóp bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, nhưng vẫnbị nàng đẩy ra.

"Ta biết. Ta kê những thuốc kia không phải là để bổdưỡng thân thể, mà là giảm bớt tác dụng phụ chohắn. Mặc dù ăn nhân sâm ngàn năm có thể giảiđộc, nhưng sau khi ăn sắc dục sẽ tăng cao, khôngthể không mang nữ nhân cho hắn. Mấy ngày nayhắn uống xong chén thuốc mà ta kê, hẳn chỉ cầnmột hai nữ nhân cũng là đủ rồi..." Nàng cẩn thậnquan sát sự thay đổi của nam nhân trước mắt.

"Triệu đại phu, ta đã tận lực. Hành vi của tướngquân mấy ngày nay thật sự quái dị, chúng tôi quảthật không chế trụ nổi, đành phải tìm Triệu đại phu.Van xin cô, hãy cứu lấy tướng quân..." Bách Thụynóng vội đến mức tự trách mình.

"Vân nhi! Đừng trốn ta!" Địch Dục Thiên gầm nhẹ,mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, cằm vuốt ve mái tócthơm ngát của nàng.

Lần này nàng không đẩy hắn ra. Sau khi quan sát,nàng khẳng định hắn không phải giả vờ, đúng thật làdấu hiệu dục hỏa công tâm.

Triệu Vô Ngôn tỏ vẻ xem thường, dùng giọng điệu'người lớn' mà nói: "Bách Thụy, về sau không cầntiếp tục chơi loại trò chơi nguy hiểm này. Tuổi táccủa ngài lớn hơn nhiều so với hắn cần phải khuyênnhủ hắn, không phải cùng hắn náo loạn ầm ĩ, lấytính mạng ra đùa giỡn..." Giãy dụa trong lòng ngựcrắn chắc của hắn, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắnlên, để mình lấy hơi, tiếp tục nói chuyện cùng BáchThụy.

"Dạ. Thuộc hạ biết sai..." Bị giáo huấn phía sautảng đá lớn, Bách Thụy cúi đầu.

"Vân nhi, ta nhớ nàng quá." Địch Dục Thiên lộ ra nụcười yếu ớt, giống hệt đứa bé có được món đồchơi yêu thích. Hắn đứng một chỗ ôm lấy Triệu VôNgôn, cúi đầu hôn nàng đầy thân mật, cất bước vàotrong phòng ngủ chủ.

Triệu Vô Ngôn đẩy hắn ra, cái miệng nhỏ nhắn lalớn: "Chờ ta giải quyết việc này... ưm ..." Hắn lạiphủ lên đôi môi mọng đỏ của nàng, khẽ cắn."Đau...Phải giáo huấn các ngươi mới được! Ngườilớn cả rồi, còn chơi như vậy...Ưm ......"

Sau đó, tiếng lẩm bẩm của Triệu Vô Ngôn biến mấtở phía sau cửa phòng.

Cuối cùng Tướng quân phủ cũng được yên ổn trởlại--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#giang #nam