Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Ngươi đã không hiểu chân tình của ta.

Ta cần gì phải đau lòng vì ngươi?

Cho nên ta quyết định.

Xóa sạch hoàn toàn hình bóng ngươi trong trái timta.....

Vào giữa ngày, mảng sân hoa lệ thật im lặng, tronglúc đó nhóm tỳ nữ nô bộc đi băng qua phòng ngủchủ rất nhanh, cũng không ai nói chuyện với nhau,mọi người yên lặng làm việc của mình.

Địch Dục Thiên ngồi ở mép giường thất thần nhìndáng vẻ yêu kiều đang nằm ngủ mê mệt trêngiường. Thật ra hắn làm sao vậy? Sao lại có thểbiến nữ nhân mình yêu thích thành ra bộ dạng nhưthế? Đối với chuyện tối qua, hắn không hề có mộtchút ấn tượng nào, chỉ nhớ rõ nàng không ngừnggào thét đến chói tai, tiếng kêu thảm thiết kia xérách trái tim hắn, nhưng hắn tìm không thấy nàng ởđâu...Sau khi tỉnh lại, hắn chỉ thấy nàng bị làm nhục,cả người toàn thương tích, không nhúc nhích nổi,nằm sấp trên giường.

"Vô Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khuônmặt tuấn tú của hắn thống khổ nhăn nhó.

"Tướng quân, hãy giao Triệu đại phụ cho nhóm tỳnữ chăm sóc đi. Ngài cần nghỉ ngơi." Bách Thụy lolắng nói.

"Không, ta ở chỗ này cùng Vô Ngôn, ngươi luixuống trước đi." Hắn nhìn người trên giường cònchưa tỉnh lại.

Bách Thụy còn muốn nói gì nữa, nhưng cũng vẫn luixuống, để lại một mình Địch Dục Thiên trong phòng.

Đèn lồng vừa mới thắp lên, trên giường truyền đếnthanh âm rên rỉ. "Nước..."

Lập tức có nước rót vào cái miệng nhỏ nhắn củanàng. Nàng liếm ướt cánh môi, rên rỉ thành tiếng.

"Còn muốn uống nước sao? Vô Ngôn." Giọng nóicủa Địch Dục Thiên vang lên bên tai nàng.

Nàng hơi mệt mỏi lắc đầu.

Bàn tay to của nam nhân khẽ vuốt cái trán láng mịncủa nàng—hắn không dám đụng vào chỗ khác trênngười nàng, bởi vì những chỗ khác đều có thoathuốc trị thương.

"Có đau không?" Giọng điệu của hắn rõ ràng chứađựng một tia nghẹn ngào.

Triệu Vô Ngôn cố gắng mở mí mắt nặng như chì ra,mắt của nàng đau đớn khô khốc, con ngươi xinhđẹp nhìn vào vẻ mặt hối hận mày kiếm nhíu lại củanam nhân phía trước, bàn tay nhỏ bé vô lực giơlên, dấu vết trói sưng đỏ khó coi kia thật đáng kinhhãi. Bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ về khuôn mặt tuấn túcủa hắn, dùng thanh âm suy yếu mà nói: "Ngươiđau, ta cũng đau."

"Vô Ngôn!" Nam nhân khóe mắt ươn ướt, cầm taynàng, áp sát vào mặt mình. "Vô Ngôn... Ta khôngbiết sao ta lại thế này, tối qua sau khi ta tức giậnliền...Nên cái gì cũng không nhớ được..." Hắnnghẹn ngào, nói không thành câu.

"Không cần nói..." Nàng dùng giọng nói suy yếu anủi hắn, giống như vận dụng một chút khí lực để nóichuyện cũng khiến tim phổi bị đau.

"Vô Ngôn, ta yêu nàng! Ta không phải cố ý, ta...Ông trời ơi, ta thật đáng chết! Ta sao lại có thể tổnthương nàng như vậy!" Hắn thống khổ khẽ kêu.

"Dục Thiên... Để ta tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe lênthôi...Chờ ta khỏe hẳn...Chúng ta có thật nhiềuchuyện muốn nói ..." Triệu Vô Ngôn cố gắng nóixong, lại cảm thấy đầu óc choáng váng.

Địch Dục Thiên vội vàng thả lại tay nàng vào trongcái chăn bằng gấm, sau đó đắp chăn lại cho nàngcẩn thận. "Được, ta không nói. Chờ nàng khỏe hẳn,chúng ta có thật nhiều lời muốn nói..." Hắn vuốt vemái tóc của nàng, hít sâu một hơi, không để chomình sụp đổ.

Triệu Vô Ngôn suy yếu hạ khóe miệng, lại nhắm mắtlần nữa, chìm vào mộng đẹp.

Những ngày tiếp theo, bọn hạ nhân bốc thuốc theophương thuốc mà Triệu Vô Ngôn kê ra, một ngàyba lần, do đích thân Địch Dục Thiên đút thuốc.

Dưới sự chắm sóc cẩn thận của mọi người, sứckhỏe Triệu Vô Ngôn dần dần bình phục. Nhưng tổnthương trong lòng...

Triệu Vô Ngôn tự nghĩ có thể thông cảm cho sựhung ác Địch Dục Thiên đêm đó, cũng có thể thathứ cho hắn, dù sao hắn cũng không phải cố ý, hắnchỉ là kích động do bị người mà mình yêu thươngrời khỏi, khiến cho quá khứ bị phụ thân chà đạp lúccòn bé tái hiện lại. Chỉ là lúc đó hắn trở nên hungbạo hơn, còn nàng lại là người xui xẻo bị hại.

Thân thể tổn thương có thể dễ dàng chữa khỏi,nhưng còn tổn thương trong lòng thì sao? Triệu VôNgôn thẳng thắn thừa thận trong lòng mình quả thậtcó chút không thoải mái, nhưng nàng đủ kiêncường, không đến mức phải sợ hãi tình cảnh này.Nhưng điều nàng lo lắng chính là bị đối đãi thô bạotrên giường như vậy, cảm xúc sợ hãi tiềm ẩn sâubên trong, tích lũy từ từ qua năm này tháng nọ, sẽkhiến tâm lý dần dần biến đổi, chính mình cũngkhông phát giác ra, đó mới thật sự nguy hiểm.

Không được, là một vị đại phu, quan trọng nhất làthân thể và tâm lý phải cân bằng. Mặc kệ trong lòngcó bị thương tổn hay không, nàng trước hết phải trịliệu cho mình, phòng ngừa không để hậu quả xấuxảy ra. Trị cho chính mình trước, rồi sẽ giúp ĐịchDục Thiên sau.

Nghĩ đến hắn...Ai, vấn đề của hắn thật nghiêmtrọng, không phải một sớm một chiều là có thể giảiquyết. Nếu làm không tốt, cả đời hắn đều bị bóngma tâm lý đè nặng trên lưng.

Triệu Vô Ngôn ngồi trên ghế dựa lớn có nệm êm,mắt đẹp rủ xuống, suy nghĩ phải trị liệu tổn thươngtrong lòng mình như thế nào.

Tìm Dục Thiên cùng nhau bàn luận? Không được,vấn đề rắc rối của hắn ngay cả chính hắn cũng cònkhông phát giác ra, tìm hắn bàn luận chỉ vô dụngthôi.

Tìm đại phu khác? Trong khoảng thời gian ngắn, ởphủ Kiến Ninh nàng cũng tìm không thấy một vị đạiphu nào mà nàng quen biết.

Tìm người bạn tốt thanh mai trúc mã Nguyễn TúyTuyết? Nàng ở kinh thành, xa quá.

Làm sao bây giờ?

Vậy đành phải dựa vào chính mình thôi. Dùng giấyviết ra phương thức bàn luận. Trước kia cha từngnói cho nàng biết biện pháp này. Cha là danh y củaGiang Nam, hiểu biết rất nhiều chuyện, chẳng qualão nhân gia đã đi vân du tứ hải (ngao du tứphương), hiện tại cũng không biết người ở nơi nào.

Triệu Vô Ngôn nhớ tới người cha hòa nhã dễ gần,không khỏi nở nụ cười. Từ nhỏ cha đã dạy nàng ythuật, là sư phụ đầu tiên của nàng, nhưng ông rấtyêu thương thê tử, cho nên sớm đem nữ nhi quăngra giang hồ để rèn luyện, mang theo thê tử đi ngaodu tứ hải. Mẹ ruột của nàng xuất thân từ thế gia(nhà làm quan) ở Tô Châu, rất yêu thương nàng,vây quanh bên nàng còn có người bạn tốt thanh maitrúc mã...Nếu so sánh với Địch Dục Thiên, nàngthật may mắn.

Hiện tại, thay vì nói nàng đồng cảm với hắn, khôngbằng nói nàng từ đáy lòng thương tiếc hắn. Đãtrưởng thành như vậy, mà vẫn không thể thoát khỏibóng ma của phụ thân hắn...Ai!

"Vô Ngôn." Tiếng người đến.

Nàng ngước mắt nhìn nam nhân tuấn mị cao ngất đivề phía mình, đáy mắt lộ vẻ thân thiết.

"Trong người có khỏe không?" Hắn yêu thương sờsờ đầu nàng.

"Khá hơn nhiều."

"Vậy là tốt rồi. Nàng dùng điểm tâm này trước đi,buổi tối ta dặn dò đầu bếp chưng chút đồ bổ, nàngăn nhiều chút, thân thể mới có thể mau khỏe." Tayhắn vừa nhấc lên thì tỳ nữ đi theo phía sau đemmột mâm bánh ngọt đẹp mắt trình lên trước mặtTriệu Vô Ngôn.

Hắn cẩn thận nhìn nàng, khóe miệng sưng đỏ mờdần, khuôn mặt nhỏ nhắn lại khôi phục vẻ xinh đẹpban đầu. May mắn là hắn không lấy đao động vàomặt của nàng, nếu không... Thân người cao lớn củahắn run lên một cái.

"Làm sao vậy?" Nhìn vào món điểm tâm đẹp mắtbày ra trên bàn, nàng chọn miếng bánh đậu xanh,khẽ cắn một cái.

"Vô Ngôn..." Hắn khẽ vuốt hai má non mềm củanàng, áy náy hiện ra trong mắt. "Tha thứ cho ta, tathật sự không hiểu được đã xảy ra chuyện gì... Takhông phải cố ý muốn đả thương nàng..."

Triệu Vô Ngôn hơi cúi mắt, nhấm nháp miếng bánhđậu xanh trong miệng, không hề đáp lại.

"Vô Ngôn..." Hắn thực sự sợ nàng sẽ không baogiờ để ý đến hắn nữa, dù sao hắn luôn gây tổnthương cho nàng. Tuy rằng hắn không có ký ứcđêm hôm đó, nhưng cả đêm hắn nghe thấy nàngthét chói tai đến thê thảm. Mãi đến khi ánh mặt trờilàm cho mắt hắn đau đớn, dường như hắn mớibừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn phát hiện nàng ngấtở trên giường, giống con rối bị đùa giỡn hung bạo,không hề nhúc nhích.

Nhìn thấy vết máu giữa háng mình, hắn biết là hắnlàm, hắn chà đạp, giày vò nàng...

Hắn yêu nàng! Vì sao lại tổn thương nàng lần nữa?Chỉ xin nàng hãy cho...hắn một cơ hội nữa, khôngcần bỏ hắn đi xa...

Triệu Vô Ngôn nuốt xuống điểm tâm trong miệng,hớp một ngụm trà mà hắn đưa tới, dùng giọng điệuvô cùng bình tĩnh hỏi: "Mẫu thân ngươi tên là Diễmnhi?" Nàng giả vờ lơ đãng hỏi.

"Ừ." Địch Dục Thiên gật gật đầu. "Sao đột nhiên lạihỏi chuyện này?"

"Không có gì, chỉ đang nghĩ loại nữ tử nào đã thainghén ra một nam tử cao to tuấn tú như ngươithôi." Nàng rũ mắt cười nhẹ, không nhìn thẳng hắn,không muốn cho hắn có cảm giác áp bức.

"Vô Ngôn...nàng tha thứ cho ta đi." Hắn còn lo lắng.

"Dục Thiên, ngươi là đại tướng quân quyền khuynhthiên hạ, muốn có nữ tử nào mà không được, saochỉ nhắm duy nhất một mình ta?" Nàng thở dài nói.

"Vô Ngôn, từ đầu ta đã nói, cả đời này ta chỉ yêumình nàng. Chuyện trước kia là ta không đúng,chuyện bây giờ cũng là ta không đúng, ta làm rấtnhiều chuyện sai trái, ngu xuẩn, nhưng ta khôngphải là nam nhân ngu ngốc, ta biết ta muốn cái gì,ta yêu cái gì...Ta chỉ muốn nàng, chỉ yêu nàng." Hắnnắm tay nàng, nói một cách nghiêm túc.

"Nếu tương lai ta làm một chuyện khiến ngươi rấtkhó bỏ qua, ngươi còn có thể yêu ta sao?" Nàng chỉlà thuận theo lời nói của hắn. Tình cảm nàng đối vớihắn đã sớm phai nhạt.

"Đương nhiên. Bất luận trong tương lai nàng có làmchuyện gì đối với ta, cũng không bằng ta làm tổnthương nàng. Việc này mà nàng cũng có thể tha thứcho ta, nếu ta vì một chuyện mà không yêu nàng, tađây thật sự không bằng heo chó." Hắn khẽ hôn lênbàn tay nhỏ bé của nàng.

Triệu Vô Ngôn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêmtúc của hắn, một lát sau, cánh môi đỏ tươi nở nụcười, vươn hai tay đến chỗ hắn.

Thân thể Địch Dục Thiên chấn động. "Vô Ngôn! Bảobối của ta..." Hắn kích động ôm lấy nàng, vùi đầuvào cái cổ thơm tho của nàng, giọng nói có chút runrẩy.

"Dục Thiên, đừng quên lời nói hôm nay của chàng."Không thể tiếp tục trì hoãn chuyến đi tới Hấp huyệnnữa.

"Sẽ không, ta sẽ không quên lời nói hôm nay. VôNgôn, ta sẽ vĩnh viễn yêu nàng! Vĩnh viễn!" Cảm tạông trời, nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội! Hắnnhất định phải thật yêu thương nàng, vĩnh viễnkhông tổn thương nàng, nâng niu nàng trong lòngbàn tay, sẽ không còn để nàng phải chịu chút xíuuất ức nào!

"Vô Ngôn, chúng ta hãy vĩnh viễn ở cùng một chỗ,vĩnh viễn không xa rời nhau..." Hắn khẽ thì thầm, lờithề vĩnh hằng phả vào cánh môi đỏ thắm của nàng.Hắn kích động, khiến toàn thân đều run rẩy, tronglòng thầm thề tuyệt không tiếp tục thương tổn nàng,tuyệt sẽ không rời bỏ nàng, hai người bọn họ sẽvĩnh viễn ở cùng một chỗ, đời đời kiếp kiếp, cũngkhông chia ly...

Hôm sau, không thấy Triệu Vô Ngôn.

Triệu Vô Ngôn lặng lẽ rời khỏi biệt viện hoa lệ, ngồixe ngựa xuất phát tới phủ Kiến Ninh, tính toán phảiđi qua phủ Cù Châu, phủ Nghiêm Châu, cuối cùngmới tới Hấp huyện. Xem Âu Dương Liệt đã nói trênthư, có liên quan đến một đôi phu thê hạnh phúc cảđời, nàng cũng mặc kệ Địch Dục Thiên kia. Nàngbiết hắn sẽ đuổi theo, chỉ là phải mất một ít thờigian... Cũng tốt, để chuyện của hai người lắng dịubớt, tránh cho tình cảm quá mức mãnh liệt, đối vớibọn họ cũng không tốt.

Dọc đường đi, ban ngày Triệu Vô Ngôn đều khôngngừng tự hỏi làm thế nào giải quyết vấn đề của ĐịchDục Thiên, buổi tối tạm nghỉ ở khách điếm, mới trịliệu cho mình.

Đêm nay nàng chọn trú chân trong một gian phòngsạch sẽ ở khách điếm tại phủ Cù Châu, sau khi tắmrửa xong, nàng lấy giấy bút, bắt đầu điều trị tâm lýcho chính mình về chuyện trải qua trong đêm tànbạo kia. Nàng tĩnh tâm lại, bày ra những vấn đề đãviết trong mấy ngày nay lên bàn lớn—một bên làcâu hỏi, bên kia là đáp án.

Cảm giác đối với Địch Dục Thiên?

Cảm giác đối với hắn hiện tại và cảm giác đối vớihắn bảy năm trước đây có gì khác biệt?

Đối với chuyện xảy ra đêm đó, bị đối đãi thô bạo,trong lòng có cảm giác gì? Sẽ tha thứ cho hắn sao?

---

Trên bàn bày ra hàng chục câu hỏi. Triệu Vô Ngônnhìn vào những điểm quan trọng của việc điều trịtrước đó, tiện tay dùng bút viết xuống những điểmquan trọng cần được điều trị trong đêm đó.

Vì sao lại tha thứ cho những việc làm trong đêmhôm đó của hắn?

Bởi vì hắn không phải tự nguyện muốn tổn thươngta...

Triệu Vô Ngôn viết rất nhanh, không rảnh tự hỏi. Bởivì nàng biết, viết ra gì đó theo bản năng mới chínhlà ý nghĩ chân thật sâu thẳm trong lòng mình.

Bởi vì khi còn bé, hắn bị phụ thân biến thành thếthân của mẫu thân, bị gièm pha vì trở thành đốitượng bị tiết dục (trút dục vọng), đã bị tổn thươngquá sâu đậm, cho nên đối với quan hệ thân mật hắncó một loại sợ hãi, dùng cách thương tổn ngườikhác mới tiêu trừ đi cảm giác không xác định ẩn sâutrong lòng mình, bảy năm trước ta đã phát hiện ra.

Khi đó tuy rằng vẻ bề ngoài của hắn rất xinh đẹptao nhã, nhưng tận sâu trong tâm khảm tựa nhưkhông thể kiểm soát được cơn ác mộng, dườngnhư có người khác bắt buộc hắn làm chuyện gì, chonên ta bắt đầu tiếp cận hắn là do muốn giúp đỡhắn, chữa trị cho hắn. Ta là đại phu, không thể trơmắt đứng nhìn người khác thống khổ, nhưng khôngngờ bản thân bị trầm luân ở giữa, yêu hắn mất rồi.Bởi vì thương hắn, cho nên ta tha thứ cho hắn.Đúng vậy, cho tới bây giờ, ta vẫn thương hắn nhưxưa...

Triệu Vô Ngôn đột nhiên ngừng bút!.

Nàng mở to mắt, nhìn xuống những gì mà chínhmình đã viết!

Làm sao có thể?

Nàng....Nàng bảy năm trước.... Nàng hiện tại...

Triệu Vô Ngôn kinh hãi đánh rơi mọi thứ xuống bàn,bao gồm luôn tờ giấy kia!

Không! Sẽ không! Vậy là bảy năm trước nàng cũngđã phát hiện ra bệnh trạng của hắn? Không! Trướckia nàng ở chung một chỗ với hắn là bởi vì thươnghắn, không phải là vì tâm bệnh của hắn! Là bởi vìyêu! Triệu Vô Ngôn không ngừng tự nói với chínhmình.

Nàng lại nhìn chằm chằm vào mấy hàng chữ cuốicùng trên tờ giấy kia—

Không thể nào! Nàng đã hết thương hắn! Cho nênmới có thể lạnh lùng đối mặt với hắn... Không đúng,đây chỉ là viết bừa mà thôi, không phải như thế!Không có khả năng như thế!

Trong lòng nàng điên cuồng phủ nhận, phủ nhận còntình ý đối với hắn, phủ nhận lúc trước tiếp cận hắnlà bởi vì tâm bệnh của hắn, phủ nhận lúc trước vìmuốn giúp hắn nên mới tiếp cận hắn...

Nhưng tận sâu trong lòng lại rõ ràng nói cho nàngbiết, loại liệu pháp này sẽ không gạt người...

Nàng dùng tay che miệng, thân thể run rẩy nghiêmtrọng, vô lực ngồi sụp xuống ghế bên cạnh cửa sổ,nhìn ra ánh trăng mờ ảo bên ngoài, cả người tê dạiđi.

Ông trời ơi, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu nàngcòn yêu hắn... Chẳng lẽ loại đau khổ này không cólúc kết thúc sao?

Nàng nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt chảyxuống hai má.

Ban đêm yên tĩnh, nhưng nội tâm của nàng lại trăntrở không thôi, sóng lòng cuộn trào mãnh liệt, khôngngừng hỏi vì sao. Vì sao bảy năm trước nàng lạitrêu chọc hắn, vì sao bây giờ còn yêu hắn?

Thời gian đã trôi qua thật lâu, bên ngoài truyền đếnvài tiếng côn trùng kêu, đêm thực tĩnh lặng...

Ngây dại ngồi trên ghế, bên môi tiểu mĩ nhân truyềnra tiếng nói nhỏ.

"Từ nhỏ ta chuyên chọn những bệnh rất khó chữa trịmà ra tay, trong lúc vô tình, thường bị những vấnđề nan giải hấp dẫn. Ta thích khiêu chiến, đích thânchủ động tìm kiếm cách giải quyết khó khăn, khôngnghĩ tới ngay cả thích nam nhân mà cũng khôngchạy khỏi cá tính bẩm sinh này..." Nàng bỗng dừnglại một chút, rồi nói tiếp: "Ta chọn người có bềngoài xuất chúng nhất, nội tâm phức tạp nhất, namnhân có vấn đề nan giải nhất...Đúng là tự gâynghiệt! Triệu Vô Ngôn, đáng đời ngươi lắm..." Nàngthì thào xong, đột nhiên cả người khẽ run, tiếngcười rất nhỏ vang lên, càng lúc càng lớn...

Nàng cười đến mức nước mắt ràn rụa, khó có thểkìm nén lại, lắc đầu tự nói, "Triệu Vô Ngôn, ngay cảchọn nam nhân, bản tính xấu của ngươi cũng khôngđổi..." Nàng vừa khóc vừa cười, vừa cười vừakhóc, người bên ngoài mà thấy, nhất định nghĩ lànàng bị điên.

Quả nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng nóiquan tâm của tiểu nhị ở tiểu điếm, "Khách quan,ngài có khỏe không?"

Triệu Vô Ngôn vỗ về lồng ngực của mình vì cườiđến mức hít thở hổn hển, "Khụ! Không có gì...Chỉ làchợt giác ngộ ra một chuyện...Cảm ơn tiểu nhị caquan tâm."

"Giác ngộ ra một chuyện? Vậy là phải chúc mừngcông tử. Tôi đi lấy nước sôi pha trà mang đến chocông tử để làm tinh thần của ngài được hưng phấn.Giác ngộ đúng là một chuyện tốt!" Tiểu nhị ca rấtnhiệt tình.

Triệu Vô Ngôn sửng sốt. Hiểu được tâm ma, tínhnết ngang bướng của mình, chuyện này mà đángchúc mừng sao?

Có lẽ, mọi chuyện cũng không tệ như vậy...

"Vậy làm phiền tiểu nhị ca." Nàng bật cười, khóemắt dâng trào lệ, trên khuôn mặt xinh đẹp thoánghiện lên ý cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#giang #nam