Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

"Này... Dục Thiên, lúc nhỏ chàng làm những gì?"Triệu Vô Ngôn ưu nhàn tựa người vào thân cây, ănlê, cúi đầu xuống gọi, làn váy hồng nhạt tung baynhè nhẹ.

"Không làm gì cả." Địch Dục Thiên ngồi ngay ngắntrên ghế đá dưới tàng cây, cắn lê nhai từ từ.

Mấy ngày nay, Triệu Vô Ngôn đều cùng hắn nóichuyện phiếm như vậy. Hắn vốn không chịu làm cáichuyện nhàm chán đến buồn bực này, vội vàngmuốn mang nàng quay về phủ Phúc Châu thànhthân, nhưng nàng đưa ra điều kiện, hắn phải ởNgọa Vân hiên, ở đến khi nào nàng vừa lòng, thìmới chịu trở về cùng hắn.

Nếu nàng còn yêu hắn, sẽ không thể để mặc hắn cảđời như vậy. Nàng giúp đỡ rất nhiều người, đươngnhiên lại càng phải giúp hắn.

"Chẳng có người nào lúc còn nhỏ mà chẳng làm gìcả? Nhất định là có. Nói cho ta biết đi." Nàng làmnũng.

Địch Dục Thiên bỗng chốc nhảy lên cây, thân ảnh dichuyển nhẹ nhàng giống hệt mèo, nhẹ nhàng nằmsấp xuống bên cạnh. "Kiểu nói chuyện này khônggiống nàng chút nào. Nói cho ta biết, nàng có ý đồgì?"

Triệu Vô Ngôn làm nũng sao? Ha! Nếu là lúc ở phủcủa Khánh vương gia thì có lẽ hiểu được, nhưnghắn ở phủ Phúc Châu đã quen nhìn thái độ bình tĩnhtự nhiên của nàng rồi, trong những ngày trước,nàng cũng không nói chuyện như vậy với hắn, trongnày nhất định có mờ ám!.

"Đâu có! Bằng hữu không thể nói chuyện phiếm vớinhau được sao? Nói chuyện phiếm vốn là như vậy!"Nàng cứng rắn cải lại.

"Vậy sao?" Ngữ điệu hơi nhấn mạnh, cho thấy hắnkhông tin lời nàng nói. Bàn tay giữ lấy cằm nàng,gương mặt tuấn mỹ gần như ma mị tiến sát lại mặtnàng. "Nói."

"Nói...Nói gì? Ta...Ta nói rồi mà." Không biết tại saonàng đột nhiên nói lắp? Triệu Vô Ngôn, bình tĩnhmột chút!

"Nói dối." Nam nhân thoáng cười, lập tức che lại đôimôi mềm mại đang chu ra của nàng, thăm dò tỉ mỉ.Trong miệng này có vị lê, rất ngọt. "Lê ngọt thật..."Nam nhân nói nhỏ.

"Chàng...lê của chàng ở dưới kìa, muốn ăn thìxuống dưới mà ăn..." Hô hấp của Triệu Vô Ngônhỗn loạn, hơi thở không ổn định. Một năm nay, nàngđã không uống Thiên nữ thanh tâm tán, cho nênnàng dần dần khôi phục lại thể chất bình thường,thật dễ dàng bị khơi mào dục vọng.

Tiếng thở dốc ồ ồ vang lên bên tai của nàng "VôNgôn, tiểu bảo bối, nàng cũng thật biết cách giàyvò..." Hắn giật lấy vạt áo nàng, để lộ ra thân trêntrắng nõn, cúi đầu xuống liếm mút nụ hồng xinh xinh,bàn tay to không khách khí luồn vào bên trong váy,thăm dò chỗ thầm kín giữa hai chân nàng.

"Chàng đừng như vậy...Mỗi lần ta tìm chàng nóichuyện phiếm...đến cuối cùng...đều như vậy..."Nàng thở gấp, hai chân mẫn cảm khép lại, kẹp lấybàn tay to của hắn.

"Ta thà là cùng nàng như vậy, cũng không nguyệnlãng phí thời gian tán gẫu chuyện trên trời." Khuônmặt tuấn tú cọ xát vào nhũ hoa mềm mại, cái mũicao ngất khẽ xoa vuốt khe hở giữa ngực, giống nhưtiểu báo (báo con) vùi mặt vào lòng báo mẹ.

"Tay chàng...không được lộn xộn..." Nàng run runnói, bàn tay nhỏ bé túm lấy bàn tay to đang vi vugiữa hai chân nhạy cảm. Đáng ghét thật, sao lại dễdàng bị hắn khơi lên dục vọng như vậy chứ? Sớmbiết thế thì ngày đó tiếp tục uống Thiên nữ thanhtâm tán là tốt rồi...

"Tiểu Ngôn nhi, ta rất thích nàng không uống Thiênnữ tán. Nàng như vậy, còn đáng yêu hơn..." Hắnkhẽ liếm vành tai nàng, thích thú khi nghe đượcthanh âm run run vì tức giận của nàng thốt lên.

Không được, nếu tiếp tục như vậy, hôm nay sẽkhông nói được gì, chứ đừng nói là trị liệu...

"Ngừng, ngừng ngay...Dục Thiên, không được nhưvậy, đây là trên cây, ta sẽ ngã xuống...." Nàng tómlấy vạt áo của hắn.

"Đừng sợ...Ta còn chưa làm thử qua trên cây, cũngmuốn một lần biết được cảm giác đó khác biệt rasao..." Hắn xốc váy nàng lên tới đùi, để lộ ra cặpđùi đẹp thon dài trắng nõn.

Thân thể của nàng đã sớm bị hắn đẩy nằm ngửatrên nhánh cây thô to, áo đã bị cởi ra, váy lại bị vénlên, từng lớp từng lớp y phục đều chồng chất ngaytại thắt lưng. Đáng sợ hơn chính là hắn đẩy hai bắpđùi nàng ra, hai chân liền vô lực buông thõng haibên nhánh cây, huyệt khẩu rộng mở mời gọi hắn.

Hắn vô cùng hứng thú khi nhìn thấy tư thế phóngđãng tuyệt hảo này của nàng—hai gò má ửng hồng,toàn thân mềm mại, ngực phập phồng, hai chângiang rộng...

Hắn thở dài, "Vô Ngôn, chúng ta cần phải thử loạitư thế này nhiều hơn mới được. Nhìn nàng như vậyquả thật mê người..." Thân hình to lớn của hắn baophủ trên nàng, dục vọng giữa háng sớm đã khôngnhịn được lâu hơn, bỗng chốc dâng trào, muốncùng người mình yêu thực hiện sự kết hợp đầy thânmật.

"A—Không cần như vậy...Có, sẽ có người đi qua..."Khi hắn tiến sâu vào trong cơ thể, nàng còn đanggiãy dụa lần cuối cùng. Nàng cắn môi ngăn cảnchính mình rên rỉ, đây là ở bên ngoài, dưới ánhsáng ban ngày.....

"Vô Ngôn...nàng đúng thật mê người, ta muốnnàng..." Nam nhân yêu dã tuấn mỹ không để ý tớilời kháng nghị của nàng, tiếp tục điên cuồng muốnnàng.

"Ưm ưm...Cây...Cành cây sẽ bị gẫy...Mau dừngtay!" Nàng bị che khuất tầm mắt, chỉ nhìn thấy lácây vì sự chuyển động của thân hình gầy gò củahắn mà rơi rụng đầy đất.

"Nàng giang rộng chân chút, ta sẽ không cần phảidùng sức như vậy." Trên khuôn mặt tuấn tú đã lấmtấm mồ hôi.

"Lừa...gạt người...Ta mở rộng chút...Ngươi lại càngdùng sức..." Nàng bất lực trừng mắt, chỉ có thểquay đầu đi, nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặtđỏ ửng.

"Không hổ là Vô Ngôn, thật thông minh." Địch DụcThiên thốt ra những lời này qua hai hàm răng.

Triệu Vô Ngôn che giấu đôi mắt xinh đẹp, chỉ thấy lárụng bay tán loạn không ngừng ...

Lá rụng hỗn loạn thật! Những chiếc lá dường nhưtheo sự chuyển động nhịp nhàng của nam nhân, màrơi lả tả đầy đất.

"Ơ, Cẩu nhi không quét lá rụng à? Sao khắp nơi lạitoàn là...." Tiếng nói của Nghiệp đại thẩm vang lêndưới gốc cây. "Cẩu nhi này, nhất định hôm nào phảimắng nó mới được!"

Mau...Mau lui ra đi! Triệu Vô Ngôn liều mình tránhné, quẫy đạp hai chân, nhưng Địch Dục Thiên lạicàng tiến sâu vào trong, chôn vùi bản thân mìnhcàng lâu càng sâu hơn. Nàng gấp đến độ mặt màyđỏ lựng cả lên, Nghiệp đại thẩm sẽ phát hiện ranàng ở trên cây, sẽ bị thấy! Mau rút ra đi...

"Đại phu, cô ở đâu? Đến giờ dùng bữa rồi! Đạiphu..." Nghiệp đại thẩm dưới tàng cây hết nhìnđông rồi tây, nhìn không thấy Triệu Vô Ngôn, chầnchờ một chút, rồi sau đó mỉm cười ha ha, "Đại phu,cô leo lên cây à?" Bà lập tức ngẩng đầu nhìn lênphía trên cây.

Không! Triệu Vô Ngôn tức giận trố mắt, nín thở.

"Đại phu...A, Địch tướng quân cũng ở trên sao? Đạiphu, cô bị bệnh à? Mặt ửng hồng thế kia! Có muốnuống chút dược tán không?" Nghiệp đại thẩm nhiệttình nói.

"Không...không cần." Triệu Vô Ngôn ngượng ngùngcúi đầu, dựa lưng vào Địch Dục Thiên. Trong nháymắt hắn cùng nàng chuyển đổi tư thế, đem nàng ômvào trong ngực, bàn tay to vung lên, dùng váy chelại chỗ gắn kết giữa hai người, nửa thân trên củanàng liền bị áo choàng của hắn che khuất, giốngnhư hai người thân mật ngồi tựa vào nhau trên cây.

"Cô dùng bữa đi, đại phu. Hôm nay ta có nấu đồ ănngon, mau xuống đây đi." Nghiệp đại thẩm nhiệt tìnhgọi.

Nàng...Nàng làm sao mà xuống được chứ? Hắn cònở trong cơ thể nàng mà!

"Nghiệp thẩm, ta xuống liền..." Hắn thúc vào nàngmột chút. "Á—ta sẽ...cùng đi với tướng quân." Tìnhcảnh này làm nàng khó thở.

"Nhưng đừng lâu quá, thức ăn nguội ăn sẽ khôngngon." Nghiệp đại thẩm cười rồi rời đi.

Dưới tàng cây không có người, chỉ toàn lá cây rụngđầy đất.

"Mau lui ra! Chàng thật bại hoại ..." Nàng lấy khuỷatay đẩy hắn từ phía sau ra.

"Không cần." Hắn lại tiếp tục chuyện tốt đẹp mớivừa bị cắt ngang lúc nãy, càng thêm kích cuồng giữlấy nàng.

"Này á...Thối tha!" Nàng ngửa đầu yêu kiều lên kêu,trong giọng nói ẩn chứa nhiều niềm đam mê, vuisướng.

Hôm đó tên bại hoại này đã lay toàn bộ lá trên câyrơi xuống hết. Đáng thương cho Cẩu nhi, quét cảngày, cuối cùng mới đem đình viện sửa sang lạisạch sẽ...

Không thể cứ tiếp tục như vậy. Mỗi lần đều bị hắnkéo lên giường, cứ như vậy thì làm sao chữa khỏicho hắn đây? Hơn nữa hắn rõ ràng là muốn trốntránh nói tới chuyện trước đây, cũng không muốnbàn đến phụ thân, huynh đệ của hắn, nếu nàng miễncưỡng bức hắn, cả hai đều sẽ không vui.

Nàng chỉ biết là không thể thực hiện cách này được.Hai người là quan hệ yêu đương, đối với việc trị liệurất bất lợi. Nhưng nàng thật sự rất muốn chữa khỏicho hắn...Aizz! Làm sao bây giờ đây?

Triệu Vô Ngôn vô lực ghé vào trong lương đình(đình nghỉ mát) vắc óc suy nghĩ.

"Đại phu, ăn chút điểm tâm đi, đây là tôi làm riêngcho đại phu." Nghiệp đại thẩm bưng một mâm điểmtâm nhỏ đi vào lương đình.

"À..." Triệu Vô Ngôn ghé vào bàn đá, miễn cưỡngtrả lời.

"Đại phu, có phải cô vẫn còn phiền muộn về bệnhnhân lần trước đã kể cho ta nghe phải không?"Nghiệp đại thẩm cười có chút giả tạo.

Ơ? Nghiệp đại thẩm không chỉ bưng riêng điểm tâmđến nha!

"Đúng vậy." Triệu Vô Ngôn đột nhiên ngồi xuống,trở nên có tinh thần. Dù sao nàng cũng nghĩ khôngra biện pháp, bị bế tắc với nam nhân lãnh diễm kia,chẳng thà thả lỏng tâm tình, ăn một chút điểm tâm,nghe một chút ý kiến của lão nhân gia.

Nàng cắn một miếng bánh nướng nhân đậu đỏ, chờNghiệp đại thẩm mở miệng.

"Sau lần trước cô nói cho tôi biết, đại thẩm tôi vẫnluôn nghĩ, vắt óc nghĩ... Mãi cho tới ngày mà ta kêuCẩu nhi đi quét lá rụng đầy đất."

Nghĩ tới hôm đó, mặt Triệu Vô Ngôn đỏ lên. "Lárụng...thì sao?" Trời ạ, Nghiệp thẩm không phải đãnghe được tiếng rên rỉ phóng đãng của nàng chứ?

"Chính là ngày đó, ta nghĩ ra được một phươngpháp." Nghiệm đại thẩm có chút đắc ý nở nụ cười,"Chính là ta sẽ dạy đứa nhỏ, khi mà ta muốn đánhnó, thì nó sẽ đưa ra tấm mộc (tấm chắn, vật chechắn)." Ha ha!

"Tấm mộc?" Triệu Vô Ngôn uống một ngụm trà,nhìn Nghiệp đại thẩm phúc hậu.

"Lần trước đại phu có nói, loại bệnh này ngàythường đều tốt, khi gặp phải kích thích mới có thểbộc phát. Nếu đã không thể thay đổi, đành phải kểtừ bây giờ bắt tay vào làm..." Nghiệp đại thẩm ngồixuống.

Triệu Vô Ngôn nhanh chóng rót một chén trà chobà. Muốn làm cũng không được, Nghiệp đại thẩmthật có thể vì nàng mà giải quyết việc này sao.

Nghiệp đại thẩm thành thật không khách khí uốngmột ngụm Bích Loa Xuân thông cổ họng. "Chính làkhi tôi bị chọc giận, sẽ đánh tiểu hài tử, nhưng đểtránh nhất thời mất lý trí đánh hài tử tàn bạo, tôi sẽđưa cho hài tử mình một tấm mộc—đúng là cóđiểm hơi giống loại kim bài miễn tử!"

Triệu Vô Ngôn ăn chút bánh đậu đỏ, vẻ mặt nghiêmtúc gật gật đầu. Nàng bưng điểm tâm đưa choNghiệp đại thẩm, Nghiệp đại thẩm thuận tay chọnbánh hạnh nhân, cắn một miếng, tiếp tục nói. "Đếnkhi ta đánh mất lý trí, tấm mộc này còn có thể thứctỉnh ta, cho nên nó không hẳn phải là một tấm kimbài thật sự, mà cũng có thể là một câu hoặc mộtđộng tác, ta nghe đến lời như thế hoặc nhìn thấyđộng tác này, sẽ khôi phục lại lý trí, không đánh hàitử nữa." Nghiệp đại thầm cẩn thận giải thích.

"Một câu hoặc một động tác?" Triệu Vô Ngôn khẽhô.

Nghiệp đại thẩm uống thêm một ngụm Bích LoaXuân, "Đại phu, cô rõ ràng nói cho ta biết ngườibệnh kia, có quá khứ khiến hắn không muốn nhớtới. Đời người thì sống được bao lâu, tội tình gìphải chấp nhất chuyện đã qua? Chẳng thà sống chotốt cuộc sống bây giờ. Nếu chuyện quá khứ cực kỳtàn ác, coi như nó là một cái đánh rắm, từ bỏ thì vôsự, tội gì cả ngày cứ nghĩ không sờ được cái rắmkia? Đến cuối cùng, ngay cả đầu óc của đại phu côcũng bị hao tổn nhiều vì cái rắm kia, nếu làm khôngtốt cái rắm kia còn có thể thối lây sang đại phu ngàiđấy!" Lời nói của Nghiệp đại thẩm này tuy có thô lỗ,nhưng rất chân tình.

Đích xác, nàng đúng là bị "cái rắm" kia thối lây, cònkhiến nàng toàn thân thương tổn.

"Ừm, đúng đúng đúng." Miệng Triệu Vô Ngôn chứađầy nhân đậu đỏ, giọng nói không rõ, mãnh liệt gậtđầu. Nghiệp đại thẩm nói cực kỳ đúng! Nàng luônluôn muốn cứu thoát hắn từ cái bóng quá khứ, thếnhưng hắn lại không muốn tiếp tục nhớ lại chuyệnđã qua, chẳng thà coi như quá khứ là cái rắm, tiêután theo gió, dự phòng thật tốt chuyện hắn lại cóhành động như trước mới là việc khẩn cấp trướcmắt.

Xem ra Nghiệp thẩm không chỉ là hạ nhân to mồmlớn miệng, trách mắng tiểu hài tử, mà còn có cáchhành xử thông minh như vậy.

"Này...Nghiệp thẩm, thẩm nói dùng lời hoặc độngtác gì, mới khiến thẩm khi đánh đến mất đi lý trí cóthể thức tỉnh lại, mà không đánh tiểu hài tử?" TriệuVô Ngôn lấy tay quệt quệt miệng, uống một ngụmtrà lớn.

"À, lời nói đánh thức tỉnh ta, hữu dụng nhất chính là—bạc!"

"Bạc?"

"Phải. Khi ta đánh mất lý trí, nếu tiểu Cẩu hô to mộttiếng 'Bạc!', ta có khả năng tỉnh lại. Bởi vì thế nhânngười nào không xem trọng tiền tài chứ! Cho nênkhi ta lâm vào tình trạng điên cuồng, thì chỉ cần tiểuCẩu hô to chữ bạc, ta sẽ không đánh nó nữa."Nghiệp đại thẩm cười đến mức mắt chỉ còn lại mộtđường nhỏ, vô cùng đắc ý.

"Thì ra vậy." Triệu Vô Ngôn nở nụ cười.

"Thế nào? Đại phu, có giúp được cô hay không?"Nghiệp đại thẩm thật tâm hỏi. Bà chính là mất mấyngày mới suy nghĩ ra được.

"Đương nhiên là có! Nghiệp thẩm, thẩm đã giúp tamột đại ân." Triệu Vô Ngôn vui vẻ nở nụ cười, đemtrọn bàn điểm tâm thưởng cho Nghiệp đại thẩm.

Quả nhiên một người nghĩ, không bằng hai người!Nàng mỉm cười bắt đầu viết vào trang giấy trắng,trở nên ưu nhàn, giương mắt ngắm mây...

Mọi chuyện, hóa ra lại đơn giản như vậy.

Triệu Vô Ngôn cởi bỏ y phục, lộ ra làn da mềm mạitrắng nõn như tuyết, bàn tay mềm khẽ thử nướcấm, mới chậm rãi bước vào trong bể, động tác tinhtế tao nhã, giống như một tiên tử phiêu dật. Mái tócmây đen tuyền buông xõa rối tung tùy ý trên tấmlưng ngọc trắng tuyết, càng lộ ra vẻ xinh đẹp độnglòng người.

Nàng rủ ánh mắt rực rỡ xuống, vốc nước chơi đùa,thỉnh thoảng dịu dàng mỉm cười, thỉnh thoảng vui vẻhát thầm, cử chỉ vô cùng quyến rũ.

Một đôi mắt đang âm thầm chăm chú nhìn vào nhấtcử nhất động của nàng, bên trong cặp đồng tử đenkia ngập tràn nhu tình, đồng thời bị khơi mào dụchỏa mãnh liệt.

Lúc này, Triệu Vô Ngôn tưởng đưa tay ra là có thểvới tới chiếc khăn trắng để lau mặt, nhưng chiếckhăn hơi xa, nàng duỗi thẳng tay, vẫn còn thiếu chútnữa, ngón tay nhỏ dài cứ cử động như vậy, giốngnhư gãy đàn, càng giống khiêu khích lòng hammuốn của người nào đó...

Tiểu cô nương này thật không biết chăm sóc bảnthân mình! Nam nhân tuấn mỹ lẩm bẩm, đi ra từ chỗtối, lấy khăn cho nàng.

"Cám ơn." Mỹ nhân cũng không bất ngờ, trao chohắn đôi mắt đẹp tươi cười ngời sáng.

Nụ cười rạng rỡ mê người kia, làm Địch Dục Thiêncó điểm không chống đỡ được, tim đập lỗi mộtnhịp.

Hắn không phải chưa thấy qua mỹ nữ tắm rửa,nhưng thật không có biện pháp, hắn đối với nàngchính là hơn những thứ khác. Đối với hắn, nàng mớilà an toàn, ấm áp, là chỗ dựa tinh thần. Những nămgần đây, hắn chưa từng quên nàng, ................

Coi như hắn bề ngoài xuất chúng, là công tử mị lựcbất phàm, lại là đại tướng quân có quyền thế, làmviệc luôn tao nhã tự nhiên, bình tĩnh mê người.Nhưng gặp được nàng, tất cả đều biến đổi hoàntoàn, hắn trở thành một tiểu tử xúc động, mà nàng,mới là người tao nhã tự nhiên, khắp người đều toátra nét xinh tươi.

Aiz! Phần đông thiên hạ là mỹ nữ, hắn lại khôngchọn, sao lại chọn trúng một nữ nhân xinh đẹp đầytrí tuệ chứ? Loại nữ nhân này khó đối phó nhất,nhưng cũng hấp dẫn người ta nhất, khiến ngườikhông thể kháng cự. Loại tự thân tản ra lực hấpdẫn chết người này, lại làm hắn trầm mê, hoãn lạichuyện triều đình, không thể tự kiềm chế... Hắn biếtnàng có dụng ý, lại không rõ ý đồ của nàng lắm, chỉcó thể theo nàng chơi đùa.

Địch Dục Thiên ngồi ở bên bể tắm nhìn vẻ mặt tựnhiên của Vô Ngôn khi lau nước, dục vọng dướithân không tự chủ lại cứng lên. Hắn si mê nhìnngắm tiểu mỹ nhân trong bể, thật muốn lập tức đemnàng về Phúc Châu thành thân, mặc kệ nàng cónguyện ý hay không, chỉ cần chiếm lấy nàng, cóđược nàng... Nhưng mà không được, hắn đã tổnthương nàng nhiều lần lắm rồi, không thể tiếp tụcphạm sai lầm. Hắn có kiên nhẫn cùng nàng chơi,chơi đến khi nàng cam tâm tình nguyện, chơi đếnkhi nàng nguyện ý mở miệng đáp ứng mới thôi. Đâylà hắn thiếu nợ nàng.

"Được rồi, đừng chơi nữa. Đứng lên đi." Thanh âmkhàn khàn lộ ra dục vọng của hắn.

"Ừm." Đáy mắt Triệu Vô Ngôn mang ý cười, taonhã đứng dậy.

Địch Dục Thiên dùng khăn dài bao phủ dáng vẻthướt tha mềm mại của nàng, dáng người có lồi cólõm, thân người nàng không ngừng tỏa ra hươngthơm, khiến hắn càng khó nhịn lửa nóng trong cơthể hơn.

Hắn nghĩ....muốn nàng quá!

Hắn ôm nàng lên trên giường, chỉ thấy nàng nhìnhắn, đôi mắt đẹp đến mê hoặc.

Nàng câu dẫn hắn? Đột nhiên nhận thức được điềunày khiến hắn mừng như điên. Mấy ngày nay đều làhắn ép buộc nàng gần gũi, nàng chưa từng chủđộng thể hiện, dường như ở cùng một chỗ với hắnlà tìm hiểu cái gì đó, bây giờ nàng rốt cuộc đã tiếpnhận hắn sao?

Địch Dục Thiên cảm thấy mừng như điên...Nhưnglập tức dừng lại để suy nghĩ.

Đợi chút! Vô Ngôn không phải là người dễ dàngthỏa hiệp như vậy. Có thuốc gì trong hồ lô củanàng? (ý nói chị này có mưu đồ)

Con ngươi đen láy sâu như nước hồ chợt lóe lênmột cái, đè nén lại dục vọng hừng hực phía dướicủa mình. Địch Dục Thiên cố gắng duy trì bình tĩnh."Vô Ngôn, Nàng nghĩ gì cứ việc nói thẳng, khôngcần làm bộ câu dẫn ta. Nàng biết ta không chịu nổinàng khiêu khích như vậy." Đứng trước mặt nàng,hắn thành thật nói, chỉ là không muốn bàn về chuyệntrước đây.

"Nếu ta nói, ta thật sự muốn chàng thì sao?" Nànggiơ một bên đùi đẹp lên, chiếc khăn dài hoàn toànkhông chịu được khi nàng nhẹ nhàng lôi kéo, lập tứclộ ra mảng đùi trắng nõn.

Địch Dục Thiên cảm giác chính mình đã mau bốchỏa, hầu như không tự chủ được trước sự cọ xátlên xuống, hô hấp trở nên dồn dập.

Hắn còn tiếp tục kiềm nén, nhất định sẽ biến thànhphế nhân...Bất kể nàng có ý đồ gì! Địch Dục Thiênhắn quản được chuyện thiên hạ sao?

Ý niệm trong đầu vừa thay đổi, hắn trở nên liều lĩnhngông cuồng, khăn dài bị ném lên giữa không trung—

"Đợi chút!" Nàng nhấc chân, ngón chân để vàotrong lồng ngực cường tráng của hắn, tư thế nàylàm cho hai chân nàng giang rộng trên tấm chăn,khiến nam nhân nhìn thấy rõ được hết cảnh xuân.

Nam nhân trở nên thở hổn hển!

Nàng nhất định là cố ý! Hắn nhìn chằm chằm vào vẻmặt xinh đẹp đang cười có chút quỷ quyệt củanàng, ép mình không được nhìn.

"Sao vậy?" Địch Dục Thiên nuốt nước miếng. Hắnnhất định phải trấn định, cần trấn định.

"Dục Thiên, ta cũng lớn rồi, ở cùng một chỗ vớichàng như vậy thật không minh bạch..." Đầu ngónchân của nàng lại vẽ vài vòng trước ngực hắn.

"Ngày mai chúng ta trở về phủ Phúc Châu thànhthân." Hắn nói có hơi gấp gáp, trên trán đã lấm tấmmồ hôi.

"Được...Ta biết chàng là người có tráchnhiệm...Nhưng mà..." Ngón chân của nàng dichuyển vòng quanh đầu vú của hắn, chân còn lại thìvờn đẩy trên cánh tay phải của hắn.

Ông trời ơi, nàng không kín đáo chút được sao?Nhất định phải kích thích dồn ép ở trên giườngsao? Đầu ngón chân của nàng động đậy trong ngựchắn, hắn muốn giả vờ không nhìn thấy nhụy hoahồng giữa hai chân nàng cũng không được...

Tiểu dã thú giữa háng hắn lại lần nữa điên cuồngtrỗi dậy.

"Vô Ngôn, nói cho xong một lần đi!" Hắn khẽ gầm,hai tay bắt lấy đôi chân không an phận của nàng,đem chân nàng kéo về phía mình.

"Đừng nóng vội thế. Trước đây là chàng làm tổnthương ta, tám năm trước đã diễn trò thối rửa này,một năm trước lại giả bệnh muốn ta từ ngàn dặmxa xôi đến phủ Phúc Châu, cuối cùng còn biến tathành một thân tổn thương..." Triệu Vô Ngôn khôngchịu buông tha, chu lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.

"Cho nên..." Hắn cắn răng, nam long dưới thân đãmuốn để lên nàng, trước là thăm dò, rồi chậm rãiđẩy mạnh vào.

"Cho nên vì bồi thường ta, ta hy vọng ngày thànhthân chàng cải trang thành tân nương tử, đội mũphượng quàng khăn vai, cùng ta thành thân." Nàngnói xong.

Cái gì?! Địch Dục Thiên không thể tưởng tượng nổi,chợt thu người lại, buông mắt cá chân xinh xắntrắng nõn của nàng ra, con ngươi đen nhanh chóngtrừng mắt vào thân dưới trần trụi mê người của tiểumỹ nhân.

"Nàng đang nói đùa." Con ngươi đen của hắn lạnhnhư băng.

"Ta chưa bao giờ thành thật như giờ phút này."Nàng cười nhạt.

"Vô Ngôn!" Hắn rống giận.

"Đây là điều kiện thành thân của ta, muốn haykhông tùy chàng." Nàng cười thật xảo quyệt, cực kỳxảo quyệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#giang #nam