Chương 8: Âm hồn bất tán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai!

Sao người này có thể quá đáng như vậy?

Liễu Nhất tức giận thu hồi mười tệ của mình nhét vào túi quần, theo bản năng muốn đưa tay lau miệng, thời điểm ngón tay chạm đến cằm lại buông xuống vì ánh mắt đáng sợ của ai đó.

Hạ Nghị thấy thế vừa lòng vỗ vỗ đỉnh đầu mềm mại của cậu, như khen thưởng nói: "Anh mời cậu ăn bữa sáng."

Liễu Nhất vừa định cự tuyệt lại nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của người nào đó "Dám cự tuyệt tôi sẽ hôn cậu". Người này thực sự không bình thường.

"Không bình thường, điều này rất không bình thường!"

Thời điểm Liễu Nhất vào phòng học lập tức thu hút một đám đông nhỏ vây xem, cậu xấu hổ nhét túi đựng bữa sáng vào ngăn bàn, vùi đầu uống sữa đậu nành.

"Nhất Nhất, cậu thực sự lại đem bữa sáng vào phòng học. . . Ai, hôm nay ăn hay không ăn?" Hứa Niên còn líu ríu đoán bên tai cậu "Sẽ không phải là người nào dễ nhìn tặng cho cậu chứ?"

"Khụ khụ ——"

Liễu Nhất lập tức sặc sữa đậu nành vì chột dạ.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng ngoại hình của Hạ Nghị quả thực không tồi, mặc dù không học cùng lớp nhưng giờ ra chơi lại thường xuyên có thể nghe được nữ sinh lớp cậu thảo luận về Hạ Nghị.

Đương nhiên thảo luận về Hạ Nghị cũng chỉ đơn giản xoay quanh hai vấn đề —— Hạ Nghị đánh nhau với XXX, Hạ Nghị vừa đánh thắng. Hạ Nghị thật đẹp trai, có thể làm bạn gái hắn một ngày tôi cũng thỏa mãn.

Bởi vì những lời đồn này, dù trước đây Liễu Nhất chưa từng thấy Hạ Nghị nhưng đã có ấn tượng không tốt với học sinh cá biệt thích đánh nhau này.

Hiện tại, học sinh cá biệt này lại hôn mình hai lần!

Còn hôn ở môi!

Thật sự là rất xấu!

Liễu Nhất căm giận nghĩ: chờ anh trai trở lại nhất định phải cáo trạng với anh trai, anh trai lợi hại như vậy, nhất định Hạ Nghị đánh không lại anh trai.

Nhưng anh trai cũng chưa về ngay, nếu tan học đi đường vòng. . . Liễu Nhất nhìn lòng bàn tay bị rách da của mình, so với khi bị Hạ Nghị hôn không đau không ngứa, việc bị cướp bởi học sinh cá biệt cầm gậy bóng chày còn thảm hơn.

Bởi vì hôm nay giáo viên ngoại ngữ xin nghỉ phép nên buổi sáng khối hai lớp ba học ba tiết toán, đến giờ tan học phần lớn sắc mặt của mọi người đều rất khó coi, giống cải thìa bị đạp hư trên mặt đất, một đám đều héo rũ đáng thương.

Liễu Nhất không thích toán học, từ nhỏ đã không thích, cậu thích những chữ viết có sức sống hơn, những con số và hình học thật sự khiến cậu cảm thấy rất nhàm chán, nhưng để thi đại học, Liễu Nhất cũng chỉ có thể kiên trì gặm nhấm mà học toán.

Cuối cùng gặm tới giờ ăn trưa, Liễu Nhất kiên trì cả buổi sáng chỉ uống sữa đậu nành, không chạm vào túi giấy đựng bữa sáng, vừa rồi còn học ba tiết toán mình không thích, lúc này bụng đều đã đói đến kêu vang.

Căn tin tầng một chật kín người đã hết chỗ, Liễu Nhất và Hứa Niên đi lên tầng hai.

Liễu Nhất đói bụng cả sáng, dự định giữa trưa khao mình một chút, vậy nên nhanh chóng gia nhập hàng ngũ đợi cơm thịt kho rất được hoan nghênh của tầng hai, chờ cậu mua xong cơm Hứa Niên đã tìm được chỗ ngồi, là vị trí cạnh cửa sổ.

"Hạ, hạ ——"

Liễu Nhất bưng món ăn đi qua, còn chưa ngồi xuống, chỉ thấy Hứa Niên một bộ biểu tình như gặp quỷ, ánh mắt trừng lớn, lắp bắp nói "Hạ Hạ" nửa ngày, giống như hộp băng bị hỏng của máy quay đĩa.

"Làm sao vậy?"

Liễu Nhất đặt món ăn xuống bàn, đang muốn quay đầu lại nhìn xem Hứa Niên bị thần thánh phương nào dọa tới, còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy một thân ảnh cao lớn tới gần, ngay sau đó ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

"Hạ Nghị!"

Lúc này Hứa Niên mới hô lên tên một người.

Liễu Nhất: ". . ."

"Không ngại tôi ngồi ở đây chứ?"

Hạ Nghị rất cao, cho dù hiện tại hắn ngồi Liễu Nhất đứng thì ánh mắt của hắn cũng có thể nhìn thẳng môi cậu, lúc này hắn bày ra một khuôn mặt tươi cười vô hại, thoạt nhìn rất thân thiện.

Nhưng điều này cũng không thể gọi là trưng cầu ý kiến, dù sao trước khi hỏi hắn cũng đã ngồi xuống.

Có điều chỗ ngồi của căn tin đúng là tài sản chung, Liễu Nhất thầm nghĩ, mình quả thực không có lập trường đuổi Hạ Nghị đi, hơn nữa... cậu tạm thời cũng không dám đắc tội cái tên xấu xa này, ngầm đồng ý Hạ Nghị ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.

"Đương nhiên không ngại!"

Vẫn là Hứa Niên giành mở miệng trước, biểu tình hiện tại của cậu giống hệt những nữ sinh thảo luận về Hạ Nghị vào giờ ra chơi, đều là vẻ mặt thẹn thùng khi nhìn thấy thần tượng: "Hạ Nghị, anh đẹp trai quá!"

"Cám ơn."

Hạ Nghị nhìn nam sinh mập mạp ngồi đối diện, ngoại hình bình thường, đánh giá cậu chỉ là người qua đường giáp mà không phải đối thủ.

Có điều có thể cùng ngồi ăn cơm với Liễu Nhất vốn chỉ có một mình, hẳn là miễn cưỡng cũng được tính là bạn tốt của thỏ con, vì thế không keo kiệt bày ra thái độ thân thiện của mình.

Liễu Nhất mặc kệ Hứa Niên ngốc ngốc, sau khi ngồi xuống thì tập trung vào mục đích của bản thân bắt đầu ăn cơm.

Cơm trắng nóng hổi được rưới một lớp nước thịt thơm phức, thịt được thái hạt lựu béo mà không ngấy, nêm nếm ngọt mặn vừa miệng, vào miệng liền tan, còn được trang trí bởi nửa quả trứng muối và rau xanh nhìn rất đẹp mắt, đối với người bụng đói kêu vang thì chén cơm thịt kho này quả thực chính là thuốc cứu mạng.

"Anh và Liễu Nhất biết nhau sao?"

Thái độ của Hứa Niên đối với những người đẹp trai đều giống nhau, không quản anh là lưu manh hay quân tử, chỉ cần đẹp trai, lão tử đều thích, huống chi. . . ngoại hình của Hạ Nghị còn đẹp trai hơn nam diễn viên trên TV tối qua, ăn cơm là việc nhỏ, ngắm trai đẹp mới là việc lớn.

"Biết, cũng rất quen thuộc."

Thời điểm Hạ Nghị nói chuyện vẫn một mực nhìn Liễu Nhất ở bên cạnh, phát hiện thời điểm thỏ con ăn cơm vừa trật tự lại rất nhanh chóng, lúc này mới nói mấy câu mà cậu đã ăn hết một phần ba cơm thịt kho.

Liễu Nhất nghe vậy thầm muốn phản bác: Ai rất quen thuộc với cậu?

Xác thực cậu và Hạ Nghị ngay cả một lần chính thức tự giới thiệu cũng không có, cậu thậm chí cũng không xác định cái tên xấu xa này trước đây có biết tên mình hay không, càng không biết đối phương vì sao đột nhiên xuất hiện trên đường cậu về nhà, còn làm cái loại chuyện này với mình.

Có lẽ chính là xuất phát từ việc đùa cậu rất vui?

Liễu Nhất nghĩ đến câu nói của Hạ Nghị buổi sáng "Con trai hôn con trai mới là trào lưu", cảm thấy mình tìm được đáp án rồi.

Bởi vì chơi vui nên nhận người quen, thật sự là một chút cũng không biết xấu hổ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net