HỒI 8: LÀ TÌNH YÊU SAO?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 117: ẤM ÁP

Cảm giác này mới kì diệu làm sao, bỗng nhiên nhớ tới người lại càng thêm say mê

Hai người chúng ta vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, tình yêu dần nhen nhóm

Tôi muốn hỏi người, liệu tôi có thể tin tưởng và đắm chìm trong xúc cảm tuyệt đẹp ấy không?

Đôi ta đều cùng chung một nhịp đập

Hình như là tình yêu đó, ngày một gần gũi nhau hơn

Là yêu thương hay không, tôi phải tin vào chính bản thân mình thôi

Cho tôi chút hồi ức ngọt ngào đi

Thế giới này rất vô tình tàn nhẫn

Cám ơn người, hãy nói một tiếng "Người yêu tôi" đi

Tôi rất muốn nghe...

***

Biển Aegean còn được gọi là vùng biển lãng mạn, ngăn cách Thổ Nhĩ Kỳ và Hy Lạp. Mặt biển rất yên bình, không có những con sóng to dữ dội, nước biển ở gần bờ màu lam nhạt trong suốt thấy cả đáy, càng ra xa bờ càng đậm lên, dần dần là màu xanh nước biển thẫm, kết hợp với cảnh sắc xung quanh tạo nên phong cảnh tuyệt đẹp.

Nơi này được phong bằng một danh hiệu cực tao nhã là "Biển màu rượu vang". Khi ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nước biển Aegean trong suốt đến kì lạ, đó là một vẻ đẹp tạo nên cảm giác yên tĩnh và thư thái. Khi mặt trời ngả về phía tây, nước biển xanh lam lại biến thành sắc đỏ tía của rượu vang, kết hợp với những công trình kiến trúc cổ kính phía xa xa tạo thành một bức tranh đẹp động lòng người.

Lúc này, Thượng Quan Tuyền đang đứng trên một chiếc du thuyền, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống người cô tạo ra tư thái ung dung và nhàn nhã, lại có phần lười biếng. Cô ngửa đầu lên, hơi nheo hai mắt lại, bên môi tràn đầy ý cười thỏa mãn, lẳng lặng đứng yên hưởng thụ làn gió biển thổi tới.

Đây là du thuyền hiệu ALRISING, là du thuyền tư nhân của Lãnh Thiên Dục. Thân thuyền dài đến 456 thước, cực kì xa hoa, tổng diện tích đạt tới 8000 mét vuông, tổng cộng có 80 phòng, số lượng thuyền viên lên tới cả trăm người, thậm chí còn có cả một bể bơi trên du thuyền.

Ánh mặt trời chiếu lên thân hình to lớn của Lãnh Thiên Dục trên boong tàu. Khi hắn nhìn thấy bóng hình xinh đẹp an tĩnh đó, đôi mắt lạnh lùng từ từ tràn đầy vẻ dịu dàng sâu sắc như làn nước biển.

Để ly rượu sang một bên, hắn tiến đến gần Thượng Quan Tuyền, từ đằng sau ôm lấy cô...

- Nhìn gì vậy? – Giọng nói trầm thấp có chút yêu chiều vang lên.

Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng mở đôi mắt trong veo như vầng trăng tròn, cô hít sâu một hơi, sau đó duỗi cái lưng mỏi, cực kì thoải mái tựa vào lồng ngực ấm áp sau lưng.

Bộ dạng lười biếng như một chú mèo nhỏ của cô khiến Lãnh Thiên Dục không nhịn được, khẽ cười.

- Tôi... chưa bao giờ thoải mái như vậy. Nơi này đẹp quá, cũng rất yên tĩnh, chỉ muốn thuyền cập bến để lên bờ ngay thôi! – Thượng Quan Tuyền hưng phấn nói.

- Sẽ nhanh đến nơi thôi, không có gì phải vội.

Lãnh Thiên Dục say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp của cô. Bờ môi nóng bỏng của hắn hôn lên gáy cô khiến cả người cô run rẩy.

- Đừng, người khác sẽ thấy đấy.

Thượng Quan Tuyền hơi sợ hãi muốn thoát khỏi Lãnh Thiên Dục nhưng cả người cô đã bị hắn ôm chặt lấy.

- Không có sự cho phép của tôi, bọn họ không dám lên đây đâu.

Bàn tay Lãnh Thiên Dục khẽ lướt theo những đường cong duyên dáng trên người cô, ngón tay thon dài như đang giày vò lý trí cô, giọng nói trầm thấp vì dục vọng mà trở nên cực kì thô ráp...

- Tối qua vì em ngủ say nên tôi mới tha cho em, nhưng đêm nay thì không có chuyện đó đâu.

Tim Thượng Quan Tuyền như nhảy ra khỏi lồng ngực.

- Đồ đại sắc lang đáng ghét...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền đỏ ửng lên như một trái táo chín. Cô không chịu nổi hơi thở nóng bỏng, lập tức xoay người lại, ngẩng đầu lên định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy Lãnh Thiên Dục lại cúi đầu xuống...

Đôi môi mềm mại ngọt ngào như mật đường của cô khiến Lãnh Thiên Dục khó có thể kìm chế.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, một tay cô đè trên ngực Lãnh Thiên Dục, tay kia đè lên ngực mình, cố gắng ổn định tâm trạng.

- Đừng... – Cô thở hổn hển, cố gắng mấp máy môi, dường như cô sắp ngất xỉu vì không hít thở được.

Lãnh Thiên Dục thầm hít sâu một hơi, cố gắng đè ép dục vọng xuống, tha cho đôi môi cô nhưng bàn tay lại càng siết chặt eo cô hơn.

Thượng Quan Tuyền cố gắng điều hòa hơi thở. Du thuyền đang lướt trên mặt nước êm ả, trên bầu trời là những chú chim hải âu đang sải cánh bay lượn, xa xa có thể loáng thoáng thấy được những tòa nhà màu trắng như trong truyền thuyết. Hình ảnh hai người lúc này trong cảnh đẹp đó lại càng thêm mỹ lệ lạ thường.

Cô khẽ thở dài một hơi, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lãnh Thiên Dục, trong lòng dâng lên từng đợt sóng. Cô chủ động vòng tay qua cổ hắn, ghé sát khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực hắn. Lúc này cô không hề cảm thấy hắn lạnh lẽo đáng sợ một chút nào mà chỉ cảm nhận được một loại cảm giác ấm áp.

Loại cảm giác này như những con sóng, từng hồi từng hồi dâng lên trong lòng cô, ngày càng mãnh liệt.

- Anh không phải là anh, tôi cũng không còn là tôi, cảm giác này thật tốt quá! – Cô thở dài nói.

Lãnh Thiên Dục không nói gì, ánh mắt đầy tình cảm chân thành, chậm rãi siết chặt vòng tay ôm cô.

Thượng Quan Tuyền cảm nhận được ánh mắt của hắn đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, mím môi cười, sau đó vươn tay ra che mắt hắn.

Lãnh Thiên Dục khẽ cười, hắn không ngăn cản động tác trẻ con của Thượng Quan Tuyền. Lúc này tâm trạng hắn đang cực kì tốt, hắn thấp giọng hỏi: "Làm gì vậy?"

- Không cho anh nhìn chằm chằm tôi! – Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu khẽ cười nói.

- Sao không cho?

- Anh không biết à, ánh mắt anh có thể xuyên thấu tâm hồn người khác đấy! – Trong giọng nói của cô hàm chứa tia chế nhạo nhưng cũng là lời nói phát ra từ sâu trong đáy lòng cô.

Cô luôn có một loại ảo giác, tuy hắn buồn vui thất thường, khiến người khác phải sợ hãi nhưng có đôi lúc lại thay đổi, giống như một người bình thường, đôi mắt vốn thâm thúy lại dịu dàng khiến người khác như đắm chìm trong đó, giống như lúc này đây!

CHƯƠNG 118: CẦU NGUYỆN TRÊN ĐẠI ĐIỆN

Lãnh Thiên Dục giơ tay lên gỡ bàn tay đang che mắt mình lại, hắn nhíu mày...

- Sao, không thích à?

Không biết từ lúc nào, dù chỉ nhìn cô thôi cũng khiến khát vọng nguyên thủy nhất đang sôi trào trong ánh mắt hắn bị bầu không khí thân mật lúc này trấn an, cảm giác như được tạm thời yên bình, khát vọng ấy được chôn sâu trong linh hồn.

Hắn cảm thấy bản thân đang từ từ thay đổi, không muốn bóng dáng của cô biến mất trong phạm vi của hắn. Hắn không muốn làm gì cả, chỉ muốn nhìn ngắm cô, ôm cô vào lòng, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.

Hắn đã sai lầm rồi. Vốn cho rằng sau vài ngày hứng thú sẽ hết, ai ngờ thời gian càng trôi đi, cô lại giống như đóa hoa anh túc khiến hắn càng thêm say mê.

Thượng Quan Tuyền nghe hắn hỏi vậy, ánh mắt thoáng qua tia mất tự nhiên: "Cảm giác là lạ".

- Dần sẽ quen! – Lãnh Thiên Dục bá đạo cất lời.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền hiện lên tia nghi hoặc. Cô nhỏ giọng nói: "Thói quen như vậy..."

Thanh âm nhẹ nhàng như làn gió lướt qua mặt nước, lúc có lúc không mà mờ mờ mịt mịt.

Lãnh Thiên Dục thu tay lại, ôm chặt cô vào lòng mình, tựa cằm vào đầu cô, ánh mắt trở nên cực kì thâm thúy mà xa xôi, dần dần tràn đầy tia tình cảm phức tạp.

Du thuyền đi về hướng đảo Poros, ánh mặt trời phản chiếu xuống dọc theo đường bờ biển Aegean tạo thành một vầng sáng mờ mờ. Khi du thuyền tiến đến gần đảo Diklah, Thượng Quan Tuyền reo lên một tiếng, cô nghiêng nghiêng đầu nhìn ngắm mặt biển xanh thẳm và bầu trời trong xanh như đang bước vào thế giới của truyền thuyết.

- Oa, nơi này đẹp quá!

Bóng hình xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền hoàn toàn đang đắm chìm trong cảnh vật nơi đây. Cô giống như một đứa trẻ đang reo hò vui thích.

- Này, đừng giống một ông già như vậy chứ, đi nhanh lên đi! – Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Dục vẫn nhàn nhã đi sau mình, cô lớn tiếng reo lên.

Lãnh Thiên Dục khẽ cong môi cười, ánh mắt đầy yêu chiều không dễ phát hiện.

Những tòa nhà màu trắng dựa vào sườn núi đẹp như vầng trăng non. Đây là một hòn đảo nhỏ tràn ngập sắc xanh, những tòa nhà thấp thoáng ẩn hiện càng tạo nên khung cảnh của chốn bồng lai.

- Chỗ đó là gì vậy? – Thượng Quan Tuyền nhìn thấy cách đó không xa là một tòa nhà màu trắng có mái vòm, cô tò mò hỏi Lãnh Thiên Dục.

- Đó là nơi cầu nguyện rất linh thiêng trên hòn đảo này.

Lãnh Thiên Dục thấp giọng nói, đồng thời bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau tai. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hứng khởi của cô, trong lòng hắn dâng lên cảm giác rất thỏa mãn.

- Thật sự rất linh nghiệm sao? – Thượng Quan Tuyền rất tò mò muốn biết.

Lãnh Thiên Dục nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Em cứ thử là biết".

Đối với mấy chuyện liên quan đến thần linh hắn chưa bao giờ tin, cái gì mà cầu với nguyện chứ. Nhưng khi thấy bộ dạng tò mò của cô, hắn lại có hứng thú bồi thêm ảo tưởng của cô.

- Vậy thì... đi thôi! – Thượng Quan Tuyền hưng phấn kéo tay Lãnh Thiên Dục, đi đến nơi cầu nguyện.

Vẻ thuần khiết của đại điện xoáy sâu vào đôi mắt cô. Khi cô bước chân vào nơi đây liền có cảm giác như các vị Thần trên trời đang dõi theo cô. Bài Thánh ca nhẹ nhàng du dương vang lên khắp đại điện, từng ngóc ngách đều tràn ngập những hy vọng hài hòa.

Thượng Quan Tuyền sững sờ đứng trong đại điện, vẻ mặt không biết là vui hay buồn.

Lãnh Thiên Dục dường như nhận thấy tâm trạng cô đã thay đổi, hắn yên lặng tiến lên, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Không thích nơi này à?"

- Không... – Thượng Quan Tuyền nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt thoáng lên tia buồn rầu và phiền muộn.

- Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày được đặt chân vào một nơi linh thiêng và thuần khiết như thế này! Chỉ là... với tôi, đứng ở đây... thay vì nói cầu nguyện thì phải là sám hối mới đúng.

Nói xong, cô nhẹ nhàng bước lên phía trước, đi đến gần cây Thập Tự Giá rồi chậm rãi ngồi xuống ghế, chắp hai tay lại, ánh mắt đầy thành kính và buồn đau.

Lãnh Thiên Dục đột nhiên cảm thấy xúc động, những tia nắng ngoài cửa sổ soi chiếu vào tạo nên cái bóng thật dài của hắn, khiến khuôn mặt anh tuấn cương nghị của hắn lúc sáng lúc tối. Hắn không tiến lên, chỉ lặng yên nhìn khuôn mặt buồn rầu của Thượng Quan Tuyền.

- Xin ông trời hãy ban cho con một trái tim bình tĩnh, có thể chấp nhận những chuyện không thể thay đổi; cho con dũng khí để thay đổi những chuyện có thể thay đổi; cũng ban cho con sự tỉnh táo phân biệt hai người này...

Cùng với bài thánh ca đang vang lên, thanh âm Thượng Quan Tuyền thật bình tĩnh đến kì lạ. Cô lẳng lặng cầu nguyện, cầu nguyện cho những linh hồn đã chết trong tay mình, cũng vì những sinh mệnh sắp từ giã cõi đời vì mình.

Lát sau, Thượng Quan Tuyền chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên...

- Tôi rất ngốc, rất hồ đồ phải không, ông trời sao có thể nghe thấy lời cầu nguyện của người như tôi chứ? – Giọng nói của cô hơi run rẩy, bên môi nở nụ cười khổ.

- Đúng là rất hồ đồ, đã làm người thì phải lựa chọn tiến về phía trước chứ sao lại muốn quay đầu lại?

Giọng nói bình tĩnh của Lãnh Thiên Dục vang lên trong đại điện. Hắn không phải không hiểu tâm trạng hiện giờ của Thượng Quan Tuyền, hắn nói như vậy để cô rõ ràng rằng chuyện đời không phải do ý muốn của con người mà thành.

Thượng Quan Tuyền khẽ run, lập tức đứng dậy, chậm rãi nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, hé mở đôi môi anh đào: "Kì thật chúng ta đều giống nhau".

- Cái gọi là Đức Phật hay thần linh vốn chỉ là do nhiều người cúng bái mà thành. Cho nên thói quen của tôi là dựa vào chính thực lực của mình để tiến lên, nếu không muốn làm người quỳ gối trước người khác, vậy thì phải làm kẻ ngồi ở trên cao nhìn xuống! – Lãnh Thiên Dục thâm trầm nhìn toàn bộ đại điện, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo.

Thượng Quan Tuyền nghe xong lập tức cảm thấy lạnh sống lưng. Cảm giác này chính là cảm giác khi đối diện với một người đàn ông nắm trong tay quyền sinh quyền sát, trong mắt hắn làm gì có thần linh.

CHƯƠNG 119: ĐỘNG VẬT ĐƠN BÀO

Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng được nhìn cảnh hoàng hôn trên biển Aegean. Hơn thế nữa, khi mặt trời dần hạ xuống biển, những tia sáng hồng hồng cũng lan tràn khắp mặt biển Aegean. Mặt biển lúc này lăn tăn từng con sóng nhỏ như đang nghênh đón màn đêm.

Biển Aegean vốn lãng mạn, lúc này khi mặt trời ngả về tây lại càng thêm phần mỹ lệ, đem lại cảm giác vui thích cho con người.

Phóng tầm mắt nhìn ngắm cảnh biển, Thượng Quan Tuyền dựa vào lòng Lãnh Thiên Dục. Bóng trời chiều phản chiếu lên hai thân hình gần gũi nhau, chiếc bóng của hai người kéo dài ra đằng sau lại càng thêm thân mật.

- Không ngờ ngay cả khi mặt trời lặn cũng tạo nên cảnh đẹp mê người đến vậy!

Cô khẽ thở dài, vươn một tay ra che khuất một bên mặt, ánh chiều tà theo khe hở trên kẽ tay cô chiếu xuống như hôn lên đôi má như ngọc của cô.

Ánh tà dương chiếu xuống mặt biển Aegean giống như một viên đá khảm nạm đang phát ra ánh sáng màu ngọc bích, khi nhìn gần lại thấy nước biển trong suốt, dường như thấy cả đáy.

Những rặng san hô phủ đầy bên dưới khẽ rung rinh trên mặt nước dập dờn trong làn gió nhẹ, bờ cát trắng dọc bờ biển đan xen với những tòa nhà màu trắng theo phong cách châu u càng khiến dòng nước như xanh thẫm, từng con sóng vỗ vào bờ. Cảnh tượng khiến người ta nghĩ đến mình đang ở trong thế giới thần thoại.

- Thích không?

Ngón tay thon dài của Lãnh Thiên Dục khẽ vuốt tóc cô, quấn lọn tóc dài mềm mại vào đầu ngón tay, từng lọn từng lọn như những tia tình cảm quấn quanh trái tim hắn.

- Ừm! – Thượng Quan Tuyền vui vẻ gật đầu, trong mắt hoàn toàn là phong cảnh mỹ lệ trước mặt, cô vui vẻ giống như một đứa trẻ vậy.

- Đối với tôi, biển Aegean là một nơi rất thiêng liêng, nó như một giấc mơ xa vời mà tôi không cách nào với tới được. Tôi đã từng mơ ước rất nhiều lần nhưng chưa được đến, vậy nên chỉ có thể thưởng thức cảnh đẹp ở nơi đây trong những giấc mơ! – Cô thở dài một hơi, lời nói từ tận đáy lòng.

Nơi này là một nơi rất linh thiêng, cô không dám quá vui vẻ mà đắm chìm trong đó. Cô sợ những linh hồn đã cô bị giết hại sẽ làm vấy bẩn nơi đây.

Lãnh Thiên Dục kéo cô lại, thanh âm trầm thấp vang lên an ủi cô: "Đừng quá cố gắng theo đuổi quy tắc của mình, mỗi người đều có quyền thưởng thức cái đẹp". Nói xong, ánh mắt hắn đầy ý vị nhìn Thượng Quan Tuyền.

- Anh cũng say đắm trước cảnh đẹp này sao? – Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ liếc mắt một cái thôi mà cô như đắm chìm trong đôi mắt sâu thẳm ấy.

Đôi mắt ấy có màu lam, thâm thúy như ánh mắt của thần Aphrodite* trong thần thoại Hy Lạp. Đôi mắt thâm sâu lạnh lẽo rất đẹp, đẹp đến mức khiến người khác như mất hồn, không thể không yên lặng thưởng thức, trái tim như mở rộng để cảm thụ vẻ đẹp sâu rộng ấy.

* Nữ thần Aphrodite là thần của tình yêu, sắc đẹp và sự sinh nở (cũng có thể là nữ thần của dục vọng); và cũng là thần hộ mệnh của thủy thủ.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đập rộn ràng lên.

Lãnh Thiên Dục hơi cong môi cười: "Đương nhiên rồi, chẳng qua cái đẹp cũng không phải là ở phong cảnh".

- Thế cái gì đẹp? – Cô cảm thấy rất kì lạ, hỏi hắn.

Đôi môi hắn hơi cong lên giống như con chim ưng đang sải cánh trên bầu trời, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền...

- Là em!

Câu nói bất ngờ khiến Thượng Quan Tuyền không kịp chuẩn bị, cô thấy trong lòng như có gì đang nổ tung lên... Cô mở to hai mắt, cảm thấy gò má lại ửng đỏ...

Lãnh Thiên Dục thấy đôi má ửng hồng như cánh hoa sen của cô, trong mắt lóe lên tia cười đùa.

Thượng Quan Tuyền vừa thấy vậy, theo phản xạ đưa tay lên che mặt, rồi lại phát hiện ra động tác rất khoa trương nên lại nhanh chóng hạ tay xuống.

Phản ứng xấu hổ của cô đã chọc cười Lãnh Thiên Dục. Khóe môi vốn kiên nghị mím chặt của hắn lúc này chậm rãi cong lên cười, một nụ cười tươi mê đắm lòng người.

Dường như đang nhìn thấy một cảnh tượng có một không hai, Thượng Quan Tuyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, kinh ngạc nói: "Anh cũng biết cười à?"

Câu nói của cô khiến Lãnh Thiên Dục suýt nữa thì nghẹn chết...

- Tôi không phải là động vật, sao lại không cười chứ? – Như muốn phạt cô, vừa dứt lời, hắn đã cốc nhẹ lên đầu Thượng Quan Tuyền mấy cái.

- Động vật?

Thượng Quan Tuyền cười, giọng nói chế nhạo vang lên: "Tôi thấy phải nói là động vật đơn bào suy nghĩ bằng nửa thân dưới thì mới chính xác".

- Cô bé, nói lại lần nữa xem! – Lãnh Thiên Dục cố ý lấn đến gần cô, giọng nói mờ ám vang lên.

Động vật đơn bào suy nghĩ bằng nửa thân dưới? Cái đó mà cô bé này cũng có thể nghĩ ra được!

- Tự anh khới ra trước đấy chứ! – Thượng Quan Tuyền cố gắng né tránh hơi thở nóng bỏng, hắn lấn người về phía trước thì cô lại không ngừng lùi lại phía sau.

Ngay khi cô không trốn được nữa, Lãnh Thiên Dục đè ngã cô xuống bờ cát mịn, hơi thở của đàn ông nhanh chóng bao vây lấy cô.

- Anh xem đi, tôi nói đâu có sai, anh chính là người như vậy! – Thượng Quan Tuyền bất mãn kháng nghị nói, thật ra tim cô đã đập loạn xạ lên từ lâu rồi.

- Nói xạo! – Lãnh Thiên Dục khẽ hôn lên cánh môi hồng của cô, ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến cô như thực như mơ.

Lát sau hắn mới lưu luyến rời môi cô.

Thượng Quan Tuyền đỏ mặt, thở hổn hển, lúc này cô cực kì giống như một cô gái đang đắm chìm trong tình yêu đôi lứa, vừa ngượng ngùng nhưng lại có chút say mê.

Ngón tay cô hơi run run nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh tuấn như được điêu khắc của Lãnh Thiên Dục, lẩm bẩm nói: "Thật ra anh cười rất đẹp".

Ngón tay mịn màng dần khơi lên xúc động từ tận đáy lòng Lãnh Thiên Dục, một góc trái tim vốn đóng băng đã bắt đầu tan ra. Nhất thời hắn không thể nắm bắt được cảm xúc này, lại cúi xuống hôn cô!

***

Tại biệt thự nghỉ dưỡng

Thượng Quan Tuyền đứng trong một phòng tắm được làm bằng kính, chậm rãi cởi quần áo ra...

Quần áo lặng lẽ rơi xuống đất, cơ thể trắng như ngọc hiện lên qua tấm kính, phản chiếu cả khuôn mặt ửng đỏ.

Ngón tay khẽ vuốt má, cô thở dồn dập. Đây là cô sao? Sao lại giống như một cô gái đang mơ mộng vậy chứ?

Dần dần, ánh mắt cô lại ảm đạm, giống như một chiếc đầm cạn nước, không còn vẻ đẹp ban đầu.

Mới đây đã quên mọi thứ rồi sao? Cô không muốn nghĩ nữa, Lãnh Thiên Dục vẫn là Lãnh Thiên Dục, mà cô... vẫn là Thượng Quan Tuyền. Thân phận của hai người bọn họ vốn rõ ràng như vậy, làm sao có thể thay đổi được?

CHƯƠNG 120: LƯU LUYẾN [18+]

Thượng Quan Tuyền cười khổ!

Sao cô lại nghĩ nhiều như vậy chứ? Chẳng qua chỉ là bốn ngày giao dịch mà thôi, hết bốn ngày thì hắn chính là hắn, cô vẫn là cô, hai người dù có xuất hiện cùng nhau thì cũng là quan hệ đối địch.

Không biết vì sao, khi cô nghĩ đến điều này thì trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót!

Từng tia nước ấm áp nhẹ nhàng phun lên da thịt cô, như những hạt trân châu lóng lánh ngưng trên da thịt rồi lăn xuống. Cô ngẩng đầu lên, để cho nước xối lên mặt nhằm xua đi những lo lắng trong đầu.

Dần dần, Thượng Quan Tuyền đột nhiên cảm thấy hơi lạ...

Căn phòng rất yên tĩnh, ngoài tiếng nước chảy thì dường như không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác.

Cảm giác này được rèn luyện từ khi cô được huấn luyến, cũng là một loại dự cảm!

Cô tắt vòi nước đi, sau đó rón rén đi đến gần cửa phòng tắm, muốn nghe ngóng chút âm thanh nhưng kết quả khiến cô cực kì thất vọng!

Nhanh chóng mặc quần áo vào người, Thượng Quan Tuyền đi ra ngoài, nhìn quanh nhưng phát hiện trong phòng ngủ không có người!

Lãnh Thiên Dục?

Không biết vì sao trong lòng cô lại dâng lên dự cảm không lành.

- Lãnh Thiên Dục... – Cô nhẹ giọng gọi hắn rồi cảnh giác đi đến phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net