Chương 26: Không phải ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều mảnh ký ức rời rạc cứ thế tràn ngập trong đại não của Andrea.

Nhưng rồi . . .

Cơn ác mộng hành hạ Andrea hàng đêm đó lại xuất hiện.

Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc. Máu chảy lênh láng thành từng dòng trên mặt đất.

Sắc trời tối sầm. Những đám mây đen dần trở nên u ám.

Nhưng lạ thường hơn cả là trong khung cảnh đáng sợ đó không hề có một chút âm thanh nào cả. Yên tĩnh đến lạ thường!

Giống như không có Darlene Bourbon trong ký ức này, chỉ có Andrea Scarlet.

Hai người con trai với hai tính cách, phong cách trái ngược đó vẫn đứng nguyên vị trí cũ.

Họ lần lượt hướng tay ra hướng Darlene.

Hai người cùng lúc nở nụ cười. Một người lịch lãm, tao nhã với nụ cười ôn hòa. Một người phong tao, mê hoặc với nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh.

Arnold nói: " Đừng tự làm tổn thương chính bản thân mình. Họ không đáng. Sao lại không biết tự quý trọng sinh mệnh của mình như thế? " Giọng điệu đầy lo lắng và sủng nịnh. Giống như anh ta có thể chống cả bầu trời cho Andrea vậy.

Leonard nói: " Hãy làm bất cứ thứ gì mình muốn. Đừng lo lắng vì ta luôn luôn dõi theo nàng, bảo vệ nàng. Bất cứ ai muốn thương tổn nàng sẽ phải bước qua cái xác của Leonard Dimitri ta đây." Quả nhiên là một Hậu duệ nổi bật của dòng Dimitri. Trong lời nói đó ẩn chứa không biết bao nhiêu là cuồng ngạo.

Máu của Darlene tiếp tục chảy ra, nhuộm đỏ cả hai con mắt tím mê hoặc. Trong chốc lát, khi cả thân thể mảnh mai đó ngã xuống, thế giới bị lu mờ. Andrea mơ hồ có thể nghe được tiếng gầm lên đầy đáng sợ của Leonard và tiếng những khớp tay âm vang đầy đáng sợ của Arnord.

Không biết tại sao nhưng trong tiềm thức Andrea đột nhiên nảy ra một giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát: " Leonard, quả nhiên vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình sau ngần ấy thời gian. Arnold thì lại quá âm trầm, chuyện gì cũng giữ lại cho chính mình, từ những cảm xúc vui buồn đến những nỗi đau thầm kín. Hai người như hai cực đối lập. Một nóng, một lạnh. Nhưng không biết tại sao lại hoàn hảo đến không thể tách rời. Mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép của một bức tranh hoàn hảo. . . "

Đó dường như là những lời trăng trối cuối cùng của Darlene Bourbon trước khi tách rời khỏi thân xác này. . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net