C174: Gió xuân thổi lại tái sinh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bụp!

Rudger đánh mạnh vào sau gáy Chrollo Fabius khiến người này bất tỉnh lần nữa.

Hắn đặt tay lên đầu Chrollo Fabius.

Một nguồn năng lượng kỳ lạ chảy ra từ tay Rudger truyền vào cơ thể Chrollo Fabius.

Phong tinh linh gầm lên với Rudger. Nó thắc mắc hắn đang làm gì.

"Kẻ này sẽ là chìa khóa để đánh bại con quái vật kia."

Tinh linh phản ứng lại có vẻ không tin tưởng lắm.

Rudger bỏ tay khỏi người Chrollo Fabius.

"Xong. Thế này là đủ rồi."

Hí hí híiiiiiiiiiiiii!

Rudger nhìn hai tinh linh còn lại đang chống trả Quasimodo ở phía xa.

Sức mạnh của hai tinh linh lúc này đã yếu đi rất nhiều so với lúc đầu.

Thời gian triệu hồi của chúng đã đến giới hạn.

Con ngựa dậm móng xuống đất và trừng mắt nhìn Rudger.

Nó cảm thấy rất cấp bách vì không biết khi nào sẽ biến mất.

"Đừng ồn ào. Chúng ta chỉ cần làm duy nhất một việc đó là giữ khoảng cách giữa Quasimodo và Esmeralda."

Tất nhiên, nói thì dễ hơn làm.

Không giống như trước, Quasimodo không dám để Esmeralda rời xa phạm vi khống chế của mình.

"Chúng ta phải bằng cách nào đó thu hút sự chú ý của nó để cứu Esmeralda. Vì vậy, vai trò của ngươi rất quan trọng."

Con ngựa gió nhìn chằm chằm Rudger đợi lệnh. Nó hiểu bản thân sẽ phải làm gì và chấp nhận điều đó.

"Cảm ơn."

Rudger bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Tinh linh đáp lại bằng một cái gật đầu.

Chúng là những tinh linh sinh ra từ thiên nhiên.

Chúng sẽ không biến mất hoàn toàn khỏi thế giới nếu bị đánh tan trong lần triệu hồi này.

Tất nhiên, chúng vẫn sẽ cần phải nghỉ ngơi trong một thời gian rất dài.

Sẽ còn rất lâu nữa chúng mới có thể đoàn tụ với tinh linh sư đã ký kết khế ước với mình.

Nhưng miễn là chúng còn sống, bọn họ chắc chắn sẽ có ngày gặp lại.

Ba tinh linh có một niềm tin nhất định như vậy.

Vì vậy vào lúc này, chúng sẵn sàng sử dụng hết sức mạnh của bản thân.

Rudger cũng đọc được quyết tâm của tinh linh trước mặt.

"Nhờ cả vào các ngươi."

Theo lời nói của Rudger.

Ba tinh linh lao về phía Quasimodo.

Không hề tấn công rồi bỏ chạy như trước, cả ba tinh linh đều dùng sức đẩy Quasimodo về sau.

[Những kẻ yếu đuối bị dồn vào chân tường, các ngươi đang cố gắng đấu tranh lần cuối đấy à?]

Quasimodo thở ra một luồng lửa mạnh, đánh văng Thổ tinh linh ra xa.

Ngọn lửa bị chặn lại bởi sự xuất hiện của một con bò rừng có sừng cao, nhưng hình dạng của nó cũng dần sụp đổ trước thế lửa dữ dội.

Thấy vậy, Thuỷ tinh linh tạt nước vào mắt Quasimodo.

Khoảnh khắc tầm nhìn của Quasimodo giảm xuống trong giây lát, Thổ tinh linh hung hãn húc đầu vào bụng Quasimodo.

Nhưng Quasimodo không bị đẩy lùi, ngược lại, Thổ tinh linh đã ngã xuống và tan biến.

Rudger lao về phía Quasimodo.

Thủy tinh linh dùng hết chút sức mạnh cuối cùng của mình lao vào Quasimodo.

Creeeeeeekkkkkkkk!

Khi nước và lửa gặp nhau, hơi nước bốc lên. Thủy tinh linh chẳng mấy chốc cũng biến mất trong hư không.

[Hehehe. Ngu ngốc!]

Quasimodo há miệng phun lửa.

Hơi thở nóng hơn và mãnh liệt hơn trước rất nhiều, ập đến như một làn sóng.

Không có chỗ trốn.

Khoảnh khắc làn sóng lửa chuẩn bị nhấn chìm Rudger.

Tinh linh cuối cùng còn sót lại đã xuất hiện trước mặt Rudger.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, ánh mắt của Phong tinh linh và Rudger giao nhau.

Rudger gật đầu.

Hwioooo!!!

Phong tinh linh đã vắt kiệt toàn bộ sức lực của mình. Hình dạng của nó nhanh chóng sụp đổ và cuối cùng biến thành một cơn gió tan vào không khí.

Phù!

Sự giúp đỡ cuối cùng do Phong tinh linh để lại đã khích lệ Rudger, hắn nhảy lên.

Lưỡi kiếm do Rudger cầm lấp lánh và tỏa sáng.

Mục tiêu là tay phải của Quasimodo đang giữ Esmeralda.

Nhưng.

[Mơ tưởng.]

Thanh kiếm Rudger vung lên cắt vào cánh tay của Quasimodo.

Nhưng lưỡi kiếm chỉ mới chém xuống được một nửa đã không thể chịu được sức nóng trên cơ thể hoả tinh linh, ngay lập tức bị tan chảy.

[Thật đáng tiếc! Suýt nữa thì ngươi đã làm được rồi!]

Quasimodo cười toe toét.

Hắn không trả lời.

Nhưng lúc này, một cơn gió mạnh đột ngột thổi qua, biến thành lưỡi kiếm sắc bén cắt đứt hoàn toàn cánh tay phải của Quasimodo.

[Cái gì?!]

Rudger cũng ngạc nhiên không kém.

"Buông chị gái của ta ra!"

"Joanna Lovett... ... ?"

Sự can thiệp đột ngột của bên thứ ba đã xoay chuyển tình thế.

'Tại sao Joanna Lovett lại ở đây?'

Joanna Lovett tấn công Quasimodo.

"Quái vật ghê tởm! Tránh xa chị ấy ra!"

[Ngươi là kẻ sống sót còn lại?]

"Câm miệng!"

[Chẳng phải sự tồn tại của ta là mong muốn của các ngươi sao?]

Lời của Quasimodo đâm vào chỗ đau Joanna.

Joanna không nói nên lời.

Cô ta muốn trả thù.

Trả thù gia tộc Fabius đã thiêu rụi Roteng yên bình một thời.

Trả thù một thế giới che giấu đi những sự thật khủng khiếp.

Vì mục đích đó, Joanna Lovett đã gia nhập Bình Minh Đen.

[Ngươi hối hận?]

"Ngay từ đầu, thứ mà ta theo đuổi không phải là một con quái vật như ngươi!"

[Ồ ồ. Ngươi đã dũng cảm hơn rồi, Joanna hèn nhát. Mặc dù ngày hôm đó gia đình của ngươi đã chết cháy mà ngươi vẫn chỉ có thể đứng nhìn.]

Quasimodo lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.

[Những người thân trong gia đình ngươi kêu cứu nhưng ngươi không thể mở được cánh cửa. Một kẻ hèn nhát không thể cứu được ai. Một con người yếu đuối. Ngươi định nói với ta về chủ đề đó à?]

"..... ... ."

Quasimodo đưa tay về phía Joanna.

Nó chỉ cần thiêu rụi kẻ này và đoạt lại Esmeralda.

"Ai bảo ngươi cô ấy không cứu được ai?"

Màu sắc rực rỡ ngay lập tức làm rối mắt Quasimodo.

"Cái gì vậy?"

Joanna bị mê hoặc bởi điều kỳ diệu đang diễn ra trước mắt cô.

Đó là phép thuật đẹp nhất cô từng thấy.

Rudger chứng kiến ​​cảnh tượng đó liền bật cười.

"Ông nên đến sớm hơn, Pierre."

"Xin lỗi. Có rất nhiều người xung quanh nên tôi cần tốn chút thời gian."

"Hả?"

Joanna tỏ ra bối rối khi thấy Pierre xuất hiện với miếng vải trên mắt.

"Anh là....."

Pierre mỉm cười rạng rỡ với Joanna.

"Lâu rồi không gặp, cô Joanna. Cô còn nhớ tôi không?"

Joanna nhận ra Pierre ngay lập tức.

Ấn tượng yếu ớt đó. Hai ánh mắt xa xăm. Quần áo đầy sơn vẽ và cọ bút trên tay.

Người này chính là người duy nhất cô ấy cứu được ngày hôm đó.

"Tại sao anh lại ở đây?"

"Bởi vì tôi không thể cứ ở đó mãi được."

Trước khi lễ hội bắt đầu, Rudger đã nhờ Hans liên lạc với Pierre nhờ ông ta đến Theon một chuyến.

Vì thế Pierre đã đến.

[Sao ngươi dám?! Tên pháp sư mù kia!]

Pierre mỉm cười với Joanna.

Pierre chấm sơn lên bảng màu của mình bằng cây cọ cầm trên tay phải và phun nó lên không trung.

Sau đó, những màu sắc rực rỡ trải ra che khuất tầm nhìn của Quasimodo.

"Tôi không phải một pháp sư giỏi. Những gì tôi có thể làm chỉ có như vậy thôi."

Pierre cảm thấy hơi nóng tràn ngập trên da mình.

Ông ta có thể cảm nhận sức nóng rõ ràng hơn người bình thường.

Sức nóng ám ảnh trong những cơn ác mộng dai dẳng.

Chính là ngọn lửa đã thiêu rụi thị trấn ngày đó.

Pierre nắm chặt cọ vẽ đến mức tưởng chừng như sắp làm gãy nó.

"Ngay cả khi tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là kéo dài thời gian!"

Phép thuật của Pierre phản ứng với lớp sơn, tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp xung quanh.

"Nếu đó là điều tôi có thể làm được!"

[Ngươi định làm gì? Vẽ lại khung cảnh ngày hôm đó à?]

Quasimodo nhếch môi.

[Trò trẻ con. Ta sẽ đốt hết chúng!]

Khi Quasimodo phun lửa, phép thuật vẽ tranh của Pierre ngay lập tức sụp đổ.

Màu sắc tan biến.

Pierre liên tục lùi lại.

Chỉ bằng một đòn duy nhất, toàn bộ ma pháp ông ta tung ra đã bị phá hủy.

Đó thực sự là một sức mạnh áp đảo.

"Làm tốt lắm."

Đúng lúc đó, một sợi xích trắng tinh xuất hiện và trói chặt cơ thể Quasimodo.

"Tuyệt lắm, Pierre. Phép thuật vừa rồi chắc chắn đã giúp chúng ta xoay chuyển tình thế."

[Sợi dây này là cái gì?]

Quasimodo đã cố gắng hết sức nhưng sợi dây xích không bị đứt mà thay vào đó, nó càng siết chặt hơn.

Cơ thể của Quasimodo bắt đầu bị dây xích kéo đi.

Nơi mà sợi xích nhô ra chính là nơi trái tim của Chrollo Fabius đang bất tỉnh.

Quasimodo theo bản năng nhận ra Rudger đang cố gắng làm gì.

[Ngươi tính giam cầm ta trong cơ thể con người đó?]

"Rất thông minh."

[Không thể nào! Đừng nói chuyện viển vông nữa! Ta đã ký kết khế ước với Esmeralda! Khế ước là tuyệt đối!]

"Đúng là vậy. Khế ước là tuyệt đối. Nhưng ta nghĩ có một điều mà ngươi không biết: một khế ước có thể bị phá vỡ bởi một khế ước mạnh hơn."

Sợi dây nối Chrollo Fabius và Quasimodo, nó khác với sợi chỉ đỏ nối Quasimodo và Esmeralda.

"Phép thuật đổi mới khế ước. Nếu là trước đó, ta sẽ không mạo hiểm sử dụng nó, nhưng hiện tại thì khác, sức mạnh của ngươi lúc này chắc chắn không thể nào kháng cự lại nghi thức."

[Kaaaa! Esmeralda! Cô đang làm gì thế? Mau cứu ta!]

Quasimodo tuy bị xiềng xích kéo đi nhưng vẫn cố gắng vắt hết sức lực còn lại bám chặt vào sợi chỉ đỏ.

Esmeralda đau khổ chịu đựng sức mạnh của khế ước từ Quasimodo.

Quasimodo cười nham hiểm.

[Hehehe. Cô quên rồi sao, Esmeralda? Nỗi tuyệt vọng và sự trả thù của ngày hôm đó! Cô định bỏ rơi ta sao?]

"Dừng lại, dừng lại... ... !"

[Ta chính là cô! Chúng ta vĩnh viễn gắn liền cùng với nhau, sao có thể tách rời! Vì vậy, hãy đến đây và cứu ta!]

Esmeralda ôm lấy trái tim mình và mở miệng.

"Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? .....Nếu vậy... ... ."

Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn Quasimodo với đôi mắt đẫm lệ.

"........ngươi hãy lấy hết đi!"

Dứt lời, có thứ gì đó chầm chậm thoát ra khỏi Esmeralda.

Đó là linh hồn của cô ấy.

Khi linh hồn của Esmeralda, thứ vốn dùng để liên kết hai người lại với nhau rời khỏi, cơ thể của Quasimodo ngay lập tức bị dây xích kéo đi càng lúc càng nhanh hơn.

[Cô làm gì thế, Esmeralda? Cô muốn chúng ta chết cùng với nhau sao?]

Esmeralda không để ý đến tiếng hét của Quasimodo.

Thay vào đó, cô quay mặt nhìn Rudger và mỉm cười.

"Xin hãy thay ta chăm sóc Selina."

"Cô... ... ."

Trước khi Rudger kịp nói gì đó, Esmeralda quay lại nhìn hoả tinh linh của mình, kiên định nói.

"Đi thôi, Quasimodo! Mọi thứ nên kết thúc tại đây!"

[Không thể! Ngươi không thể làm vậy với taaaaaa!!!]

Cơ thể Quasimodo dần dần bị kéo vào cơ thể của Chrollo Fabius.

Khoảnh khắc hoả tinh linh nhập vào trái tim của Chrollo Fabius, cơ thể của Chrollo Fabius không thể chịu được sức mạnh của Quasimodo ngay lập tức bốc cháy.

Những sợi xích nóng lên hoà cùng hình ảnh cơ thể của người đàn ông chìm trong biển lửa.

Creeeeeeekkkkkkkkk!

Quasimodo hét lên đau đớn.

Một hoả tinh linh sinh ra từ hoả hoạn và thù hận như nó cuối cùng lại bị thiêu cháy trong ngọn lửa xiềng xích của chính mình.

"Chị!!!!!"

"Đừng lại gần! Nguy hiểm!"

Pierre tóm lấy Joanna đang định tiến về phía trước.

Linh hồn của Esmeralda cùng với Quasimodo dần bị nhấn chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa đốt cháy linh hồn.

Nỗi đau đớn đấy chắc chắn vượt xa nỗi đau về thể xác.

Tuy nhiên, Esmeralda vẫn mỉm cười.

Đó là lựa chọn của cô ấy.

'Cuối cùng mình cũng có thể nghỉ ngơi rồi.'

Esmeralda dần dần nhắm mắt lại.

Cảnh vật trước mắt nhanh chóng biến mất.

Tất cả những gì lúc này cô có thể cảm nhận được là ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt linh hồn của mình.

Đây là con đường cô ấy phải đi. Số mệnh không thể trốn thoát.

"Có gì đáng cười sao?"

Bỗng có thứ gì đó nắm lấy tay Esmeralda.

Esmeralda hoảng hốt mở mắt ra.

Ngay cả trong ngọn lửa đỏ rực, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được một bàn tay khác đang nắm chặt lấy mình.

Trong tầm nhìn mờ ảo của mình, Esmeralda thấy Rudger đang tiến lại phía mình.

Ngọn lửa nhanh chóng lan từ tay cô ấy sang tay Rudger.

"Ngươi đang làm gì thế? Tránh ra mau!"

"Câm miệng."

Bất chấp sự đau đớn từ lòng bàn tay, Rudger trừng mắt nhìn Esmeralda.

"Lựa chọn ngu xuẩn!"

"Cái gì?"

"Ngươi nghĩ rằng nếu làm như vậy thì mọi chuyện sẽ kết thúc? Hay ngươi cảm thấy thoải mái khi chọn cho mình một cái chết như vậy?"

"Ta....ta....."

Rudger giữ chặt cánh tay của Esmeralda và kéo đi.

"Ngươi không phải là người sẽ kết thúc trận chiến này......."

Hắn giơ thanh kiếm chỉ còn một nửa của mình lên, điều động toàn bộ ma pháp còn lại trong cơ thể, một luồng năng lượng màu bạc xuất hiện trên đầu thanh kiếm.

".....người đó phải là ta."

Soạt!

Những sợi chỉ đỏ trói buộc Esmeralda ngay lập tức bị cắt đứt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net