Chủ đề: Chiếm hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Món quà thứ hai của ngày Ngũ Phục.
______________

Satoru phát hiện, dạo gần đây, số bạn bè trong vòng quan hệ của Megumi tăng lên kì lạ.

Megumi là một cậu trai tốt bụng, tuy bề ngoài của em đa phần đều bày ra dáng vẻ khó kết giao, song sự tinh tế và nghiêm túc đó hoàn toàn chinh phục trái tim của mọi người, đặc biệt là trong môi trường đại học khó có người đáng để tin tưởng.

Cùng tuổi, nhỏ hoặc lớn tuổi hơn, các vị giáo sư, cả nam lẫn nữ, danh bạ điện thoại em cứ thế dày lên mỗi ngày, và số thời gian em dùng thứ công nghệ hiện đại ấy cũng tỉ lệ thuận mà tăng theo.

Gojo Satoru cảm thấy phiền não.

Như bây giờ, không biết ai cho em cái lòng dũng cảm đó: em tha bạn về nhà.

Nhà của em và gã.

Em ngồi một góc trên sô pha dài, mấy người bạn tản ra ngồi quanh chiếc bàn tròn thủy tinh. Đứa ngồi ghế, đứa dưới thảm, nhúc nhích cười đùa. Satoru nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của em, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Gì thế kia.

Gã tiến vào phòng khách, tiếng cười vang lập tức im bặt. Những ánh mắt hiếu kì dán lên dáng người cao ráo. Vô cùng tò mò về người đàn ông kia, chúng hướng mắt về Megumi.

“Anh”

Em cất tiếng như một lời chào ngọt ngào, và Satoru mỉm cười khi tiến lại gần người yêu bé nhỏ. Megumi chợt thấy rùng mình bởi ý tứ trong đôi mắt xanh thẳm kia, em đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía gã. Mãi đến khi gã tóm lấy phần gáy nhạy cảm, nâng cằm em lên rồi đặt môi mình lên đôi môi mềm mại, em mới nhận ra sự nguy hiểm của linh cảm vừa rồi.

Không nể nan bất cứ ai đang chứng kiến, Satoru mút lấy môi em như một que kẹo. Gã thuần thục đẩy lưỡi vào bên trong, quấn lấy phần thịt tương tự đang rụt rè lùi lại. Megumi ngượng ngùng đặt tay lên vai gã, dùng sức đẩy ra, ý muốn từ chối rất rõ ràng.

Ngại thay, Satoru là kiểu người chưa đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ dừng lại.

Gã tóm lấy tay em, ép chúng vào lớp đệm êm ái. Phần răng môi vẫn tiếp tục day dưa, gã liếm rồi lại mút, đảo điên trong khoang miệng ngọt lịm, buộc em phải cố gắng hít thở, từ cổ họng phát ra vài tiếng rên nỉ non nhỏ xíu.

Megumi xấu hổ kinh khủng. Đến cuối cùng vẫn không ngăn được ít nước bọt chảy xuống khoé môi, em đành để mặc gã kết thúc bằng cách thè lưỡi ra và nuốt chúng xuống bụng.

Satoru vòng tay, thay vào vị trí ngồi rồi ôm cơ thể quen thuộc vào lòng, bàn tay lịch thiệp xoa xoa trên lưng như cố gắng an ủi nhịp thở hỗn loạn nơi em. Trong lúc Megumi đỏ bừng dán mặt vào hõm cổ ấm áp, gã liếc mắt sang chàng trai tóc vàng khiến cả đám trẻ lạnh hết cả da đầu.

“Biết vị trí của cậu đi”

Thằng nhóc tóc vàng luôn nhìn Megumi với ánh mắt rất tệ, nó chứa đầy dục vọng với đôi tay bồn chồn không ngừng cọ sát vào nhau. Một ranh con có ý đồ xấu với bé cưng của gã, bảo gã để yên thì thật nực cười làm sao. Em của gã xinh đẹp, hiền lành và trong sáng, định mệnh đã quyết cả đời này gã không thể yêu ai ngoài em, vậy nên chút việc làm cảnh cáo cũng không mất mát gì nhiều.

“Lần sau nếu tôi vẫn thấy cái ánh mắt đó của cậu, tôi sẽ giúp cậu thành kẻ mù”

Gã dừng lại, rồi nói: “Mà không có lần sau đâu”

“Cậu, cút ra khỏi đây”

Cuộc sống đại học của Megumi cứ thế trở thành niềm ao ước của tất cả sinh viên của trường.

Megumi kiêu ngạo về nó, nhưng xin phép không thể hiện ra ngoài nhé, người yêu tuyệt vời của em còn đang cần được ôm ôm.

Nụ hôn thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net