Chương 6: Ngày 24 tháng 9 (Thứ năm) - Ayase Saki

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Anh sẽ ghé qua chỗ này sau ca làm nên là sẽ về muộn—'

Tại sao tôi lại lo lắng vẫn đề sẽ để tin nhắn đánh dấu là 'đã đọc' trên tin nhắn LINE mà tôi vừa nhận được vậy? Tôi có thể cảm nhận tim mình đập loạn lên khi thấy tin nhắn từ Asamura-kun xuất hiện trên màn hình điện thoại màn hình khoá của tôi. Mặc dù mới chỉ đọc được một đoạn của tin nhắn đó nhưng tôi vẫn có thể đoán được anh ấy sẽ đi đâu đó cùng với Yomiuri-senpai. Nếu tôi mở tin nhắn lên xem thì thông báo tin nhắn 'đã đọc' sẽ được gửi cho anh ấy. Song về cơ bản thì tin nhắn đó có thể chứng minh cho suy đoán của tôi về việc anh ấy thực sự đang vui vẻ ở đâu đó với chị ấy không nhưng tôi vẫn phân vân không biết làm gì, một vài phút đã trôi qua trong khi tôi vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Điều này thật sự lố bịch mà.

Làm sao mà còn có thể tìm thấy thêm một cô em kế đang học năm 2 cao trung, đang lo lắng về việc anh kế của mình đang làm cái gì trong lúc không ở bên cổ? Nếu bây giờ tôi đọc tin nhắn xong cũng không thể rep lại là 'Anh sẽ về muộn hôm nay ạ' và tôi cũng không thể nào viện cái cớ là 'Xin lỗi, em không nhìn thấy tin nhắn của anh.' Cho tiện được.

"Mình thật là ngốc mà."

Hành động như thế này thật không tốt tí nào. Cái kiểu hành vi níu kéo là thứ tôi khinh thường nhất. Khi liên quan đến việc ghen tuông, trí tuệ của con người ta sẽ giảm xuống rất nhiều. Vì tôi là em kế của anh ấy nên thứ cảm giác này thật sự khiến tôi cảm thấy rất là tội lỗi. Trong khi nhìn vào bữa tối trên bàn ăn, tôi chỉ còn biết thở dài một hơi.

Tôi chuẩn bị bữa tôi bằng những món ăn giúp tránh mệt mỏi vào mùa hè. Tôi chuẩn bị món cà ri keema từ thịt băm làm món chính. Tôi có cho gừng, tỏi và ớt đỏ, cũng như một ít thìa là (cumin) làm tăng thêm hương vị cho món ăn. Tuy chỉ cho một ít thìa là nhưng kết quả lại rất ttuyệt vời. Sau cùng thì họ đã dung nó như một mùi hương tự nhiên từ tận thời Ai Cập cổ đại mà. Dĩ nhiên là với việc có lịch sử lâu đời như vậy thì không thiếu được những điều mê tín đối với nó, trong đó tôi có đọc được một thông tin cho biết 'Thêm thìa là vào cơm để tránh việc người yêu mất đi sự hứng thú đối với bạn', tôi đã dùng nó như là một trong số những cách để loại bỏ đi mấy thứ suy nghĩ điên rồ của mình. Tôi lấy thìa xúc một ít cà ri keema, mùi hương bay lên khiến tôi chớp mắt vài lần trước khi đưa được vào miệng.

"Urk, cay quá..."

Tôi biết rõ được việc mình không ăn được cay thế mà tôi đang làm gì thế này? Nó cay đến mức tôi ứa nước mắt. Rốt cuộc là tôi bị làm sao vậy? Trái tim tôi trở lên yếu đuối. Tôi nhớ lại về cuộc trò chuyện với Maaya ở trường hôm nay.

'Làm sao mà lúc nào cậu cũng có thể tràn đầy được như vậy, Maaya? Cậu có phải có thể quên đi mọi phiền muộn không?'

Không có bất kì ai trên thế giới này là không có phiền muộn gì cả. Đó là lí do tôi muốn biết lí do tại sao cô ấy không bao giờ thể hiện ra bất kì điều gì như thế cả. Tuy nhiên, câu trả lời của Maaya không thể nào khiến tôi thất vọng hơn được nữa.

'Thì chỉ cần làm cái gì đó thôi!'

'C-Chính xác thì làm gì?'

'Bất kì điều gì đó mới mẻ!'

Nhỏ giơ một ngón tay lên rồi lại thêm một ngón tay nữa.

'Hoặc, làm cái gì đó cậu chưa bao giờ làm trước đây, và phải thực sự bắt tay vào làm nha!'

Theo những gì mà Maaya nói với tôi, nếu như lại gặp vấn đề hoặc lo lắng về cái gì đó thì suy nghĩ của một người sẽ đi vào một vòng lặp. Suy nghĩ của người đó sẽ trở nên bế tắc và sẽ không thể nào có thể vượt qua được nó.

'Đó là lí do vì sao mà cậu cần buộc bản thân mình tiếp tục tiến về phía trước!'

Suy nghĩ tích cực thật đấy. Tôi không thể không ngưỡng mộ nhỏ. Tất nhiên là nhỏ đã sai, nhưng... một cái gì đó mới hả? Tôi không muốn suy nghĩ của mình tiếp tục bị bế tắc như thế này nữa. Giống như Maaya đã nói, tôi cần phải thoát ra khỏi được cái vỏ bọc của mình vào cuối tuần này.

Mà... đáng lẽ giờ này bố dượng đã phải về nhà rồi chứ. Tôi nhìn lên đông hồ treo tường. Tôi nghĩ là mình nên tiếp tục dùng bữa và chuẩn bị phần ăn cho ông ấy.

Tôi để một ít salad vào đĩa và hâm nóng súp và cà ri. Không biết là Asamura-kun có định ăn tối ở nhà không nữa. Tôi mới chỉ mới xem qua một phần tin nhắn đằng trước... Có thể anh ấy đã nhắn cái gì đó về việc ăn ngoài ở đoạn còn lại thì sao?

Thôi thì tôi cứ chuẩn bị bữa tối cho anh ấy kèm thêm lời nhắn 'Nếu cay quá thì hãy ăn kèm với mấy quả trứng luộc ở trong tủ lạnh'. Sau khi đã xong tôi liền trở về phòng. Tôi cần phải học bài cho ngày mai. Đeo tai nghe vào để tập trung hơn, tôi bắt đầu học. Dạo gần đây thì việc học của tôi không có được hiệu quả cho lắm. Còn chưa nói đến việc là ngày mai đã là ngày họp phụ huynh của chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net