Chương 10: Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới căn hầm chứa gas u tối và ẩm ướt, một bầu không khí tĩnh lặng tới vô cùng. Đôi lúc, tiếng leng keng của còng tay va chạm với thanh kim loại vang lên thật lạnh lẽo.

Hơi thở của nàng đều đặn, chậm rãi và nhẹ nhàng. Lần này cảm giác cũng không khó chịu lắm. Shiho khẽ cử động người dựa ra phía sau tưởng, hoá ra nàng sống sót được sau lần giam cầm của Gin dưới căn hầm rượu thì lần này, Tổ chức đối xử với nàng tốt thật đấy. Nhiệt độ không lạnh, quần áo đầy đủ, đồ ăn nước uống cung cấp đều đặn và Gin thì chẳng đến cưỡng đoạt nàng mỗi ngày.

Lần giam cầm này với nàng quả thật nhẹ nhõm.

Theo những gì nàng nghe được từ thành viên của Tổ chức trao đổi với nhau, Sherry nàng suy sụp sau cái chết của Akemi và tiến độ của dự án bị ngưng trệ liên tục, ngay cả Rum cũng mất hết kiên nhẫn và Gin bị quở trách không ít lần, nàng đang bị giam giữ ở đây chờ quyết định cuối cùng từ Tổ chức. Dường như Gin đang có tranh chấp với ngài ấy về việc giữ nàng lại.

Shiho cười khẩy. Quả nhiên dù nàng có tổn thương hắn, dù trên người hắn có bao nhiêu vết sẹo do nàng đả thương, sự tổn thất tinh thần lớn nhất với hắn chính là sự biến mất của nàng.

Nàng sớm cũng chẳng còn muốn tồn tại trên cuộc đời này nữa, chỉ là lâu nay nàng vẫn cố nán lại tìm kiếm câu trả lời cho cái chết của chị nàng. Dù có gặng hỏi bao nhiêu lần, kể cả Gin hay bất kỳ người nào khác, nhưng câu trả lời nàng nhận về vẫn luôn là sự im lặng triền miên. Không có sự cho phép của Gin, không ai được hó hé dù chỉ là nửa chữ với nàng.

Giờ đây cái chết của nàng đã được định đoạt, dù Gin có được lòng ngài ấy đến mức nào đi chăng nữa hắn cũng không đủ khả năng giữ lại cái mạng cho nàng, huống chi nàng thật lòng muốn biến mất đi để hắn không được như ý, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nàng quyết rồi...

Cánh tay phải được tự do của nàng thò vào túi áo trong. Gin đã tịch thu mọi vũ khí của nàng, hắn muốn ngăn chặn việc nàng tự sát, thế nhưng viên thuốc APTX-4869 nàng giấu tận sâu trong áo ngực đã qua được con mắt sắc như diêu hầu của hắn. Sau thời gian đắn đo, nàng đã quyết rồi.

Shiho đặt viên thuốc sâu trong cổ họng, dùng sức nuốt trọn. Chừng nửa phút sau, cả người nàng dần nóng bừng lên, rồi chỉ một chốc sau, nhịp tim nàng đập mạnh tới mức cả người co giật, lồng ngực nàng đè nén áp lực đến cả tấn từ bên trong, khó thở vô cùng...

...

Ánh mắt nàng he hé mở ra, rồi lập tức nhíu chặt lại do ánh sáng từ cửa sổ thông gió chiếu vào mắt. Cả cơ thể nàng vô lực, khó khăn lắm nàng mới chống người ngồi dậy được.

Chỉ giây lát sau, Shiho giật mình bàng hoàng. Nàng vậy mà không chết, trong cái xác suất hiếm hoi về tác dụng của APTX-4869 lên chuột bạch, xác suất nhỏ nhất lại xảy ra với nàng. Shiho thất kinh nhìn xuống hai bàn tay bé xíu của nàng, và chiếc áo blouse trắng giờ còn to gấp đôi cơ thể nàng.

Shiho run rẩy, nàng muốn chết nhưng ông trời lại không cho nàng như ý, đầu óc nàng hỗn loạn một mớ bòng bong, nàng không thể tư duy được bất kỳ điều gì. Đôi chân run rẩy chập chững đứng dậy, nàng theo bản năng bỏ chạy ra ngoài.

...

Mưa xối xả ào ào, hạt mưa rơi vỡ sau va chạm với mặt đất bắn lên li ti xoá nhoà cả tầm nhìn. Giờ đây thành phố trước mắt nàng một màu xám xịt, chỉ lóe lên những ánh đèn nhạt nhòa từ phương tiện giao thông và các cửa hiệu chưa kịp đóng cửa. Nàng cứ thế bỏ chạy.

Sau lưng nàng là Tổ chức đã nuôi nàng lớn lên.

Sau lưng nàng là dự án nghiên cứu tiếp nhận từ cha mẹ quá cố còn đang bỏ dở.

Sau lưng nàng là cái chết của chị gái thân yêu, là gia đình cuối cùng của nàng.

Sau lưng nàng là hắn, gã đàn ông gây ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc đời nàng, là kẻ tồi tệ mà nàng yêu, là kẻ máu lạnh mà nàng hận, là kẻ tàn độc mà nàng kinh hãi.

Shiho cứ thế bỏ chạy, đôi lần nàng đạp phải tà áo của mình mà vấp ngã, nhưng dù cho cơn đau từ vết trầy xước đang dày vò nàng từng cơn, nàng lại dùng hết sức bình sinh đứng dậy chạy tiếp. Nàng quả thật không còn muốn sống, nhưng nàng bị ám ảnh bởi hắn, nàng chỉ biết dù sống hay chết thì nàng cũng muốn trốn thoát khỏi ánh mắt màu xanh lục tàn nhẫn ấy.

Đầu óc nàng bắt đầu mơ hồ nhớ về kết quả thí nghiệm của APTX-4869 mà nàng đã tự tay sửa lại kết quả khi nộp lên cấp trên, một nạn nhân của dự án nghiên cứu bởi nàng. Đôi chân nàng vô thức rẽ sang con đường hướng đến Khu 2 Phố Beika.

.

.

.

"Chuyện này vốn không thể xảy ra..." Gã đàn ông mặc đồ đen đứng lắp bắp kinh hãi ở cửa hầm nơi giam giữ Sherry. Hắn chỉ rời đi một chút để hút điếu thuốc do dưới căn hầm toàn những bình chứa gas khổng lồ, vậy mà khi quay lại căn phòng, đáng lý ra Sherry vẫn phải ngoan ngoãn ở đấy lại biến mất tựa hồ bong bóng xà phòng.

Gin câm lặng. Từ lúc nghe tin, hắn đã không buồn quát tháo như mọi khi hắn vẫn làm, ngay cả hắn cũng không rõ đây là cơn phẫn nộ âm ỉ hay sự hưng phấn quá đà nhưng hắn chỉ lặng yên soi xét nơi giam giữ nàng. Còng tay trói nàng lại nằm chỏng chơ không một dấu vết phá khoá, dưới sàn đất còn lưu lại vệt mồ hôi quen thuộc của nàng, khiến hắn có cảm giác mơ hồ thân nhiệt của nàng vẫn còn lưu ở đây.

"Vodka, báo cáo lên cấp trên đi." Gin thả chiếc còng tay xuống, tiếng leng keng vang lên không mấy dễ chịu, dù cho tông giọng của hắn vẫn trầm ổn như thường lệ.

Vodka răm rắp gật đầu.

Gin bỏ ra ngoài, tự mình ngồi lên ghế lái, tra chìa khoá vào ổ rồi cứ thế nhấn ga phóng đi, bỏ lại Vodka đứng ngơ ngác không hiểu nổi tâm trạng của cấp trên gã.

...

Hắn nhấn ga điên cuồng, tiếng động cơ con xe cổ này cũng không phải yên ắng gì, giữa màn mưa cứ thể rú lên từng đợt. Gin không biết hắn đang lái xe đi đâu, nhưng chốc chốc gặp phải chướng ngại ngáng đường hắn tăng tốc, hắn lại tức mình đấm mạnh vào vô lăng.

Nửa tiếng sau, một cách vô thức mà chiếc Porsche 356A của hắn đã dừng lại trước cửa căn biệt thự nơi hắn và nàng chung sống.

Miyano Shiho bảy tuổi, xuất hiện trước mặt hắn, cùng hắn bay sang Mỹ du học.

Miyano Shiho tám tuổi, lần đầu tiên khóc lóc thút thít với hắn về việc không có ai đi họp phụ huynh cho nàng.

Miyano Shiho chín tuổi, hớn hở khoe hắn việc nàng được tham gia vào dự án Khoa học tài năng chỉ dành cho học sinh trung học phổ thông.

Miyano Shiho mười tuổi, bị hắn nổ súng vào bả vai nhưng vẫn bám chặt lấy người hắn không muốn rời xa.

Miyano Shiho mười một tuổi, đã bắt đầu ngượng nghịu giấu hắn về việc nàng lần đầu hành kinh, tự mình kìm hãm sự bất an của tuổi dậy thì nhưng vẫn tìm cách tự lo cho mình.

Miyano Shiho mười hai tuổi, điềm đạm và già dặn trước tuổi, chẳng còn nhiều thời gian dành cho hắn nhưng tối ngày vòi vĩnh hắn cho nàng đến thư viện thành phố để tự học mà hắn biết thừa là nàng đến gặp gỡ một thằng nào đấy.

Miyano Shiho mười ba tuổi, chu môi bảo với hắn rằng tại sao bí danh của nàng là Sherry, và một đứa trẻ chưa đủ tuổi uống rượu gặng hỏi hắn rượu Sherry có mùi vị thế nào. Hắn thờ ơ khui một chai Sherry có màu nâu đỏ giống như màu tóc của nàng trên chuyến bay đưa nàng về Nhật tiếp quản dự án Silver Bullet.

Sherry mười bốn tuổi, rời khỏi căn biệt thự sống chung để đến căn hộ riêng do Tổ chức cung cấp, thuận tiện cho việc học và nghiên cứu. Thời gian gặp nhau của hắn và nàng thu gọn chỉ còn vài tiếng một tuần.

Sherry mười lăm tuổi, lần đầu tiên chủ động hôn hắn. Lúc bấy giờ hắn mới nhận ra cơ thể của nàng không còn bé bỏng như những ngày hắn ôm nàng trong vòng tay nữa. Trong mắt hắn, cơ thể của nàng so với những người phụ nữ từng ngủ cùng hắn bỗng trở nên quyến rũ vượt trội - tựa như trái cấm trên Vườn Địa Đàng.

Sherry mười sáu tuổi, vẫn duy trì thói quen sinh hoạt giữa nhà, phòng nghiên cứu và lớp học. Còn hắn vẫn thực hiện các nhiệm vụ giết chóc Tổ chức giao phó như lâu nay, và cố gắng dành một ít thời gian tạt qua phòng nghiên cứu của nàng. Trong mắt nàng, hắn đang giám sát nàng, nhưng hắn thậm chí còn chẳng mảy may đến tiến độ của dự án. Hắn tìm kiếm hình bóng nàng trong tầm mắt hắn, tìm kiếm những âm thanh xỉa xói châm chọc của nàng, và tìm kiếm cảm giác bình yên mà một tên tội phạm như hắn vốn dĩ không được phép khi ở bên cạnh nàng.

Sherry mười bảy tuổi, đã trở thành người phụ nữ của hắn. Nhưng cũng là Sherry mười bảy tuổi, đã bỏ trốn khỏi tầm tay hắn.

Gin gầm lên một tiếng, một tay lật tung cả chiếc bàn, đồ đạc trên đó rơi vỡ lả tả. Căn phòng này vẫn còn đồ dùng của nàng, dấu vết và mùi hương của nàng vẫn còn ở đây, nhưng hình bóng của nàng hoàn toàn biến mất rồi.

Hắn không nhìn thấy nàng nữa, không cảm nhận được thân nhiệt của nàng xung quanh hắn nữa.

Giấc mộng giữa ban ngày duy nhất mà hắn có đã biến mất rồi.

"Cô đã hứa sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi mà, Sherry? Kẻ phản bội, dù có phải lật tung cả lục địa, tôi cũng sẽ bắt cô quay về đây thực hiện lời hứa của cô!"

.

.

.

Ba tháng sau...

Dù Gin đã truy lùng mọi ngóc ngách nàng có thể lui tới, tìm kiếm manh mối từ đống dữ liệu nàng để lại, hắn vẫn không thể tìm thấy một dấu chân của nàng. Cho đến một ngày, hắn lại tìm thấy sợi tóc màu nâu ánh đỏ trên chiếc xe yêu thích của hắn đã rất lâu không đèo nàng trên đó.

Bước chân hắn sải dài trên cầu thang, hắn biết nàng sẽ đến nơi này - khách sạn Haido City - và hắn không thể chờ được khoảnh khắc cùng nàng tái ngộ. Thao tác của hắn vội vàng hơn thường lệ khiến cho Vodka gặp khó khăn khi cố gắng bắt kịp hắn.

Hắn đã nghe thấy tiếng thở của nàng trong ống khói, tiếng thở quen thuộc vang đều bên tai hắn mỗi khi nàng cùng hắn làm tình, nhưng sự hưng phấn dồn nén trong lòng hắn khiến hắn quyết định sẽ tóm gọn con mèo hoang của hắn dưới trời tuyết, giống hệt như ngày nàng được Tổ chức mang đến chỗ hắn.

Bóng lưng của nàng mới ba tháng không gặp nhưng tưởng chừng như đã cả thế kỷ, mái tóc nâu ánh đỏ luôn xuất hiện trong tầm mắt hắn giờ đây lại xuất hiện ngay đây. Trong vô thức Gin giương khẩu súng lên, thẳng thừng bóp cò.

Ánh mắt của Shiho trắng bệch, lảo đảo quay lại nhìn hắn. Lần này cũng giống như bảy năm trước đó, bả vai phải của nàng đẫm máu bởi đường đạn của Gin.

Thế nhưng, kẻ giữ lời hứa lại là hắn, rằng sẽ chỉ nổ súng vào nàng nếu nàng rời xa hắn.

Thế nhưng, kẻ thất hứa lại là nàng, rằng sẽ luôn luôn ở bên hắn và giờ đây, nàng không còn nấp sau lưng hắn mỗi khi Gin ngắm bắn. Lần này, nàng chính là con mồi nhỏ bé nằm dưới họng súng của hắn.

"Tôi đã rất muốn gặp cô đấy, Sherry." Nụ cười của hắn tàn độc hiện hữu trên môi.

Dù quan hệ giữa nàng và hắn đã từng là gì, giờ đây nàng là kẻ thất hứa, là kẻ phản bội, phản bội Tổ chức và phản bội hắn. Gin chưa từng nương tay với kẻ phản bội, Sherry đã được định sẵn cái chết của mình sẽ ở đây và bởi chính hắn.

Cũng được nhỉ, chết dưới họng súng của kẻ mà mình yêu, cũng là cái chết không tệ dành cho một tội phạm đã điều chế ra loại thuốc sát nhân như nàng. Miyano Shiho nhắm mắt chờ đợi cái kết dành cho kiếp người này của nàng.

Máu đỏ của nàng ứa ra, thấm đẫm trên làn tuyết trắng tựa như những đóa hoa. Ngay khoảnh khắc nàng chuẩn bị ngất lịm đi, một tiếng hét lớn vang lên từ phía cửa.

"Ống khói! Mau chui vào ống khói đi!"

Shiho chẳng còn đủ nhận thức để phân tích tình hình, nàng chỉ đơn thuần là nghe thấy mệnh lệnh liền hành động theo bản năng, lết cơ thể đẫm máu về phía ống khói và nhảy xuống.

Hắn chĩa nòng súng về phía bắp tay, cắn răng tự nổ súng sau khi cảm nhận được liều thuốc mê đang từ từ xâm chiếm lý trí hắn. Cơn đau ập đến, hắn gồng cả cơ thể tráng kiện chịu đựng cơn đau.

"Đại ca! Đại ca làm sao thế?" Vodka hốt hoảng khi nhìn thấy hành động lạ thường của Gin.

"Hừ, mới trốn đi có ba tháng đã có thằng nào khác à? Một mình Cognac còn chưa đủ sao?" Sau khi tự mình cầm máu ứa ra từ cánh tay, Gin không thể kìm nổi nụ cười chế giễu hiện rõ lên mặt. "Hết đứa này đến đứa khác, cứ muốn đem cô ra khỏi tầm tay tôi."

Hắn gượng dậy, ra lệnh cho Vodka xử lý dấu vết máu của hắn trên tuyết, rồi tự mình tiến lại chỗ ống khói nơi nàng ngã xuống.

"Sherry, kẻ phản bội đâu thể xoá hết mùi. Đặc biệt là mùi của cô, tôi đã quá quen thuộc suốt mười năm qua rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net