Chương 7: Nỗi sợ đè nén

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cognac?"

Anh ta đưa được nàng vào góc khuất sau một chiếc container, ép nàng vào sâu bên trong, hô hấp gấp gáp.

Shiho vừa kịp hoàn hồn mới nhận ra đối phương, cất giọng đầy ngạc nhiên. "Sao anh ở đây?"

"Rời khỏi đây đi, Shiho! Rời khỏi Tổ chức này!" Cognac chưa kịp dứt nhịp thở đã thốt ra những câu nói thật kinh hoàng.

"Gì cơ?"

Rời khỏi Tổ chức? Anh ta đang nói với nàng một chuyện phi lý đến hài hước. Phàm là những kẻ dính líu đến Tổ chức này, cách duy nhất để rời-khỏi chính là sang thế giới bên kia!

"Tôi không thể nhìn một người như em bị Gin thao túng đến thế này được nữa. Tôi thì đã đành, nhưng em vẫn chưa ngã vào vũng lầy sâu như tôi." Nhắc đến động cơ làm ra chuyện tày trời như vậy, hắn chỉ nói được hai câu. "Những kẻ đang truy bắt Gin và Vodka chính là CIA, ngoài ra còn có bốn đặc vụ khác đang theo dõi Rum ở địa điểm hẹn. Cứu viện của bọn chúng mất nửa tiếng để đến nơi, tạm thời sẽ không có ai đuổi theo em. Em chạy ra điểm đón thuyền, có tàu của CIA đang đợi em ở đấy, họ cũng đã sẵn sàng chương trình bảo vệ nhân chứng để đảm bảo an toàn cho em sống cuộc sống mới. Trong vòng mười phút em sẽ thành công đào thoát khỏi đây."

Nàng vẫn đứng ngây như trời trồng về những chuyện xảy ra chỉ trong vài phút. Cognac là kẻ phản bội Rum nhắc đến? Truy bắt Gin và Rum thì dễ hiểu rồi, nhưng "cứu nàng ra khỏi Tổ chức"? Với một chuyện bất khả thi như vậy mà cũng có thể nói ra được sao?

"Sao vậy Shiho? Đừng lo, chị gái em cũng sẽ được cứu nhanh thôi, hai chị em có thể sống cuộc sống mới." Cognac nhận thấy sự đóng băng bất động của nàng, không rõ do kinh ngạc tới bàng hoàng hay do không muốn rời đi, chỉ đành cố kiểm soát nhịp thở và bình tĩnh trấn an nàng. "Em thật sự vẫn muốn ở lại đây, bên cạnh một kẻ như Gin sau những gì hắn đối xử với em sao?"

Ngay lúc này, trí não của Shiho mới kịp hiểu ra vấn đề. Chỉ là điều mà nàng chưa từng dám khao khát lại xuất hiện trước mặt nàng như từ trên trời rơi xuống, bước chân nàng vô thức chuyển động.

Nàng có thể dừng lại thí nghiệm tày trời nàng đã thực hiện lâu nay lên sinh mạng con người, có thể cùng chị gái bước chân ra khỏi Tổ chức chỉ một màu đen tuyền và những tội ác, nàng có thể rời khỏi sự giám sát và những quy định nghiêm ngặt của Tổ chức và sống một cuộc sống bình thường?

Nàng có thể từ bỏ cái tên Sherry, làm một Miyano Shiho mười bảy tuổi đúng nghĩa?

Và rời xa Gin?

Trong đầu nàng đột nhiên nhớ lại cảm giác kinh hoàng dưới hầm rượu, chuỗi sáu ngày giam cầm sống không bằng chết với sự dày vò quằn quại từ hắn, cảm giác sợ hãi nàng nín nhịn hai tháng qua như đập vỡ vỏ bọc cứng rắn của nàng một lúc tràn ngập từng tế bào cơ thể, tựa như nước mắt hoàng tử Rupert được Cognac tác động nhẹ vào đuôi. Bước chân nàng vô thức cử động, theo sự thúc đẩy của sự sợ hãi và ám ảnh.

Cognac nhìn theo bóng nàng chạy dần xa, lén trút một tiếng thở phào...

...

"Sherry?"

Tiếng gọi ấy vang lên nhẹ nhàng, lạnh lẽo và tàn nhẫn, nhưng cũng tràn ngập kiêu ngạo mà nàng thường nghe thấy ở hắn.

Tiếng rên âm ỉ đau đớn của Cognac hoà lẫn trong không khí truyền đến tai nàng.

Bước chân của Shiho vô thức hoá đá...

Nàng quay đầu lại, tà áo măng tô đen cùng mái tóc dài rũ qua eo màu bạch kim bay lên phất phơ dưới sự trêu đùa của gió biển, ánh mắt hắn lạnh tanh nhìn nàng tựa như hàng trăm con rắn trên tóc Medusa cản trở nàng bước chân chạy tiếp.

"Tôi bảo cô trốn đường đạn, không nhớ đã bảo cô trốn khỏi tôi?" Gin dí mạnh gót chân lên đầu Cognac, anh đang nằm sõng soài trên mặt đất, máu nhuộm cả cơ thể anh.

Cổ họng nàng cứng đờ.

Có tận bốn tên bắn tỉa chuyên nghiệp từ CIA, và Gin đã xử được hết chúng nó trong chưa đầy năm phút?

"Là tên này cho cô động lực?" Gin chống khẩu súng trường dài cả mét xuống, dí vào đầu Cognac, khoé môi hắn cười nhưng ánh mắt không hề có ý cười. Nụ cười của hắn chính là đang không tin vào chuyện hắn vừa chứng kiến, chuyện phi lý nhất có thể xảy ra trong Tổ chức.

Có kẻ dám chạy trốn khỏi Tổ chức?

Sherry dám bỏ trốn khỏi tầm mắt hắn?

Sự sợ hãi của kẻ phản bội chảy khắp cơ thể nàng, khiến nàng hoàn toàn theo bản năng rút khẩu súng lục ra, chĩa thẳng nòng súng vào hắn.

"Ồ." Ánh mắt của Gin càng kinh ngạc hơn nữa - một sự kinh ngạc đầy châm biếm. "Sherry đang chĩa sũng vào tôi đấy ư? Một người không bao giờ chĩa sũng vào bất kỳ ai, kể cả những kẻ truy sát mình?"

Shiho cũng không thể kiểm soát được hành vi của mình, nàng tựa hồ một con mồi bị dồn đến đường cùng, mà đối phương chính là Gin - kẻ đã tiếp nhận nàng từ Tổ chức, đào tạo nàng từ một Shiho trở thành Sherry, sống cùng nàng, nâng đỡ nàng; cũng là kẻ đã nã súng vào nàng, giam cầm nàng, cưỡng bức nàng, khiến nàng sống không bằng chết.

Sự sợ hãi tích tụ bị đè nén trào dâng, đáng lý ra nàng phải có đủ động cơ để bóp cò súng. Gin đang chĩa súng vào Cognac, cũng cách nàng cả trăm mét, không có gì uy hiếp đến sự chạy trốn của nàng. Nã súng vào đầu, hoặc vào ngực của hắn là nàng có thể bỏ trốn, vậy tại sao nàng lại không thể ra tay?

"Lại đây, Sherry." Gin lạnh nhạt ra lệnh cho nàng.

Tất nhiên nàng có một cách khác để sống, đó là trở lại bên hắn, bảo rằng không có ý chạy trốn, mọi thứ là do Cognac xúi giục và ép buộc nàng. Với tính cách của Gin, hắn tuyệt đối sẽ không truy cứu nàng nữa, chỉ cần nàng yên lặng ở cạnh hắn, hắn sẽ không làm hại nàng.

... Không làm hại nàng?

Thế nào mới tính là "làm hại"?

Gin thấy nàng không cử động, hắn cũng đành thở dài, bỏ chân ra khỏi cơ thể đẫm máu của Cognac.

"Cognac, không lý nào mày là "chuột" của CIA?" Bước chân của Gin chậm rãi từ từ tiến về phía nàng, nhưng câu hỏi lại hướng về phía người còn lại đang thoi thóp trên mặt đất. "Mày có một phút để trăng trối, về đồng bọn, về cái bẫy này, về động cơ của mày, hay về lý do mày muốn Sherry rời khỏi đây?"

Lúc nàng chưa kịp phản ứng gì, Gin đã đến bên cạnh nàng, ôm lấy eo nàng. Mùi hương của hắn trong nháy mắt xâm chiếm khứu giác càng khiến cho sự sợ hãi trào dâng, cánh tay đang lăm lăm cò súng của nàng run lên từng đợt.

"Giết hắn, tôi sẽ tha thứ cho cô." Gin cúi xuống, thủ thỉ vào tai nàng.

Tay nàng run lên từng đợt càng lúc càng dữ dội, hàm răng đánh vào nhau ken két.

"Shiho..." Tiếng của Cognac càng lúc càng thều thào. Gin đã găm vào người anh mấy viên đạn như cách anh ta đôi khi vẫn dùng dày vò nạn nhân. "Em không thuộc về nơi này, đừng dấn sâu thêm nữa. Tôi thật muốn được nhìn thấy nụ cười của em giống như ngày đó..."

Gin càng lúc càng tức giận, nhưng vẫn tỏ ra như không có gì. Họng súng của Shiho vẫn đang hướng về phía vị trí cũ của hắn, hắn vươn tay ra nắm lấy tay nàng, điều chỉnh xuống một chút là có thể ngắm chính xác đầu của Cognac.

"Thật hoài niệm, tôi đã từng dạy cô bắn súng như thế này nhỉ, Sherry?" Ngón tay hắn đặt lên ngón tay cô ở vị trí cò, một lực bóp mạnh.

Viên đạn xé gió lao vun vút, chưa đến một cái chớp mắt, máu của Cognac nở rộ trên mặt đất tựa như một đoá hoa...

.

.

.

"Gin, cần bọn tôi nữa không vậy?" Chiếc trực thăng thả xuống thang dây, Chianti ngó đầu ra quan sát tình hình.

"Mấy tên tập kích tôi đã xử xong xuôi rồi, bọn mày đi lục soát quanh khu này đi, hẳn sẽ có những đứa khác đang ngắm vào Rum." Gin lạnh lùng ra lệnh, vẫn y như thường lệ.

Chỉ là lãnh đạo lần này của bọn họ mặt lạnh như băng, ánh mắt sắc như diều hâu quét khắp nơi, còn cánh tay ôm chặt eo của nhà khoa học Sherry - một người đáng lý ra không nên xuất hiện ở chiến tuyến.

...

"Tổng cộng bắt được tám đặc vụ, cộng thêm một kẻ chờ ở thuyền tự sát nữa là chín." Vermouth ngồi yên vị trên chiếc xe phân khối lớn của ả, cất giọng vẫn châm biếm và cợt nhả như thường lệ. "Rum quả nhiên là một con cáo già, lão đại sớm đã bắt được mùi của Cognac nhưng vẫn thả cho hắn đến làm việc ở lab của Sherry nhỉ?"

Hắn chỉ điều động mấy tay bắn tỉa đến, vậy mà Vermouth cũng đến góp vui. Nhìn vẻ mặt hưng phấn của ả ta không khó để Gin đoán ra ả rất muốn chứng kiến hắn rốt cuộc có biểu cảm như thế nào khi con búp bê của hắn có liên quan đến kẻ phản bội này.

Việc nàng có ý định chạy trốn ngoài hắn ra không một ai được biết.

"Ờ, CIA phen này thiệt hại đáng kể đấy." Gin nhếch mép cười. "Vodka, thu dọn chỗ này đi. Lát nữa lên trực thăng cùng đám Chianti trở về, tao sẽ lái xe về trước."

Vodka vâng dạ, còn Vermouth hướng ánh mắt hiếu kỳ nhìn theo Gin cùng cô gái nhỏ vẫn đang run rẩy, chập chững bước ra xe theo lực cánh tay của hắn, vô thức cảm thán một tiếng.

.

.

.

"Vào thu dọn tài liệu, sau mười lăm phút tôi sẽ cho chỗ này cháy thành tro."

Vì mệnh lệnh của Gin nên một đứa vẫn đang thất kinh như nàng phải cắm cúi ở máy tính trong phòng làm việc. Cả cơ thể nàng run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh liên tiếp ứa ra.

Cognac chết rồi, vì phản bội tổ chức, những nơi hắn từng động đến sẽ bị phá huỷ để thủ tiêu mọi chứng cứ và liên hệ ra bên ngoài như cách Tổ chức vẫn thường làm lâu nay.

Nàng cũng không biết nàng đang sao lưu những dữ liệu gì vào ổ đĩa nữa, cử động tay nàng cứ loạn xạ hết cả lên, thần trí bất ổn, mọi thứ đều theo bản nàng.

Cognac chết rồi, dưới họng súng của nàng.

Cognac chết rồi, sau khi giúp nàng bỏ trốn.

Cognac chết rồi, vì là một kẻ phản bội tổ chức.

Lúc những cú nhấp chuột của nàng ngày càng hỗn loạn, một file mềm nàng chưa từng nhìn thấy ngay lập tức hiện ra màn hình, đồng tử mắt nàng mở to kinh ngạc.

"Gửi em, Shiho."

Từng dòng chữ đầu tiên hiện lên trên màn hình làm việc, tựa như chương trình được lập trình sẵn.

Giọng văn này chính là Cognac...

"Nếu em đọc được những dòng này thì hẳn là việc em chạy trốn thất bại, còn tôi thì "đăng xuất" rồi nhỉ? Bởi nếu em có thể thành công rời khỏi đây thì cái máy tính và lab đã cho nổ tung thành khói bụi rồi.

Tôi gia nhập Tổ chức năm mười tám tuổi, trước khi gặp em hai năm. Lúc đó, dự án nghiên cứu của tôi bị Viện Nghiên cứu Quốc gia bác bỏ, họ phủ nhận mọi sự nỗ lực và còn gọi tôi là một thiên tài điên rồ vì những đề xuất tôi nộp lên. Thời điểm đấy Tổ chức đã lôi kéo tôi gia nhập, công nhận những dự án của tôi và họ giúp tôi hiện thực hóa những giấc mơ của mình.

Thế nhưng càng ngày, tôi càng phát hiện ra thật nhiều vết dơ của Tổ chức, tôi càng căm ghét những việc mình đang làm nhưng tôi vẫn không tài nào dừng ngang dự án của mình được, bởi vì sự đam mê với vũ khí sinh học đã trở thành ác quỷ điều khiển nhân tính của tôi.

Ngày tôi tỉnh mộng với bản tin thời sự đưa tin ba trăm nghìn bốn trăm mười hai người đã chết vì virus do tôi phát triển cũng là chuỗi ngày ác mộng đeo bám tôi. Tôi trở thành tội đồ, trở thành tên sát nhân hàng loạt.

Nhưng rồi, tôi được gặp lại em, gặp lại người giúp tôi tìm thấy niềm vui khi cùng đọc, cùng học, cùng phát triển về chuyên môn và niềm đam mê của mình.

Shiho, tôi biết sự dằn vặt em trải qua mỗi khi có người đến nộp báo cáo tử vong do APTX-4869 gây ra, biết những trăn trở em phải đè xuống để tiếp tục dự án nhằm duy trì sự "bình yên" cho chị gái và cho chính em. Nhưng tôi nhìn thế nào cũng không muốn để em trở thành tôi của bây giờ, hối hận và dằn vặt đến phát điên rồi.

Tôi mới chủ động liên hệ với CIA gần đây, từ sau khi em bị Gin giam cầm để cung cấp thông tin cho họ với đề nghị đưa em vào chương trình bảo vệ nhân chứng. Tôi muốn cứu em, muốn cứu một tôi của quá khứ, muốn người đã mang đến niềm vui cho tôi khi làm việc được sống cuộc đời bình thường như bao người khác.

Tôi chết rồi âu cũng là cái giá tôi phải trả - trả cho những sinh mạng vô tội vì phát kiến của tôi mà mất đi. Chỉ mong em kiên cường sống tiếp và sớm tìm cho mình bến đỗ em thuộc về.

Cảm ơn em vì những ngày cuối cùng đã ở bên tôi.

Cognac, Kita Aomori."

Lúc nàng đọc đến dòng cuối cùng, tất cả những dòng dữ liệu trên lập tức biến mất không một dấu vết.

Nhưng nàng biết được tên anh rồi, là Kita Aomori...

"Còn em là Miyano Shiho."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net