VỎ BỌC HẠNH PHÚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi người họ đến bữa tiệc tối này với một cái tên - mặc dù trên thực tế, cô biết mình không nên đến, nhưng khi vừa đến Pháp đi du lịch thì nhận được nhiệm vụ này.

Buổi chiều, Gin đột nhiên sai Vodka đem cô ra khỏi Galeries Lafayette, đưa cô về khách sạn, hắn đợi cô trong phòng, nhìn cô thay quần áo và đi giày.

Vài giờ sau, Rye lại đợi cô ở dưới tầng, đỗ xe trước mặt cô, mời cô lên xe và nói, tối nay anh và em là một đôi.

Cô nhìn người đàn ông qua cửa kính ô tô đang mở rộng, anh đưa tay giúp cô mở cửa xe, cô không ngờ cả chị mình cũng không biết về nhiệm vụ này.

Cô cũng không thể tưởng tượng được người đàn ông vài tiếng trước ném quần áo và hộp giày lên giường cô, khi nhìn thấy cô bước lên chiếc xe này sẽ phản ứng như thế nào, phải biết dù là trời phật có xuống đây hắn cũng không cho phép cô giả làm bạn gái của người khác như thế nào, thật sự không thể không thể tin được.

Nhưng mà cô vẫn lên xe, đương nhiên cô không ngồi ở phụ lái, cô cũng không phải Vermouth có thể dễ dàng tùy tiện với bất kì ai.

Sau đó, cô khoác tay người đàn ông mắt xanh, trên mặt nở nụ cười nhìn anh lấy thiệp mời có tên hai người ra, bước vào hội trường.

Cô chú ý đến hai cái tên "Miyano Shiho" và "Shuuichi" được viết trên thiệp mời. Danh phận nhà nghiên cứu của cô luôn được giữ bí mật, vì vậy cô đã sử dụng tên thật của mình, còn kia đâu phải tên mà anh dùng để hẹn hò với chị gái cô? Cô nghĩ, đây không phải là tên thật của anh đâu, chắc chắn là không.

Họ chào hỏi vài người, cô chỉ phụ trách mỉm cười, cô không phải là người thích tham dự những dịp như vậy, nhưng cô biết rất rõ tính cách của những người phụ nữ này, vì vậy cô có thể xử lý tốt. Chỉ là đây là lần đầu tiên cô biết người đàn ông này cũng rất giỏi chuyện ấy, hay nói cách khác, anh ta như cá gặp nước.

Cô dường như đã hiểu một chút tại sao không sắp xếp để người kia đi, hắn không thích hợp để trò chuyện và cười đùa với những người có địa vị xã hội cao hay ra vẻ ở nơi như thế này.

Hai người đàn ông đó cũng không giống nhau cho lắm. Cô nghĩ.

Sau khi trò chuyện thật lâu, bữa tiệc cuối cùng cũng bắt đầu và họ đã ngồi vào chỗ của mình.

Cô đi theo Rye ngồi vào một góc không có ai, anh bảo cô ở lại đây, nhiệm vụ có thay đổi, anh phải đi. Anh đưa áo khoác cho cô rồi rời khỏi.

Cô khoác áo của anh vào, tự hỏi, anh đã nhận được tin nhắn khi nào, hay anh đeo tai nghe?

Cô sờ vào lớp lót và túi áo khoác, cuối cùng tìm thấy thiết bị theo dõi trên đường viền cổ áo, cô cong môi, về điểm này, mấy người đàn ông này rất quen thuộc.

Cô không ném thiết bị theo dõi đi, không cần thiết. Cô đương nhiên sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, dù sao cô cũng không có việc gì để làm, cũng không muốn xỏ giày đi nơi nào khác.

Cô cầm một ly rượu vang, quét mắt khắp hội trường, hiện tại cô rất thoải mái, lẽ ra phải dụ dỗ một doanh nhân giàu có nào đó như tên đàn ông trung niên béo ú vừa rồi muốn chạm vào cô , nhưng đã bị Rye chặn lại.--

Gin bất ngờ xuất hiện. Không, là Kurosawa Jin, hắn xuất hiện dưới cái tên này.

Khi hắn đến gần cô, lễ tân đuổi theo hắn và thì thầm, "Của ngài đây ạ."

Hắn đưa tay nhận lấy chiếc hộp được đưa tới, đương nhiên sẽ không nói lời cảm ơn, nhân viên lễ tân cũng đã quay về.

Hắn nhìn cô, cũng nhìn thấy rượu trên bàn của cô, chiếc cốc rỗng của Rye để lại, chiếc áo khoác nam trên người cô và cả chiếc áo len của cô.

Trước sự ngạc nhiên của cô, hắn không hề hỏi Rye đã đi đâu, cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác, hắn chỉ nói: "Em thay giày đi."

Cô sững người một lúc mới nhận ra, hóa ra là một chiếc hộp đựng giày, cô dùng mũi giày mở chiếc hộp ra, bên trong hộp là một đôi giày cao gót mới toanh, cô vẫn không nhịn được, nói, "Đôi tôi đang mang đây ban đầu là do anh mua cho Vermouth, phải không?"

Hắn cười lạnh một tiếng, rồi nhìn cô cởi giày và đi đôi mới.

Lúc cô cài khuy áo khoác lại, hắn lại gần cô một bước, cô ngồi, hắn đứng, bóng dáng hắn hoàn toàn che khuất cô, cô không buồn ngẩng đầu, bình thường bọn họ vẫn luôn vô số lần như thế, sau đó hắn sẽ nắm lấy chân cô, vòng quanh eo và cả linh hồn hắn, nhưng bây giờ, tại thời điểm thực hiện nhiệm vụ thế này, hắn sẽ làm gì? Vội vàng chiếm lấy cô tại thời điểm này? Nói thật cô cũng không sợ chút nào.

Hắn cũng không cởi áo khoác cho cô nữa, mà là nâng cằm cô lên nhìn cô, đầu cách mặt cô rất xa, hắn gần như cười lạnh thì thầm với cô, chính là tiếng thì thầm của ác ma, "Máy sưởi ở đây tốt đấy, em có lạnh như hắn nghĩ không, Sherry."

Cô lại cười, nụ cười của một cô bé ngây thơ, "Ngài đang ghen tị đấy, ngài Kurosawa."

Lúc này, Rye xuất hiện và phá vỡ thế trận mơ hồ của họ.

Người đàn ông mắt xanh đang cầm hai chiếc ly mới đựng đầy rượu và đá viên, anh lắc cốc, những viên đá phát ra âm thanh khiến Kurosawa quay đầu lại, anh đưa cho hắn một ly, mỉm cười ( theo cách nói của Shiho là rất không thân thiện) "Cùng uống một ly đi."

Kurosawa hừ lạnh một tiếng, buông Shiho ra, nhận lấy ly rượu, hai người đồng thời ngồi xuống. Cô nhặt đôi giày cũ bỏ vào hộp và đóng hộp giày lại.

Cô lại nghe thấy tiếng ồn từ micrô ở phía bên kia sân khấu, âm nhạc bị dừng lại, các nhân viên đang chạy quanh đó, ở đó có một người phụ nữ cầm micrô trên sân khấu, giọng run rẩy, nhưng vẫn nói nhanh bằng tiếng Pháp: "Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tất cả các vị khách quý, xin hãy chú ý, ông XX, nhà tài trợ chung cho sự kiện quốc gia vừa rồi, đã qua đời trong một tai nạn. Bây giờ, mọi người hãy giữ an toàn nhé, vì có khả năng do con người gây ra, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức, xin hãy ở nguyên vị trí, và đừng rời khỏi hiện trường,..."

Một người phục vụ đến và lấy đi chiếc ly rỗng, anh ta nói với ba người họ:" Xin hãy ở yên tại chỗ, thật xin lỗi", rồi cúi đầu, sau đó quay sang bàn bên cạnh và lặp lại lời xin lỗi tương tự. Cô nghĩ bắt đầu từ bây giờ mới thực sự là khởi đầu của một màn trình diễn hay.

Ba người họ không nói một lời, nhưng ba chiếc ly chạm vào nhau như ngầm hiểu, không có rượu, chỉ có tiếng thủy tinh va chạm.

Nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, mặc dù bị kẹt lại hội trường hai tiếng đồng hồ, nhưng cảnh sát cũng không tìm được bất kỳ manh mối liên quan, cuối cùng đành phải thả mọi người ra.

Cô đang là bạn cặp với Shuuichi, vì vậy cô tự nhiên đi theo anh ấy.

Nhưng khi cô theo Rye rời đi, cô để ý thấy Gin vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng họ, hình như rất tức giận. Cô vẫn chưa cảm thấy đây là cơ hội ngàn năm có một, cô quay mặt, vươn tay nắm lấy cánh tay Rye, cô ôm lấy anh, khóe mắt nhìn Gin. Trên môi hắn cũng không có một tia cười lạnh.

Cô biết mình quay lại thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ, cô lại muốn chơi đùa hắn.

Thật khó để nói tại sao, nhưng cô chưa bao giờ ghen tị vì Vermouth quấn lấy hắn, cô chưa bao giờ ghen tuông hay gì đó, cô không giống một phụ nữ trẻ bình thường.

Dù sao thì cô cũng hiểu, hiểu rất rõ hắn ta. Cô hiểu hắn rõ nhất. Nhưng dù sao thì cô cũng đã làm được.

Khi bước ra khỏi địa điểm với Rye, sự chú ý của cô ấy vẫn ở phía sau, nhưng lời nói của Rye bên cạnh đột nhiên kéo cô lại, nói với cô rằng cô sẽ không thể quay lại Tokyo trong hôm nay.

Nhưng anh đưa cô trở lại xe. Anh thắt dây an toàn, vặn chìa khóa, vào số, khởi động xe, nổ máy, rồi đột nhiên giơ tay chỉnh kính chiếu hậu, nói với cô, đêm nay em ở lại với anh.

Cô mở miệng, đột nhiên không biết nên nói cái gì. Phản đối? Nghi vấn? Ngạc nhiên?

Anh liếc nhìn cô, nhắc nhở, "Dây an toàn."

Cô cài dây, anh xoay vô lăng lái xe ra khỏi chỗ đậu, chạy vào con đường đêm được đèn neon chiếu sáng.

Cô nhìn ra ngoài cửa xe, nhìn trong gương chiếu hậu bên trái, đúng như dự đoán, trong gương xuất hiện một chiếc Porsche màu đen mà cô quá quen thuộc. Cô khác thắc mắc rằng ở xa tận Paris, liệu là Gin mang theo xe đến? Hay hắn sở hữu Porsche cổ điển như vậy ở vô số quốc gia?

Cô chợt thả lỏng người, nghĩ, dù sao cũng là nhiệm vụ của tổ chức, xem ra Gin biết chuyện, Rye cũng không dám coi cô là hạt nhân. Về phần mình, có nghĩ bao nhiêu cũng vô dụng, cô chỉ là một con tốt thí, không có tư cách phản kháng, chất vấn, kinh ngạc.

Hai mươi phút sau, xe đỗ trước khách sạn. Rye đưa cô lên thang máy, gần như lên đến tầng cao nhất.

Rye không nói gì, nhưng cô cảm nhận được anh đã nhìn cô suốt thời gian đó.

Cô cười, nhưng ý cười không lan tới mắt, chiếc gương trong thang máy cũng phản chiếu khuôn mặt của cô, cô đang ôm cánh tay của mình, như là một loại tự bảo vệ bản thân.

Anh mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng không có nụ cười nào cả, theo bản năng thò tay vào túi trong của bộ vest, nhưng đột nhiên lại nhớ rằng không được hút thuốc trong thang máy.

Cô cau mày, đôi khi cô thấy Rye khó đối phó hơn cả Gin. Cũng có thể là bởi vì giữa cô và anh có một người chị gái, cô muốn tránh xa anh, nhưng anh vẫn luôn như vậy.

Cô hỏi: "Mục đích của anh là gì?" Tiếp cận chị tôi, tiếp cận tổ chức, tiếp cận tôi. Nhưng tất nhiên cô không nói nửa câu sau.

Anh vẫn gật đầu, như thể đó chỉ là một động tác nhỏ theo thói quen, không có bất kỳ ý nghĩa khẳng định hay phủ định nào, anh nói: "Em giống anh."

Anh không phải là người đầu tiên nói điều này. Nhưng anh đã làm cô khó chịu vài bậc khi nói ra điều đó. Cô chế nhạo, "Tôi không quan tâm."

Nhìn chằm chằm vào những con số tiếp tục tăng lên, 30..31..32, cô đột nhiên tự hỏi liệu có phải Gin và Vodka đang ở thang máy bên cạnh không.

Khi đi lên đến tầng 37, Rye đột nhiên nghiêng người, suýt nữa như ngã vào cô, anh cúi đầu, đồng thời thấp giọng nói: "Nhưng anh tới đây là để làm với em."

Cô cảnh giác đứng thẳng dậy, đi hai bước về phía cửa, không quay đầu lại cũng không nhìn anh, nói: "Tôi coi như anh chưa nói gì."

Nhưng anh lại tiến gần một bước, lần này gần như ôm chặt lấy cô, anh ở sau lưng cô, ngọn đèn trên đầu phủ lên bóng hai người, bóng dáng anh hoàn toàn bao phủ lấy cô. Cô rùng mình.

Ngay khi cô vô thức nghĩ rằng người đàn ông phía sau sẽ bóp cổ cô, anh lại chỉ nhấn vai cô để tạo ra một âm thanh, nói: "Chúng ta đến nơi rồi, đi thôi."

Trước sự ngạc nhiên của cô, có hai chiếc giường trong phòng. Nhưng tại sao cô phải ngạc nhiên? --Cô thầm mỉa mai chính mình, ở cái nơi quỷ quái này lâu như vậy, những người này thuận theo ý muốn của cô là đương nhiên.

Sau khi vào phòng, cô ném chiếc túi xách của mình lên một chiếc giường, sau đó quay người đi trở lại cửa, uể oải hồi lâu, mở hé cửa ra một nửa. Nhưng không có âm thanh nào, hành lang trải thảm vắng lặng.

Rye đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, anh đang đóng cửa sổ và kéo rèm, dù không nhìn cô nhưng biết cô đang làm gì.

Cô đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ, nhìn theo ánh mắt của anh, trên tầng cao nhất của một tòa nhà khác, cách khách sạn gần vài trăm mét, cô nhìn thấy Gin và Vodka ngồi trong một nơi có vẻ là phòng làm việc, nhìn hai người họ qua màn hình. Cô đã quen với việc giám sát này.

Nhưng lần này hắn đến để theo dõi cô. Hay đúng hơn, theo dõi họ.

Tuy nhiên, ở khoảng cách này, cô không thể nhìn rõ Gin được. Cô đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng. Những người này luôn dập tắt ý chí của cô. Tại sao hắn lại đưa cô vào phòng của một người đàn ông khác khi hắn vân, đang theo dõi cô? Tại sao người đàn ông này lại là người yêu của chị cô? Họ có thực sự là người yêu? Tên Rye này, một người đàn ông mang tên giả, tiếp cận chị, sau đó lại tiếp cận với cô, cô hiểu anh quá rõ, làm sao anh có thể yêu chị gái mình một cách chân thành? Rốt cuộc thì loại tình yêu nào dành cho những người như họ, Vermouth giỏi chơi đùa với lòng người hơn, không phải là cô, cô đã biết rằng mình đã phải chịu số phận từ lúc mới sinh ra, không giống như chị gái mình, cô từ lâu đã không xứng đáng để có được tình yêu.

Thật khó cho chính cô, thật khó để cô có thể nếm trải sự gắn bó, thỏa mãn tình cảm yêu thương lẫn nhau bệnh hoạn nào đó ở Gin, khi có dấu vết và mùi hương lưu lại trên thân, môi, vai, eo và mắt cá chân của cô. Chính hắn đã đưa cô vào phòng của một người đàn ông khác, vậy mục đích là gì? Là nhiệm vụ? Hay là một loại thú vui nào đó? Hay đó là sự sắp đặt của người khác? Hắn chưa bao giờ nghe theo sự sắp xếp của người khác, cô chỉ là một con tốt của hắn hay cô đã vượt quá định nghĩa này từ lâu? Tại sao? Gin....

Cô nắm chặt tay, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt, mím chặt môi, bờ môi gần như không còn chút máu.

Cô quay lại nhìn Rye. Cô hỏi anh, "Anh có yêu Akemi Miyano không?"

Anh gật đầu, nhưng giờ cô biết cái gật đầu đó chẳng có ý nghĩa gì.

Cô hỏi lại anh, "Anh không yêu Akemi Miyano sao?"

Anh gật đầu.

Ha Chị gái đối với người đàn ông này cũng vậy. Một con tốt. Hay nó nằm ngoài định nghĩa đó?

Cô nói, "Anh phải vờ như chuyện này chưa từng xảy ra."

Anh nhìn cô, hai tay cô vòng ra sau, khéo léo kéo khóa váy xuống, sau đó, vòng hai tay qua vai anh, cô kéo anh về phía mình, khẽ nhón chân hôn anh, cô liếc nhìn tòa nhà đối diện từ khóe mắt.

Môi anh khô khốc. Nhưng lưỡi mềm.

Mày. Mắt. Mũi. Môi. Tai.

Dáng người mảnh khảnh nhưng rắn chắc.

Anh hôn cô, nhắm chặt hai mắt, giấu đi đôi đồng tử ngọc lục bảo, thành kính như đang cầu nguyện. Anh hôn cô.

Cô nhớ rằng Gin chưa bao giờ hôn cô như thế này. Cô buồn cười nghĩ, phát hiện ra một điểm khác biệt nữa giữa hai người. Anh sẽ hôn chị gái mình thật dịu dàng như này? Cô đúng là kẻ có tội. Xin lỗi. Em xin lỗi chị ơi. Em xin lỗi. Cô ghét hắn. Cô càng ghét bản thân mình hơn. Chính vì vậy cô đã cố gắng hết sức để trốn tránh mọi thứ liên quan đến hắn. Chỉ là trong giờ phút này, một người đàn ông khác mà cô muốn trừng phạt lại chểnh mảng.

Anh hôn cô. Môi khô. Lưỡi mềm.

Anh biết ý của cô, anh biết bản tính kín đáo của cô cũng như Gin. Anh đã thả lỏng người, kéo rèm cửa sổ lại, lại ôm eo cô, cởi váy cho cô.

Anh cởi cúc áo lót của cô thật nhẹ nhàng, ôm lấy eo cô, hôn cô, hôn cô cung kính từ đầu đến thân. Anh nửa quỳ trước mặt cô, giúp cô cởi váy rơi, giúp cô cởi giày.

Khi hôn cô, anh đã bắt đầu cởi quần áo, mũ và ném nó sang một bên, mái tóc dài của anh xõa xuống, như đang gửi tặng cho cô một chiếc khăn choàng cổ ấm áp. Một nụ cười giả tạo, nhưng có một sự mộ đạo lạ lùng.

Anh tiến vào trong cô, ôm cô và kéo cô về phía anh, tay ôm lấy hông và đùi cô, dồn gần như toàn bộ trọng lượng của cô lên người mình.

Anh vẫn tiếp tục hôn cô.

Cô bất lực ôm lấy vai anh, có chút sâu, có chút đau, cô chỉ có thể ôm chặt lấy Rye, cái gì cũng không nắm bắt được, cô bị anh hôn, hai chân đành phải dùng sức kẹp chặt eo anh.

Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên vai anh. Hương thơm trái cây. Khói. Cô nhớ lại nơi cô đã ngửi thấy nó. Ồ. Gin cũng có mùi này. Mùi thuốc lá điện tử. Là loại cô đã mua. Cô đã mua 20 hộp GOKURAKU pods, 10 hộp tặng cho Gin và 10 hộp chị gái lấy, nhưng chị  không hút thuốc. Gin chưa bao giờ hút thuốc lá điện tử, nhưng sau khi cô đưa cho hắn thứ này, khi hắn đến phòng tìm cô, hắn mang theo mùi thuốc lá điện tử, hương vị trái cây nán lại trên cơ thể cô và hắn. Hương vị chua ngọt từng cái một, dưa hấu, dứa, cam, vải thiều.... Họđã ở bên nhau nhiều đêm đến nỗi cô nhớ rõ đến mười hương vị. Bây giờ cô đã biết mười hộp cho chị gái mình đã đi đâu.

Nước mắt chợt trào ra. Lạ thật, rõ ràng cô không cảm thấy đau. Thậm chí thoải mái. Cô rất thoải mái. Cô gần như nức nở và rên rỉ.

Cô thú nhận với anh: "Tôi là kẻ có tội. Tôi đã sai. Tôi không đáng bị như vậy".

Cô nói với anh, "Tôi chỉ muốn trả thù hắn."

Anh ngẩng đầu nhìn cô, khiến cô kinh ngạc, anh không ghét cô, trong mắt anh là gì? Lòng thương xót? Sự háo hức? Cô không hiểu. Anh chợt thấy mừng, lại thấy tiếc. Anh nói với cô: "Anh biết."

Anh nói, "Nhưng em không phải là tội nhân." Anh yêu thương vuốt ve chóp mũi cô bằng bàn tay phải của mình.

Cô nói, "Anh sẽ xuống địa ngục nếu anh luôn nói dối như thế này, Shuuichi." Cô nhìn vào đôi mắt trong như ngọc của anh và tiếp tục thú nhận, "Tôi cũng sẽ xuống địa ngục."

Anh cung kính nói: "Mặc dù ông trời sẽ không tha thứ cho chúng ta, nhưng anh không tin vào bất kỳ vị thần nào." Anh hôn cô, biết rằng thời gian không còn nhiều nữa, hắn rất nhanh sẽ lao ra ngoài, tức giận chạy tới đây, trong lòng anh tính toán, ba phút sau, cửa sẽ bị kẻ thù thân thiết của mình cưỡng ép mở ra.

Anh thì thầm với cô, Akai Shuuichi, là tên của anh.

HOÀN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC