Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shinichi từ từ mở mắt, đập vào mắt cậu là hàng trăm người không ngừng nhìn cậu xì xào, còn chưa nhận thức được tình hình xung quanh, một giọng nói trầm ấm kéo cậu về thực tại.

- Tỉnh rồi?

Nhìn lên mới biết là hắn đang bế cậu bước vào bữa tiệc, đường đường là thám tử trung học thông minh hơn người vậy mà lại để một người đàn ông bế trước mặt nhiều người như thế này. Thật mất mặt quá đi mà.

- Anh...bỏ em xuống. Em tự đi được.

- Nằm im, không thì ngay tại đây tôi lập tức hôn em.

Shinichi nghe hắn nói vậy cũng đành nằm im trên tay hắn. So với việc bị hôn thì việc này đỡ xấu hổ hơn. Nghĩ rồi cậu vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, mặt rúc sâu vào hõm vai, hai lỗ tai đã đỏ hết lên vì xấu hổ. Hắn nhìn thấy, có buồn cười nhưng lại nhịn xuống, nếu không con mèo này sẽ xấu hổ đến chết mất. Nhưng phía bên kia, một ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người họ, sát khí trong mắt khiến người ta liên tưởng đến một con thú dữ đang rình mò con mồi, dường như không vừa mắt. Gin cảm giác có ai đó mang một luồng sát khí nhìn về phía này liền quay đầu lại quan sát kĩ càng. Shinichi thấy hắn như vậy cũng quay đầu về phía hắn nhìn, thấy không có bất ổn, liền lo lắng hỏi hắn.

- Gin, sao vậy?

- Không có gì. Chúng ta đến chỗ mẹ em.

Shinichi khẽ gật đầu. Hắn bế cậu đến chỗ Yukiko, đặt cậu lên ghế rồi ngồi xuống ghế bên cạnh.

- Cool Guy, thu phục được quý tử nhà băng trôi rồi, cảm giác thế nào?

Vermouth ngồi bên cạnh Yukiko không bỏ lỡ bất kì cơ hội nào, không phải Gin thì Shinichi chính là đối tượng bị ả trêu chọc nhiều nhất. Gin hôm nay cũng không phản bác, hắn muốn biết rốt cuộc tiểu quỷ này nghĩ về hắn như thế nào. Thấy Gin nhìn mình như vậy, Shinichi có chút bối rối, lí nhí trong miệng trả lời.

- Rất...rất tốt.

Quả thật là rất tốt. Nửa năm nay, không có ngày nào mà cậu không nhớ hắn, ngay lúc này lại được ở cũng một chỗ với hắn, đương nhiên là thấy tốt, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Shinichi đang an tĩnh ngồi bên cạnh Gin, nhìn thấy một người đàn ông có hành tung mờ ám, liền nhịn không được nổi lên máu thám tử, quay sang nói với Gin.

- Gin, em vào nhà vệ sinh một lát nhé.

- Tôi đi với em.

- Không sao, em đi rồi về ngay.

- Đưa điện thoại của em đây.

Shinichi không hiểu hắn lấy điện thoại cậu làm gì, nhưng vẫn nghe theo lấy điện thoại ra đưa cho hắn. Hắn nhấn nhấn trên bàn phím điện thoại rồi đưa lại cho cậu, cậu định lấy điện thoại thì bị hắn nắm lấy cổ tay kéo về phía hắn. Cậu bất ngờ bị kéo, mất đà ngồi trên đùi hắn.

- Có chuyện gì thì gọi cho anh.

Hắn dùng chất giọng trầm ấm ghé vào tai cậu, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu. Cậu ngại ngùng hơi tránh né một chút. Tên này, nhiều người như vậy mà hắn đang làm cái gì vậy?

- Em biết rồi.

Nói rồi liền chạy đi. Cái tên chết bằm đó, tại hắn mà bây giờ cậu phải cực khổ đi tìm người đàn ông đó.

- Vụ này nhất định phải hoàn thành đấy.

Shinichi vẫn đang thầm chửi rủa hắn liền nghe được tiếng nói phát ra từ chỗ cầu thang thoát hiểm. Hai tên một cao một thấp đang nói chuyện gì đó.

- Cái tên Gin đó, ỷ bản thân được "quý ông kia" coi trọng liền lên mặt vênh váo.

- Ông chủ đã nói vụ này chỉ thành công, không được thất bại.

- Tao biết rồi.

Shinichi đứng đó nghe thấy toàn bộ cuộc trao đổi giữa hai tên đàn ông. Nói tóm lại là bọn chúng được tên "ông chủ" kia sai phải hạ được Gin. Cậu chắc chắn Gin đã biết được chuyện gì rồi, đang định quay về hỏi hắn thì bị một tên to con phát hiện. Tên đó thấy cậu liền một phát đấm vào bụng cậu, cậu ôm bụng lui về sau vài bước, đang tìm cơ hội bỏ chạy thì lại bị hụt chân, ngã xuống cầu thang, cả người lăn xuống dưới, tấm lưng cậu đập mạnh vào vách tường, cả người không còn chút sức lực, dường như muốn ngất đi. Hai tên đang ở phía dưới nghe thấy tiếng động mạnh liền la lớn.

- Ai trên đó?

- Là tao.

- Đại ca, có chuyện gì vậy?

Tên cao hơn thấy Shinichi đang nằm đó liền hỏi.

- Tao thấy nó ở trong này, hẳn là nghe thấy tụi bây nói chuyện đi nên cho nó một đấm, ai ngờ nó hụt chân té xuống đây.

Tên thấp hơn liền nhìn kĩ cậu một chút, như nhận ra cái gì đó, hai mắt sáng rực lên.

- Này, thằng nhóc này lúc nãy được tên Gin bế vào đấy, nhìn bộ dạng tên đó rất coi trọng. Chắc là tình nhân của hắn.

- Vậy sao?

- Mang nó đi.

Tên đại ca ra lệnh cho hai tên kia, nghĩ rằng tên nhóc con này sẽ có lợi cho chúng. Shinichi biết bản thân sắp bị bắt làm con tin, tất sẽ khiến cho Gin bất lợi, liền gượng dậy, muốn dùng hết sức lực của mình, chạy ra khỏi chỗ đó. Nhưng bây giờ một ngón tay cậu cũng không động được, đừng nói đến cả người. Cậu thật sự không muốn trở thành điểm yếu của hắn, không muốn hắn vì cậu mà do dự. Cậu cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có vật gì có lợi cho việc chạy trốn, hoặc không thì có thể khống chế ba tên này trong thời gian cũng được. Shinichi đút tay vào túi quần, điện thoại. Phải rồi, điện thoại. Cậu cố gắng nhớ vị trí của mục danh, số điện thoại hắn ở đầu danh bạ, nhấn gọi. Lập tức có tiếng "Tôi đây" đầu máy bên kia, cậu không trả lời, im lặng để đầu máy bên kia nghe được cuộc trò chuyện của ba tên này. Gin thấy cậu không trả lời, lại nghe thấy tiếng của ba tên đàn ông đang nói chuyện, liền im lặng lắng nghe.

- Đại ca, giờ chúng ta mang tên nhóc này đi đâu đây? Đến chỗ "ông chủ" sao?

- Không, đem nó đến khu nhà hoang của chúng ta đi. Ở đó kín đáo hơn. Chỗ đó cũng không có ai tìm đến.

- Cũng được. Vậy chúng ta mang nó đi trước.

- Nhưng cửa phía dưới bị khóa rồi, nếu ra ngoài chúng ta bị phát hiện mất.

- Không sao, chúng ta cứ nói nó bị té xuống đây, chúng ta phát hiện nên mang đến bệnh viện là được.

- Được, đại ca. Vậy anh ra trước đi, em đưa thằng nhóc này đi theo.

Tên cao hơn nói rồi bước đến phía cậu, cậu không cam tâm làm con tin, ngay khi hắn chạm vào người, cậu liền phản kháng, đẩy ngược tên đó ra xa mình.

- Thằng nhóc này...bị đánh như vậy mà vẫn còn sức phản kháng sao?

Tên đó thừa biết cậu sẽ không phản kháng được bao lâu, mở miệng trêu chọc cậu vài câu.

- Nhóc này mặt mũi không tồi đấy. Giết được tên Gin rồi thì nó tùy tụi bây xử.

- Cảm ơn đại ca.

Hai tên kia nghe thấy liền khoái chí. Tuy không phải mỹ nữ, nhưng mấy tên này biến thái như vậy, tất nhiên không bỏ lỡ cậu.

- Nói nhảm nhiều quá. Đi thôi.

Tên đại ca ra lệnh. Hai tên kia gật đầu, Shinichi hiện tại không còn sức nữa, một cú sau gáy đánh ngất Shinichi mang đi. Trong đầu cậu không ngưng kêu tên hắn: "Gin...cứu em...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net