.Movie 01. Sợi chỉ đỏ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà tiến sĩ Agasa, thứ 7 ngày 26/4/xxxx

Shinichi cầm điện thoại với vẻ mặt đầy sự chán chường, màn hình cứ đen ngóm như vậy thật khiến người khác khó chịu. Shinichi chán nản ngồi bật dậy, mang đống thư trước mặt xem qua một lượt, sau đó chúng liền bị ném xuống thùng giấy bên cạnh ghế ngồi. Shinichi vừa xem vừa xuống tinh thần, lại nhìn sang bác tiến sĩ đang chăm chú làm gì đó, buông miệng hỏi:

"Tiến sĩ Agasa, nãy giờ bác đang làm cái gì vậy? Lại chế tạo cái gì kì quái nữa à"

Tiến sĩ Agasa nghe Shinichi hỏi thì liền dừng tay, gỡ kính bảo hộ, quay lại nhìn cậu với vẻ mặt không hài lòng.

"Cái gì gọi là kì quái hả? Bác đây đang chế tạo cổ máy di chuyển hoạt động theo cơ chế của côn trùng mà chưa từng có ai nghĩ đến. Thời gian đầu sẽ phục vụ kinh tế, nhưng sau khi nổi tiếng bác sẽ cho sản xuất hàng loạt bán cho trẻ em toàn thế giới. Đến lúc đó đồ chơi gắn mác tiến sĩ Agasa sẽ nổi tiếng toàn cầu và bác thì chỉ cần ngồi hốt bạc thôi. Hahaha"

Shinichi nhìn bác tiến sĩ đang đắm chìm trong cơn mộng tưởng của chính mình, liền bất lực thở dài, dự định phát minh các loại cổ máy abcd gì đó của bác tiến sĩ, cậu đã nghe từ lúc còn nhỏ xíu và cho đến bây giờ thì vẫn chưa có món đồ chơi nào gắn mác tiến sĩ Agasa được bày bán ngoài thị trường.

Shinichi không phủ nhận tài năng chế tạo đồ vật của bác tiến sĩ nhưng dường như nó chỉ có công dụng khi chế tạo những món đồ cho cậu mà thôi. Nhìn chung thì từ trước đến giờ ngoài những món đồ tiến sĩ Agasa chế tạo cho cậu ra là sử dụng được thì hình như là không còn món nào nữa. Sự thật vẫn luôn là sự thật, nhưng mà vì không muốn dập tắt thú vui nho nhỏ của bác tiến sĩ nên cậu cũng không nói thêm gì. Chỉ bày bộ dạng bất lực trước sự hào hứng, niềm vui của bác.

"Phải rồi, sao trông cháu có vẻ không vui thế Shinichi?"

Tiến sĩ Agasa cũng chỉ hỏi bâng quơ một tiếng nhưng không biết vì sao Shinichi lại chột dạ, cậu khẽ đảo mắt tìm lí do. Nhìn thấy đống thư còn sót trên bàn, thì liền nảy ý dùng nó làm bia đỡ đạn.

"Là do đống thư này nè. Toàn là thư hâm mộ của ba cháu, dường như cái tên Kudo Shinichi đã bị lãng quên rồi"

Nếu nói không ganh tỵ cũng không đúng, trước đây lúc còn là học sinh trung học, số thư của cậu cũng bằng một nửa của ba. Chỉ là bây giờ thì ngay cả một bức thư cũng không nhận được. Trong lòng không tránh khỏi có chút buồn. Tiến sĩ Agasa nhún vai, tỏ vẻ chuyện này rất dễ hiểu.

"Ba cháu là tiểu thuyết gia nổi tiếng mà, hơn nữa quyển Nam Tước Bóng Đêm bán rất chạy. Thư hâm mộ gửi đến nhiều cũng là lẽ thường, còn thư của cháu sao? Cháu nghĩ nó sẽ xuất hiện trước mặt mình hay sao Shinichi, cháu ngây thơ quá"

Shinichi nhíu mày không hiểu nhưng bác tiến sĩ cũng không nói thêm nhiều. Chuyện này ông nghĩ Shinichi phải biết rõ chứ, lần trước cũng vì đống thư này mà đã tranh cãi một trận, lẽ nào người kia sẽ để cậu nhìn thấy mấy bức thư nữa sao? Bác tiến sĩ không nói thêm nhưng Shinichi cũng chợt nhớ lại một chuyện xảy ra đã lâu, liền biết lí do vì sao.

"Người kia không ở Nhật à? Bình thường cháu sẽ không rảnh rỗi như thế này"

Shinichi lắc đầu, vẻ mặt mong chờ hướng về chiếc điện thoại. Trong lòng vô cùng khó chịu, đã lâu vậy rồi cũng không liên lạc. Thật sự không tránh khỏi có chút lo lắng.

Bác tiến sĩ thấy cậu buồn nên không hỏi nữa, quay lại tập trung nghiên cứu tiếp. Shinichi cũng xem tiếp mấy lá thư còn lại với hy vọng còn sót một lá thư nào đó dành cho mình. Trời ạ, ít ra cũng nên chừa lại một bức thư để cậu còn được an ủi chứ. Thầm mắng người đàn ông không hiểu lí lẽ kia, chỉ là vài ba bức thư thôi mà cũng chấp nhặt. Shinichi đang định từ bỏ thì dường như ông trời cũng nghe thấy tiếng lòng của cậu. Hiển nhiên là vẫn còn sót lại một bức thư gửi cho cậu, lật ra phía sau để mở thư thì liền nhìn thấy tên người gửi - Teiji Moriya.

"Teiji Moriya là ai vậy chứ?"

Shinichi tự lẩm nhẩm, sau đó mở lá thư ra và đọc lớn.

Thân gửi Kudo Shinichi

Hẳn là cậu sẽ rất ngạc nhiên lắm khi nhận được lá thư này. Tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng của cậu, được biết cậu chỉ là một học sinh trung học nhưng khả năng suy luận lại rất sắc bén và chính xác. Hy vọng có cơ hội một lần gặp gỡ để giao lưu trao đổi với cậu nhiều hơn. Đúng thứ 3 vào lúc 15 giờ 30 phút ngày 29/4 tôi có tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ tại vườn nhà của mình. Rất mong cậu có thể đến tham dự. Hân hạnh được đón tiếp, sự có mặt của cậu là niềm vinh dự của tôi.

Shinichi nhìn thấy sau bức thư có kèm tấm thiệp mời cùng địa điểm tổ chức tiệc trà, cậu đột nhiên có chút ngờ vực. Bác tiến sĩ đến gần cầm lấy lá xem xét một chút. Shinichi liền hỏi:

"Bác Agasa, bác có biết Teiji Moriya là ai không?"

"Teiji Moriya hả? Đó là một trong số ít kiến trúc sư nổi tiếng tại Nhật Bản. Ông ấy mời cháu đến dự tiệc trà chắc thật sự là có nhã hứng cùng cháu trao đổi thảo luận đó"

"Một người nổi tiếng như vậy mà mời cháu sao?" Shinichi có chút ngờ vực, cho dù cậu từng là thám tử nổi tiếng thì sao, thám tử cùng kiến trúc sư dường như không có liên quan cho lắm.

"Kiến trúc sư là một nhà nghệ thuật, mà đã là nhà nghệ thuật thì chắc chắn sẽ ưa thích những chuyện phiêu lưu mạo hiểm để tìm chút cảm hứng. Có lẽ vì vậy mà ông ta muốn mời cháu đến."

"Cháu sẽ tham gia sao?" Tiến sĩ Agasa lại hỏi

Thấy vẻ mặt Shinichi có chút đắn đo lại tựa hồ có điểm hứng thú. Dựa theo sự hiểu biết về Shinichi thì chắc chắn sẽ không có chuyện không tham gia.

Với tính cách thích khám phá điều mới lạ, thích phiêu lưu mạo hiểm thì cậu chưa bao giờ từ chối bất kỳ lời mời nào. Chỉ có điều bây giờ muốn tham dự cũng khó, cậu không thể xuất hiện với tư cách là Kudo Shinichi, lại càng không thể nhờ người đó dẫn mình đến tham gia. Không khéo cả buổi tiệc trà liền nổ tung mất. Vò đầu bức tóc một hồi, cuối cùng cũng không còn cách nào khác đành làm phiền tới Ran.

Shinichi lấy từ trong túi một chiếc điện thoại khác, điều chỉnh thiết bị đổi giọng ở nơ trên cổ, nhấc máy gọi điện thoại đến văn phòng thám tử Mori.

"Alo? Văn phòng thám tử Mori xin nghe"

"....Ran, là mình Shinichi đây"

Đầu đây bên kia Ran nghe thấy giọng của Shinichi, đột nhiên khẽ im lặng, một lúc sau mới cất tiếng trả lời:

"...Có....chuyện gì sao?"

"...." Shinichi giải thích một chút về lời mời của Moriya.

"Sao cơ? Tiệc trà của kiến trúc sư Moriya sao? Cậu muốn mình và ba mình cùng nhóc Conan thay cậu đến tham gia sao?"

"Ran, mình xin lỗi vì biết như thế là phiền cậu. Nhưng mình không có cách nào quay về ngay được, mình đang theo dõi một vụ án khác. Cậu có thể giúp mình được không? Dù sao bác Mori cũng là thám tử, mình nghĩ nếu tham gia sẽ mở rộng được các mối quan hệ cho bác ấy"

Đáng lẽ Shinichi không nên phiền Ran, nhưng mà vì muốn tham gia thì cũng không còn cách nào khác. Bằng không cũng không khiến Ran khó xử, nếu như không thể nhờ Ran thì chỉ đành nhờ người đó vậy.

"Alo...Ran? Nếu không được thì..."

"Được. Mình sẽ thay cậu đến tham dự nhưng mình có một điều kiện"

"Hả, điều kiện sao?"

"Shinichi, thứ 7 tuần sau chúng ta cùng nhau đi xem một bộ phim đi. Đúng 10h tối ngày 3/5 mình sẽ đợi cậu ở rạp chiếu phim Beika."

Không chờ nghe những lời từ chối như thường lệ của Shinichi, đầu dây bên kia liền tắt máy. Thanh âm lúc cuối mang theo sự run rẩy ẩn ẩn kìm nén sự đau lòng. Shinichi gập điện thoại lại bất chợt thở dài, cũng không biết làm như vậy thì đúng hay sai nữa.

Bác tiến sĩ nhìn Shinichi, ngay cả ông cũng không biết làm như thế nào mới phải. Khuyên cũng không biết khuyên như thế nào, chỉ trông chờ vào thời gian sẽ giúp người trong cuộc nhận ra mọi thứ. Có những chuyện càng cố chấp thì càng không có ích lợi gì. Nhưng tình yêu, đã day dưa nhiều năm như vậy dẫu cho có muốn dứt khoát cũng không thể ngày một ngày hai.

"Cháu thật sự có lỗi với Ran" Shinichi buồn bã, nghĩ lại sự tình đã xảy trong thời gian vừa rồi lại tự trách mình.

"Ran rồi sẽ hiểu ra thôi. Cháu phải cho con bé thời gian. Còn nữa cháu có định nói chuyện cháu sẽ tham gia tiệc trà cho người kia biết không?" Trước đây Shinichi làm việc đều độc lập chưa bao giờ phải hỏi ý kiến ai, nhưng mà bây giờ không hỏi thì khéo sẽ có chuyện lớn.

Shinichi lắc đầu, cậu không định nói. Dù sao người kia cũng không có ở Nhật Bản, chắc chắn sẽ không có thời gian quản chuyện cậu sẽ đi đâu và làm gì. Việc cậu cảm thấy nan giải nhất bây giờ chính là làm sao có thể đến gặp Ran vào tối thứ 7 đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net