Viết cho hắn, lão ngốc m70 của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi không giỏi văn, không khéo léo biểu hiện tình cảm qua câu chữ, nhưng hôm nay tôi muốn viết cho anh, Takasugi Shinsuke.

Tôi không gặp anh ngay từ lần đầu anh xuất hiện, lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là arc Shinsengumi Crisis, bởi vì tôi không có thói quen xem anime hay manga theo từng tập thứ tự, nghĩ lại ấn tượng về anh ban đầu với tôi khá là mờ nhạt.

Đó là khi anime chiếu cảnh flashback của Itou khi đang nói chuyện với anh, nghiễm nhiên với một đứa chuyên nhảy cóc ep như tôi sẽ chẳng biết anh là ai, tôi nghĩ lúc đó anh chỉ là một nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất không quá 5 lần nên chẳng mấy để tâm, nhưng không, vai trò của anh quá lớn, xuyên suốt toàn mạch của cả truyện.

Anh rất lạ, cách ăn mặc chả giống ai, lúc đó tôi có hơi nghi ngờ gu thời trang của anh.. =)))) Ngay từ đầu, con người anh đã toả ra thứ sát khí thật khó thở, ánh mắt anh khi quay lại nhìn Itou, nó tàn độc đến lạ, thật khác với cái kimono ong bướm hoa hoè anh khoác trên người. Lúc đó tôi chỉ chú ý đến cách ăn mặc lạ lùng trái ngược hoàn toàn với cái khí chất toả ra trên người anh, à thì anh cũng đẹp trai.. Nhìn phát biết ngay anh thuộc phe phản diện.

Arc Benizakura, lần thứ 2 tôi gặp anh, Takasugi, anh thực sự đã mang cho tôi sự hứng thú và tò mò đến lạ về con người anh. Tận tới bấy giờ tôi mới biết anh có mối quan hệ mật thiết với Gintoki và Zura, nó không đơn thuần chỉ là tình chiến hữu hay tình bạn bè, tôi đã có cảm giác mối quan hệ của cả ba lớn hơn thế rất rất nhiều..

Anh muốn huỷ diệt cả thế giới, vì nó đã cướp đi người anh yêu thương và kính trọng nhất. Hận thù đã biến anh thành một kẻ khác, một kẻ không nhìn thấy gì ngoài con đường mình đã chọn và quyết tâm đi theo con đường mịt mù đó dù phải giẫm đạp lên bất cứ ai. Không biết sao khi tôi quay qua nhìn lại ánh mắt anh, nó dường như không chỉ có sự hận thù, sự điên loạn mà còn chứa đựng cả một nỗi đau dai dẳng không tên trong đó..

Fan vẫn thường nhớ về anh cùng hội chứng "Teacher Complex". Đằng sau cụm từ đó là cả câu chuyện dài. Shouyou sensei, cảm ơn thầy đã yêu thương và cưu mang 3 đứa học trò ngốc nghếch năm nào, ba đứa nhóc đã trưởng thành rồi.. Vì thầy, cả ba đã đi trên những con đường khác nhau, và khác biệt nhất chính là con đường của Takasugi. Cả Gintoki và Zura đều sống với những gì thầy mong muốn, mất đi thầy không có nghĩa là mất đi tất cả, mất đi những lời dạy năm nào, cả hai đều làm theo ước muốn của thầy, theo những cách khác nhau. Nếu Gintoki chọn lối sống "bố đếch care bọn mày nữa" nhưng sẵn sàng giơ nanh vuốt để bảo vệ những thứ quan trọng, thân thương đối với mình thì Zura vẫn mực ý chí đổi thay cái đất nước thối nát này, khiến nó trở nên tươi đẹp hơn. Còn Takasugi thì sao? Mất đi thầy là mất đi tất cả, chả còn gì, trống rỗng, chỉ còn thù hận và những kí ức đẹp đẽ năm nào. Đối với Takasugi mà nói, anh đã tay trắng, thầy cho anh một mạng, anh phải tiếp tục sống, sống trong thù hận, trong quá khứ, anh đau lắm phải không? Takasugi năm nào đã chết rồi, đôi mắt anh mịt mù thứ gọi là "hận thù", như Bansai đã từng nói: "Dù cậu ta có sát bên miệng hố tử thần, đôi mắt đó vẫn sáng rõ, có thứ gì đó khắc sâu vào đó rồi." Anh bấy giờ chỉ còn là con dã thú gào thét sâu trong thâm tâm muốn nghiền nát tất cả.

Từ sau arc Benizakura, sự tò mò về Takasugi dấy lên mãnh liệt trong tôi. Tôi tìm tất cả những ep, những chap có sự xuất hiện của anh, sau bao ngày tìm hiểu cuối cùng lại trở thành fan của anh tự lúc nào. Tôi thích anh của Joy4, một tên cuồng yakult, một tên ngồi trước gái chỉ biết nốc rượu mắt long sòng sọc nhìn chòng chọc vào gái, một tên trẻ con luôn đấu khẩu với Gintoki và một kẻ chưa từng nhuốm một chút máu thù hận. Takasugi vốn là thế trước khi trở nên lạnh lùng, cực đoan như bây giờ. Anh ngốc lắm, cố chấp lắm. Nhìn anh như thế tôi đau như cắt. Oboro từng nói rằng Joy3 đã chẳng còn ai để bảo vệ, với tư cách là samurai mà nói thì cả 3 coi như đã chết rồi, chẳng cần động tay động chân thêm, 3 đứa sẽ chẳng cầm gươm lên nổi. Ông đã nhầm, họ vẫn đứng lên và chiến đấu với những mục đích khác nhau.. Tôi chưa từng thấy Takasugi bỏ cuộc, dù bị bỏ đói hay bị đánh đập bởi chính người cha của mình, anh vẫn một lòng giữ nguyên đạo kiếm, dù bị Gintoki đánh bại đến n lần vẫn chai mặt tiếp tục thách đấu ngày qua ngày, dù bị một cây giáo đâm xuyên người vẫn gắng gượng dậy chiến đấu, dù với anh đã mất sạch mọi thứ, anh vẫn tự nhen nhúm con quái vật mang tên "thù hận" và tiếp tục sống, chẳng để bảo vệ gì cả, chỉ để trả thù. Ừ, mục đích không mấy tốt đẹp nhưng tôi vẫn mừng vì anh không gục ngã, anh mạnh mẽ theo một cách khác người.

Bao nhiêu lần tôi đọc chap 517-520 là bấy nhiêu lần mặt đẫm lệ như vừa bị ai đánh, lão Khỉ cẩu huyết đến quá đáng :'( Nhìn Gin và Takasugi quyết chiến một mất một còn như vậy, tôi chẳng thể kiềm nổi sự yếu đuối của mình. Thật khó để diễn tả cảm xúc của mình lúc đó, tôi cũng không biết mình khóc do thương hay đồng cảm nữa, chỉ cảm thấy mặt cứ nóng bừng lệ thì tuôn rơi.. Trước đây tôi chưa từng thấy anh đánh hăng đến vậy, anh quyết sống chết với Gin nhưng dường như Gin chỉ là cái bao cát cho anh xả giận. Anh hiểu, anh hiểu rằng Gin phải mong muốn cứu được thầy hơn bất kì ai, anh không trách Gin nhưng anh không chấp nhận nổi sự thật.

"Thầy đã đi rồi. Người đó đã không còn ở đây."

Anh hẳn phải đau lắm khi nghe thấy sự thật phũ phàng đến vậy. Trái tim anh vẫn luôn mang hình bóng thầy, nụ cười và cái cốc đầu của thầy vẫn khắc ghi trong tâm trí anh. Lúc đó tôi vừa ghét vừa thương anh, lúc nào cũng cố chấp, anh có thể hack não đồng minh dễ dàng, nhưng chưa một ai hack được não anh ngoài thầy Shouyou. Anh cứ cứng đầu cho rằng thế giới này đã cướp đi người anh thương yêu, nó phải trả giá, phải bị nghiền nát. Takasugi vô lý lắm, nỗi đau mất thầy cứ nhói lên trong lồng ngực anh và anh như chỉ biết đòi Gin trở lại quá khứ để cứu thầy, để hoàn thành lời hứa với anh năm xưa. Ừ, anh cố chấp từ bé mà. Nhưng mọi thứ đã kết thúc rồi, chỉ còn một điều vẫn mãi tồn tại: Anh là truyền nhân của Shouyou, Takasugi Shinsuke. Anh gói chặt điều này trong lòng, anh biết mình đang làm trái với lời thầy dạy, anh tự xây cho mình một bức tường dày tách biệt với tất cả, tự bao giờ đã hình thành suy nghĩ cho rằng mình đã bị thầy đuổi, anh ngốc lắm. Anh biết điều thầy mong muốn nhất là gì nhưng vẫn ích kỷ chỉ nghĩ đến mất mát của bản thân, chỉ biết nhìn ngược về quá khứ bằng con mắt đã nhắm, gạt bỏ bạn bè chiến hữu mà đạp lên tất cả để thoả mãn lòng thù hận. Shinsuke, chưa phải đường cùng đâu, chưa bao giờ là quá muộn để anh quay đầu lại. Nhưng tôi biết với tính cách của anh, cái sự anh thay đổi mang % rất nhỏ, nhưng tôi vẫn hi vọng..

Sau trận tử chiến với Gin, anh cứ nằm quặt mấy tuần liền, anh không chết cũng chẳng có dấu hiệu mở mắt. Người anh chằng chịt dây rợ, tiếng thở oxi cứ não nề bên tai, thật mệt mỏi. Tôi dừng ở khung hình nơi giường bệnh của anh khá lâu, anh ngủ yên bình lắm và thật dễ dàng cho ai đó nếu muốn ám sát anh. Con quái vật đã ngưng gào thét, Gin đã quẩy xong một trận mà anh vẫn chưa tỉnh, anh định ngủ đến bao giờ nữa hả Shinsuke? Đồng đội anh thì đang dồn hết sức lực bảo vệ anh, còn khuôn mặt anh vẫn cứ bình yên đến vậy, lúc đó tôi chỉ muốn chạy đến hét vào tai anh: "Ê nấm lùn, ngủ gì như heo thế, dậy đi, ông ngủ nữa ngủ mãi cũng không cao thêm miếng nào đâu, dậy vận động cho mống giò dài ra nào, thức tỉnh đi thằng lùn" và lao đến đá anh mấy cái để anh thoát khỏi giấc mộng nhưng thôi đừng để ý, tôi ảo tưởng đấy =))) Lúc đó fan ai ai cũng sốt ruột vì anh ngủ say quá, tưởng chừng chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Cơ mà cứ bình tĩnh rồi khoai nhừ từ từ, anh cố chấp vậy bố con thằng nào giết được anh. Anh không bao giờ bỏ cuộc đâu.

Và anh đã tỉnh ;______; #chap572

Fuck, anh có biết anh ngủ bao lâu rồi không lùnchột? Còn đúng 2 chap nữa là tròn 50 chap anh liệt giường đấy! 3 đứa kia quẩy lanh tanh bành rồi không còn đất diễn cho anh nữa đâu. Thôi đùa đấy, chào mừng anh trở lại, Shinsuke!
Anh vẫn ngầu như thế, vẫn lùn tin hin như cây kẹo đứng oai vệ trên mỏm đá, đôi mắt vẫn vậy, ánh nhìn khí chất hơn hẳn. Kiheitai rất quý trọng anh, họ liều mình để bảo vệ chủ tướng của mình, những lời tự tận đáy lòng của Bansai làm tôi nghi ngờ cái nhìn của mình về con người anh. Có vẻ tôi chẳng hiểu gì về anh..

Tôi rất sợ nếu anh biết sự thật về thầy, về Utsuro, quanh đi quẩn lại cả hai lại là một. Tôi sợ anh nghe được sự thật sẽ lên cơn co giật, nhồi máu cơ tim hoặc nhẹ hơn lại lăn đùng ngất xỉu một lần nữa chắc đến 30/2 mới tỉnh lại. Có thể lắm chứ :'( Cái thế giới anh cho rằng đã cướp đi người thầy anh yêu quý thực tế lại do người ấy tạo ra, ai mà chịu thấu được? (Cơ mà giờ nghĩ lại tui hãi cái sự bình tĩnh đến phát sợ của Zura hơn ;____;)
Mà đếch có bố con thằng nào đoán được là anh đã biết từ trước, trước cả Gin và Zura.. Bất ngờ thật đấy, đã nói tôi chẳng hiểu gì về anh mà. Vậy mà trước đó tôi còn nuôi hy vọng anh sẽ hối cải quay đầu lại, trở về cùng Joy4, thực sự thì trước đến nay anh chưa bao giờ thay đổi, đó là điều anh đã khẳng định với Zura trong chap 97 nhưng sau khi chứng kiến tuổi thơ của trio ngốc, tôi cứ đinh ninh anh thay đổi nhiều nhất trong ba người. Nhưng không, anh chỉ giấu vết thương đang rỉ máu bằng vẻ ngoài lạnh lẽo, đầy mùi thù hận. Lúc biết sự thật, anh đã đau khổ đến mức nào vậy Shinsuke? Ai mà biết được, anh khó đoán lắm. Nhưng tôi mừng vì anh vẫn tiếp tục đứng lên, vẫn là huỷ diệt, nhưng anh không đơn độc nữa, mà thật ra anh chưa từng cô độc, dù là đứng cùng Joy4 hay với Kiheitai, họ chẳng bao giờ bỏ anh lại một mình.

Nói thật, tôi sướng run cả người khi thấy anh lại một lần nữa đứng trên cùng một chiến tuyến với Joy4. Lộ bản chất rồi nhé, anh cũng bẩn bựa chả kém ai. Thật ra tôi thích lúc anh bị dìm hơn, nhiều khi tôi muốn thắp nhang cầu lão Khỉ dìm anh thật thảm hại vào, dìm thật mạnh đè đầu cưỡi cổ cho chân anh ngắn đi vài cm nữa cũng được. Nhớ lúc coi arc Patriot Reunion Party và arc Kaientai, tôi cứ tua đi tua lại mấy cảnh flashback có anh, rồi ngồi cười như điên ;____; Hồi còn xanh mơn mởn, anh đáng yêu như thế, trẻ con chấp nhặt vậy mà 10 năm sau đã quay ngoắt 360 thành một kẻ khác. Tôi yêu nụ cười của Shinsuke bé, cả cái kiểu cười bất chấp tất cả cướp tim của fan khi chơi một đấm vào một bên má Sakamoto nữa (má còn lại cũng bị Gin đấm, thương anh bạn xàm lông quá). Nó đáng yêu mà không nhuốm chút hận thù nào cả, yêu vđ :'( Bây giờ chỉ toàn nhếch mép thôi, nhưng dẫu sao hình tượng của anh cũng đã hoàn toàn vỡ tan kể từ lúc anh bất chấp chiều cao có hạn nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt tiền Sakamoto rồi cười một cái rất chi là nguy hiểm (max thương Sakamoto, bị ba lão ngốc bắt nạt :'( ). Tôi mong lão Khỉ sẽ tái sinh cái nụ cười yêu vđ kia một lần, trên thân xác của người đàn ông gần 30, tôi biết anh đang vui mà, tái ngộ bạn bè sau 10 năm xa cách. Không, tôi biết mối quan hệ giữa anh và họ còn thiêng liêng hơn thế, 2 chữ "bạn bè" chưa bao giờ là đủ; với anh, họ quan trọng lắm đúng không, vì thế nên anh mới giấu họ âm thầm lặng lẽ chịu đau huỷ diệt cái thế giới mà Utsuro tạo nên.. Nghe chẳng giống anh gì cả, nhưng anh vốn tsun mà, chẳng có gì là không thể. Tôi thực sự muốn thấy nụ cười của 10 năm trước lại hiện hữu trên khuôn mặt anh, bạn bè anh vẫn luôn sát cánh bên anh, đừng giấu niềm hạnh phúc đó.

Còn một điều nữa mà tôi rất tò mò, đó là mối quan hệ giữa anh và Kiheitai. Kiheitai không có nhiều đất diễn, đôi khi Takasugi còn một mình đi giải quyết việc riêng. Nhưng qua những khung hình ngắn ngủi, tình cảm của từng thành viên Kiheitai dành cho chủ tướng của họ đã quá rõ ràng. Matako thì khỏi nói, cô yêu Takasugi thực sự, những quan tâm của cô dành cho anh từ nhỏ nhặt đến lớn lao đều rất đáng ghi nhận, cô cũng một lòng trung thành và sẵn sàng liều mạng để cứu Takasugi. Nhưng tiếc là tôi không ship cp này. Với Bansai thì cứ đọc lại chap 572, anh tin tưởng và một lòng đi theo Takasugi, sẵn sàng liều chết để cứu cái thân đang yên giấc của Taka và:
       "Tôi không quan tâm anh xem đất nước này là kẻ địch để nghiền nát hay hướng tới tương lai làm bạn với nó. Với tôi thế nào cũng ổn cả. Nhưng có điều này, khi anh chết, đừng chết trên núi thây của kẻ địch cũng đừng chết trên đống đổ nát của đất nước này, mà chết cạnh bạn của anh ấy."
Đó tưởng như là những lời trăn trối cuối cùng mà Bansai muốn nhắn gửi với Takasugi, khi cái chết đang cận kề, anh vẫn nở nụ cười mãn nguyện, không hề hối hận khi đi theo lý tưởng của Takasugi, thế đã quá đủ cho một cuộc tình. Henpeita, lão lolicon bựa bẩn của Kiheitai, thực ra mỗi lần lão xuất hiện giống như một yếu tố gây hài của Kiheitai, mối quan hệ giữa lão và Lùn không được đề cập nhiều, nên chỉ xét theo ý kiến cá nhân, lão feminist chắc hẳn cũng có một sự tôn trọng và tin tưởng lớn đối với Takasugi. Bằng chứng là với tư cách một chiến lược gia, lão đã tự mình nghĩ cách loại bỏ Joy3, tận tâm làm giả thư tay rồi cosplay Takasugi để rồi bị ăn đập mà không hề cảm thấy ấm ức; hay như lúc đấu với Shinpachi, dù lão không giỏi kiếm thuật, lão vẫn gắng chiến đấu để nhanh nhanh chặn Zura tìm được Takasugi. Nói chung Henpeita cũng có một sự tận tâm khá lớn cho con đường của Takasugi. Các anh em samurai trong Kiheitai cũng dành cho Takasugi một sự tôn trọng và tin tưởng không nhỏ, họ nhất mực bảo vệ ông vua của mình, dù Kiheitai đang cận kề vạch mức tan rã.

Tình cảm của Kiheitai dành cho Takasugi lớn lao là vậy, còn với Takasugi thì sao. Anh không thể hiện ra ngoài, cũng không lạ vì anh tsun mà. Nhưng tôi tin anh cũng dành cho Kiheitai một thứ tình cảm rất đặc biệt, không kém gì tình cảm dành cho Joy4. Từ khi còn đang chiến đấu trong Joui War, anh đã có một sự tự hào và hãnh diện không nhỏ dành cho Kiheitai. Lật lại những lần đấu khẩu với Gintoki, anh bảo vệ Kiheitai ra mặt. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi anh đã làm gì mà Kiheitai trung thành và tin tưởng anh đến vậy? Có thể nhiều người sẽ đoán là nhờ hack não thần công, nhưng tôi nghĩ còn có lý do sâu xa hơn thế nhiều. Chưa có nhiều bằng chứng nên tôi chỉ dám giữ niềm tin bất diệt rằng Takasugi hẳn đã làm rất nhiều điều lớn lao cho Kiheitai, níu chân họ và để họ tình nguyện đi theo mình. Lúc anh mới thức dậy sau mộng dông dài, anh xiên một phát 2 tên quạ, nhìn xuống chúng với cái ánh mắt thật ra khá giống Gin, kiểu "mày động vào đồng đội tao xem, tao chém". Phải chăng ngoài mục đích đập nát cái đất nước này, anh còn mang lý tưởng bảo vệ những gì thân thương nhất đối với mình? Và Kiheitai là một trong những thứ thân thương đó. Nizou từng nói về anh: "Ánh sáng trong hắn cứ bập bùng, hung hãn nhưng nhuốm màu đau thương. Cũng thật khó tin làm sao, ánh sáng ấy kéo mọi người về phía hắn, đúng, như những con thiêu thân lao vào lửa. Một khi đã tìm thấy thứ ánh sáng này, ta không thể trở về bóng tối nơi ta từng ngư trị.." Anh là ngọn lửa lôi kéo đàn thiêu thân đắm chìm trong mình, là thứ chất keo gắn kết toàn team. Kiheitai không thể thiếu Takasugi và Takasugi cũng ko thể thiếu Kiheitai. Màu biểu trưng cho anh là màu tím, nó cũng mang ý nghĩa là sự chung thuỷ, anh vốn đã có tình yêu thương với Kiheitai 10 năm trước rồi, trở lại thời điểm bây giờ anh vẫn ấp ủ thứ cảm xúc thân yêu với Kiheitai. Trái tim con người có 4 ngăn, tôi tin Kheitai đã chiếm trọn một ngăn trong trái tim anh.

Dài quá, không phải tôi không muốn viết tiếp nhưng đến giờ đi học rồi. Nhìn chung, những gì tôi muốn nói đều đã được đánh từng chữ rõ ràng, tất cả suy nghĩ về anh đều đã gói gọn trong đây. Trước anh tôi thích rất nhiều người, nhưng anh là người đầu tiên tôi dành thời gian lọc cọc gõ phím để bày tỏ những gì ấp ủ trong lòng. Đừng hút thuốc nữa, uống nhiều Yakult vào, anh từng cuồng Yakult lắm mà, thực sự mong lão Khỉ vẽ anh nốc từng ngụm Yakult như Gin nốc sữa dâu, vui phải biết! Và tôi chúc anh lùn bớt đi, tôi thích chân ngắn lắm, nhìn anh bé bé đáng yêu dã man :v Lão Khỉ nói rằng bây giờ đang vào mạch arc cuối, dù không biết có phải troll hay không nhưng cầu rằng sau vụ này, anh sẽ sống đúng như một con người thực sự, đúng cái bản chất bựa tổ chảng anh che giấu bấy lâu nay :v Không cần tưng tửng như Gin, ngốc ngốc như Zura hay xàm lông như Sakamoto, chỉ cần anh sống thật hạnh phúc bên bạn bè, bên Kiheitai là tôi đủ vui rồi. Sau tất cả anh cũng cần một cái kết chứ nhỉ? Một cái HE là đẹp nhất, kết mở cũng được (Đừng SE, đừng SE, đừng SE, đừng SE, đừng SE, đừng SE... *khấn mode on* ).

Chào anh, Takasugi Shinsuke, đồ lùn.

02-03-16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net