Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kamui nhìn bãi biển rộng lớn trong ti vi, tiếng cười nói, vui đùa rượt đuổi nhau khắp nơi, trong lòng ngứa ngáy, cồn cào, cũng muốn được đi biển.

Hắn đầu nhìn Shinsuke.

Shinsuke thấy hăn nhìn, liền thở dài một hơi, không cần đợi Kamui nói chuyện, hắn đã trước tiên nói: "Hè này chúng ta đi biển chơi."

Kamui nghe Shinsuke dẫn hắn đi biển, liền vui vẻ, cọng tóc bay qua bay lại: "Nếu đi biển, bọn mình đi mua sắm đi."

Shinsuke nói: "Cậu gấp cái gì, vẫn còn mấy tuần nửa mới nghỉ hè."

Kamui nói: "Chúng ta mua trước cũng được mà."

Shinsuke nhìn Kamui híp mắt cười, cọng tóc trên đầu lắc lư nhanh hơn, đây là đang cực kì phấn kích, mong đợi. Nếu hắn nói không đi... Shinsuke đứng lên: "Biết rồi, cùng đi mua sắm là được chứ gì!"

Kamui chạy nhanh theo Shinsuke ra cửa: "Tôi biết anh tốt nhất!"

...

Hai người đi vào cửa hàng đồ bơi, Shinsuke đứng một bên nhìn, Kamui chạy tới lui hết cầm bộ này thử đến cầm bộ kia thử, chạy ra chạy vào mấy chuyến.

"Takasugi, anh xem bộ này thế nào?"

Shinsuke trên đầu xuất hiện ba dấu vạch đen, trước mặt hắn là Kamui đang mặc một cái quần vàng chói, ôm chiếc phao con vịt, trên đầu đội mũ vịt, tên nhóc này thích vịt?

Thấy Shinsuke trầm mặc không nói, nhìn qua nhân viên nữ đang nhịn cười. Kamui bước vào phòng thay đồ, kéo rèm lại. Bước ra lần nửa, lần này hắn mặc cái quần cam nhạt, gần giống màu tóc của hắn.

Shinsuke mở miệng: "Lấy cái này đi!"

Không để Kamui nói lời nào, Shinsuke đã bước tới quầy thanh toán. Kamui không vui, hắn khó chịu, hắn không muốn cứ như vậy mà kết thúc buổi mua sắm.

Shinsuke: "Đi ăn thôi!"

Kamui hai mắt sáng lên, chạy tới nhào lên lưng Shinsuke, làm hắn cõng, nói: "Tôi muốn cơm lươn."

"Được."

....

Bước vào quán cơm lươn, những miếng thịt lươn đang được nướng trên bếp than, tiếng xèo xèo, mùi thơm lan toả khắp nơi, bụng Kamui réo lên mấy tiếng, một tay xoa bụng, một tay lau đi nước dãi bên khoé miệng. Hai người đến bên bàn ngồi xuống, gọi hai thố cơm lươn.

Cơm nóng thổi được đem ra, Kamui tay nhanh thoăn thoắt cầm muỗng ăn.

Shinsuke ăn xong, ngồi nhìn Kamui ăn hết thố cơm này đến thố cơm khác, nuôi tên này sớm muộn cũng nghèo. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc mối quan hệ này, hoặc vẫn chơi chán.

Cả hắn lẫn tên nhóc này, đều mơ hồ tìm kiếm thứ gì đó, không biết mất bao lâu để tìm thấy.

"Takasugi, anh đang suy nghĩ chuyện gì?"

Kamui đặt thố cơm sang một bên, ăn tiếp đến một thố khác, thấy Shinsuke thất thần, lên tiếng hỏi, mỗi lần hắn đều đoán liên quan đến người kia, nhưng mà lần này có cái gì đó khác lắm, Shinsuke không phải đang hoài niệm, mà giống như đang mơ hồ, về một cái gì đó không rõ.

"Không có gì." Shinsuke lắc đầu.

"Nói dối!" Kamui đang nhai cơm, mặt vô biểu tình, nhìn chằm chằm hắn nói.

"Ăn xong đi, rồi nói." Shinsuke có chút bất đắc dĩ, hắn cảm thấy mình nhượng bộ tên nhóc này hơi bị nhiều.

Kamui tốc độ ăn nhanh hơn so với phía trước, Shinsuke cầm ly nước lọc đưa sang, mày hơi hơi nhíu lại: "Ăn từ từ, mắc nghẹn bây giờ."

Kamui đang xem thố cơm là Shinsuke mà trút giận: "Khụ khụ..." Cầm lấy ly nước Shinsuke đưa uống một hơi cạn sạch.

"Đã nói, không nghe." Shinsuke.

"Còn không phải do anh." Dứt lời, Kamui tiếp tục cầm muỗng ăn cơm. Shinsuke nghẹn họng, vẫn còn tham ăn cho được.

....

Buổi tối khí trời cũng dịu hơn, hai người lang thang trên con đường đi về nhà. Tính Kamui loi nhoi, một lúc chạy nơi này, một lúc chạy chỗ kia.

Kamui hai mắt sáng rực khi nhìn thấy xe kẹo bông gòn nhiều màu sắc, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh người bán kẹo, lớn tiếng nói: "Cho tôi một cây kẹo bông gòn, muốn cái màu cam."

"Được, của cậu đây." Người bán kẹo gỡ xuống một que đưa cho hắn.

Shinsuke lúc này chậm rãi bước đến bên cạnh, lấy tiền ra đưa cho người bán kẹo. Kamui cắn một ngụm, lại đưa sang chỗ Shinsuke, Shinsuke không ăn mà đi trước một bước, nói: "Tôi không thích đồ ngọt."

Kamui chạy theo sau: "Đồ ngọt có thể xoa dịu tâm hồn con người, vậy mà lại bị ghét bỏ."

Kamui bày ra dáng vẻ đau lòng, Shinsuke nghẹn họng: "Cậu học câu đó ở đâu?"

"Từ lão... hội trưởng hội học sinh ấy."

Kamui thở phào nhẹ nhõm, còn may phản ứng lại kịp, không phải hắn không tin tưởng Shinsuke, mà bí mật này quá lớn, cũng khó có thể tin được. Có phải Doraemon đâu, mà còn quay ngược thời gian. Chưa nói đến việc, sẽ có một ngày hắn quay trở về, thì những gì bây giờ giữa hắn và Shinsuke tất cả đều hoá hư vô.

Shinsuke cảm giác được tên nhóc này có chuyện giấu hắn, Kamui không muốn nói hắn cũng không ép hỏi. Hắn chờ một ngày, chính miệng Kamui kể ra.

Cả hai im lặng đi trên con đường dài, Kamui cắn xé cây kẹo bông gòn, tình cảm con người thật khó nói, Shinsuke vẫn luôn nhớ về hồi ức cùng hai người bạn lúc nhỏ, đặc biệt là về Katsura. Kamui vẫn luôn nhớ về mẹ và em gái, hiện tại bên trong cả hai lại len lỏi vào một cảm xúc mới, nó không có tên gọi, bởi vì nó đến rất nhanh...

....Nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy mịt mờ, không có lối thoát, cả hai người vô cùng chán ghét cảm xúc này! Muốn cho nó nhanh chóng biến mất, nhưng rồi lại không nỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net