Chương 24: Lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chocolate nhân rượu Gin VS Kudo Shinichi

Lễ Tình Nhân 14/2 đến, ngài thám tử của chúng ta từ trước đến nay ở phương diện này luôn mơ hồ trì độn, lúc này đây nhưng thật ra chú ý tới. Đương nhiên, cũng chỉ là chú ý tới mà thôi, khoảng cách đến mức để ý thậm chí vì thế có điều chuẩn bị còn kém đến khá xa xôi.
Trường học đã khai giảng có một thời gian, thám tử lừng danh Shinichi Kudo của chúng ta vào cuối tuần ở bên ngoài mỗi ngày đều đi tới đi lui giữa nhà cùng trường học. Cùng những học sinh trung học cùng tuổi bình thường giống nhau, đi học, tham gia hoạt động ngoại khóa, thi cử...... Sinh hoạt nhìn như phong phú, lại đơn điệu nhạt nhẽo.
Ngài thám tử của chúng ta làm sao nguyện ý trải qua quá những ngày bình yên không gợn u dấu vết tàn lưu tại hiện trường tìm được chân tướng, giải mã thủ pháp gây án của hung thủ, cũng đem hung thủ ra công lý, tựa hồ đã thành sứ mệnh của cậu mà khi sinh ra đã có sẵn.
Nhưng mà cậu lại không thể không thỏa hiệp, bối rối lớn nhất hiện tại, hoặc là nói cái bối rối này từ khi cậu trở thành thám tử tới nay liền vẫn luôn tồn tại, chỉ là sau khi ở cùng nam nhân nào đó chính thức xác lập quan hệ, bối rối này càng thêm nghiêm trọng, đã tới mức không thể bỏ qua.
Hoạt động ngoại khóa ở trường học có vấn đề.
Trường học đối với vấn đề hoạt động ngoại khóa của cậu thái độ kỳ thật đã rất khoan dung, chỉ cần đủ điều kiện thi, hoạt động ngoại khóa chỉ cần đạt một nửa số tiết toàn năm học liền cho tốt nghiệp. Nhưng mà ở học sinh cao trung bình thường thét chói tai đỏ mắt ưu đãi, Shinichi lại như cũ rất khó đạt tiêu chuẩn.
Phá án phải tốn thời gian, kỳ thật cũng không nhiều, những vụ án lớn hai ba ngày có thể phá chỉ là số ít. Thật muốn nói, cậu ở cấp 2 cũng đã bắt đầu hiệp trợ cảnh sát phá án,  nhưng không có vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Cấp hai chương trình học so với ba ít là thứ nhất, chính yếu vấn đề vẫn là nam nhân kia động bất động liền đem cậu tùy thân mang theo bên người. Thường thường vùng chính là suốt một tuần, thậm chí cả nửa tháng, nam nhân căn bản không cho cậu có dư lực kháng nghị.
Dưới hiện trạng như vậy, cậu trừ bỏ giảm bớt số lượng vụ án phá được.
May mắn năm nay mới đến nhận việc vài tên cảnh sát, có năng lực xử lý vụ án tương đương xuất sắc, cũng may mắn tên thám tử thích làm nổi bật nghe nói năm nay đều sẽ ở Tokyo.
Cho nên, khi cậu còn không lấy được  bằng tốt nghiệp, cậu chỉ có thể làm một học sinh trung học bình thường, một cái mai danh ẩn tích thám tử.
Shinichi nghĩ như vậy, trong lòng không tránh được có chút không cam lòng.
Có lẽ, cậu nên cùng nam nhân kia nói chuyện......

Vươn cánh tay duỗi lười eo, Shinichi ngẩng đầu, ánh mặt trời chói mắt đâm vào mắt không mở ra được đồng thời lại làm mũi cậu phát ngứa. Mày một chút nhăn lại, miệng cũng không tự chủ được hơi hơi mở ra, như là cực lực nhẫn nại, lại như đang chờ đợi.
Rốt cuộc.
' hắt xì '
Không nhẹ không nặng một tiếng hắt xì, chấn đến giọt tuyết tan trên nhánh cây đã lâu rơi xuống. Vừa lúc lọt vào cổ áo Shinichi bởi vì cúi đầu mà lộ ra, lạnh đến khiến cậu thẳng run lập cập.
Đầu xuân thời tiết Tokyo, mặc dù là mặt trời mới mọc, tươi đẹp trời nắng, sáng sớm vẫn cứ thập phần lạnh ráo. Đường phố hai bên, những thân cây được sơn màu trắng, trên cành khô vẫn còn một ít tuyết đọng chưa tan, cũng đã ẩn ẩn có thể thấy được chồi non.
Mấy cô gái mặc đồng phục nữ sinh  vui cười đi ngang qua. Trong không khí tỏa ra hương ngọt, lại có chút chua xót không dễ phát hiện, lệnh Shinichi vừa mới hắt xì dị thường mẫn cảm, cái mũi giật giật. Tầm mắt không tự chủ được liền dừng ở túi giấy trong tay các nữ sinh phía trước, hình dáng khác nhau, hoa văn khác nhau, chi tiết có chút thô ráp, vừa thấy liền biết không phải thành phẩm trong tiệm bán ra.
Hộp quà tặng thủ công, chocolate thủ công, mỗi năm tới ngày này đều là như thế, các nữ sinh đối với ngày này  tựa hồ luôn nhiệt tình......
Thu hồi tầm mắt, Shinichi trong lòng không khỏi có chút cảm khái, ở ngày này ' đối tượng bị tặng ', thật ra cậu càng vui khi nhận được thành phẩm trong tiệm làm ra. Không cần lo lắng hương vị,  càng không cần lo lắng có thể ăn được không..... Ran lần đầu tiên tự tay làm chocolate, hương vị đến nay đều ký ức hãy còn mới mẻ!

Mỗi năm, Shinichi tại một ngày này thu được chocolate thủ công số lượng đều ở mười đến mười lăm hộp. Tuy rằng ở trung học Teitan quan hệ của cậu cùng Ran giống như là một tòa thành không thể lay động, nhưng lại không ảnh hưởng một ít nữ sinh đối với  năng lực trinh thám tuyệt vời của cậu sinh ra ngưỡng mộ.
Chiếc cặp sách buổi sáng xách ở trong tay còn xẹp, lúc này đã bị một đám hộp quà tặng tinh xảo, tắc đến tràn đầy. Shinichi hơi chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cặp sách trong tay bị tắc đến góc cạnh rõ ràng, thở dài, trong lòng cân nhắc thực đơn đêm nay, đón gió xuân hoàng hôn se lạnh bước chân liền không tự chủ được nhanh lên.
Làm một nồi hầm từ nguyên liệu mua ở siêu thị, liền cơm, Shinichi nhanh chóng giải quyết bữa cơm hôm nay. Mở TV, ngồi ở trên sô pha, Shinichi thỏa mãn đánh cái ợ.
Cửa truyền đến tiếng mở cửa vụn vặt, Shinichi đang định đứng dậy lên lầu, nghe tiếng liền ngừng động tác, quay đầu hướng cửa nhìn lại.
Nam nhân như cũ vẫn thường một bộ  áo gió màu đen, vừa vào cửa liền bỏ xuống mũ dạ trên đầu, tùy tay treo trên giá áo ở cửa, mái tóc vàng theo động tác này có một sợi từ đầu vai rộng lớn của nam nhân rơi xuống, dưới ánh đèn trong phòng chiếu rọi, nhỏ vụn giống như chỉ vàng rực rỡ lấp lánh.
"Gin." Shinichi nhìn chằm chằm nam nhân một lát, kêu. Tầm mắt từ góc cạnh gương mặt rõ ràng của Gin di chuyển xuống tay hắn, xác thực hẳn là giờ phút này tay phải Gin đang cầm một hộp giấy.
Hộp giấy không lớn, khoảng cách giữa hai người lại có chút xa, cho nên tuy rằng Shinichi cố gắng, nhìn đến cũng không rõ ràng. Cậu rất ít thấy trong tay nam nhân có đồ vật khác trừ bỏ súng cùng thuốc lá, nói hoàn toàn không hiếu kỳ, là không có khả năng.
Như thường lui tới giống nhau, Gin không có đáp lại trao đổi của thiếu niên, cặp mắt màu lục đậm như dã thú kia từ khi vào cửa liền ngừng ở trên người thiếu niên.
' Bộp ' một tiếng, đi vào trong phòng nam nhân đem hộp giấy trong tay ném ở bàn nhỏ trước ngưới Shinichi.
Cậu trố mắt nhìn chằm chằm hộp giấy hình trái tim trước mắt, là thẻ bài cậu chưa gặp qua, lại là chocolate không thể nghi ngờ!
Tuy nói hôm nay là Lễ Tình Nhân không sai, nhưng cậu hoàn toàn vô pháp đem nam nhân trước mắt cùng cái ngày  này liên tưởng đến cùng nhau. Sinh nhật chính mình đều không hề có khái niệm, chẳng lẽ còn có thể kỳ vọng nam nhân nhớ rõ một cái nho nhỏ ngày lễ.
Nhưng sự thật đã bày ở trước mắt, không phải sao? Nam nhân chẳng những nhớ rõ, thậm chí còn mua chocolate!
Đầy mặt khiếp sợ cậu ngửa đầu nhìn về phía nam nhân, trừ bỏ khiếp sợ Shinichi thật sự tìm không ra mặt khác biểu tình thích hợp.
"Có ăn không?" Giống như hoàn toàn không chú ý tới biểu tình trên mặt Shinichi, nam nhân lạnh lùng ra tiếng dò hỏi.
Không có đáp lại.
Nhìn hộp giấy trên bàn nhỏ chính mình mang đến, Gin thoáng nhăn lại mày, đôi mắt màu lục đậm, đáy mắt hiện lên một tia hối hận thoáng qua.
Sau một lúc lâu, Shinichi mới từ trong ánh nhìn lãnh lệ chăm chú của nam nhân hoàn hồn, vẫn có chút phản ứng không kịp, chỉ có thể gãi cái gáy, ngượng ngùng cười gượng hai tiếng.
Nam nhân không kiên nhẫn lại lặp lại một lần câu hỏi phía trước, cùng nam nhân ở chung lâu như vậy, tự hỏi đối nam nhân có vài phần hiểu biết, Shinichi biết rõ chính mình nếu lại đối với hộp chocolate trước mắt tìm tòi nghiên cứu, hậu quả vô cùng có khả năng không phải cậu có khả năng thừa nhận, về việc hoạt động ngoại khóa ở trường học có vấn đề, cậu còn ' phải đàm phán với nam nhân......
Shinichi lập tức thu hồi suy nghĩ chính mình, đứng dậy chui vào phòng bếp vì nam nhân chuẩn bị.

Tác giả có lời muốn nói: Đã lâu không thấy ~
Kỳ thật tác giả vốn là tưởng viết cái loại này tiểu phiên ngoại sau đó ba cái cp đặt ở một chương hai ba ngàn tự tả hữu cái loại này......
Kết quả Shinichi cùng Gin này đối trải chăn liền siêu tiêu, hảo do dự buồn ngủ quá bực muốn hay không xóa rớt trọng tới, lại không bỏ được......
Sau đó chỉ do cho đại gia tiêu khiển đát ~
Chạy đi đuổi ngôn tình bên kia văn văn %>_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net