651=>655

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 651

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

651: Dù sao cũng là người phụ nữ của cậu, cách đơn giản nhất là lăn lộn với cô ấy một đêm

 TrướcTiếp 

DÙ SAO CŨNG LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA CẬU, CÁCH ĐƠN GIẢN NHẤT LÀ LĂN LỘN VỚI CÔ ẤY MỘT ĐÊM

Động tác giãy giụa kịch liệt của Quý Noãn chợt khựng lại khi mặt bị anh mạnh mẽ ấp vào ngực. Năm giác quan của cô gần như không còn cảm nhận được gì vì thuốc kích thích, chỉ duy nhất khứu giác còn nhạy bén. Ít nhất khi vừa áp vào ngực anh thì cô lập tức cảm nhận được mùi hương thảo mộc mát mẻ thoang thoảng đặc trưng của Mặc Cảnh Thâm.

Bên tai cô vẫn là giọng nói nhẫn nại dịu dàng của anh: “Anh đây, đừng sợ, em đừng sợ…”

Mặc Cảnh Thâm?

Trong tích tắc cơ thể cứng ngắc của Quý Noãn như mềm nhũn đi. Cô yếu ớt nép vào ngực anh, để mặc anh bế ngang người lên. Cô vùi đầu vào ngực anh, hít thật sâu mùi hương của anh, như muốn xác nhận lại một lần nữa xem đây có đúng là Mặc Cảnh Thâm không.

Anh đang định bế cô ra khỏi phòng tắm thì trong lòng lại vang lên tiếng nói vấn vít mong manh như nức nở: “Mặc Cảnh Thâm…”

Có thể do giọng nói này, cũng có thể do nó kết hợp cả với hơi nóng hầm hập từ người con gái trong lòng nên đôi mắt sáng của anh trầm tối hẳn đi. Đã lâu lắm rồi Mặc Cảnh Thâm không nghe thấy Quý Noãn dùng giọng nói yếu ớt dựa dẫm này để gọi tên mình, cũng lâu lắm rồi anh mới được cảm nhận được nỗi khao khát mãnh liệt như thế này ở cô.

Mặc Cảnh Thâm thật sự không ngờ, anh toan tính nhiều năm như vậy chỉ để cô có thể tiếp tục sống thật tốt, dù cho phải trả cái giá thật đắt là cô sẽ không hiểu, không tha thứ cho anh, dù không có được cô, anh vẫn vui vẻ chịu đựng. Đây là cái giá mà anh đã lường được từ trước để chấp nhận, thế nhưng thật ra trong thâm tâm, anh vẫn luôn chờ đợi có một ngày cô chịu ngoảnh đầu lại, chấp nhận để bản thân mình tựa vào ngực anh như thế này.

Rũ mắt nhìn cặp má của cô gái nhỏ tái nhợt mà vẫn ửng sắc hồng, Mặc Cảnh Thâm cất giọng trầm khàn: “Khó chịu lắm sao?”

Quý Noãn nhấc tay lên, ngón tay run lẩy bẩy níu lấy cổ áo sơ mi của anh: “Em không muốn… ở lại đây…”

“Được, mình về nhà.”

Mặc Cảnh Thâm bế Quý Noãn ra khỏi phòng tắm. Trước khi bước ra khỏi cửa phòng, bước chân anh dừng lại, khóe mắt lạnh lùng buốt giá nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, một nửa áo choàng tắm bị thấm máu. Anh lại liếc nhìn mặt sàn của gian phòng bừa bộn, giọng nói lạnh lùng nặng nề sai bảo: “Thẩm Mục, xử lý cho gọn gàng.”

“Vâng.” Thẩm Mục đứng bên cạnh dè dặt gật đầu.

Thẩm Mục hiểu rõ bây giờ Tổng Giám đốc Mặc đang phải cố hết sức kiềm chế như thế nào mới không đạp bay Thịnh Dịch Hàn từ cửa sổ tầng mười này xuống. Chuyện tối hôm nay, không chỉ riêng nhà họ Thịnh có thể sẽ nhanh chóng bị xóa sổ khỏi Hải Thành, mà còn là một ngày đen tối của đám ký giả săn tin kiếm tiền kia.

Bình thường đa số những người dám to gan khiêu khích Mặc Cảnh Thâm thì vẫn còn có thể cứu chữa. Nhưng người dám dám ra tay với Quý Noãn, chuốc thuốc cô rồi đưa đến phòng của Thịnh Dịch Hàn thì thật sự là chán sống rồi.

Nhớ mấy năm trước Chu Nghiên Nghiên chuốc thuốc Quý Noãn, cuối cùng kết cục của Chu Nghiên Nghiên, nhà họ Chu, và cả thế lực chống lưng cho nhà họ Chu đều bị đập tan thành tro bụi. Chu Nghiên Nghiên mất hai tháng bị hành hạ sống không bằng chết, cuối cùng chết thảm trên đường khi được người nhà mang ra nước ngoài.

Quý Noãn không hề biết những chuyện được thực hiện ngấm ngầm này, nhưng có thể thấy được, lần này quả nhiên Quý Mộng Nhiên đã chạm phải họng súng rồi. Cô ta dùng dư luận tấn công hủy hoại danh dự Quý Noãn, khiến cho Quý Noãn mất tư cách thừa kế tài sản nhà họ Quý, dẫn đến tiền vốn của phòng giao dịch bị đóng băng trong một đêm chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ. Hiện tại cô ta dùng phương thức và thủ đoạn ác liệt nhất với Quý Noãn, vậy sợ là… kết quả của cô ta cũng sẽ giống như Chu Nghiên Nghiên, thậm chí còn thê thảm hơn.

“Mặc Tổng, Thịnh Dịch Hàn này…” Thẩm Mục thoáng do dự nhưng vẫn hỏi một câu.

Mặc Cảnh Thâm nhắm mắt lại, nhìn người con gái mới lạnh như băng vì bị xả nước nay đã khôi phục lại hơi nóng hầm hập. Trang phục trên người Quý Noãn vẫn còn nguyên, có điều đã sũng nước không còn hình dáng lại nặng nề khó chịu. Ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương của anh vuốt ve vết cắn mà Thịnh Dịch Hàn để lại trên cổ cô, nét lạnh lùng lộ liễu lóe lên nơi đáy mắt.

Anh không nói gì, chỉ bế Quý Noãn rồi nghiêng người lách qua cửa đi ra ngoài.

Trong phòng trở lại im ắng, còn có cả mùi máu tanh. Thẩm Mục hiểu ý muốn giết người ẩn nấp trong ánh mắt lạnh lẽo sắt đá của Mặc Cảnh Thâm. Nhưng vì người ra tay là Quý Noãn, cho dù Thịnh Dịch Hàn có đáng chết thì mạng của người này cũng không thể đổ lên đầu Quý Noãn được.

Nếu không, cho dù Mặc Cảnh Thâm có thể bào chữa cho hành vi của cô là tự vệ, thì tâm lý Quý Noãn cũng sẽ sụp đổ.

Trước hết phải xử lý gọn gàng những chuyện này đã.

***

Nửa tiếng sau, tại Quốc tế Oran.

Quý Noãn nghe thấy tiếng bấm mật mã cửa, cố mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của anh, đồng thời cũng nhận ra được đây là đâu khi cửa vừa mở ra.

Cô cắn môi, vừa rồi ngồi trên xe, thiếu chút nữa cô đã không kiềm chế được mà nhào lên người anh. Nhưng lúc đó trong xe có tài xế, Mặc Cảnh Thâm vẫn bế cô, cô thật sự không nhịn được, chỉ có thể cọ xát trong lòng anh. Có những phút giây tỉnh táo, cô cũng không chấp nhận nổi hành động phóng túng của bản thân. Đã mấy lần cô cắn môi để giữ lý trí, nhưng đôi môi đã bật cả máu mà ngọn lửa khô nóng trong người vẫn không dịu đi.

Cô được anh bế hẳn vào nhà, đặt lên sofa. Trong lòng thanh tĩnh, cô tự dặn mình phải tỉnh táo trấn tĩnh lại, nhưng hai cánh tay vẫn mất kiểm soát ôm ghì lấy cổ anh không chịu buông ra, khuôn mặt cũng vùi sâu vào hõm vai anh, miệng rên rỉ không ngừng.

Mặc Cảnh Thâm đặt cô xuống sofa, không nghĩ cô lấy đâu ra sức mà níu mình nên cũng bị ngã xuống cùng. Anh nằm đè lên người cô, đôi mắt tối sẫm nặng nề ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng: “Không sao đâu, chờ một lát nữa là sẽ hết khó chịu thôi, nhé?”

Quý Noãn không biết anh định làm gì. Một tay anh ôm lấy hông cô để cô không giãy giụa vì mất đi cảm giác an toàn, tay còn lại cầm điện thoại lên gọi cho Tần Tư Đình.

Điện thoại được kết nối ngay nhưng đầu dây bên kia rất ồn ào. Rõ ràng Tần Tư Đình không ở nhà, cũng không ở bệnh viện.

Giọng Mặc Cảnh Thâm hỏi thẳng với thái độ nặng nề: “Quý Noãn bị người ta chuốc loại thuốc kia, nếu không đến bệnh viện thì có sao không?”

Tần Tư Đình: “… Thuốc kia?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn người phụ nữ đang chật vật dưới người mình. Không biết Quý Mộng Nhiên bỏ thuốc nặng nhẹ thế nào, nhưng nhìn tình trạng của Quý Noãn bây giờ thì cũng đủ hiểu là không hề đơn giản.

Tần Tư Đình lập tức hiểu ra, đến chỗ yên tĩnh rồi mới khẽ cười: “Bình thường loại thuốc kia sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể, có đến viện cũng không có tác dụng gì, chỉ tiêm một mũi an thần thôi. Người bệnh nhìn thì ngoan ngoãn nằm không giãy giụa, nhưng thực tế trong lúc ngoan ngoãn ngủ thì cơ thể cô ấy bị tra tấn hành hạ, chỉ có điều người ngoài nhìn vào không thấy được. Vì vậy, thay vì mang đến bệnh viện để bác sĩ tiêm thuốc an thần lừa mình dối người, thì chi bằng tự ở nhà giải quyết luôn đi. Dù sao cũng là người phụ nữ của cậu, phương pháp đơn giản nhất là lăn lộn với cô ấy một đêm. Đừng bảo với tôi, thời điểm này cậu lại còn thấy rụt rè đấy.”

Mặc Cảnh Thâm nhíu mày: “Hai năm vừa rồi loại thuốc ngoại này càng ngày càng phổ biến, các loại thuốc điều chế trong chợ đêm càng lúc càng phong phú đa dạng, cậu chắc chắn là không ảnh hưởng đến sức khỏe chứ?”

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 652

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

652: Là do em bị hạ thuốc, nếu không, anh nghĩ là em sẽ cầu xin anh sao?

 TrướcTiếp 

LÀ DO EM BỊ HẠ THUỐC, NẾU KHÔNG, ANH NGHĨ LÀ EM SẼ CẦU XIN ANH SAO?

“Nhưng ngay cả khi có thành phần thuốc kích dục thì mức độ kích thích cũng khác nhau. Nếu nói đến có hại cho sức khỏe, Quý Noãn bị hạ độc, người bị hại chính là cậu… Nếu quả thật cô ấy bị hạ độc thuốc kích thích cực mạnh, vậy cậu phải chuẩn bị tư tưởng mà chiến đấu nhiệt tình một ngày một đêm không nghỉ. Cô ấy có thể sẽ quấn lấy cậu đòi…”

“…”

Mặc Cảnh Thâm thấp giọng: “Tôi gọi điện để nghe cậu nói nhảm à?”

“Ai mà biết được người phụ nữ của cậu bị hạ độc ở mức độ nào? Loại thuốc này tràn lan ở chợ đen trong nước, kể cả có đi thử máu thì ít nhất cũng phải hai tiếng sau mới có kết quả, cuối cùng cũng chỉ tìm ra loại thuốc đó thôi, trong khi cô ấy lại vô duyên vô cớ phải chịu tran tấn lâu như thế. Chậc, cậu đừng bảo tôi, cậu sợ bây giờ lợi dụng lúc cô ấy không tỉnh táo thì đến lúc tỉnh lại cô ấy lại trở mặt với cậu nhé? Mặc Cảnh Thâm mà cũng có lúc sẽ đắn đo thế này à?”

“…”

“Nếu cậu thật sự sợ cô ấy lật mặt thì cũng chỉ có một cách thôi. Cậu cứ ném cô ấy vào bồn nước lạnh ngâm một đêm, mỗi tiếng phải thay nước một lần để không bị lạnh. Nhưng hậu quả có thể là, thuốc thì sẽ tan, nhưng đổi lại cô ấy sẽ bị ốm vì quá lạnh hoặc bị cảm nặng…”

“…”

Mặc Cảnh Thâm khẽ chửi thề, tắt điện thoại rồi quăng máy sang một bên.

Anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên sofa, gương mặt hồng hào đáng yêu hiển hiện rõ ràng, ánh mắt mơ màng ướt át, váy ướt sũng dán chặt lên người, nhìn vừa có vẻ nhếch nhác lại vừa rất gợi cảm. Bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy cảnh này thì chắc cũng sẽ lập tức lột sạch váy của cô ra.

Mà Mặc Cảnh Thâm đương nhiên vẫn bình thường. Lúc nãy ở trên xe cô gái nhỏ không ngừng cọ xát vào người anh, nếu không phải sức kiềm chế của anh hơn người thì chắc đã xử cô luôn trên xe, một lần nữa chiếm đoạt cô từ trong ra ngoài, để dấu ấn chỉ thuộc về anh khắc vào da thịt và máu xương cô.

Huống hồ, bây giờ lại còn có cảnh này.

Váy dạ hội dính vào người khắc họa đường nét cơ thể cô, một bên dây váy bị trễ xuống mà cô cũng không hay biết, lọn tóc dài xõa trước vai và sau lưng như tảo biển quấn quanh người. Cô nằm gọn trong sofa, ánh mắt nhìn anh đầy ẩn ý. Đã lâu lắm rồi cô gái này không dùng ánh mắt chủ động này nhìn anh, gương mặt trắng trẻo lại ửng hồng, xinh đẹp không gì sánh nổi.

Mỗi một phân một tấc trên cơ thể cô đều phát tín hiệu mời gọi người giày xéo.

Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô, yết hầu chuyển động. Anh dùng đôi chân dài của mình khống chế cơ thể vẫn loay hoay trên sofa kia. Ngón tay thon dài túm lấy cằm cô, anh cúi xuống đáp một nụ hôn trấn an vào giữa cặp chân mày. Khi Quý Noãn ngẩng đầu lên định chủ động nghênh đón thì lại nhận ra anh chỉ hôn lên trán mình. Sự trống rỗng trong cơ thể lan ra khắp người, khiến cô kích động nằm dưới anh mà giãy giụa.

Thậm chí đôi tay nhỏ của cô còn vô thức mò lên áo sơ mi của anh, ngón tay mềm mại nóng hầm hập khẽ túm nút áo lôi kéo loạn xạ.

Mặc Cảnh Thâm khẽ cười, ngước lên nắm chặt bàn tay đang làm loạn. Anh biết rõ bây giờ cô không đủ tỉnh táo, lại còn chịu đựng chất kích thích trong người, nên cúi xuống áp trán mình lên trán cô, khàn giọng nói: “Anh đã nói, nếu sau này em không đồng ý thì anh sẽ không làm bậy. Em ngoan đi, đừng quyến rũ anh, hửm?”

Anh cố tình nhấn nhá, Quý Noãn nghe xong thì giận dữ.

Khi cô uống say, còn sốt cao mà anh vẫn cưỡng ép cô cả một đêm, vậy mà bây giờ còn nói như vậy?

Anh tưởng bây giờ cô không tỉnh táo nên không nhớ được gì đúng không?

Động tác đang làm loạn trên người anh bỗng dừng lại. Dù sao cô cũng biết nơi này là Quốc tế Oran, không đến mức không nhận thức được gì. Nhưng cô thà chịu khó nhịn, còn hơn để cho anh thừa nước đục thả câu, ép cô phải cầu xin anh. Với cô, mặt mũi vẫn là quan trọng nhất.

“Không muốn thì thôi.” Quý Noãn nhắm mắt lại không thèm nhìn anh nữa, xem cái đầu đang áp lên người cô như đầu heo hoặc là một sinh vật nào đó để bình tĩnh lại. Giọng nói của cô vẫn mang theo hơi thở gấp gáp khàn đục: “Chẳng qua em bị chuốc thuốc, nếu không, anh tưởng em sẽ cầu xin anh sao?”

Anh cúi xuống nhìn nét mặt thà chịu chết chứ không chịu nhục của cô mà khẽ cười: “Chắc chắn chưa?”

“Không cần! Nếu đến lúc em không nhịn được nữa, thì cùng lắm…” Cô ngừng lại một chút, khẽ cắn môi rồi mới nói: “Ở tầng một có một cửa hàng bán đồ chơi người lớn, em nhờ người mua đại món đồ gì về dùng tạm cũng được!”

Mặc Cảnh Thâm biết cô đã bị chạm đến tự ái, không nhịn được mà bật cười: “Anh không dễ chịu hơn món đồ kia à?”

Phát ngôn vừa rồi đã quá giới hạn của Quý Noãn rồi, bây giờ lại nghe thấy tiếng anh cười thì lập tức nổi điên, cô giơ tay lên như muốn tát vào mặt anh. Dù sao tối nay, đến cả chuyện dùng gạt tàn thuốc để giết người mà cô còn làm được thì còn phải sợ gì nữa.

Mặc Cảnh Thâm dễ dàng chụp được cổ tay cô, ghì lên chỗ sofa bên cạnh.

Cơ thể Quý Noãn nóng hừng hực, nhưng trong đầu vẫn nỗ lực nhắc nhở mình, tên khốn này là Mặc Cảnh Thâm, vừa rồi WeChat của anh còn bị cô cho vào danh sách đen. Kể cả bây giờ có phải nhịn đến chết thì cô cũng không cần làm với anh!

“Có phải anh nên than trời vì bây giờ em quá kiên cường không, trong tình cảnh này mà em vẫn không quên nổi nóng với anh.”

“Cái gì mà kiên cường với không kiên cường. Chỉ bị hạ thuốc mà thôi, cũng không phải là em không nhịn nổi. Anh cũng từng nhịn rồi, không lẽ em không nhịn nổi à?” Quý Noãn trợn tròn mắt nhìn anh, hơi thở dồn dập, giọng nói vẫn yếu ớt líu ríu run rẩy: “Hơn nữa, nếu đêm nay anh không chạy đến cứu thì em dùng nước lạnh xả một đêm cũng có thể chịu đựng được còn gì? Đừng tưởng anh giúp em thì em sẽ cảm động rơi nước mắt mà cầu xin anh giải tỏa. Mặc Cảnh Thâm, dù trong suy nghĩ thì anh cũng đừng có hòng!”

Thấy Quý Noãn ngang ngạnh mạnh miệng, Mặc Cảnh Thâm không đáp lại, chỉ bế ngang người cô lên.

“Anh lại làm gì?” Người Quý Noãn lại được nhấc lên lần nữa. Dục vọng đang cố kìm nén lại lan khắp cơ thể, người cô run lên trong lòng anh, tầng nước trong mắt lại càng dày hơn.

Anh bế cô vào bồn tắm: “Nếu em không muốn thì anh thật sự không thể ép. Ý em nói là ngâm nước lạnh rất dễ chịu đúng không?”

Quý Noãn: “…”

“Dù sao cũng dễ chịu hơn là dùng anh!”

Anh cười nhạt: “Được lắm.”

“…”

Chỉ nghe hai chữ này mà đầu Quý Noãn đã tê dại, cô nghi ngờ có phải Mặc Cảnh Thâm muốn bộc phát thú tính, bế cô vào bồn tắm mà ra tay hay không. Mặc dù trong lòng kháng cự, nhưng cơ thể cô thì lại cực kỳ mong ngóng.

Anh bế cô vào phòng tắm, cô bắt gặp ánh đèn trong phòng thì nhắm mắt lại, úp mặt vào trong, ngửi được mùi hương trên người anh. Dục vọng cháy bỏng như sắp nuốt chửng cả lý trí của cô luôn rồi.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 653

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

653: Sớm muốn lột em ra…

 TrướcTiếp 

SỚM MUỐN LỘT EM RA…

Thế nhưng, điều khiến Quý Noãn vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa muốn tức giận chính là Mặc Cảnh Thâm không làm gì cả mà chỉ thả cả người cô còn mặc nguyên váy vào bồn tắm.

Quý Noãn mới vừa dính nước lạnh ở khách sạn được một lúc, bây giờ bỗng nhiên lại bị giội nước lạnh băng từ đỉnh đầu xuống thì hét lên theo phản xạ.

Nhưng rồi nước lạnh được điều chỉnh sang nước ấm, trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của anh: “Muốn nước lạnh hay nước ấm?”

Mặc Cảnh Thâm không đứng dưới vòi hoa sen nên nước không làm ướt quần áo của anh được. Hơi nước che chắn tầm nhìn, cô ngước mắt lên cũng chỉ nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đen của anh.

“Nước… nước ấm đi.” Quý Noãn run rẩy dưới làn nước.

Đến khi nước ấm trong bồn càng lúc càng đầy, tuy không còn khó chịu như nước lạnh, nhưng lại khiến nhiệt độ cơ thể của cô tăng cao hơn. Khi còn ở khách sạn, cô sợ mình không kiểm soát được mới phải xả nước lạnh, bây giờ thì không muốn ngày hôm sau bị cảm lạnh hay bị sốt nên mới chịu ngâm mình trong làn nước ấm áp.

Sau đó nghe thấy tiếng động, Quý Noãn đưa mắt sang thì thấy Mặc Cảnh Thâm như đang định ra ngoài. Cô vội vàng nắm chặt lấy bệ bồn tắm theo bản năng rồi hỏi: “Anh đi đâu đấy?”

Anh dừng bước nhưng không ngoảnh đầu lại: “Chẳng phải em không có ý định để anh chạm vào em sao? Ngâm bồn rất thích hợp để giải tỏa căng thẳng, anh cũng không thể đứng ở đây nhìn em vặn vẹo như rắn được, nếu không anh sợ rằng mình không gánh nổi cái danh thánh nhân này.”

Quý Noãn: “…”

Anh nói rất đúng, rất có lý, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy ấm ức.

Quý Noãn thấy đúng là cái thuốc này không có gì tốt, thậm chí còn giảm luôn chỉ số thông minh của cô.

Nhìn thấy anh thật sự muốn đi, cô chộp lấy khăn tắm bên cạnh ném mạnh vào lưng anh.

Mặc Cảnh Thâm thấy cô nổi giận thì thấp giọng giữa tiếng nước chảy tí tách: “Em ngoan ngoãn ngâm bồn đi, ngâm một đêm, bồn nước có chức năng điều chỉnh nhiệt độ tự động, nhớ điều chỉnh nhé!”

Quý Noãn đỏ mắt nhìn lưng anh: “Mặc Cảnh Thâm, bây giờ em khó chịu sắp chết, sắp nổ tung lên rồi.”

Lúc này anh mới thờ ơ liếc cô một cái: “Anh biết, vậy giờ em muốn thế nào? Đến bệnh viện nhé?”

“…”

Đương nhiên là cô không đi bệnh viện rồi. Vừa rồi cô cũng nghe được láng máng anh gọi điện cho Tần Tư Đình. Chưa nói đến việc uống phải thuốc này rồi đi bệnh viện là rất mất mặt, huống hồ đến bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, bác sĩ cũng chỉ cho cô thuốc an thần mà thôi.

“Không đi.” Cô kiên quyết.

“Ừ, vậy em ngâm bồn đi.” Anh nói xong rồi định quay ra.

“Mặc Cảnh Thâm!” Cánh tay Quý Noãn vẫn vịn vào bồn tắm: “Anh…”

Anh mở cửa phòng tắm ra, vẫn không quay đầu lại nói: “Thỉnh thoảng cũng phải để em nếm trải cảm giác bị lửa dục vọng thiêu đốt, chỉ có thể nhìn mà không ăn được, coi như là công bằng.”

“…”

Công bằng?

Bình thường anh bị lửa dục vọng thiêu đốt vì cô thì liên quan gì đến cô? Cô đâu có chủ động quyến rũ anh?

Đây mà cũng được xem là công bằng sao? Quý Noãn khó tin nhìn chằm chằm cho đến khi không còn thấy dáng anh nữa. Anh sợ cô gặp chuyện sơ sẩy trong phòng tắm nên không đóng cửa lại. Cô hướng ra ngoài cửa hét đến khàn cả giọng: “Mặc Cảnh Thâm! Anh thật sự rất khốn nạn! Bây giờ em đã thế này rồi thì còn định công bằng cái gì? Người bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi tác dụng của loại thuốc này!”

Bên ngoài không có tiếng đáp lại.

Quý Noãn bị chọc điên, nhưng cảm giác trong cơ thể càng lúc càng trào dâng mãnh liệt, khiến cô không còn hơi sức nào mà hét to lên hay nổi giận nữa.

Khi cô đang lặng lẽ ngâm mình trong nước thì bỗng mơ hồ nghe thấy có tiếng động vang lên từ phòng ngủ.

Phòng tắm cô đang dùng là phòng tắm độc lập mà Mặc Cảnh Thâm trước kia hay sử dụng, còn phòng tắm trong phòng ngủ cũng đang truyền đến tiếng nước chảy.

Trong lúc cô ngồi đây chịu trận tra tấn hành hạ mà Mặc Cảnh Thâm lại đi tắm à?

Não cô bị teo lại rồi mới cảm thấy quanh người anh có ánh hào quang khi xuất hiện trong khách sạn, cũng như lúc anh đưa cô đi.

Hào quang con m* nó…

Cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm kia một lúc rồi nhắm mắt lại. Áo váy dán vào người khiến cô khó chịu, nhưng đến sức lực giơ tay lên để cởi váy cô cũng không có, tay nhấc lên một lúc lâu cũng chỉ gỡ được thắt lưng, để rồi sau đó lại bất lực nằm trong bồn.

Nước ấm dính vào làn da nóng hừng hực khiến cô dễ chịu suýt nữa không nhịn được mà kêu rên. Nhưng vì muốn giữ thể diện nên cô liều chết cắn môi lại để âm thanh không bật ra.

Sau khi tiếng nước bên phòng tắm bên kia ngưng chảy được một lát thì Mặc Cảnh Thâm mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám tro mềm mại quay lại.

Lúc này Quý Noãn mới mở mắt ra, cặp mắt mờ mịt hằn học nhìn người đàn ông tỏa ra mùi sữa tắm. Khi thấy mái tóc ngắn sạch sẽ không cần tạo kiểu cũng đủ mê người kia, cô dứt khoát nhắm mắt quay đầu đi không thèm nhìn đến anh, nhưng vẫn miễn cưỡng nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung