666=>670

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 666

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

666: Tắm rửa sạch sẽ ở đây, diễn biến tiếp theo đã dẫn tới tình trạng không thể cứu vãn

 TrướcTiếp 

TẮM RỬA SẠCH SẼ Ở ĐÂY, DIỄN BIẾN TIẾP THEO ĐÃ DẪN TỚI TÌNH TRẠNG KHÔNG THỂ CỨU VÃN

Quý Noãn vừa nghe thấy đã lập tức nhả ngón tay anh ra, rồi lại ra sức đẩy tay anh.

Mặc Cảnh Thâm cười khẽ, vân vê gò má mềm mại ửng hồng vì sóng tình bắt đầu trào dâng của cô, môi ẩn chứa ý cười: “Lúc xấu hổ còn thích đánh người nữa, em học cách bạo lực như vậy từ khi nào thế? Là do Phong Lăng dạy em?”

“Chuyện này liên quan gì đến Phong Lăng, cô ấy chỉ dạy em một ít thuật phòng thân mà thôi.”

Mặc Cảnh Thâm hôn lên chiếc cằm xinh xắn của cô, vừa hôn vừa cười: “Trước mặt Nam Hành, cô ấy còn bị ăn sạch sành sanh, thế mà vẫn có bản lĩnh chạy tới nước Anh dạy em thuật phòng thân. Xem ra trong một năm đó, em cũng che chở cô ấy không ít.”

Quý Noãn: “…”

Nhắc đến chuyện này, lúc đó đúng là Phong Lăng trốn từ chỗ Nam Hành chạy sang Anh ở chung với cô một năm. Sau này, cảnh tượng Nam Hành cướp người về quả thật hết sức oanh liệt, có điều Phong Lăng chẳng hề cảm kích tí nào.

Thấy cô đến lúc này mà còn sức lo nghĩ những chuyện khác, Mặc Cảnh Thâm vén chăn lên, kéo cô vào trong, tiếp tục hành động.

Quý Noãn nằm trong chăn trừng to hai mắt, cảnh giác nhìn anh trong bóng tối. Mặc Cảnh Thâm dùng thể lực của mình để lôi kéo ý thức bay vào cõi tiên của cô trở về, thậm chí Quý Noãn chẳng còn lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện khác…

Cuối cùng vì nghĩ cho đêm hôm trước Quý Noãn đã bị tiêu hao thể lực quá độ, nên Mặc Cảnh Thâm không giày vò cô suốt đêm.

Nhưng cuối cùng Quý Noãn vẫn mệt mỏi vô cùng, nhắm mắt nằm bất động trên gối đầu. Mặc Cảnh Thâm ôm cô nằm trên giường trong phòng nghỉ của văn phòng.

Đêm nay Mặc Cảnh Thâm đã chìm vào giấc ngủ trong hương tóc của Quý Noãn như thế.

***

Sáng sớm hôm sau.

Hình ảnh đầu tiên khi mở mắt ra là người phụ nữ chôn vùi da thịt mịn màng trắng sứ bên dưới mái tóc dài. Cô ngủ rất sâu, hơi thở đều đều. Đêm qua cô tỉnh lại một lần, nhưng lại bị Mặc Cảnh Thâm dụ dỗ rồi thiếp đi. Lúc này, Quý Noãn ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, ngủ một cách yên bình.

Mặc Cảnh Thâm nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ sáng.

Nhìn gương mặt ngủ say của người phụ nữ trong lòng, anh không kịp nghĩ nhiều đã giữ lấy cằm cô mà hôn xuống. Quý Noãn bị hôn đến tỉnh giấc, mơ mơ màng màng nhíu mày mở mắt. Gương mặt đẹp trai của người đàn ông phóng đại lên trước mắt cô, Quý Noãn nhắm mắt, xoay người ngủ tiếp, nhưng anh lại không cho cô nhúc nhích, vẫn lưu lại nụ hôn triền miên trên môi cô. Quý Noãn bị hôn đến tỉnh táo, đẩy ngực anh: “Mặc Cảnh Thâm…”

“Hửm?”

“Hôm nay không phải anh phải về Mỹ sao?” Quý Noãn vẫn rất mệt, cơn buồn ngủ còn chưa tan biến.

“Ừ.”

Cô lại khàn tiếng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?”

“Bảy giờ mười lăm.”

Nghe thấy thời gian, Quý Noãn mới mở mắt ra lần nữa. Sáng sớm hôm nay, công ty phải họp bù sáng thứ Hai, tám giờ bắt đầu. Bây giờ cô rời giường tắm rửa, không chừng còn chẳng có thời gian ăn sáng, nếu ngủ tiếp sẽ muộn mất.

Thế nhưng dù cho hôm tối qua Mặc Cảnh Thâm đã buông tha cho Quý Noãn, thì cô vẫn rất mệt, miệng lầm bầm lầu bầu tựa như oán giận, ôm chăn trên giường lật người đáp: “Em ngủ tiếp hai phút, hai phút nữa sẽ dậy.”

Mặc Cảnh Thâm: “…”

Anh xoay người cô gái ôm chăn định ngủ tiếp, dứt khoát hôn xuống, hôn đến khi Quý Noãn không thể không mở mắt ra, nhìn anh nghi hoặc: “Anh làm gì vậy…”

“Dậy, ăn sáng xong thì đi họp.”

“…”

Quý Noãn trừng mắt với trần nhà: “Anh có chắc hôm nay anh phải bay về Mỹ thật không? Sao em cứ có cảm giác anh còn rảnh rỗi hơn cả em vậy? Không ăn sáng một bữa cũng chẳng sao.”

Anh hờ hững đáp: “Sau khi nhìn em ăn sáng xong, anh sẽ về công ty, buổi chiều bay.”

“… Anh sẽ không mặt dày đến độ muốn em tiễn chứ?” Quý Noãn đột nhiên cảm thấy dường như người đàn ông này có ý định đóng gói cả cô mang sang nước Mỹ.

“Không cần.”

Nghe hai chữ này, cuối cùng Quý Noãn mới lười biếng bò dậy từ trong chăn. Vừa chớp mắt cô đã nhìn Mặc Cảnh Thâm vén chăn xuống giường. Áo sơ mi quần dài trên người anh có vài nếp nhăn, nhưng không ảnh hưởng đến tổng thể. Một lát trước khi ra khỏi cửa, cô ủi qua loa một lượt là thẳng ngay, vừa đúng lúc trong phòng nghỉ của cô có chuẩn bị bàn ủi hơi nước. Lúc Quý Noãn rời giường không cẩn thận ấn trúng nút điều khiển rèm cửa sổ cạnh mép giường, vì vậy rèm tự động mở ra, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu xuống cơ thể người đàn ông. Mái tóc đen ngắn trên đỉnh đầu của anh hơi rối, dưới nắng sớm, đường nét ngũ quan vô cùng thanh khiết tuấn tú.

Sau khi xác định cô sẽ không ngủ nướng nữa, Mặc Cảnh Thâm mới xoay người bước vào phòng tắm.

Quý Noãn nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, nhấc tay ra sức vuốt tóc mình. Mặc dù vẫn còn rất buồn ngủ, nhưng rốt cuộc cô cũng phải chấp nhận rời giường. Suy cho cùng, cho dù không ăn sáng thì hiện giờ cô cũng không tài nào ngủ tiếp được.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, cô xoay người nhìn về hướng đó. Bấy giờ Quý Noãn mới có tâm trạng cẩn thận nhớ lại đêm qua từ sau khi anh tới đã xảy ra chuyện gì.

Anh bảo hôm nay phải trở về Mỹ.

Anh nói muốn cô ăn một bữa cơm tối với anh.

Sau đó, anh đưa cô về thì bị mắc mưa, tắm rửa sạch sẽ ở đây, diễn biến tiếp theo đã dẫn tới tình trạng không thể cứu vãn…

Tiếp theo nữa, cô ôm anh ngủ. Sau một đêm dường như họ đã trở lại cuộc sống vợ chồng ấm áp ngày trước. Anh gọi cô dậy, gọi cô ăn sáng, sau đó cô đi làm, còn anh chuẩn bị chiều bay về Mỹ.

Nếu như không phải có chuyện bay về Mỹ, thoạt nhìn tất cả mọi thứ đều thập toàn thập mỹ.

Anh cố ý để cô nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp mà hai người từng chung sống, muốn cô nhớ lại mọi thứ, muốn cô chờ anh từ Mỹ trở về sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh anh sao?

Theo lý thuyết, Quý Noãn hẳn phải nổi giận vì mưu tính kỹ càng từng bước của anh, nhưng vừa nghĩ tới chuyện anh sắp đi Mỹ, hơn nữa còn chẳng biết khi nào trở lại thì chút tức giận khi thức dậy cũng tan tành mây khói.

Mặc Cảnh Thâm chỉ chiếm dụng phòng tắm của cô vài phút. Dù sao sau chuyện đêm hôm qua, bọn họ cũng đã tắm rửa rồi, anh chỉ cần tắm qua loa rồi ra khỏi phòng. Quý Noãn thấy anh đã ra thì đành phải đứng dậy rửa mặt.

Sau khi vệ sinh buổi sáng xong, cô đẩy cửa phòng tắm định ra ngoài, nhưng lại sực nhớ tới nơi này là công ty, lát nữa lại phải mở cuộc họp, nên cô lấy túi mình qua, trang điểm nhẹ nhàng một chút. Sau khi xong xuôi, cô chuyển mắt nhìn qua thì mới phát hiện người đàn ông cao ráo lạnh lùng đang nghiêng người tựa lên khung cửa, đôi mắt trầm lắng đen láy lẳng lặng nhìn cô chăm chú hồi lâu.

Bàn tay đang cầm son của Quý Noãn suýt nữa thoa lệch, cô vội vã thoa son qua loa rồi thôi, khụ một tiếng: “Nhìn em như thế làm gì?”

Mặc Cảnh Thâm quan sát cô, thấp giọng đáp: “Thật ra mỗi ngày cùng nhau thức giấc, rửa mặt xong thì đứng bên cạnh nhìn em trang điểm, có thể xem như một kiểu hưởng thụ.”

Quý Noãn: “…”

Người đàn ông này đang nói lời tình tứ với cô sao?

***

Lúc đi ăn sáng, Quý Noãn mặc một bộ đồ công sở được chuẩn bị để đi tí nữa đi họp. Nhưng vì sợ mùi thơm của bữa ăn sáng dính vào người cho nên cô khoác thêm một chiếc áo mỏng màu lam nhạt bên ngoài.

Người đàn ông bình thường đã vô cùng nhẫn nại với cô, nay lại càng nhẫn nại gấp bội.

Lúc ra cửa, Mặc Cảnh Thâm vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô. Khoảng thời gian trước cô đã phát hiện boss Mặc rất cố chấp đối với chuyện nắm tay. Nhưng vừa nghĩ đến việc anh sắp phải về Mỹ, cô cũng không hất tay anh ra nữa.

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 667

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

667: Hoặc là hứng thú với việc để cô đeo chiếc nhẫn thuộc về anh

 TrướcTiếp 

HOẶC LÀ HỨNG THÚ VỚI VIỆC ĐỂ CÔ ĐEO CHIẾC NHẪN THUỘC VỀ ANH

Hiển nhiên thái độ ngoan ngoãn để anh nắm tay ra khỏi văn phòng của cô đã lấy được lòng anh. Có điều cứ ra khỏi văn phòng là da mặt Quý Noãn lập tức mỏng đi.

Hiện giờ đang là giờ làm việc, trong công ty có rất nhiều người, cho dù bọn họ vào thang máy chuyên dụng cho Tổng Giám đốc, nhưng lát nữa khi ra đến đại sảnh lầu một thì vẫn sẽ có rất nhiều người.

Tuy nhiên, nếu lúc này Quý Noãn đòi Mặc Cảnh Thâm buông tay thì dĩ nhiên anh sẽ không chịu.

Thế là sáng sớm nay, bỗng nhiên Mặc Cảnh Thâm - Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine và Quý Noãn - Tổng Giám đốc Tập đoàn MN cùng xuất hiện tại Tập đoàn MN. Người đàn ông cao quý lạnh lùng và người phụ nữ khí chất xinh đẹp đứng cạnh nhau trước cửa công ty nhất định sẽ khiến người ta phải ngoái lại ngắm nhìn.

Cũng may Mặc Cảnh Thâm đã làm rõ mối quan hệ giữa hai người trước mặt truyền thông, dù cho đám nhân viên có nhiều chuyện thì cũng đã biết người ta là vợ chồng rồi, chẳng thể nào loan tin lung tung ra ngoài được.

Lúc ra khỏi công ty, tay Mặc Cảnh Thâm phủ lên ngón tay của Quý Noãn.

Mặc dù Quý Noãn rất thích những thứ đồ trang sức bạc nho nhỏ mua ở thành phố Cát lần trước, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới lấy ra đeo, chúng không thích hợp để đeo hằng ngày, vì rất dễ móc vào quần áo.

Mặc Cảnh Thâm cúi mắt nhìn bàn tay trống trơn của cô, bất kể là cổ tay hay ngón tay đều chẳng đeo gì cả. Anh không mặn không nhạt hỏi một câu: “Anh tặng cho em kim cương xanh là để em vứt ở nhà như đồ bỏ đi vậy à? Anh chưa từng thấy em lấy ra đeo lần nào.”

Đồ bỏ?

Quý Noãn đáp: “Em có mang đi dự tiệc một lần. Nhưng kim cương xanh mười carat thu hút quá nhiều sự chú ý, nên thường ngày em không đeo.”

“Anh tặng em kim cương xanh là để em giấu nó ở nhà?”

“Nếu không thì sao đây?”

“Hoặc là em lấy nó khảm lên nhẫn, chế tác thành chiếc nhẫn cưới phù hợp, hoặc là lại mua một cái khác.”

Quý Noãn: “…”

Trước đây lúc còn ở chung, Mặc Cảnh Thâm rất ít khi mua quà, nhưng hình như bây giờ anh lại rất hứng thú với việc mua quà cho cô.

Hoặc là hứng thú với việc để cô đeo chiếc nhẫn thuộc về anh. Quán ăn sáng dưới công ty rất gần. Sau khi hai người ăn xong, vì sắp đến tám giờ mở cuộc họp nên Quý Noãn vội vã trở về công ty.

Mặc Cảnh Thâm ngồi nhìn cái bát rỗng tuếch đối diện, không vội vã rời đi. Khi nhân viên phục vụ bước đến dọn bát đũa của Quý Noãn thì điện thoại mà Mặc Cảnh Thâm tiện tay đặt trên bàn bỗng dưng rung lên. Anh liếc mắt nhìn cuộc gọi hiển thị, rồi lại vươn tay bắt máy.

“Mặc tổng, xảy ra chuyện rồi…”

Mặc Cảnh Thâm không thay đổi sắc mặt, hờ hững đáp: “Tôi biết rồi, buổi chiều tôi bay qua Mỹ, có chuyện thì tìm Nam Hành trước.”. Truyện Xuyên Không

Sau đó không biết người trong điện thoại nói gì, Mặc Cảnh Thâm trầm ngâm một lát rồi lãnh đạm hỏi: “Tìm được người chưa?”

“Tìm được rồi, là em ruột của A Cát Bố, đã tính kế ba năm, muốn báo thù cho anh trai, bao gồm cả bọn dư đảng lúc đó ở Campuchia. Bởi vì bọn họ không nằm trong phạm vi Los Angeles và trong nước cho nên không thể diệt sạch tận gốc, những tên còn sót lại đều tập hợp với nhau. Ba năm nay bọn chúng bắt mối khắp nơi ở Mỹ, thu mua đàn em…”

“Có thể bắt mối ở Mỹ thì cũng xem như thằng em trai này của A Cát Bố còn có bản lĩnh hơn anh trai hắn.”

“Đúng vậy, hiện giờ đám người thế giới ngầm bên Mỹ đều không dám chơi giáp mặt với bọn chúng. Đúng rồi Mặc tổng, còn có chuyện khác nữa…”

“Nói.”

“Mấy ngày trước chúng tôi phát hiện Thời Niệm Ca đã mất tích một năm trước hiện đang ở Washington, có cần báo cho Bác sĩ Tần không?”

Mặc Cảnh Thâm thờ ơ đáp: “Người cậu ta phái đi đã tìm được trước đó rồi, thông báo hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Đây là chuyện của bọn họ, không cần nhúng tay vào. Trước khi đi tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tắt máy, Mặc Cảnh Thâm ném điện thoại sang một bên, nhìn hoành thánh vẫn còn nguyên trước mặt. Nhớ đến dáng vẻ thỏa mãn khi ăn tô hoành thánh kia của Quý Noãn thì mới hờ hững cầm đũa lên ăn.

***

Hai ngày sau khi Mặc Cảnh Thâm trở về Mỹ, thoạt nhìn Quý Noãn vẫn làm việc bình thường, nhưng chỉ có cô tự biết trong lòng mình bất ổn thế nào.

Hai ngày trôi qua, cô vẫn nhịn không được mà kéo WeChat của Mặc Cảnh Thâm ra khỏi danh sách đen. Đang định hỏi anh sau khi đến Mỹ có ổn không thì đã phát hiện Mặc Cảnh Thâm đổi ảnh đại diện WeChat.

Nhưng bức ảnh được đổi lại là… tấm ảnh đêm hôm đó anh ôm cô ngủ trong phòng nghỉ của văn phòng. Quý Noãn ngủ say chưa tỉnh, tựa vào lòng anh, Mặc Cảnh Thâm cứ thế mà chụp ngay trước mặt cô.

Lúc đó Quý Noãn ngủ rất say, không phát hiện anh chụp ảnh cô ngủ. Trong hình, gương mặt Quý Noãn rõ nét, tựa vào lòng anh, bên trên còn dính một góc cằm khôi ngô của người đàn ông. Mặc dù chỉ là một phần, nhưng cũng đủ để người thân quen nhìn một cái đã nhận ra ngay là Mặc Cảnh Thâm.

Đúng là thua anh luôn, đổi ảnh chụp cô và phong cảnh ngoài cửa xe, thay bằng ảnh ôm cô ngủ. Cô thật muốn block anh một lần nữa.

Huyệt Thái dương của Quý Noãn giần giật, cô vừa cố nén sự kích động muốn chặn nick anh vừa gửi tin nhắn WeChat cho anh. Vốn Quý Noãn định hỏi thăm, nhưng cuối cùng lại biến thành: “Thừa cơ em ngủ mà chụp ảnh, sao trước đây em không phát hiện anh có sở thích này nhỉ. Anh lại còn dám lấy nó làm ảnh đại diện hả? Anh mà không đổi thì vĩnh viễn nằm trong danh sách chặn luôn đi!”

Sau khi gửi xong, nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Quý Noãn vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời.

Quý Noãn nghĩ, chẳng lẽ sau khi kéo anh từ trong danh sách chặn ra thì lúc gửi tin sẽ không nhận được ngay? Hay xảy ra vấn đề ở đâu rồi?

Cô ngẫm nghĩ, rồi lại đợi nửa tiếng nữa, nhưng vẫn không hề có tin nhắn trả lời. Quý Noãn không thể làm gì khác hơn là lại gửi tiếp một icon đen mặt.

Một tiếng sau, vẫn không có gì đáp trả.

Lúc này Quý Noãn mới sực nhớ ra, có lẽ sau khi trở về Mỹ, Mặc Cảnh Thâm không có thời gian rảnh, hoặc là đã đổi một số di động khác? Hoặc là kể từ khi bị cô chặn, anh không dùng WeChat nữa?

Sau khi giúp anh đăng ký tài khoản này, cô hiếm khi chủ động nhắn tin cho anh. Nhưng chỉ cần cô nhắn, anh nhất định sẽ đáp lại, hơn nữa thời gian trả lời không quá lâu.

Anh bận lắm sao?

Thời gian đã trôi qua lâu rồi, dù Quý Noãn muốn gỡ hai tin nhắn kia thì cũng chẳng thể làm được, chỉ đành nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Mặc Cảnh Thâm. Càng nhìn dáng vẻ mình tựa vào lòng anh ngủ thì cô lại càng ghét hơn. Nhưng dù cô nhìn chòng chọc cỡ nào thì ảnh đại diện này nằm vẫn nằm chình ình không thay đổi.

Quý Noãn biết rõ dáng vẻ ban ngày của mình thế nào.

Nhưng trước giờ cô không hề biết, hóa ra dáng vẻ của mình khi ngủ bên cạnh Mặc Cảnh Thâm lại thế này.

Ấm áp, ngọt ngào, thậm chí ỷ lại như đã sớm thành thói quen trong lúc ngủ say.

Ỷ lại một cách vô điều kiện.

Đây là thói quen từ trước đến nay, hay là chỉ bởi vì tối hôm đó cô bị anh giày vò quá mệt…

 TrướcTiếp 

 Báo lỗi chương Bình luận

Contact - ToS

Hiện menudoc truyen

Truyện

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 668

GIÓ ẤM KHÔNG BẰNG ANH THÂM TÌNH

668: Anh đang cướp chị dâu cho em đấy, sao em không biết điều chút hả?

 TrướcTiếp 

ANH ĐANG CƯỚP CHỊ DÂU CHO EM ĐẤY, SAO EM KHÔNG BIẾT ĐIỀU CHÚT HẢ?

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Quý Noãn gửi tin nhắn.

Mặc Cảnh Thâm vẫn không hề gửi tin hồi âm, điện thoại cũng không thèm gọi.

Trong hai ngày này, Quý Noãn tạm thời đi công tác ở tỉnh bên cạnh. Khi trở về, cô vừa định đến công ty thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Lộ Dã.

***

Một giờ sau, Quý Noãn đứng bên ngoài cửa nhà hàng kiểu Pháp gần công ty, nhìn Tiêu Chấn Quân ngồi bên cửa sổ nhà hàng, rồi lại nhìn Tiêu Lộ Dã đang đứng bên cạnh chiếc xe đỗ ngoài bãi, đút một tay vào túi.

Quý Noãn bước về phía bãi đỗ xe. Tiêu Lộ Dã thấy cô bước đến, liền nhướng mày: “Thật sự không phải là anh dính lấy em không buông đâu, mà là mấy ngày qua ba anh ăn không ngon ngủ không yên. Ông ấy cứ muốn tìm em, nhưng lại sợ em không chịu gặp, chỉ đành để anh nghĩ cách hẹn em ra. Ông ấy muốn nói chuyện với em.”

“Từ khi nào anh biết tôi là em gái anh?” Quý Noãn không đáp lại những gì anh ta vừa nói, nhưng dù sao Tiêu Lộ Dã cũng đối xử với cô không tồi, Quý Noãn chẳng thể xem anh ta như kẻ thù, nên mới hỏi thẳng.

Tiêu Lộ Dã khẽ nhíu mày, đút một tay vào túi quần, cười khẽ: “Em nghĩ sao?”

“Lúc anh bỗng nhiên bắt tôi lên biệt thự ở sườn núi là đã biết rồi?”

Tiêu Lộ Dã nhìn cô một chốc rồi đáp: “Lúc đó anh chỉ đoán thôi, trước đó ba anh cũng không biết đến sự tồn tại của em. Sau này, trong nhà có mời được người thân của một ông lão giúp việc trong gia đình đến làm. Người đó từng là người giúp việc cho nhà họ Quý. Trong lúc vô tình nói đến chuyện này, ba anh mới bắt đầu nghi ngờ chuyện khi xưa mẹ ruột em đến nhà họ Quý. Trải qua hàng loạt quá trình điều tra, rồi lại biết được ngày sinh nhật của em, nên ông đã hoài nghi em không phải là con gái ruột của Quý Hoằng Văn.”

“Nhưng dù em thật sự không phải là người nhà họ Quý, thì chí ít cũng là em gái cùng cha khác mẹ với anh. Anh cũng chẳng quá để tâm đến người em gái từ trên trời rơi xuống này, nhưng em lại cứ nhảy vào họng súng của anh. Lúc anh chuẩn bị đưa Thời Niệm Ca đi, em lại thả người đẹp trong lòng anh đi mất. Em nói xem, trong lúc biết rõ em có thể là em gái của anh, anh nên làm thế nào đây?” Tiêu Lộ Dã vừa nói vừa tiện tay lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng. Nhưng vì Quý Noãn đứng quá gần nên anh ta không châm lửa, chỉ là ánh mắt nhìn cô có hơi lưu manh: “Mặc dù đúng là anh bị em chọc tức không nhẹ, nhưng cũng chẳng thể làm gì được. Lúc đó anh chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền mà bắt em về, tiện thể bảo người giúp việc nhặt mấy sợi tóc còn sót lại trên giường lúc em ngủ giao cho anh. Anh mang chúng đi làm giám định huyết thống thì mới khẳng định em đúng là người nhà họ Tiêu. Nếu như không phải Mặc Cảnh Thâm bất ngờ xuất hiện mang em đi thì sau khi điều tra rõ thân thế em, anh đã đưa em về nhà họ Tiêu rồi. Ai về nhà nấy, giao em cho ba thì lỗ tai anh có thể được yên tĩnh lại.”

“Cho nên lúc ở Bắc Kinh, anh giúp tôi cũng bởi vì tôi là em gái anh?”

“Chứ sao nữa?” Tiêu Lộ Dã ngậm thuốc, nheo mắt, như cười như không: “Nếu em không phải em gái anh, anh việc gì phải rước lấy phiền phức vào người? Từ trước đến nay anh chẳng hề quan tâm đến phụ nữ, nếu em không phải em gái anh, thì anh mặc kệ em là Quý Noãn hay Quý Lãnh, dù cho em bị Dung Thành nuốt chửng thì anh cũng chẳng thèm lên tiếng.”

Quý Noãn: “… Nói như vậy, nếu tôi không đội ơn anh là tôi đây quá đáng rồi.”

Tiêu Lộ Dã cười khẽ: “Đội ơn thì không cần. Sau này đều là người trong nhà, anh là anh trai em, em làm tốt bổn phận em gái là được.”

“… Bổn phận em gái là gì?”

“Ví dụ như trong chuyện tranh giành phụ nữ, em ít bênh vực tên Tần Tư Đình kia đi. Anh đoạt chị dâu về cho em, sao em không biết điều chút hả?”

Quý Noãn: “…”

“Vậy e rằng phải làm anh thất vọng rồi. Chuyện anh trai em gái gì đó tính sau đi. Tôi vốn không định nhận nhà họ Tiêu các người, nhưng vì Tiêu tổng anh đã từng giúp đỡ nên giữa tôi với anh vốn như thế nào thì như thế đó, còn về ba anh…” Quý Noãn ngừng một lát, đảo mắt nhìn ông Tiêu ngồi trong nhà hàng.

Tiêu Lộ Dã không khó chịu vì sự lạnh lùng của Quý Noãn, chỉ mỉm cười chẳng để ý: “Anh hiểu, ông ấy bạc tình bạc nghĩa với mẹ anh, lại nặng tình nhiều năm với mẹ ruột em. Đến cuối cùng, con trai không thương, con gái không nhận, đều là do ông ấy tự chuốc lấy. Nếu anh không phải là con trai nhà họ Tiêu, e rằng anh cũng chẳng ở lại đất nước này. Suy cho cùng thì trách nhiệm gia tộc nhà họ Tiêu vẫn còn đó. Hôm nay anh cũng chỉ có thể làm hết trách nhiệm của người làm anh, còn về những chuyện khác, anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”

Sở dĩ hôm nay Quý Noãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#sung