CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn nửa tiếng từ khi Jenny Jung bắt đầu chụp hình và cũng chính từ lúc ấy, ánh mắt của một người không thể nào rời khỏi cô. Đưa chiếc váy cho Ahreum xong là người đó tìm một góc, đứng quan sát Jenny.

“TÁCH……TÁCH………”

-           OK! … Rồi, tốt lắm……Ok!... - Tiếng máy ảnh lách tách liên tục khi Jenny Jung đứng tạo dáng. Người chụp ảnh có vẻ rất hài lòng.

Cô gái kia nghĩ, thật sự, nhìn Jenny lúc này, rất chuyên nghiệp và rất có sức hút. Khuôn mặt lạnh như tiền, và đầy tự tin nhưng đôi mắt biết buồn này thật giống với “Jeongie” lúc làm việc. Còn khuôn mặt nở nụ cười lại làm cô nhớ đến mỗi khi “Jeongie” âu yếm, trêu chọc cô… Tiếc rằng không phải!

Giống!!!!!

Giống lắm!!!!!!!!!!

Điều đó khiến cô mỉm cười, nụ cười thật chua chát làm sao.

Đang đứng thả hồn vào Jenny thì Ahreum đã đứng cạnh lúc nào không hay.

-         He, thích người đó à? – Ahreum thều thào bên tai.

-         Ukm. – Jiyeon khẽ chớp mắt. Vì đang tập trung nhìn Jenny nên cô không để ý Ahreum đã hỏi gì, cô chỉ ậm ừ cho qua.

-         YEONIE THÍCH CÔ ẤY???

Câu trả lời lúc nãy của Jiyeon đã khiến Ahreum bất ngờ mà hét lớn lên, làm ai cũng ngoái lại nhìn. Giờ thì Jiyeon cho ánh mắt mình rời khỏi Jenny mà quay sang khó hiểu nhìn con bé. Cô cảm thấy… à không, là thấy hình như ai cũng nhìn mình. Nhưng mọi việc đã quá trễ, hết nhìn Ahreum lại nhìn mọi người.

-         Reumie…em vừa làm cái gì thế?…Xin lỗi mọi người. Không có gì đâu, mọi người cứ làm việc tiếp…. Xin lỗi.

Ngay sau đó, Jiyeon đã lôi Ahreum sang một bên để tránh ánh nhìn của mọi người.

-         Em hét lớn lên chi vậy??

-         Tại câu trả lời của Yeonie làm em bất ngờ quá. - Ahreum hiện giờ vẫn còn chưa hết ngạc nhiên

-         Vậy em hỏi gì?

-         Em hỏi có phải Yeonie thích Jenny unnie không, và câu trả lời là “ukm”.

-         Unnie??....... có à??? - Giờ thì đến Jiyeon nhăn mặt ngạc nhiên.

Cả hai chị em nhìn nhau chằm chằm, không nói gì thêm.

-         Chắc tại lúc đó unnie đang tập trung, nên không nghe em hỏi, ậm ừ cho qua thôi. Em để ý làm gì.

-         Nhưng mà em thấy, Yeonie để ý cô ấy. - Vừa nói, Ahreum vừa liếc con mắt sang nhìn Jenny.

-         Làm… làm gì có chứ…

-         Nếu không, sao chăm chú nhìn người ta đến nỗi em hỏi mà không nghe rõ? - Ahreum nhướng con mắt gian xảo lên nhìn Jiyeon. - Đã vậy còn ấp a ấp úng nữa chứ??

-         Không… unnie chỉ là đang quan sát và đánh giá năng lực của cô ta thôi. - Jiyeon khẳng định. - Cũng giống như những lần em nhờ unnie quan sát em mỗi khi chụp hình để góp ý kiến đó thôi.

-         Xì, chứ không phải thấy người ta đẹp nên mê sao? – Ahreum bĩu môi trêu chọc.

-         Em nói gì thế.?

-         Vậy Yeonie thấy unnie ấy thế nào?

-         Đúng là có phong cách quốc tế, khá chuẩn đấy. Không có khuyết điểm nhiều, nhưng khuôn mặt lúc chụp hình quá lạnh lùng.

-         Tất nhiên, em nghe nói Jung unnie nổi tiếng là người với khuôn mặt lạnh mà, unnie ấy còn có biệt danh là “ Nữ thần mùa đông ” đó. Nói ai chứ nói tới unnie ấy, em tự nguyện thua kém.

-         Gì chứ, em đi đâu thu thập thông tin nhanh mà trở nên thiếu tự tin về bản thân dữ vậy? Mà trông có vẻ em biết nhiều về cô ấy?

-         Tất nhiên. Jung unnie là công chúa danh giá của tập đoàn thời trang nổi tiếng HamEun mà.

-         Cái đó thì unnie cũng biết, hồi nãy mấy người ở căn tin xì xào rồi. Đừng có nói là em khai thác thông tin từ họ nha?

-         Không. Appa unnie ấy là bạn tâm giao của appa mình đó, lúc nhỏ unnie có qua nhà em chơi vài lần.

-         Vậy là… em thân với cô ấy?

-         Không thân cho lắm, vì ngay từ nhỏ unnie ấy đã có tính cách hơi lạnh lùng rồi. Em thân với em họ unnie ấy hơn.

-         Em họ? Là ai vậy? – Jiyeon có chút hi vọng.

-         À, người này chắc Seobang không biết đâu. Unnie ấy rất dễ thương, lại hay chơi với em nữa. Còn Jung unnie, ngay cả nhà em cũng chưa được đến. Lâu rồi em không gặp họ.

-         Nhưng người em mới nhắc đến là ai? Unnie muốn biết.

-         Trời, bữa nào gặp em giới thiệu cho. Lúc nãy gặp Jung unnie trong phòng trang điểm, em ngạc nhiên quá trời.

-         Tên ….

-         Reum à! Đến lượt của em, nhanh nào cô bé. – Lại lần nữa đang đoạn cao trào thì cái ông quản lý cắt ngang.

-         Thôi, em vào đây, đợi em chút nha. Lát mình về chung.

-         Ukm.

Ahreum chạy đi, để lại Jiyeon tiếp tục suy nghĩ mà không để ý có người đang đi đến gần.

-                     Có chuyện gì mà trầm ngâm dữ vậy Park Jiyeon?

Giật mình, cô quay sang thì thấy Jenny Jung đang mỉm cười nhìn cô. Bất giác, cô lại bị nụ cười mỉm ấy làm cho chú ý.

< Nữ thần mùa đông ư?? Có thể khuôn mặt lạnh lùng này… nhưng đâu đến nỗi chứ. Mỗi lần mình gặp vẫn hay nở nụ cười dịu dàng …> JIYEON’s POV~

-     Park Jiyeon! Không hiểu sao tôi cứ thích gọi cái tên này nhỉ. Hihi, dễ gọi chăng? – Jenny ra chiều suy nghĩ. – Mà sao cô hay nhìn tôi chằm chằm vậy? Tôi giống người nào sao? Người yêu cô à? – Jenny chớp chớp mắt trêu chọc.

Hai tiếng người yêu vang bên tai làm Jiyeon tiếp tục nhìn Jenny Jung chằm chằm khiến cô ấy cảm thấy hơi khó xử. Đưa tay lên hươ qua lại trước mặt Jiyeon, đến lúc này Jiyeon mới thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân và cảm thấy mình hơi không được lịch sự.

-        À. Tôi xin lỗi vì đã thất lễ.

-        Không sao. Nhưng cô đang nghĩ gì thế. Mỗi lần thấy tôi cô đều nhìn như vậy.

-       Tôi … Đang suy nghĩ xem bản thiết kế lần này nên như thế nào thôi.

-       Có liên quan đến tôi sao?

Jiyeon đã thôi không nhìn Jenny Jung nữa mà chuyển ánh nhìn sang Ahreum.

-               Khoan đã. Mọi người dừng lại một chút. 

Jiyeon đi đến chỗ Ahreum đang đứng, rút từ trong túi xách ra một cây lược nhỏ. Cô đánh rối mái tóc của cô bé. Mọi người có vẻ rất ngạc nhiên với hành động của Jiyeon, nhưng Ahreum lại tỏ ra rất vui. Sau khi chỉnh sửa xong, trông người mẫu Lee thay đổi thực sự khiến cho mọi người đều phải thán phục Jiyeon.

-             Ồ, ý tưởng hay.

-             Phải đó, nhìn rất khác.

-             Không hổ danh là nhà thiết kế nổi tiếng Đại Hàn Dân Quốc. Không chỉ thiết kế những bộ trang phục tuyệt vời, mà còn có thể khiến người mẫu nổi bật.

-             Thôi mọi người chụp hình tiếp đi. Tôi không làm phiền nữa.

Rồi thiết kế Park bước ra khỏi tấm phong màu xanh, để Ahreum tiếp tục tạo dáng. Cô lại trở về chỗ hồi nãy. Vừa nhìn Ahreum, Jenny vừa mỉm cười thích thú.

-         Cô Jenny quen biết Reumie à? 

-         Hả? - Jiyeon quay sang nhìn, ánh mắt Jenny như muốn bảo “sao cô lại hỏi vậy?”

-         À … Tôi chỉ muốn hỏi là.. cô quen với người mẫu Lee … - Nhận ra ánh mắt của Jenny cứ nhìn mình chăm chăm, Jiyeon nhất thời ấp úng. - Tại…. tại… tôi nghe con bé kể là có quen cô từ nhỏ.

-         À…. Đúng vậy, đều là người quen cũ cả. Và tôi cũng nghe rằng thiết kế Park là chị gái của Ahreum.

-         Chỉ là chị nuôi thôi. - Jiyeon lật đật đính chính.

-         Nhưng tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt.

-         Vâng.

-         Có được một người chị tuyệt vời như cô Park đây, tôi cảm thấy Ahreum rất may mắn. – Jenny có chút biểu hiện lạ.

-         Seobang!! - Vừa chụp xong, đã chạy ào đến muốn hù người ta. - Em chụp xong rồi… ủa?? Jung unnie?? Hai người…? – Cô khá ngạc nhiên. - Hai người làm quen nhanh thế?

-         Ukm. / Đã từng gặp nhau rồi. - Cả hai người kia đều đồng thanh.

-         Hồi nào vậy? Sao em không biết?

-         Trước đây…

-         À, mới làm quen đây thôi. Khi nãy, vừa trò chuyện, vừa nhận xét về bộ ảnh mới đang chụp của em. – Jiyeon làm Jenny ngạc nhiên vì không muốn cho Ahreum biết nhưng cô cũng thuận theo.

-         Thì ra là vậy, vậy mà em tưởng hai người đã quen nhau từ trước rồi. Mà Jung unnie còn chụp hình nữa không?

-         Không, unnie xong rồi, vừa thay đồ xong.

-         Vậy hai người chờ em một chút nha, em vào thay đồ rồi ta cùng về chung.

-         Ukm. Em đi đi.

-         Sao lúc nãy cô không cho tôi kể là chúng ta đã quen biết nhau từ trước? – Jenny hỏi khi thấy Ahreum đã đi.

-         Chuyện đó, tôi đã không kể cho con bé và người nhà biết, vì tôi không muốn làm họ lo lắng. Tôi xin lỗi lúc nãy đã chen ngang.

-         Không sao đâu, không kể cũng được. Sao cô bé lại gọi cô là Seobang. Bộ ngoài tình cảm chị em hai người còn … - Jenny bỏ lửng câu nói.

-         Không, cô hiểu lầm rồi. Tôi với Ahreum không có kiểu quan hệ đó đâu. Nó cứ thích gọi vậy, tôi sợ cứ thế sẽ thì nó không quen ai được mất. Nhưng nó bướng lắm.

-         À, tôi thấy xưng như thế cũng hay hay, thân mật. He he. Cô không thích sao?

-         Trời, tôi cũng muốn lấy chồng mà. – Jiyeon tinh nghịch.

-         Em xong rồi đây. Chúng ta về thôi. - Ahreum từ đâu chen ngang, nắm lấy tay của hai người.

-         Ukm.

-         Lâu lắm mới được gặp mặt Rumie, unnie có thể mời hai chị em đi ăn rồi sẽ đưa về tận nhà luôn được không?

-         Vậy thì tuyệt quá!!!!!! Đi ăn thôi. – Mắt Ahreum sáng lên.

-         Em đó, tối ngày chỉ biết ăn với ăn.

Jiyeon cốc đầu một cái làm cô nàng la oai oái, Jenny Jung đi kế bên cũng phải mỉm cười. Không khí của rôm rã mà Ahreum mang lại cho cả 3 người lúc này thật khiến người khác phải ngưỡng mộ, đặc biệt là mấy cô nhân viên trong công ty. Dễ gì được “ Nữ thần mùa đông” mời đi ăn và đòi đưa về tận nhà cơ chứ.

+++++++++++++++++++++++

-           Cô Park, đây là bản vẽ của tôi. - Cô nhân viên đưa bản vẽ đến trước mặt Jiyeon.

-           À, cám ơn, cô cứ để trên bàn cho tôi. - Đặt bản thiết kế xuống bàn, cô nhân viên cuối chào, rồi lật đật bước ra. Còn Jiyeon thì vẫn cắm cúi đọc những xấp tài liệu trên bàn.

“CộC CộC”

-           Mời vào, nếu nộp bản thiết kế thì cứ để trên bàn, lát nữa tôi sẽ xem. - Jiyeon vẫn không ngước mặt lên, vừa ghi chép gì đó, vừa lên tiếng.

-           Em đang định không ăn trưa hay sao mà còn ngồi đây? – Giọng nói vang lên khiến Jiyeon hơi giật mình. Ngẩng lên, cô đã thấy Jenny Jung đứng trước mặt.

-           Jenny? Sao cô lại ở đây?? - Jiyeon khẽ mỉm cười rồi lại tiếp tục đọc tài liệu.

-           Ahreum có lịch đột xuất nên bảo tôi lên đây rủ em đi ăn chung, còn con bé, chừng nào xong thì sẽ xuống căn tin tìm chúng ta. Nhưng mà tôi lớn hơn em 3 tuổi đấy.

-           Ô, vậy à? Sao cô … à unnie biết? < Cũng lớn hơn mình 3 tuổi? Không đùa chứ. >

-           Ahre… - Jenny lại bỏ lửng câu nói vì cô biết chỉ cần nói như thế thôi thì Jiyeon thừa biết là ai.

-           Nhưng mà bây giờ tôi không đói.

-           Đã gần 12h rồi mà còn không đói, em ham công tiếc việc quá, không lo cho sức khỏe sao? - Jenny ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Jiyeon. - Đi xuống ăn trưa rồi lên làm tiếp cũng được mà.

-       Không sao ạ, tôi quen rồi, lát nữa xong việc tôi sẽ đi ăn. < Không lo cho sức khỏe sao? Jeongie, em... >JIYEON’POV~

Jenny vẫn ngồi im ngắm Jiyeon, gương mặt thật đẹp, nhìn mãi mà không muốn rời. Bất giác trái tim cô đập lỗi nhịp. Jiyeon thì bất chợt ngước lên nhìn như để nói gì đó. Thế là bốn mắt nhìn nhau.

“ Toong toong toong …” Chuông đồng hồ treo tường chỉ diểm đúng 12h làm cả hai sực tỉnh, bối rối nhìn đi nơi khác.

-         Unnie … chờ … em 5 phút. – Jiyeon ngại ngùng.

-         Ukm. Vậy tôi ra ngoài đợi em. – Jenny vội bước đi.

Tựa lưng vào tường, mắt Jenny chợt chùn xuống. < Cảm giác kì lạ vậy? Mình không muốn, nhưng sao mình vẫn không thể là mình. > JENNY’POV~

Bước đi cùng nhau, Jiyeon cảm thấy Jenny khác hẳn lúc nãy, mặt lạnh lùng hơn, ít nói hơn. < Chẳng lẽ đây mới là con người của unnie ? >

-      Hôm nay để tôi mời, coi như là cảm ơn unnie lần trước được không? - Jiyeon lên tiếng khi đang ở trong thang máy cùng Jenny.

-       Tùy em. – Jenny cố gắng nói một cách thật nhã nhặn. Sau đó hai người lại rơi vào không khí im lặng.

“BỤP!!!!”

Bỗng nhiên điện tắt ngúm, thang máy đột ngột dừng lại. Khiến cho Jiyeon đứng không vững, một phần thì cũng vì vết thương ở chân bởi tai nạn hôm nọ vẫn chưa lành hẳn. Cô loạng choạng với tay vịn bất cứ thứ gì có thể, ngay lúc đó một vòng tay ôm lấy cô, nằm gọn trong lòng ai đó. Trong màn đen, giờ chỉ nghe được hai nhịp tim đập thật nhanh. Không hiểu sao, Jiyeon cứ muốn đứng yên mãi để cảm nhận hơi ấm này. Có lẽ người kia cũng thế, vẫn không chịu rời tay ra mà càng lúc như bẽn lẽn siết chặt hơn. ( Có thấy rằng từ khi hai người này gặp nhau xảy ra rất nhiều chuyện với Jiyeon khiến Jenny không thể làm lơ được đúng không? Duyên số là vậy đó. He he. ) Vài phút sau, khoảng chừng hai ba phút thôi.

-        Em không sao chứ?

-        Em… em không sao.

-        Tôi nghĩ chắc là tạm thời cúp điện.

Gật đầu nhẹ với câu nói của Jenny, giờ Jiyeon mới nhận ra mình đang được ôm khá chặt. Cô bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên. Cô đang ngượng, thật sự cô cảm ơn vì cúp điện, nếu không thì Jenny đã thấy khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngượng ngùng của cô lúc này.

-     Em không sao rồi. Cảm ơn unnie. – Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay ấy, Jiyeon không muốn. Nhưng đành phải vậy thôi, đây không phải là Jeongie của cô.

-       Ukm. - Nghe giọng của Jenny có vẻ hơi hụt hẫng, nhưng vẫn giữ khoảng cách với Jiyeon. Mấy phút trước đây còn bày đặt làm mặt lạnh, bây giờ thì chết chưa, bị gái đẹp thao túng tâm trí rồi.

-       Không biết chừng nào mới có điện lại. - Jenny ngước lên trần nhà nói, cô chợt nhận ra điều gì đó.

-       Em sao vậy Jiyeon? - Jenny lo lắng hỏi. Không có tiếng trả lời nhưng điều gì khiến cô không hỏi nữa mà vẫn đứng im.

< Một phút thôi, thêm một phút thôi đối với em là đủ rồi. Jeongie! > Jiyeon ngã đầu vào vai người đối diện, Jenny có thể cảm nhận được từng giọt nước thấm qua các lớp áo và lan đều trên vai cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net