Chương 11: Quý Phi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đời Chúc Lăng Hiên từ trước khi gặp Chu Ngọc Dao chưa từng yêu ai.

Hắn có cuộc sống mỹ mãn nhất trong số các anh em, tiên đế và tiên hậu yêu thương kính trọng lẫn nhau. Chúc Lăng Hiên sinh ra đã có mẫu hậu hết lòng yêu thương, có phụ hoàng nghiêm khắc dạy dỗ, tình cảm gia đình trong chốn thâm cung này tuy có phần khác với những gia đình bình thường nhưng hắn đều may mắn được đón nhận cả.

Phụ hoàng vô cùng yêu chiều mẫu hậu, thế nên từ nhỏ hắn đã được người định sẵn là đế vương tương lai. Người dạy hắn văn võ, binh pháp, dạy cách trị nước... Hắn đều có hứng thú nên rất nghiêm túc học.

Tiên đế để Chúc Lăng Hiên ra ngoài du ngoạn ba năm, nhìn xem thiên hạ mà tương lai hắn phải cai trị rộng lớn thế nào, xem dân chúng khổ cực ra sao, có nơi đất đai cằn cỗi không đủ lương thực, dân chúng đói khát, có nơi bệnh dịch liên miên, có nơi thiên tai càn quét... Nhờ có như vậy hắn mới hiểu rõ trách nhiệm của bản thân lớn đến đâu, ngày ngày nỗ lực cố gắng.

Khi hắn đủ năng lực trị quốc, tiên đế mới giao quốc gia cho hắn, cùng mẫu hậu quy ẩn về nơi thâm sơn cùng cốc.

Chúc Lăng Hiên thống trị thiên hạ, hắn tôn quý, uy nghiêm, vẻ bề ngoài xuất chúng, nắm trong tay quyền lực cao nhất... Có không ít thiếu nữ đem lòng mến mộ hắn, hắn cũng từng vừa ý một số người.

Nhưng cái vừa ý ở đây xuất phát từ diện mạo, xuất thân, từ cách mà người đó khiến hắn hài lòng, chứ không phải là yêu.

Xét cho cùng điều khiến người khác kính trọng hắn là gì? Già trẻ, nam nữ, thứ khiến họ cung kính trước mặt hắn chẳng qua là quyền lực.

Con người của hắn vốn là như thế, đó là điều đương nhiên.

Nhưng vứt bỏ tất cả đi, không có vẻ bề ngoài này, không có thân phận hiện tại, hắn là ai?

Lúc Chúc Lăng Hiên bị phản tặc truy sát ở bên ngoài, thân mang trọng thương, một mình lang thang trong trấn nhỏ hắn mới sâu sắc nhận ra một điều.

Vứt bỏ thân phận đi, hắn chẳng là gì cả.

Cởi bỏ đi lớp áo gấm hoa mỹ, hắn chỉ là tên ăn mày vất vưởng chờ chết.

Khi ấy không một ai muốn nhìn đến hắn, nếu có cũng chỉ là ánh mắt ghét bỏ, khinh thường.

Hắn bình tĩnh đón nhận cái chết đang tiến đến gần, giây phút hắn buông xuôi Chu Ngọc Dao đã xuất hiện.

Trước đây Chúc Lăng Hiên cảm thấy con gái dịu dàng rất tốt, vừa yên tĩnh vừa khiến người ta dễ chịu, nhưng như vậy rất nhàm chán.

Chu Ngọc Dao dịu dàng đến bên hắn, không phải kiểu dịu dàng rèn luyện từ quy củ nghiêm khắc mà thành, sự dịu dàng của nàng dường như ngấm từ trong máu, toát ra từ hơi thở.

Nụ cười rạng rỡ như mặt trời.

Nàng đối với ai cũng vậy, không phân sang hèn.

Hắn biết khi ấy bản thân xấu xí ra sao, những vết thương trên người vô cùng đáng sợ, cơ thể toát ra mùi hôi thối... Nhưng nàng vẫn cẩn thận chăm sóc hắn.

Chúc Lăng Hiên sao có thể không rung động với một người con gái như vậy?

Hắn sao có thể buông tay Chu Ngọc Dao?

Dung Tuấn yên lặng nghe hắn kể về Chu Ngọc Dao, hắn kể rất nhiều, rất lâu, gã cảm thấy dường như tình yêu của cả đời này Chúc Lăng Hiên đều dồn hết cho Chu Ngọc Dao.

Tiếc là nàng sẽ không yêu hắn, giữa bọn họ tồn tại vách ngăn sừng sững không thể dỡ bỏ.

Dung Tuấn đặt tay lên vai hắn, Chúc Lăng Hiên biết đây là sự đồng cảm, thấu hiểu. Gã nói.

- Yêu nhưng không có được nhau, những chuyện như vậy vẫn luôn tồn tại. Thiên hạ rộng lớn, biển người mênh mông, vô vàn câu chuyện xảy ra giữa người với người. Có kết thúc viên mãn, cũng có kết thúc không vẹn toàn. Ta chỉ mong ngươi đừng vì tình hoá điên.

Chúc Lăng Hiên đau khổ cười một tiếng.

- Không buông được nàng phải không?

Chúc Lăng Hiên hạ mi mắt, đúng vậy.

- Không buông được thì giữ chặt lấy nàng thôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Dung Tuấn, ánh mắt rạng rỡ, giống như một kẻ đi lạc trong hang động tối tăm bỗng nhìn thấy ánh sáng.

- Cái giá phải trả là đau khổ, còn kết cục, do ngươi và nàng.

...

Ngày hôm sau, vượt xa dự đoán của Chu Ngọc Dao, Chúc Lăng Hiên phong nàng làm quý phi.

Chu Ngọc Dao không hiểu, lúc Triệu Lam đọc xong thánh chỉ nàng nhíu mày hỏi gã.

- Hoàng đế của các ngươi bị điên sao?

Triệu Lam như thể không nghe thấy nàng vừa nói gì, cung kính cúi người, nụ cười trên mặt không quá rạng rỡ, cũng chẳng hề gượng gạo mà rất chừng mực.

- Chúc mừng Chu quý phi.

Thấy Chu Ngọc Dao vẫn chưa hết kinh ngạc Xuân Thu đành tiến lên nhận thánh chỉ thay nàng, nói vài câu với Triệu Lam rồi tiễn hắn ra cửa.

Không để Triệu Lam kịp rời đi, Chu Ngọc Dao lớn tiếng nói.

- Hoàng đế của các ngươi đâu? Ta muốn gặp hắn.

- Bệ hạ hiện đang lâm triều, nô tài sẽ về bẩm báo lại với người, xin quý phi nương nương yên tâm.

Hoàng cung náo loạn rất nhanh.

Chu Ngọc Dao, tiểu thư nhà đại tướng quân Chu Cao Thắng tám ngày trước vừa mất tích trong biển lửa bây giờ lại xuất hiện trong hậu cung của hoàng đế, còn được phong làm quý phi.

Hoàng đế chưa lập hậu, trước giờ chỉ có Hoa phi là phi tần ở vị trí cao nhất, bây giờ đùng một cái xuất hiện quý phi thử hỏi có ai mà không kinh ngạc?

Không chỉ riêng ở hoàng cung, thậm chí tin này đã lan truyền đến khắp các ngóc ngách trong kinh thành.

Người Chu Ngọc Dao cần gặp là hoàng đế thì không thấy bóng dáng đâu, nhưng nữ nhân của hắn đã nườm nượp kéo đến thăm hỏi nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net