Chap 3- Gió Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Thiển không ngờ rằng chỉ sau 3 ngày, cô lại gặp lại chàng thiếu niên mà cô nghĩ đến trong thời gian huấn luyện quân sự.

Anh đang chạy hết vòng này đến vòng khác, mái tóc ướt đẫm mồ hôi còn vương vài sợi tóc trên trán.

Trên đường trở về sau tan học, Ninh Thiển nghe thấy tiếng thì thầm của mấy bạn học nữ.

"Chiều nay cậu có thấy bạn nam chạy vòng quanh sân bóng không? Trần Tri Nam lớp 4 đẹp trai thật đấy."

"Tớ nghe nói thầy hướng dẫn trong lớp của họ không cho phép các nữ sinh đang có kinh nguyệt nghỉ ngơi. Trần Tri Nam đã giúp cô gái đó nói vài lời, điều này đã khiến thầy hướng dẫn rất tức giận."

"Tớ biết, tớ biết, lớp chúng ta ở ngay bên cạnh bọn họ, giáo viên vốn định để cả lớp chạy, nhưng Trần Tri Nam đã đứng ra nói rằng một mình cậu ấy chạy thay cho mọi người."

" Cậu ấy thực sự rất đẹp trai và dũng cảm, không có gì lạ khi nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy."

Ninh Thiển lặng lẽ nhếch khóe môi, trong mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

Anh thực sự rất tốt, chàng thiếu niên có trái tim nhiệt huyết, tốt bụng và dịu dàng.

Sau khi huấn luyện quân sự, ký ức của Ninh Thiển về mấy ngày đó dường như mơ hồ rất nhiều, chỉ có cảm giác đau nhức phía lưng mới khiến cô nhớ mãi không quên.

Nhưng Ninh Thiển lại nhớ tới cậu thiếu niên vừa thoáng qua mình, càng ngày càng rõ ràng.

Cô muốn gặp lại anh, dù chỉ từ xa. Cô biết anh không phải là một học sinh giỏi, không phải vì những lời của Trình Dao, mà còn bởi vì Lý Lộ và những người khác đã nhắc đến anh nhiều lần trong ký túc xá những ngày nay.

"Cậu đã nghe nói về Trần Tri Nam lớp 4 chưa? Cậu ấy trông rất đẹp trai, không biết cậu ấy thích kiểu con gái nào?"

"Này, để tớ nói cho cậu biết, tớ có một người bạn học ở lớp 4. Tớ nghe nói rằng rất nhiều bạn nữ đã gửi thư tình cho cậu ấy, nhưng cậu ấy quá lạnh lùng. Không có cô gái nào có thể nói chuyện với cậu ấy ngoại trừ Tạ Oanh."

............

Tạ Oanh... Ninh Thiển nhạy bén đã nghe được cái tên này, cô nhớ mấy ngày trước Trình Dao có nói Trần Tri Nam có người mình thích, chẳng lẽ là...?

Nghĩ đến đây, Ninh Thiển trong lòng không khỏi cảm thấy run rẩy.

Đã nửa tháng kể từ khi nhập học, ngoại trừ thời gian huấn luyện quân sự đi ngang qua đó, Ninh Thiển không có bất kỳ liên hệ nào với Trần Tri Nam ở trường. Cô vẫn mong chờ cuộc gặp gỡ thứ hai của họ, mặc dù với rất ít hy vọng.

Không chờ được đến ngày gặp Trần Tri Nam thì kỳ thi giữa tháng đã đến, kéo dài trong ba ngày. Giáo viên chủ nhiệm nói bài kiểm tra này là muốn kiểm tra trình độ thực sự của họ.

Ninh Thiển rất đau khổ, cô biết trình độ các môn tự nhiên của mình rất tệ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Quên đi, còn nước con tát, nhớ được bao nhiêu thì nhớ. Nghĩ như vậy, hai ngày trước kỳ thi, buổi tối Ninh Thiển học hành chăm chỉ, học đi học lại công thức vật lý trong sách.

Thi xong một môn, môn cuối cùng là vật lý, Ninh Thiển nhìn các câu hỏi một lượt, giống như nhìn thấy tình cảnh bi thảm của mình sau khi nhận điểm.

Cô cố gắng nhớ công thức trong đầu mà phát hiện ra tất cả đều vô ích, cô thực sự không có chút ký ức nào.

Cuối cùng, đề thi cũng bị lấy đi, Ninh Thiển mệt mỏi nằm xuống bàn. Trình Dao thấy cô không khỏi có chút buồn cười, đi tới xoa đầu cô an ủi.

"Không sao, còn mấy ngày nữa mới tới ngày hành quyết cuối cùng, nhanh lên nào."

Ninh Thiển hất tay cô nàng ra, đau lòng nói: "Dao Dao, tớ xong rồi, anh Bưu nhất định sẽ giết tớ."

"Đi, đi, cùng tớ đi mua một ly trà sữa, trước khi thầy ấy giết cậu."

Ninh Thiển: "..."

Trình Dao và Ninh Thiển đi dạo trên hành lang giữa các lớp học, lắng nghe Ninh Thiển phàn nàn về môn vật lý. Cô là một người như vậy, một khi đã thân quen với cô, cô sẽ nói rất nhiều, khiến mọi người muốn bịt miệng lại.

Trình Dao gãi đầu, cười khan. Một bóng người nhanh chóng lướt qua họ.

"Xin chào, Trần Tri Nam, thật là trùng hợp."

Thấy bóng người kia quay người lại, trong đầu Ninh Thiển như có đoàn tàu chạy qua.

Cô không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, người mà cô luôn muốn nhìn thấy đang đi về phía cô, trái tim Ninh Thiển như muốn nhảy ra ngoài.

Cô tận mắt nhìn thấy anh từng bước tới trước mặt mình, khóe miệng mỉm cười nói với Trình Dao: "Thật trùng hợp."

"Giờ giải lao mà cậu vẫn còn phải chạy sao? Học sinh ban thể dục chăm chỉ quá vậy." Trình Dao nói chuyện với anh.

"Việc bất đắc dĩ thôi, phải chịu nhiều áp lực."

Ninh Thiển thấy cậu thiếu niên dang hai tay cười bất đắc dĩ, gió thổi bay mái tóc của anh để lộ vầng trán nhẵn nhụi, Trần Tri Nam vén vạt áo lau mồ hôi trên trán anh.

Từ lúc gặp nhau đến giờ, ánh mắt thẳng thừng của Ninh Thiển cuối cùng cũng khiến Trần Tri Nam phát hiện ra sự tồn tại của cô, chàng thiếu niên quay đầu cười với cô, khiến Ninh Thiển giật bắn mình, đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

Trần Tri Nam liếc nhìn cô gái nhút nhát, quay sang hỏi Trình Dao, "Bạn của cậu hả?"

Trần Tri Nam nghĩ, cô cũng quá dễ đỏ mặt đi.

Trình Dao kéo cánh tay của Ninh Thiển và nói: "Trần Tri Nam, đây là bạn cùng bàn của tôi, tên Ninh Thiển, về sau cậu phải bảo vệ hai chúng tôi đó"

Trần Tri Nam liếc nhìn cô một cái, cười nói: "Được, từ nay về sau chúng ta là anh em."

Nhìn vẻ mặt vô tình của anh, trong đôi mắt ấy có một tia sáng vụn vỡ.

Trái tim Ninh Thiển đột nhiên đau nhói, cổ họng khó chịu đến mức nói không nên lời.

Cho đến khi anh đi, cô không thể cười với anh như Trình Dao, càng không thể nói với anh một câu, cho dù là: "Xin chào, tôi tên Ninh Thiển."

Một tuần trôi qua, kết quả của kỳ thi giữa tháng đã có. Ninh Thiển không có hứng thú xem, cô biết mình làm bài rất kém.

Khi phiếu báo cáo được đưa cho cô , Ninh Thiển thấy mình xếp thứ 23, là trung bình trong số 50 người. Chính các môn ban xã hội đã cứu mạng cô, còn tự nhiên thì đúng là một mớ hỗn độn.

Trình Dao ở bên cạnh liếc nhìn điểm số của Ninh Thiển có chút kinh ngạc nói: "Chết tiệt, tiểu Thiển Thiển, môn tự nhiên của cậu không tệ lắm, chỉ là vật lý và hóa học không giỏi bằng chính trị thôi."

Bởi vì giọng của Trình Dao quá to, các bạn nam phía trước nghe được liền cười to. Ninh Thiển biết bọn họ không có ác ý, nhưng cô vẫn đỏ mặt.

Đã nghèo còn mắc cái eo, một tuần sau, giáo viên chủ nhiệm của họ Tôn Triệu, tổ chức một cuộc họp phụ huynh và bố Ninh thực sự đến.

( Nguyên gốc của câu này là " 屋漏偏逢连夜雨" ý muốn nói những người gặp nhiều đả kích cùng một lúc giống với câu " Đã nghèo còn mắc cái eo" bên mình"

Trong cuộc họp phụ huynh kéo dài hai tiếng đồng hồ, Ninh Thiển như ngồi trên đống lửa.

Thầy chủ nhiệm cao giọng nói: " Có những em học sinh, mặc dù tôi- thầy chủ nhiệm của các em là giáo viên dạy vật lý, nhưng có bạn thi được 8 điểm Lý. 8 điểm là khái niệm gì vậy? Dùng chân viết cũng được 8 điểm."

Đúng vậy, Ninh Thiển biết thầy đang nói mình, cô chính là người được 8 điểm.

Sau đó, bố Ninh kéo Ninh Thiển rồi nói một cách nghiêm túc: "Thiển Thiển, ban xã hội vẫn luôn là điểm mạnh của con, bố sẽ không bắt ép con học."

Ninh Thiển: "..."

Câu chuyện về điểm 8 của Ninh Thiển lan truyền nhanh chóng. Trong một thời gian dài, mọi người đều bàn tán về cô gái kỳ lạ ở lớp 2 đạt 8 điểm môn vật lý.

Nhờ có sự công khai của lão Bưu, cô không dám nhìn lên khi đi trên đường vì sợ bị người khác nhận ra. Ninh Thiển luôn cảm thấy trên trán giống như khắc chữ: 8 điểm.

Rất lâu sau đó, Trình Dao không còn đề cập đến chuyện để cô cùng chọn ban tự nhiên với mình nữa.

Khi Ninh Thiển đề cập đến thỏa thuận của họ trong ký túc xá, Trình Dao đầu tiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng nghiêm túc vỗ tay cô, "Ta không thể lừa trẻ con được, rất dễ làm chậm tương lai tươi sáng của con."

Chà, có vẻ như mọi người đều cho rằng cô hết hy vọng, mà Ninh Thiển cũng nghĩ rằng học ban xã hội có thể là lối thoát duy nhất của cô.

Sau sự kiện 8 điểm kia, Ninh Thiển lại trở thành người ít nói, cô nghĩ là điều đó không quan trọng, dù sao sau này cô cũng sẽ học ban xã hội và không cần phải học vật lý phiền phức nữa, cô thực sự muốn treo dây pháo ăn mừng.

..............

Trường trung học số 9 có 2 đại hội thể thao hàng năm, một vào mùa xuân và một vào mùa thu, trong đó đại hội thể thao mùa thu được tổ chức hai tháng sau khi khai giảng.

Đại hội thể thao sắp đến, Ninh Thiển lại bắt đầu lo lắng.

Cô ghét thể thao, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng đăng ký tham gia bất kỳ trò chơi thể thao nào, làm sao cô có thể mong đợi chứ. Theo lời Ninh Thiển, cô thà ở trong nhà bật điều hòa còn hơn là ra ngoài mệt mỏi.

Nhưng làm sao Tôn Bưu có thể để cô ở nhà? Thầy ấy ra lệnh mỗi người phải đăng kí tham gia 1 môn thể thao.

Ninh Thiển thật sự muốn đập đầu đến chết. Khi lớp trưởng đưa cho cô bản đăng ký, cô nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì đăng ký một môn đơn giản.

Trong nháy mắt, cô nhìn thấy bản đăng ký của Trình Dao rồi cô càng muốn chết hơn, Trình Dao đã đăng kí thi chạy 3000m. Đó là ba cây số, không phải ba mét, Ninh Thiển căn bản không có dũng khí, càng không có gan.

Mạng vẫn quan trọng hơn.

"Này, Thiển Thiển, tôi nghe từ Dương Bằng rằng tất cả những người đăng ký mục tiêu 3.000 m năm nay sẽ được các bạn ban thể thao huấn luyện trong một tuần, bởi vì họ sợ những người tham gia sẽ gặp nguy hiểm." Trình Dao cắn đầu bút chậm rãi nói.

Học sinh ban thể thao, phải không ... Trần Tri Nam cũng?

"Các học sinh thể dục thể thao đều tham gia sao?" Ninh Thiển vội vàng ngẩng đầu hỏi.

"Hẳn là như vậy. Dương Bằng nói tất cả các bạn trong lớp của cậu ta đều sẽ tham gia."

Ninh Thiển cầm tờ đăng ký suy nghĩ miên man, một lúc lâu sau, cô không chút do dự đăng kí vào phiếu thi chạy 3000m.

Sau giờ tự học buổi tối, đột nhiên có vài người xuất hiện ở cửa sau lớp học, Trần Tri Nam dựa vào cửa lỏng lẻo và nói với Ân Lộ: "Trình Dao, cậu rủ cả Ninh Thiển đi cùng đi, chúng ta sẽ tập trung tại sân thể dục."

Ninh Thiển... Anh gọi tên cô.

Trái tim Ninh Thiển như lỡ một nhịp, anh nhớ tới cô sao? Hay bởi vì đọc mẫu đăng ký? Mặt trời còn chưa lặn hẳn, sau khi Ninh Thiển và Trình Dao khoác tay nhau đi xuống , ánh mặt trời tại sân thể dục chiếu thẳng vào người Trần Tri Nam, anh đang dựa vào khung thành bóng đá, miệng ngậm điếu thuốc nhìn họ uể oải qua làn khói.

Lòng bàn tay Ninh Thiển đầy mồ hôi, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ biết gọi nhẹ trong lòng: "Trần Tri Nam."

"Nào, làm nóng người trước đi, nếu không sẽ rất dễ bị thương." Trần Tri Nam dập điếu thuốc lá đi tới và nói với Trình Dao.

"Này, cậu không phải bởi vì nhìn thấy bọn tôi nên mới cố ý chọn lớp 2 đó chứ?" Trình Dao trêu chọc vỗ vỗ vai anh.

Trần Tri Nam khóe miệng giật giật, lơ đãng nói: "Ừ, bởi vì các cậu."

Là vì họ nên anh chọn lớp 2 sao.

Tuy rằng không phải hoàn toàn là bởi vì cô, nhưng Ninh Thiển cũng rất kích động.

Ngay cả khi anh không biết về sự hỗn loạn trong tâm trí của cô.

Tuần đó đó trở thành tuần hạnh phúc nhất của Ninh Thiển, mặc dù Trần Tri Nam chủ yếu chỉ đùa giỡn với Trình Dao, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ nói với cô vài câu.

"Duỗi thẳng chân" "Hít sâu"...

Chỉ vài câu thôi đã khiến Ninh Thiển vui vẻ cả ngày.

Cho đến ngày diễn ra đại hội thể thao, Ninh Thiển mới nhận ra nỗi buồn thực sự của một mối tình thầm kín...

Cuộc thi chạy 3.000 m được tổ chức vào buổi chiều, có 2 bạn lớp 4, Ninh Thiển và những bạn khác ở lớp 2, tổng cộng là tám người.

Sau khi kiểm tra và chuẩn bị vào vạch xuất phát, theo tiếng súng mọi người đồng thời xuất phát.

Ninh Thiển xếp thứ tư, phía trước là một nữ sinh lớp 4, phía sau là Trình Dao.

Ở 800 m cuối cùng, Ninh Thiển đã thực sự kiệt sức, nhưng cô vẫn kiên trì. Trần Tri Nam nói rằng anh sẽ cổ vũ họ, cô phải chiến đấu hết mình, không để anh thất vọng.

Nghĩ đến đây, Ninh Thiển muốn vượt qua cô gái phía trước, nhưng cô gái này không biết vì sao đột nhiên vung tay lên, cả Ninh Thiển và cô gái đó đều vì vậy mà ngã xuống đất.

Một bóng người nhanh chóng lướt qua Ninh Thiển, bế cô gái bên cạnh lên, giọng nói có chút run rẩy, lo lắng hỏi: "Oanh Oanh, có làm sao không?"

Sau khi xác định cô gái không sao, Trần Tri Nam nhìn thẳng vào Ninh Thiển, anh đang đứng, còn cô thì quỳ trên mặt đất.

Ninh Thiển ngẩng đầu lên, ánh mắt thiếu niên tựa hồ lạnh như băng.

"Tại sao cậu lại vấp ngã cô ấy?"

Trái tim của Ninh Thiển như bị dao đâm từng nhát từng nhát một.

"Không, không phải." Cô muốn giải thích, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Trần Tri Nam, Ninh Thiển biết anh không tin cô.

"Mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế này đâu."

Trần Tri Nam bỏ lại một câu nói đó liền bế cô gái đến phòng y tế.

Ninh Thiển được Trình Dao đỡ dậy, lúc này cô mới dời mắt đi chỗ khác.

Hóa ra anh lại có thể quan tâm một người như thế này.

Sau đó, Ninh Thiển bị trọng tài dẫn đi, nói rằng có người đã tố cáo cô vu khống bạn học một cách ác ý.

Nghĩ đến những lời cuối cùng của Trần Tri Nam trước khi rời đi, Ninh Thiển biết rằng đó chính là anh ... anh đã tố cáo cô.

Vì Oanh Oanh, không, phải là Tạ Oanh, vừa rồi Trình Dao có nói với cô rằng cô gái bị ngã đó tên là Tạ Oanh ...

Ninh Thiển thực sự muốn khóc, Trần Tri Nam không tin cô, cho dù anh không thích cô, anh cũng không thể đổ oan cho cô được.

Đúng vậy, cô không phải Tạ Oanh, Trần Tri Nam sẽ không quan tâm đến cô, càng không quan tâm đến việc cô có bị chỉ trích hay không.

"Vậy thì kiểm tra camera đi."

Ninh Thiển đột nhiên bình tĩnh một cách lạ thường, cô thích anh, nhưng cô không muốn bị oan như vậy.

Dưới sự giám sát rõ ràng, xác nhận rằng Ninh Thiển không làm Tạ Oanh ngã, những lời buộc tội của mọi người tuyệt nhiên cũng đã dừng lại.

"Thiển Thiển, cậu không sao chứ?" Trình Dao nhìn Ninh Thiển, lo lắng hỏi.

Ninh Thiển không thể không kéo tay Trình Dao, nói rằng cô muốn quay lại phòng học.

Ngày hôm sau, trời đã nhá nhem tối, Ninh Thiển lại gặp lại Trần Tri Nam.

Anh đang đứng ở hành lang của lớp 2, vừa hút thuốc vừa nói chuyện điện thoại.

Ninh Thiển sửng sốt, cô vẫn còn có chút buồn bực, hình ảnh về ngày đó giống như một con rắn độc quấn lấy trái tim cô. Cô muốn giả vờ như không nhìn thấy nó, nhưng Trần Tri Nam đã ngăn cô lại.

Anh cười với cô, đó là nụ cười dịu dàng lúc bình thường, không còn là ánh mắt châm chọc như lúc ở đại hội thể thao nữa.

Anh nói: "Bạn học Ninh Thiển, tôi xin lỗi đã hiểu lầm cậu, ngày đó là tôi đã quá lo lắng. Tôi xin lỗi."

Ninh Thiển nhìn anh, cô muốn nói anh đừng quá lo lắng, chỉ là anh không quan tâm đến cô mà thôi.

Nhưng cô không nói gì, chỉ cười với anh, "Không sao, tôi hiểu."

Trần Tri Nam rời đi, Ninh Thiển nhìn theo bóng lưng của anh dần khuất xa..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net