Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy giữa đêm hè, tiếng ve kêu ẩn trên ngọn cây, hoàng hôn nhiễm hồng nửa bầu trời, Ninh Thiển gặp thiếu niên kia giữa trời tháng tám khô nóng khó chịu.

Gió khẽ hất tà áo của thiếu niên, đồng phục quy củ bị anh mặc thành lôi thôi lếch thếch. Anh biếng nhác khoác vai bạn, đùa giỡn nói cười đi lướt qua cô, dáng vẻ hư hỏng buông thả.

Đó là lần đầu tiên Ninh Thiển nhìn thấy Trần Tri Nam. Khi thiếu niên lười biếng liếc sang, nốt ruồi son ở chỗ mắt kia vô cùng quyến rũ xinh đẹp, tim Ninh Thiển chợt dừng lại nửa nhịp.

Tiếng chuông xe đạp trong trẻo phá vỡ thanh xuân yên tĩnh của cô gái ngoan ngoãn, từ đây Ninh Thiển bắt đầu nhốn nháo hoảng loạn vì một người.

Cô từng chính mắt thấy anh mập mờ không rõ với cô gái khác, cũng từng chứng kiến anh dịu dàng cưng chiều đong đầy trong mắt với một người.

Bữa tiệc tối Nguyên Đán, Tạ Oanh mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ nhẹ nhàng khiêu vũ.

Người luôn luôn không quy củ yên lặng ngồi ở dưới sâu khấu, trong mắt trong tim đều là chim oanh tỏa sáng trên sân khấu.

Ninh Thiển nhìn chăm chú vào bóng dáng anh, trong mắt cô chỉ chứa được một mình anh mà ánh mắt anh cũng chỉ dừng lại vì một mình Tạ Oanh.

Tiệc tối tốt nghiệp.

Ninh Thiển dùng tất cả dũng khí của đời này, không chờ câu tỏ tình ngượng ngùng của thiếu nữ được nói ra ngoài miệng thì cô đã nhìn thấy anh ôm bạn gái cười đến vô cùng quyến rũ. Khi đi lướt qua cô, giọng anh hờ hững lạnh băng.

"Cô, chặn đường rồi."

Ngày hôm đó, cô bỏ cuộc không thích Trần Tri Nam nữa, ánh hoàng hôn, mưa phùn liên miên, cũng như ngày bọn họ mới gặp.

Chàng trai mà Ninh Thiển dùng toàn bộ thanh xuân thoả đáng đặt ở trong lòng đã trở thành anh hùng cái thế của người khác.

*

Năm thứ tư đại học đi thực tập, hai người ngoài ý muốn gặp lại.

Anh vẫn là con trai của trời như mặt trăng được các vì sao vây quanh, cô lại chẳng còn dũng khí theo đuổi mặt trăng nữa.

Đối mặt với nhiều lần cố ý vô tình gặp gỡ, Ninh Thiển giấu suy nghĩ không nên có trong quá khứ thật sâu ở đáy lòng.

Nhìn Trần Tri Nam từng bước ép sát, mập mờ không rõ với mình, trong lòng Ninh Thiển tỉnh táo, luôn luôn giữ khoảng cách với anh.

Dưới mái hiên tối tăm, cô bị người đàn ông mùi rượu đầy người ép vào trong góc, lui đến không thể lui được nữa.

Bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo cô, Trần Tri Nam cúi người, gần như nghiến răng nghiến lợi cọ xát bên tai cô: "Mỗi ngày ông đây rảnh rỗi phát điên, nhất định phải đi tìm em à? Mẹ kiếp, em không có đầu óc rồi đến cả trái tim cũng không có luôn à?"

Sắc mặt Ninh Thiển hơi lạnh, đơ mặt mà nói cho anh: "Tôi thích người đàn ông sạch sẽ. Mà anh, quá bẩn!"

Sau đó mỗi người đều biết.

Tổng giám đốc Trần vốn có tính tình bạc bẽo phải lòng một bé nhân viên mới, cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với cô.

Ninh Thiển cho rằng ở trong mắt Trần Tri Nam, cô là khoảng tối ảm đạm.

Không ngờ...

Trong năm tháng thoi đưa sau khi hai người tách ra, cô cũng là ngàn tia sáng trong tim anh, vầng trăng sáng gọi tên vạn lần khó quên kia.

Đoạn thanh xuân không người biết kia, giữa bọn họ, trước nay đều là nắng nhẹ ôm lấy gió nam, mà không phải chim oanh bay qua núi Nam (*)...

Cre: All in Review


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net