Giờ này em chắc đang ngủ say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt thấy bàn tay thấm lạnh, ngẩng đầu, hoá ra trời đã chuyển đông.

Bên ngoài cửa sổ, cơn mưa mùa đông bắt đầu lách tách rơi. Cơn gió rít qua từng khe cửa, đập vào cửa kính kêu ầm ầm như một con dã thú lâu ngày bị nhốt đang tìm kiếm sự tự do mà nó hằng mong ước. Từng giọt từng giọt nện xuống mái nhà kêu lốp đốp ngày một to. Nó nặng hạt đến nỗi làm tôi chẳng thể thoát khỏi ý nghĩ nếu như không may nó rơi vào người mình, mình sẽ chết vì đau!

Thật ra, đó chỉ là một lí do khá vô lý mà ngày bé tôi tự nghĩ ra để giải thích vì sao mình lại ghét mưa đến thế. Đến khi lớn lên, tôi nghĩ mình không phải ghét mưa. Chỉ là không thích cái cảm giác ẩm ướt mà mưa mang lại.
Và cũng vì tôi bị cận. Không nặng lắm nhưng đủ để gây ra một vụ tai nạn giao thông nếu như không đeo kính. Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như mưa không làm mờ mắt kính của tôi. Tệ hơn nữa là người ta có thể chế tạo ra cần gạt nước cho ô tô còn mắt kính thì không thể.

Nhưng mưa cũng không quá đáng ghét. Tôi thích cảm giác âm u và cái lạnh thấu xương của mưa. Tôi thích vào một ngày mưa thật to, tôi thoải mái nằm trong nhà. Chui rúc vào cái chăn ấm áp của mình và bật bài hát buồn nhất trong list nhạc. Hả hê với sự bất hạnh của những người còn đang ướt mưa ngoài kia.

Cho đến một ngày, từ "mưa" trong tôi trở nên vô cùng đẹp đẽ. Đó là ngày tôi gặp gỡ anh ấy. Chàng trai Hà Nội trầm tính cùng với sự chu đáo của anh đã đánh bại cái phần cứng rắn còn sót lại ở tôi ngay từ cái lần đầu tiên dưới mưa đó. Sự yêu thích của tôi đối với mưa kéo dài không bao lâu thì anh bảo với tôi anh phải đi du học.

Thế là, chúng tôi yêu xa.

Yêu xa không dễ. Những cuộc gọi hàng giờ đồng hồ. Những nụ hôn gió chúc ngủ ngon qua màn hình điện thoại. Những phút giây nhớ đối phương đến chết đi được nhưng ngoài nén nhịn thì chẳng thể làm gì khác. Chỉ sợ bản thân mình không kìm lòng được mà bật khóc. Khiến cho người kia muốn an ủi nhưng bất lực. Anh nói với tôi rằng khoảng cách địa lý không thể ngăn cách được hai trái tim luôn nghĩ về nhau. Xa mặt thì chắc gì đã cách lòng. Tôi tin tưởng anh, anh cũng vậy. Và cả hai bằng lòng đợi nhau.

Cho dù là vậy, đôi khi tôi vẫn cảm thấy yếu lòng xen lẫn chút cô đơn vào nhưng đêm mưa như thế này. Mưa giống như bào mòn bớt đi những kiên cường trong tôi vào ban ngày, chỉ còn sót lại nỗi cô đơn xua mãi chẳng tan.

Ở một mình không cô đơn, nhớ ai đó mới cô đơn.

Không gian xung quanh đều là một màu tối đen làm con người ta cảm thấy sợ hãi. Mùi đất ẩm xộc thẳng vào mũi mang lại cảm giác ngột ngạt vô cùng. Từng giọt mưa va vào cây vào lá, vào căn nhà cuối đường đã cũ kỷ. Thấm buốt cả tim tôi. Bỗng dưng tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng nhỏ. Đem tôi từ trong nỗi nhớ nhung quá khứ trở về thực tại. Tôi nghe từ đầu dây bên kia những tiếng thở đều đặn. Cả hai không ai nói gì. Bầu không khí trở nên im lặng như lúc ban đầu.

"Bên anh mưa rồi" - Giọng Bắc trầm ấm đặc trưng của anh cất lên.

Tôi liếc mắt ra cửa sổ định trả lời rằng bên em cũng đang mưa thì anh tiếp tục cất lời.

"Em ngủ rồi à?"

"Giờ này em chắc đang ngủ say"

Tôi đưa mắt nhìn lên góc trái màn hình điện thoại. Đã 3 giờ sáng rồi sao?

"Hay là...em còn đang khóc một mình"

Lời này của anh, thoáng chốc đã phá hủy đi tuyến phòng ngự cuối cùng trong lòng tôi. Tôi oà khóc như một đứa trẻ. Tôi không muốn khóc trước anh như thế này, nhưng sự thật là sức chịu đựng của tôi đã quá giới hạn. Vậy nên tôi đã khóc, rõ to. Hai hàng nước mắt thi nhau lăn dài ướt đẫm cả gối.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi chẳng biết gì nữa, tôi bỏ mặc thế giới mà khóc. Tôi chỉ nghe tiếng khóc nấc của mình. Tiếng mưa rơi rào rào. Và cả tiếng cười "lực bất tòng tâm" của anh nữa.

Tôi không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng khoảng thời gian tôi khóc đó. Anh chỉ im lặng. Không an ủi, không hứa hẹn. Cho đến khi tôi ngưng khóc vì đôi mắt đã trĩu nặng. Anh chỉ ôn tồn trầm lặng bảo rằng:

"Anh nhớ em"

Có những ngày mưa như thế, mưa dầm mưa dề ngoài cửa chẳng chịu thôi. Tưởng chừng nằm buồn một mình hoá ra là không. Anh chỉ nói ba chữ ngắn gọn, vậy mà tôi đã thấy ấm áp như thể đang ngồi bên lò sưởi vào một ngày mưa gió bão bùng. Trên tay là ly ca cao nóng với lượng đường vừa phải. Hơn hết là có anh kề bên. Đôi mình cùng nhau nằm nghe mưa rơi.

HẾT TRUYỆN.
Tphcm,18/06/19.

Chiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC