Chương 1: Mới gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: fanbaoyuan

***

Giang Kiến Hoan dừng bước.

Con đường người đến người đi, hỗn hợp các loại âm thanh, ồn ào náo động.

Ngày hè trong gió cất giấu oi bức, lồng ngực phảng phất bị một sức lực vô hình ép tới không thở nổi.

Đèn xanh đèn đỏ lấp lóe, dòng xe cộ chen chúc, đối diện đường cái là tòa cao ốc rộng, trên màn hình LED đang phát hình một MV người ca sĩ, sắc điệu đơn giản lãnh đạm, các loại phân cảnh trong màn hình không ngừng biến hóa, một thân ảnh thon dài ở giữa khung hình.

Anh hơi cúi đầu, đường cong trên mặt lãnh tuấn, đồng tử nghiêng rơi vào mặt đất cùng vách tường, bóng hình lôi ra kéo thật dài.

Quang cảnh trong MV đó chớp tắt, màn cửa phiêu động, bàn gỗ thô sắc bày biện một chậu xương rồng cảnh nho nhỏ.

Giọng hát người đàn ông thấu ra, trong sáng than nhẹ, như là tia nắng ban mai đầu tiên đâm rách sương mù, cho màng nhĩ sự hưởng thụ lớn nhất.

Dưới đường cái có mấy người đi ngang qua, đều ngửa đầu mắt không chớp đứng xem, thậm chí còn hơi nhỏ giọng mà hát cùng, ánh mắt chuyên tâm nhìn chăm chú lên thân ảnh kia, phảng phất lại phát sáng.

Đó là Tô Mạt.

Được truyền thông gọi là kỳ tích trong giới ca sĩ.

Xưa nay anh không tham gia bất kỳ buổi hoạt động thương mại gì, từ khi lọt vào ánh mắt công chúng 3 năm, chỉ mở qua buổi biểu diễn lưu động một lần, vậy mà album vừa bán ra nhất định bị cướp đến không sót, lượng tiêu thụ của ca khúc luôn chiếm cứ các trang web âm nhạc lớn, bảng xếp hạng doanh thu, sau tác phẩm đầu tiên, trong một năm càn quét ngang tàn các đại hội âm nhạc nổi tiếng trong nước và ngoài nước.

Bài hát đó có tên là:《 Không có niềm vui 》.

Mới đầu là một tài khoản blogger không mấy nổi tiếng của một trang web nhiều lần dùng bài hát này làm nhạc nền, về sau số lượt thích trong cái video này đột phá một triệu, bài hát này cũng đỏ lên, những người khác thấy liền nhao nhao bắt chước, dùng nó phối nhạc nền làm video.

Đoạn thời gian ấy, bài hát này gần như nghe nhiều nên thuộc, ở trong lúc vô tình đều có thể thuận miệng hát theo.

Bài hát cứ như vậy đột nhiên phát hỏa, đồng thời càn quét các ngõ ngách, ở trên weibo đẩy mạnh bài hát này đến nổi mấy minh tinh cũng có thể hát theo, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe được.

Tất cả mọi người đã nghĩ là Tô Mạt sẽ ra mắt, nhưng anh lại biến mất biệt tích thật lâu, lâu đến nổi công chúng cũng nhanh quên có một người như thế, anh lại đem tác phẩm mới nhất tung ra, đồng thời lần này là nguyên một album.

Bên trong tổng cộng có bảy bài hát, mỗi một bài hát tựa hồ đều được người khác đặt ở bên tai cứ tuần hoàn nghe đi nghe lại.

Trên tàu điện ngầm, đi đường, dạo phố, đọc sách, trong tai nghe truyền đến giọng nam sạch sẽ thuần túy, trong suốt, có loại sức mạnh cho người ta bình tĩnh lại.

Bất kể bạn đang ở đâu, cũng có thể một nháy mắt buông lỏng nhẹ nhàng, cho dù có hoảng hốt sẽ trở lại trạng thái đơn giản điềm nhiên, khẽ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên trong vô thức đặt lên nụ cười bên khóe miệng.

Mỗi một bài hát phảng phất nghe hoài không chán.

Ca khúc 《Không vui vẻ》 ở hạng lễ trao giải, Tô Mạt một lần cũng không có mặt, công chúng mê ca hát nhao nhao thất vọng đến cực điểm, thích người hát rất rất lâu, lại ngay cả cái gì liên quan đến anh cũng không biết.

Tô Mạt có tiếng là bí ẩn. Nếu như không phải vẫn luôn có tác phẩm mới ra, bọn họ gần như muốn nghi ngờ liệu Tô Mạt có tồn tại trên thế giới này hay không.

Tin tức truyền ra hội diễn đàn, Tô Mạt thành danh sau năm thứ hai.

Người hâm mộ như muốn điên rồi, có thể chấp nhận đến sân vận động chứa hàng vạn người, vé vào cửa buổi biểu diễn trong vòng một phút đã bị cướp đi như ánh sáng, cả nước mười hai đêm diễn.

Sau này, nghe nói Tô Mạt hát trong một tiếng đó, vô số người ở dưới sân khấu đau khóc thành tiếng, thời khắc trước rõ ràng là rất hưng phấn, trong cả sân, lại bị tiếng nức nở thay thế.

Tô Mạt một thân áo thun quần dài đơn giản, cầm micro, khuôn mặt sạch sẽ đẹp mắt được chiếu trên màn hình LED, trong mắt mang theo có chút ấm áp, khóe miệng có nhẹ cạn độ cong.

"Đừng khóc."

Thanh âm vừa thốt ra, dưới sân khấu khóc lớn tiếng hơn.

Đó là vô số lần ở bên tai chiếu lại, bên trong thực chất đến quen thuộc, bây giờ lại vô cùng rõ ràng vang lên. Chân thực, có thể cảm giác được, đang ở trước mắt.

Đây là một loại cảm động ra sao.

Vẻn vẹn nhìn xem thân ảnh trên sân khấu, liền khắc chế không được lồng ngực chấn động, mũi cay cay, nước mắt không cầm được chảy xuống.

Thật tốt.

Nhìn thấy anh thật tốt.

Buổi biểu diễn lần đó liên tiếp lên hot search, vô số người không cướp được vé liền dựa vào mạng xem những fan hâm mộ phát ra tới những ảnh chụp video làm lương thực tinh thần, một ngày xem đi xem lại mấy lần, làm bộ như chính mình cũng ở buổi diễn.

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, dân chúng mê ca nhạc đều mong mỏi trông chờ đợi anh lên kế hoạch tiếp theo, không ít người ở trong lòng âm thầm thề, lần tiếp theo, lần tiếp theo phải đoạt được vé, nhất định dân chuyên môn sẽ kéo đến mua sạch vé, nếu thực sự mua không được, sẽ tính toán tìm mua vé chợ đen, cũng phải mua được vé vào cửa.

Chỉ tiếc, bọn họ không còn lần chờ tiếp theo.

Tô Mạt không còn tổ chức thêm buổi biểu diễn nào nữa.

Hai năm về sau, anh đều có tác phẩm mới tung ra, chỉ là thân ảnh cực ít xuất hiện trước mặt truyền thông, đám người bọn họ chỉ biết là anh thành lập studio của riêng mình, thỉnh thoảng sẽ tham gia một ít lễ trao giải, hát qua hai lần chủ đề nhạc phim điện ảnh.

Nhắc tới anh, người khác ấn tượng đầu tiên đều là --

Anh nha, anh là một người lợi hại về âm nhạc.

Anh là Tô Mạt.

Đèn đỏ nhảy lên, đèn xanh lấp lóe đi lên, người đi đường nhao nhao xuyên qua đường cái, biển người gặp thoáng qua, Giang Kiến Hoan ngửa đầu kinh ngạc nhìn thân ảnh bên trong, thẳng đến chỗ gót chân truyền đến chua xót.

Cô nháy mắt mấy cái, đưa tay mò lên nước mắt giàn giụa.

Đã là lần thứ mấy, khi đi trên đường nhìn thấy anh không tự giác sẽ khóc lên, có lẽ về nước là cái quyết định sai lầm.

Chí ít ở nước ngoài, thân ảnh của anh cùng thanh âm sẽ không che trời lấp đất xuất hiện ở mọi nơi đầu đường.

Tựa như cực hình.

-

IRO nhãn hiệu tổng bộ trong nước.

Giẫm lên đi làm sau một giây đồng hồ, Giang Kiến Hoan bước vào cao ốc, thang máy trực tiếp lên tầng mười tám, vừa ngồi xuống đã bị điện thoại nội bộ gọi đi vào, phía sau bàn làm việc chính là buổi họp báo sản phẩm mới nhất lần này của chủ nhà thiết kế, Giang Uyển.

"Lần catwalk này trang phục đều sửa sang lại tốt chưa? Còn có danh sách khách quý cô phát vào hòm thư, bớt thời gian đi lại xác nhận một lần nữa."

Tốc độ lời nói phản ứng đầy đủ ra khí chất lãnh đạo và tính cách của Giang Uyển, một bên nói chuyện cùng cô đồng thời còn sửa sang lại mặt bàn.

Làm trợ lý Giang Uyển, Giang Kiến Hoan cụp xuống suy nghĩ đáp lại, mấy phen bắt bẻ về sau, cuối cùng bộ hồi phục cũng đã làm hài lòng, Giang Uyển mới phất tay cho cô ra ngoài.

Xác nhận chuẩn bị quá trình thật tốt, cùng các bộ phận khác kết nối giải quyết, bớt ra ít giờ còn phải ưu tiên gọi điện thoại gửi bưu kiện giấy mời đi cho khách quý, thời gian một ngày bận rộn trôi qua, chờ tới khi công việc trên tay toàn bộ xử lý hoàn thành, đã là lúc đèn đường rực rỡ hiện lên.

Toàn bộ văn phòng đều yên lặng, tiêu điều trống vắng.

Giang Kiến Hoan đi ra tòa cao ốc, gió đêm thật lạnh, bầu trời đen thâm trầm mà nồng đậm, trên phố có thể đếm được người đi đường như đầu ngón tay đều là thần sắc vội vàng, mang trên mặt cuộc sống tang thương cùng chết lặng.

Trong lúc cô lơ đãng quay đầu, thấy cửa kính sát đất gần cạnh, nơi đó phản chiếu một gương mặt đột nhiên có chút xa lạ, trong mắt cất giấu đờ đẫn cùng người đi đường không có gì khác biệt.

Từ khi nào, cô đã trở thành người năm đó cô không muốn biến thành nhất.

Không được ăn cơm chiều dạ dày đói đến mức run rẩy, lại bị thói quen đè ép xuống, Giang Kiến Hoan lại quán ăn ven đường mua một gói bánh mì đơn sơ, một bên cắn một bên hướng bước đi vào trong nhà.

Không có nước, bánh mì rất khô, lăn qua yết hầu truyền đến có chút cảm giác vướng víu đau đớn, cô nuốt một ngụm nước bọt, tăng tốc bước chân.

-

Buổi họp báo Iro đầu thu trang bị mới tại nửa tháng sau, làm nổi danh một tuyến hàng hiệu, lần này cuộc họp báo bị chịu nhìn kĩ, không ít nhân sĩ(*) quan trọng đều sẽ làm khách quý đến hiện trường.

(*) nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.

Giang Kiến Hoan liên tục nhịn đói mấy cái bữa tối, rốt cuộc đã xác định rõ toàn bộ quy trình, trang phục lặp đi lặp lại thẩm định đối chiếu mấy lần, ngay cả một viên cúc áo cũng không dám phớt lờ.

Cùng ngày, hậu trường bận bịu thành một đống, nhóm nhà thiết kế luống cuống tay chân cho người mẫu phối hợp quần áo, vải vóc phối sức ném loạn thành một đoàn, tùy ý khoác lên thành ghế, cẩn thận máng lên móc áo, còn có không ít tâm ghim trượt xuống mặt đất.

Mơ hồ có thể nghe thấy phía bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tiếng âm nhạc nương theo ánh đèn, chiếu vào sàn catwalk, trên thân người mẫu đẹp đến động lòng người.

Trang phục đặc biệt hoa mỹ, dáng người cao gầy có chút quá phận, dưới chân giẫm lên giày cao gót đáng chú ý, tự tin lại thong dong đi lại trên sàn chữ T.

Thật tình không biết, đắp lên mấy bộ trang phục tráng lệ này, chính là người ở phía sau hậu trường bất chấp hình tượng chỉ lo bận rộn.

Giờ catwalk kết thúc, tiệc tối ở sau đó chậm rãi mở màn.

"Kiến Hoan, cô đợi chút nữa đi theo đằng sau tôi là được, phải chú ý đúng mực, người tới đây đều rất quan trọng." Giang Uyển phân phó.

Buổi sáng có thể nói binh hoang mã loạn, đi catwalk từ chính thức bắt đầu đến kết thúc, Giang Kiến Hoan cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, còn có tiệc tối cuối cùng, xã giao cơ bản xong liền có thể kết thúc công việc.

Cô âm thầm nhấc lên tâm trí, đi theo Giang Uyển từ bên cạnh người phục vụ trong mâm cầm lấy một ly rượu vang đỏ, ưỡn ngực thu bụng, ngón tay không tự giác nắm chặt, chú ý chung quanh người lui tới.

Giang Uyển quan hệ giao tiếp thực rộng, bốn phía trò chuyện hàn huyên với nhau, cô ở một bên giống như phông nền nghe, suy nghĩ nhẹ nhàng rời đi, vô ý thức phát ngốc, thói quen nghĩ ngợi trong phút chóc ly rượu vang đỏ trong tay có phải do không cẩn thận hay không bị đụng vào, làm bẩn lễ phục trên người với cái giá trị năm con số này.

Giang Kiến Hoan rũ mắt xuống, yên lặng mà đem tay kéo hơi xa một chút.

Mấy năm nay cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, làm cô lúc nào cũng lấy chuyện xấu làm dự định, coi như tai nạn chân chính tiến đến, cũng có chuẩn bị tâm lý.

-

Một khối người ăn uống linh đình, trần nhà đèn treo thủy tinh sáng ngời chói mắt, đem bữa tiệc phản chiếu có hơi vàng son lộng lẫy.

Thảm đỏ lớn, người mặc tây trang cùng lễ phục, khuôn mặc vừa vặn tinh xảo, tựa như tầng lớp xã giao của xã hội ngày xưa.

Giang Kiến Hoan hoảng hốt rất nhỏ, đằng trước đám người đột nhiên bắt đầu nhốn nháo, chen chúc lên, không biết là ai tới, nhao nhao hướng chỗ cửa lớn nhìn, chợt, bên tai thình lình truyền đến một tiếng thét chói tai.

"Tô Mạt!"

Giang Kiến Hoan trong lòng run lên.

Người bên cạnh hướng phía trước chen, xô đẩy đi lên phương hướng kia, trong hỗn loạn, cánh tay Giang Kiến Hoan bị người ta va vào một phát, loảng xoảng.

Cái ly ngả ngửa trên mặt đất, rượu vang đỏ đổ lên trên người cô, chất lỏng màu đỏ sậm theo vải dệt màu trắng, từ ngực cô tích táp chảy về phía mặt đất, hội tụ thành một mảng đại dương nhỏ mênh mông.

Thời gian giống như dừng lại.

Đầu cô hơi ong ong, mở to hai mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vết rượu trên người mà quên phản ứng.

Váy, hỏng rồi.

Đầu óc Giang Kiến Hoan đang nhanh chóng tính toán mấy tháng thu chi kế tiếp, chính là vô luận tính toán ra sao, đều tính không ra sẽ hao tổn bao nhiêu chi phí.

Lòng cô như tro tàn, đôi mắt bị nghẹn đỏ.

Không biết từ khi nào, xung quanh đã yên lặng xuống, những tiếng nghị luận ồn ào kia, tiếng bước chân toàn bộ hầu như biến mất không còn, trước mặt rũ xuống một bóng râm, Giang Kiến Hoan bất tri bất giác ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Mạt.

Anh vẫn không thay đổi một chút nào, mặt mày hoàn toàn như trước đây sạch sẽ thanh lãnh, tây trang màu đen chỉnh tề, thẳng cứng rắn, giống như là một cái chắn vô hình, vô cùng kiên định kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Giờ phút này chính cặp mắt đen nhánh kia chăm chú vào cô, trong đó không có một tia cảm xúc, sạch sẽ, phảng phất mùa đông tuyết lớn tan rã, mặt hồ ngưng kết thành băng sương, trong suốt băng lãnh.

Bên tai có người đang hỏi.

"Tô tiên sinh, ngài biết cô ấy sao?"

Thanh âm vang lên quen thuộc đến đâm sâu vào xương tủy, vừa xa lạ tựa như là ảo giác.

Gọn gàng ba chữ.

"Không quen biết."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tên truyện là một lần tình cờ nhìn thấy một ca khúc tên 《 Cơn gió làm anh nhớ em - Trần Sở Sinh 》.

***

Mình có để MV bài hát đó ở đầu trang mọi người có thể nhấn vào để nghe nhé.

- HẾT CHƯƠNG 1 -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net