Chương 15. Quá khứ là ngày hôm qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đấy! Ta biết ngay tên này không như người bình thường mà!" Minh Hy vỗ đùi cái đét, đắc ý vô cùng.

Thiên Hạ cũng xoa xoa cằm, bày ra dáng vẻ như ông cụ non mà tiếp lời:

"Kì thật ta cũng đoán được phần nào. Không bất ngờ lắm thật."

Đoạn, cậu lại tiện đà hỏi:

"Lạc đại ca, ta không có ý gì đâu nhé, nhưng ta chỉ thật sự thắc mắc là ngươi vô tình gặp bọn ta thật, hay là cố ý vậy?"

Tống Lạc ngồi ngả người trên ghế, đôi chân dài tiện đà gác lên người Tống Hà Vân đang rúm ró dưới đất, hoàn toàn coi hắn ta như cái đệm chân. Gã rất thoải mái cười đáp:

"Thật ra là cả hai. Ta từng gặp qua các ngươi, cảm thấy vận khí và con người các ngươi khá tốt, kết giao chắc chắn rất thú vị. Nhưng ta cũng không ngờ lại gặp trong cái tình huống củ chuối kia. Thật quá mất hình tượng..."

"Gì? Từng gặp qua ở đâu?" Minh Hy và Thiên Hạ đều không khỏi tò mò.

"Có nói các ngươi cũng không biết được." Lạc lắc lắc ngón tay. "Lúc đó các ngươi cũng đâu biết ta là ai."

"Ồ." Minh Hy thản nhiên đáp, cũng không truy hỏi đến cùng. Ánh mắt của hắn lại dừng lại trên người tên Tống Hà Vân, "Thế tên này giờ tính sao? Xử như nào?"

"Lạc đại ca, ngươi bắt được thì để ngươi xử lý vậy." Thiên Hạ nhanh nhảu.

Minh Hy khinh bỉ liếc qua:

"Ngươi lười xử lý thì cứ nói toẹt ra."

"Gì? Sao? Ta làm sao? Ta còn gánh các ngươi còng lưng ra đó!" Cậu chàng tất nhiên không phục mà đốp lại, "Vừa ta còn phải cho người truyền tin về cánh giữa kia. Mai có tin hồi báo, chẳng biết có tránh khỏi bị kỷ luật không nữa."

"Thế bán gã này về Tống gia đi. Tiền chia nhau, số dư lẻ để mua chuộc bọn giám sát kỷ luật chút là được." Lạc tuỳ tiện đáp, "Dù ta là người không liên quan, nên cũng chẳng bị dính kỷ luật như các ngươi. Nhưng nể tình huynh đệ, ta vẫn chia tiền đầu người còn cho các ngươi tiền hối lộ đấy. Sao? Thấy ta quá tốt bụng chưa?"

Minh Hy bĩu môi:

"Gì? Ngươi còn đang ăn bám bọn t..."

"Tống gia nhiều tiền lắm. Tên này là tam công tử Tống gia, bán rẻ cũng được ít nhất từng này." Lạc xoè ra vài ngón tay, còn chốt hạ thêm, "Là hoàng kim. Không phải bạc đâu."

"Ôi Lạc đại ca! Huynh thật tốt, thật lợi hại, thật tuyệt vời! Gặp được huynh chính là may mắn của bọn ta!" Lời đến đầu môi cũng đổi ngay được trong tích tắc, mặt mày luôn cau có của Minh Hy lúc này đã giãn ra hẳn, lộ ra sự duyên dáng vốn có của gương mặt tuấn mỹ với lúm đồng tiền trên má.

Lúc này đến lượt Thiên Hạ khinh bỉ nhìn hắn.

Sau khi thân phận thật của Lạc đã rõ ràng, Thiên Hạ và Minh Hy cũng hoàn toàn thả lỏng với gã, cũng chẳng buồn dị nghị hay suy tính. Đối với bọn họ, thứ cần thiết và quan trọng hơn cả là chân thật. Còn đằng sau danh tính hay thân phận gì đó,... bọn họ cũng chẳng quan tâm. Khi Lạc dò hỏi, Minh Hy cũng thẳng thừng:

"Thật ra ta cũng chẳng quan tâm cái Tống gia gì kia là như thế nào. Người ta kết giao thành huynh đệ là huynh, cũng chẳng phải Tống gia. Ta chẳng quan tâm lắm."

Thế tử gia Thiên Hạ cũng cùng tư tưởng:

"Ta và hắn cũng chỉ cần biết hiện tại và sau này. Quá khứ là ngày hôm qua, và cái gì đã qua thì nó cũng đã qua rồi."

Lúc này Lạc mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình. Quả nhiên những người mà gã chọn hoàn toàn không sai lầm. Gã cúi đầu nhìn Tống Hà Vân, rồi thản nhiên lột toàn bộ đồ trên người em trai cùng cha khác mẹ với mình ra.

"Úi! Làm gì vậy cha?!" Thiên Hạ bị gã doạ tới giật mình.

Tống Hà Vân cũng kinh hoảng, lại quằn quại co quắp, nhưng miệng đã bị khoá chặt, một tiếng động cũng không thể phát ra khỏi cổ họng. Nhìn cơ thể trần truồng trắng bóc của Tống Hà Vân, Minh Hy ghét bỏ:

"Thứ nam nhân đéo gì mà trông thân hình kiểu này? Đến tên que củi Thiên Hạ còn nhìn thuận mắt hơn."

Thiên Hạ:

"Này?!?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net