Chương 5. ngươi đã có điểm cần tới chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trời xa dần hửng sáng, những áng mây lững lờ bị nhuộm thành một màu xanh nhờ nhờ ảm đạm. Trong khu chợ lớn nhất của kinh thành, những thương nhân bắt đầu lục tục mở hàng. Tống Lạc xuống ngựa, chậm chạp tấp đại vào một cửa tiệm ở trong ngõ nhỏ.

"Khách quan, ngươi muốn ăn gì?" Đứng trong quầy hàng là một lão nhân cao to bặm trợn. Lão vẻ mặt nghiêm nghị, hùng hổ hỏi.

Tống Lạc mệt mỏi ngồi xuống bàn gỗ đơn sơ, hỏi lại:

"Nơi này bán gì vậy?"

"Nhà chúng ta bán rượu đấy. Tiểu tử ngươi sáng ra đã muốn uống rượu hả?" Lão nhân cười lớn, giọng sang sảng.

Một phụ nhân từ sau nhà đi lớn, vừa nghe thấy trượng phu mình đang cười nói như vậy thì đi tới vỗ vai lão cái đét. Bà mắng:

"Chàng không nghiêm túc nổi sao?!"

Đoạn, bà đi tới gần bàn. Thấy Tống Lạc tuy ăn mặc đơn bạc, gương mặt mệt mỏi nhưng dáng vẻ bất phàm, bà vẫn điềm đạm cất lời:

"Khách quan, buổi sáng chúng ta bán cháo, bánh bao, chút đồ điểm tâm. Nhưng hàng nhà chúng ta chỉ là quầy hàng đơn giản, không biết có thứ gì mà ngươi cần không?"

Tống Lạc nhìn bà, lại nhìn lão chủ quán phía sau một chút, rồi cười đáp:

"Ta cũng chỉ cần vậy thôi. Ông bà chủ cho ta món gì cũng được."

"Này tiểu tử, nhà ngươi trông có vẻ hơi thiếu ngủ đấy. Vậy ăn chút cháo đi." Lão nhân cất lời, "Nhìn ngươi cũng chẳng hơn tiểu tử nhà ta bao tuổi, sao cứ phải tỏ vẻ làm gì. Tiểu hài tử phải ra dáng tiểu hài tử, không cần nhọc lòng học đòi làm người lớn."

Một bát cháo hoa nóng hổi được đưa tới bên bàn. Tống Lạc lặng người nhìn bát cháo đang bốc khói nghi ngút kia, thần hồn lại không biết bay về phương nào. Mãi một hồi sau, trên đầu hắn bị lão chủ quán gõ cho một cái đau điếng. Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn lão nhân vừa đặt đít ngồi xuống trước mặt mình kia.

"Cháo nguội ngắt rồi còn không chịu ăn?" Lão chủ quán trừng mắt nhìn hắn.

Dẫu vậy, Tống Lạc không những không nổi giận mà còn buồn cười:

"Ông chủ, ngươi lắm chuyện thật đấy."

"Ngươi là người từ vùng khác tới à?" Ông chủ quán bắt chuyện.

Tống Lạc vừa cúi đầu ăn cháo, vừa gật đầu. Cháo nóng đưa vào miệng lập tức tỏa hương thơm ngào ngạt, vị ngọt dịu đằm đằm của hạt gạo thấm sâu vào đầu lưỡi. Một hơi, lại một hơi, Tống Lạc cuối cùng cũng thấy người mình ấm áp lên đôi chút. Ông chủ quán chăm chăm nhìn hắn, sau cùng lại nói:

"Ăn xong bát cháo này ngươi đã có điểm cần tới chưa?"

Tống Lạc gật đầu, khàn giọng đáp:

"Ông chủ có biết tiệm trang sức nào đáng tin cậy không?"

Ông chủ gật đầu, chỉ cho hắn một vài quán. Sau đó, ngẫm nghĩ thế nào, lão nhân lại nói tiếp:

"Tiểu tử nhà ngươi... Tốt xấu gì ngươi cũng còn nhỏ. Đôi khi có những chuyện ngươi không đủ sức, người lớn cũng sẽ không bỏ mặc ngươi. Dựa dẫm vào người khác một chút cũng tốt, không cần phải cố gồng lên làm gì."

Tống Lạc gật đầu. Từ lúc bước chân vào cửa tiệm này, hắn vẫn luôn đắm chìm trong dòng khí ấm áp. Nó xuất phát từ tình người, không phải vị trí phong thủy như những nơi khác. Hắn nhìn ông bà chủ quán, lại đặt một thỏi bạc lên bàn. Trước khi rời đi, hắn nói:

"Tiền thừa chỗ đó ông bà chủ không cần phải trả lại ta. Nhưng thời gian tới các ngươi cần phải chú ý thật kĩ, đừng quá tin cũng đừng quá thương người, đến cả họ hàng thân thích cũng cần phải đề phòng thật cẩn thận. Nếu tránh được họa sát thân lần này thì coi như mạng mới lớn được."

Không kịp để ông bà chủ quán kịp định thần, Tống Lạc đã leo lên yên ngựa. Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trong căn nhà phía sau tiền sảnh. Có một con hổ đang ngủ yên tại nơi đó. Hắn tự hỏi con hổ này sau đó sẽ thế nào đây, khi mà phụ mẫu không qua nổi kiếp nạn sắp tới...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net