Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Lâm tử, cậu quá ngây thơ, ngây thơ đến mức tôi không nỡ đành lòng đập vỡ mộng tưởng của cậu." - Phương Hàm nặng nề cất lời.

"Còn cần mặt mũi không? Đừng làm trò cười trước mặt tiểu trợ lý chứ?"

Lâm Nham tức giận lườm một ái. Cậu cảm thấy bản thân vẫn còn hiểu biết quá ít về Phương Hàm. Tính cách đại ngốc như thế, sao có thể chuyển biến thâm trầm đột ngột vậy chứ?

"Giờ còn để ý mấy cái đó à! Tôi đây mất mặt? Tôi nói ông nghe, trước kia lão tổng công ty còn vì chuyện này mà tì Tề Huy nói chuyện đấy. Nhưng hình như thân thích của Tề Huy là cổ đông của công ty, cho nên lão tổng cũng đành phải nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua." - Phương Hàm nhăn mũi, vẻ mặt ý vị sâu xa. - "Cậu chia tay với gã ta là tốt nhất. Tề Huy là kẻ mắt lớn trên đỉnh đầu, bây giờ đang nhăm nhe giải nam chính xuất sắc Sư Tử Vàng nữa, nếu thật gã mà đoạt giải thì còn phải nói à? Phỏng chừng là dùng lỗ mũi nhìn người luôn."

Lâm Nham lắc đầu cười khổ, đây đến cùng là chuyện không đâu gì thế này.

"Cậu biết nhiều chuyện thật nha. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi đã hoàn toàn hiểu gã và mấy chuyện khác rồi. Bây giờ tôi và gã ta không còn bất cứ liên hệ nào nữa."

Chỉ cần Tề Huy đừng tới tìm cậu gây phiền toái thì cậu cũng không cố tình chú ý kẻ này.

"Tôi bây giờ chỉ cần cùng lão công sống tốt mỗi ngày là được rồi."

Phương Hàm bĩu môi, càng thêm tò mò về người chồng thần bí của Lâm Nham. Nhưng mà hắn nhận ra, nếu có hỏi thì Lâm Nham cũng sẽ không nói nhiều lời. Lại nghĩ nơi này có người ngoià, cho nên hắn đổi đề tài.

"Tiểu Lâm tử, nghe nói cậu không gia hạn hợp đồng với công ty nữa?"

"Ừ."

Lâm Nham không muốn nói nhiều về vấn đề của cậu sếp cũ. Nói đi thì phải nói lại, Giải trí Tinh Quang đã từng đưa cậu không ít cơ hội, cậu rất cảm kích Đàm Lực Cần.

"Ngày mai tôi tới Truyền thông Thiên Dịch ký hợp đồng, giữa trưa sẽ gặp Phạm Hồng Vân, anh ta cảm thấy tôi khá tốt."

Vừa dứt lời, Phương Hàm đã trừng lớn đôi mắt như hai cái chuông đồng, giọng nói chuyện thậm chí còn có chút run rẩy, khàn giọng.

"Cậu, cậu, cậu, cậu gặp Phạm Hồng Vân? Người đại diện kim bài trong giới? Chính là người ở Truyền thông Thiên Dịch 5 năm nâng được 3 ảnh đế, 1 ảnh hậu? Tiểu Lâm Tử, phần mộ tổ tiên nhà cậu hương khói tốt lắm phải không? Chuyện tốt như thế sao tới tay cậu vậy??"

"......" Lâm Nham nhấc chân đá hắn - "Nói chuyện đàng hoàng đê."

"Không thì dựa vào cái gì a, Phạm Hồng Vân là người có thể tuỳ tiện gặp được hay sao?" - Phương Hàm hâm mộ.

Lâm Nham nghĩ thầm đương nhiên không phải ai đều có thể gặp. Nhưng tôi là người có chỗ dựa nha, chỗ dựa này còn đặc biệt chắc luôn. Mấy lời này không thể tuỳ tiện nói ra lúc này, bằng không với tính Phương Hàm thì chắc chắn sẽ bùng nổ mất.

"Ừm thì... Chồng tôi có quen anh ta. Biết chuyện của tôi thì chồng tôi giúp giới thiệu với người ta."

Lời này cũng không xem là nói dối, chỉ là nói chưa hết sự thật.

Phương Hàm hiểu rõ gật đầu, nghĩ chút cũng biết, người có thể mua nhà ở chỗ này thì tuyệt đối không giàu thì cũng phải quyền quý. Hắn lại nhìn gương mặt Lâm Nham khí sắc hồng hào, tinh thần phấn chấn, mấy điều lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan đi.

Vuốt mặt một cái, Phương Hàm hâm mộ nói.

"Phạm Hồng Vân ký hợp đồng với cậu thì chắc chắn cậu sẽ giống như ngồi trên tên lửa phi thẳng, một bước lên mây. Chờ tới khi thành danh rồi thì cậu đừng quên huynh đệ tôi đây nhá, nhớ kéo tôi lên với."

"Khẳng định không quên cậu, nhưng mà tôi thấy cậu cũng nên suy xét chờ lúc nào gia hạn hợp đồng thì sửa đi, Bách Nhạc không hợp với cậu." - Lâm Nham rót cho hắn một chén trà xanh. - "Dù sao đài Bách Nhạc thiên về mảng phim điện ảnh và phim truyền hình, tôi thấy giọng hát cậu rất tốt, có thể chuyển hướng sang phát hành album."

"Ai, tôi muốn lắm chứ, nhưng anh đây ký giấy bán thân là 5 năm lận, đâu có giống cậu ký hợp đồng 3 năm, giờ có muốn cũng ko được." - Phương Hàm nhấp một ngụm trà rồi xua tay. - "Thôi, đi ăn thôi, chuyện sốt ruột này kia không nhắc nữa."

Lâm Nham đồng ý, bảo mình cần thay đồ một chút. Cậu rất để ý chuyện hợp đồng của Phương Hàm, Truyền thông Thiên Dịch chia ra 3 công ty con nhà sản xuất phim ảnh, ca nhạc, kinh tế. Nếu có cơ hội thì thật lòng cậu muốn Phương Hàm vào chung công ty với mình. Nhưng mà giờ chuyện này còn hơi sớm, vẫn là chờ đến hạn hợp đồng của Phương Hàm thì lại bàn tiếp.

"Chuyện hôm nay tôi và Lâm Nham nói cậu nghe thì nghe, đừng nói ra ngoài."

Nhân lúc Lâm Nham thay quần áo, Phương Hàm thu lại biểu tình ngốc ngốc, nghiêm túc cảnh báo tiểu trợ lý bên cạnh. Tiểu trợ lý liên tục gật đầu, rất tò mò nhiều chuyện mà dò hỏi.

"Phương ca, Lâm tiên sinh trẻ như vậy đã kết hôn, vậy sự nghiệp có bị ảnh hưởng nhiều không ạ?

Trong giới showbiz này đâu có người nào mới ngoài 20 đã kết hôn đâu? Dù là nữ minh tinh cũng không nhiều lắm, nói gì đến nam minh tinh.

Phương Hàm lắc đầu.

"Điều Lâm Nham theo đuổi khác với chúng ta. Lúc tôi vừa quen Lâm Nham, cậu ta đã nói điều bản thân mong muốn nhất là tìm được người vừa ý rồi kết hôn sinh con. Ai ngờ đâu gặp tên tra nam Tề Huy kia. Nhưng giờ cảm tạ trời đất, cậu ấy hiện tại khá tốt."

"Tề Huy rất nổi bật." - Tiểu trợ lý bĩu môi, kỹ thuật diễn xuất của Tề Huy rất hợp ý của tiểu trợ lý á.

"Tề Huy đúng là nổi bật, nhưng cái tính kênh kiệu bệnh siêu sao thì tệ âm vô cùng. Nếu không phải công ty tập trung bồi dưỡng, tài nguyên tốt đều đưa cho gã, có thể không nổi danh được à? Nói trắng ra vẫn là dựa hơi người nhà giúp đỡ." - Phương Hàm cười lạnh một tiếng, chỉnh lại chiếc áo sơ mi bị nhăn một chút của mình. - "Làm người á, nếu tâm bất chính thì có nổi danh cũng vô dụng."

Tiểu trợ lý cái hiểu cái không gật gật đầu không nói nữa.

Phương Hàm cũng im lặng, trong lòng thầm tính toán trước đường lui cho mình.

Bạch Nhạc nếu xét về điện ảnh thì không phải công ty nhỏ, nhưng mà so với Truyền thông Thiên Dịch thì chẳng thấm vào đâu. Biết anh em tốt của mình có thể vào đây, hắn thật sự mừng.

"Chúng ta đi đâu ăn? Các cậu muốn ăn cái gì?"

Thay xong quần áo Lâm Nham xuống lầu, trong tay cầm theo ví tiền, điện thoại và chìa khoá xe.

"Tìm quán nào nhỏ nhỏ mà có đồ ăn ngon đi. Cậu giờ đi cũng có thể gặp fans rồi, miễn gặp phải cảnh mải ký tên khỏi ăn cơm."

"Tôi muốn ăn cay."

Trước đó khi đóng phim bị yêu cầu khống chế cân nặng, người đại diện bắt Phương Hàm ăn kiêng giảm béo, nên Phương Hàm đã thật lâu chưa được ăn ngon đâu. Rất hoài niệm cảm giác tê cay đó nha.

"Được, đi ăn lẩu."

Nghĩ đến bộ phận nào đó của mình bị sử dụng quá độ mấy ngày nay, Lâm Nham cũng thấy thật buồn bực. Cậu cũng thích ăn cay mà. Nhưng mà từ sau khi cùng Hoắc Cảnh Lân ấy ấy, ớt cay gì đó xin tạm chia tay, hơn nữa càng ngày càng có xu thế vĩnh biệt.

"Đi nhà hàng Hoài Niệm đi, lẩu ở đó vị không tồi."

Phương Hàm cũng tiểu trợ lý vui vẻ đồng ý, đi đâu đều được cả, chỉ cần không bị quấy rầy lúc ăn cơm là tốt lắm rồi.

Hoài Niệm mở trên đường lớn, nhà hàng lẩu năm tầng có lượng khách khá tốt. Nhà hàng này có hai cửa, một cửa chính và một cửa phụ dành cho những vị khách minh tinh, nối thẳng lên tầng năm.

"Cậu nói xem, chúng ta có thể gặp người quen không?"

Trong thang máy, Phương Hàm huých nhẹ người Lâm Nham hỏi.

"Ngày trước trên mạng còn có bài viết nói Lưu Thiên vương tới Hoài Niệm dùng cơm đấy."

"Lưu Thiên vương thì cũng là người thôi, hắn tới ăn cơm ở đây thì có gì lạ?"
Lâm Nham kỳ thật không thể lý giải được cớ vì sao mà mấy ông phóng viên toàn chọn đăng bài minh tinh abc đi ăn ở nhà hàng xyz?? Chẳng lẽ không còn tin tức nào mới hơn được à? Thật giống như siêu sao minh tinh kia là tiên nhân, đạo sĩ tu đạo ngàn năm trong núi không cần ăn cơm. Người ta đi ăn có bữa cơm mà đều có thể viết được bài văn nghị luận 1000 chữ luôn.

"Đương nhiên là lạ chứ, đó là Lưu Thiên vương, uống miếng nước hắt xì một cái đều có thể lên tít luôn."

Trước khi ra thang máy, Phương Hàm đeo khẩu trang ngó trái ngó phải. Lúc này đang giờ cao điểm dùng bữa trưa, trên tầng 5 hiện giờ có không ít người, cơ bản đểu là nghệ sĩ và đại diện hay trợ lý dùng bữa, có vài người quen mắt.

Ba người tìm một bàn nhỏ ở góc ngồi xuống rồi bắt đầu gọi món. Lâm Nham chọn một nồi canh xương không cay, bình tĩnh nhún vai trước ánh mắt trêu chọc của Phương Hàm.

"Cậu cưới đàn ông đi rồi sẽ hiểu thôi."

"Thôi khỏi, anh đây thích ngực bự cơ."

Hôn nhân đồng tính đã được pháp luật thông qua nên trong giới giải trí có không ít nam nữ nghệ sĩ comeout nhưng công khai kết hôn đồng giới thì còn rất ít. Thoải mái thông báo đã đi đăng ký kết hôn, còn post bài hình ảnh công khai giống như Lâm Nham thì hoàn toàn là thuộc nhóm phần tử tiên phong. Điều đó lý giải vì sao một sao hạng 3 như cậu có thể tạo nên làn sóng trên Weibo dữ dội.

Nghĩ đến Weibo, Phương Hàm nhìn về phía Lâm Nham đang nghịch điện thoại hỏi.

"Cậu chưa vào Weibo từ ngày đó luôn phải không? Mấy tay phóng viên đó đào lại chuyện xưa nhà cậu lên thì làm thế nào?"

"Có nghĩ đến, đào thì đào, tôi lại không có lịch sử đen."

Tính cả thời gian hẹn hò với Tề Huy thì cả hai cũng không để lọt thông tin ra ngoài, chỉ công bố là bạn tốt thôi. Lâm Nham buông di động, trải khăn ăn lên đùi, uống ngụm trà rồi nói sang chuyện khác.

"Gần đây cậu có nhận phim mới nào không? Tôi nghe Đàm ca nói đạo diễn Tôn Khánh Tinh đang trù bị cho bộ phim huyền huyễn, cậu có muốn thử vai không?"

"Đi chứ, còn nhận được vai nam hai rồi." - Phương Hàm gắp một miếng suýt soa, tiểu trợ lý trả lời Lâm Nham.

"Nhân vật nam hai Phương ca nhận cũng là vai chính, kịch bản này là song nam chủ." (song nam chủ - phim có nhiều hơn 1 nam chính)

"Không tồi nha, cậu còn có gì mà không hài lòng?" - Vừa hỏi Lâm Nham vừa nhướn người một chút nhường chỗ cho phục vụ đưa nồi nước dùng lẩu để lên bàn - "Cảm ơn."

Người phục vụ thấp giọng đáp, không nói nhiều lời rồi rời đi.

Những người phục vụ ở tầng 5 đều được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. ngày thường gặp các siêu sao minh tinh tai to mặt lớn đều bình tĩnh, không la hét kích động, cũng không lao ra xin chữ ký chụp hình, rất được lòng nhiều minh tinh quay lại nơi này dùng cơm thường xuyên.

"Haizz, cậu biết nam chính còn lại là ai diễn không?" - Phương Hàm thêm chút đồ ăn vào nồi. - "Cậu nhớ Sở Dịch không?"

"Sở Dịch?" - Lâm Nham nghiêng đầu nghĩ nghĩ - "Cậu nói đến vị ảnh đế giật giải nam chính xuất sắc nhất của Bách Hoa rồi ba năm liên tiếp không nhận bất kỳ phát ngôn, kịch bản nào đấy à?"

"Ừ, chính anh ta." - Phương Hàm gật gật đầu, gắp miếng thịt bò bỏ miệng. - "Không phải tôi không hài lòng, mà là áp lực. Đấy là ảnh đế đó. Năm đó anh ta nổi tiếng bao nhiêu mà."

"Cảm ơn cậu đã đánh giá tôi cao như thế."

Từ phía sau đột nhiên cất lên âm thanh xa lạ khiến Phương Hàm giật mình ngoái lại. Một diện mạo đẹp trai, đậm chất đàn ông thành thục đang mỉm cười nhìn Phương Hàm.

Miếng thịt bò kẹt cứng trong miệng, má Phương Hàm phính phính ngây ngốc nhìn người đàn ông đẹp trai đứng cách mình 1 mét.

"Sở... Dịch?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mỹ #đam