CHƯƠNG 7: CẢM XÚC LẪN LỘN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyến đi quay lại những kỷ niệm, tình cảm của cả hai ngày càng trở nên khăng khít hơn. Những buổi tối cùng nhau, những câu chuyện không dứt, và những cái ôm ấm áp khiến họ ngày càng không thể xa rời nhau. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn vào mắt Heeseung, Sunoo lại cảm thấy trái tim mình nặng trĩu vì bí mật mà cậu đang giữ.

Một buổi sáng, khi cả hai đang làm việc, Heeseung bất ngờ gọi Sunoo vào phòng họp riêng. "Sunoo, hôm nay chúng ta có một cuộc họp quan trọng với đối tác lớn. Anh muốn em chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ."

Sunoo gật đầu, chuẩn bị tài liệu một cách cẩn thận. Trong khi làm việc, cậu cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. Cuộc họp này liên quan đến một dự án lớn, và Sunoo biết rằng đây là một cơ hội quan trọng cho công ty. Cậu không muốn làm hắn phải thất vọng.

Khi cuộc họp bắt đầu, Sunoo ngồi bên cạnh Heeseung, ghi chép và hỗ trợ anh từng chi tiết. Heeseung tự tin thuyết trình, còn Sunoo chăm chú quan sát, không chỉ đối tác mà còn cả Heeseung. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi thấy Heeseung tự tin và quyết đoán, nhưng đồng thời cũng lo lắng về bí mật của mình.

------------------------------------------------

Sau cuộc họp, Heeseung và Sunoo trở lại văn phòng. Heeseung mỉm cười hài lòng. "Sunoo, em đã làm rất tốt. Anh thật sự cảm thấy yên tâm khi có em bên cạnh."

Sunoo mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn không thể dứt khỏi nỗi lo lắng. Cậu quyết định sẽ làm một điều gì đó để lưu giữ những kỷ niệm này.

------------------------------------------------

Một ngày nọ, khi Heeseung và Sunoo đang dùng bữa tối tại nhà hàng yêu thích, Sunoo bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông bước vào. Đó là Park Sunghoon, một nhân viên cấp cao của tập đoàn đối thủ mà cậu biết rất rõ. Sunoo cố giữ bình tĩnh, nhưng không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Sunoo, có chuyện gì sao?" Heeseung hỏi, thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Sunoo.

"Không có gì, Heeseung. Chỉ là em cảm thấy có người quen," Sunoo cố gắng mỉm cười để che giấu sự lo lắng.

Heeseung gật đầu, không nghi ngờ gì. Họ tiếp tục bữa tối, nhưng trong lòng Sunoo không thể thôi nghĩ về sự xuất hiện của Sunghoon. Cậu biết rằng mình phải cẩn thận hơn, không để lộ thân phận thật sự của mình.

------------------------------------------------

Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi bên cửa sổ văn phòng, Sunoo quyết định chia sẻ một phần nhỏ về quá khứ của mình. "Heeseung, em muốn kể cho anh nghe một chút về gia đình em."

Heeseung quay sang nhìn Sunoo, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Tất nhiên, Sunoo. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe."

Sunoo hít một hơi sâu, bắt đầu kể về anh trai và mẹ mình. "Anh trai em từng làm việc cho một công ty lớn, nhưng rồi xảy ra một biến cố khiến gia đình em rơi vào khó khăn. Mẹ em vì lo lắng mà sức khỏe suy yếu dần..."

Heeseung nắm lấy tay Sunoo, cảm nhận được sự đau đớn trong lời kể của cậu. "Anh rất tiếc khi nghe điều đó, Sunoo. Anh muốn giúp em bất cứ điều gì có thể."

Sunoo cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự quan tâm của Heeseung, nhưng cậu vẫn không thể nói ra sự thật về thân phận của mình và mối hận thù với gia đình Heeseung. "Cảm ơn anh, Heeseung. Em chỉ muốn anh biết rằng anh là người rất quan trọng với em."

Heeseung ôm lấy Sunoo, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của cậu. "Em cũng rất quan trọng với anh, Sunoo. Anh sẽ luôn ở bên em."

------------------------------------------------

Một buổi chiều, khi Sunoo đang sắp xếp lại những bức ảnh trong máy tính, cậu nhìn thấy những nụ cười và ánh mắt hạnh phúc của Heeseung trong từng bức hình. Cậu biết rằng mình phải đối mặt với sự thật, nhưng lại không thể làm tổn thương người mà cậu yêu thương. Sunoo bắt đầu phân vân, không biết mình nên chọn bên nào:

"gia đình đã khuất của cậu hay tình yêu hiện tại với Heeseung"

Trái tim Sunoo bị giằng xé giữa lòng hận thù và tình yêu chân thành. Cậu biết rằng mình không thể che giấu sự thật mãi mãi, nhưng cũng không muốn mất đi Heeseung. Những đêm mất ngủ, Sunoo thường lặng lẽ ngắm nhìn Heeseung khi anh ngủ, tự hỏi liệu có ngày nào Heeseung sẽ hiểu và tha thứ cho cậu.

---------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Heeseung đề nghị: "Sunoo, em có muốn đi du lịch cùng anh không? Anh nghĩ chúng ta cần một kỳ nghỉ để thư giãn và tận hưởng thời gian bên nhau."

Sunoo gật đầu đồng ý, trong lòng cảm thấy hạnh phúc và lo lắng đan xen. Họ chọn một khu nghỉ dưỡng yên tĩnh ven biển, nơi chỉ có hai người và thiên nhiên.

Tại khu nghỉ dưỡng, Sunoo không ngừng chụp ảnh những khoảnh khắc tuyệt đẹp giữa họ. Heeseung thường xuyên bắt gặp Sunoo với máy ảnh trên tay, nhưng anh chỉ mỉm cười và nghĩ rằng Sunoo muốn lưu lại những kỷ niệm quý giá của họ.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, Heeseung và Sunoo ngồi trên bãi biển, ngắm nhìn ánh mặt trời lặn dần sau đường chân trời. Heeseung quay sang nhìn Sunoo, ánh mắt đầy yêu thương. "Sunoo, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như khi ở bên em."

Sunoo cảm thấy tim mình tan chảy trước những lời nói của Heeseung. Cậu đáp lại với giọng nghẹn ngào: "Em cũng vậy, Heeseung. Anh là người đã mang lại cho em những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời."

Heeseung nắm lấy tay Sunoo, kéo cậu lại gần hơn và trao cho cậu một nụ hôn nhẹ nhàng. Đó là một khoảnh khắc tuyệt đẹp, mà Sunoo đã nhanh chóng lưu lại trong máy ảnh của mình.

---------------------------------------------------

Những ngày tiếp theo trôi qua trong niềm vui và hạnh phúc. Heeseung và Sunoo tận hưởng từng giây phút bên nhau, từ những bữa ăn lãng mạn đến những cuộc dạo chơi trên bãi biển. Nhưng Sunoo biết rằng kỳ nghỉ này sẽ không kéo dài mãi mãi, và cậu phải đối mặt với sự thật về thân phận của mình.

Trở lại văn phòng sau kỳ nghỉ, Heeseung cảm thấy tinh thần phấn chấn và tràn đầy năng lượng. "Sunoo, cảm ơn em vì kỳ nghỉ tuyệt vời. Anh cảm thấy sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách phía trước."

Sunoo mỉm cười, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Cậu biết rằng thời điểm để thú nhận sự thật đang đến gần, và cậu không muốn mất đi tình yêu của Heeseung.

---------------------------------------------------

Một buổi tối, khi Sunoo đang ngồi trong văn phòng, cậu quyết định sẽ viết một lá thư cho Heeseung. Trong thư, cậu sẽ kể lại toàn bộ sự thật về thân phận của mình, về anh trai và mẹ, và về lý do cậu tiếp cận Heeseung từ đầu. Sunoo biết rằng cậu không thể giữ bí mật này mãi mãi, và cậu cần phải thành thật với người mà cậu yêu thương.

Sunoo bắt đầu viết thư, từng dòng từng chữ đầy xúc động và chân thành. Cậu viết về quá khứ, về những đau khổ mà gia đình cậu phải chịu đựng, và về nỗi đau trong lòng cậu. Nhưng cậu cũng viết về tình yêu chân thành mà cậu dành cho Heeseung, về những khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau, và về hy vọng rằng Heeseung có thể hiểu và tha thứ cho cậu.

Khi Sunoo viết xong lá thư, cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu quyết định sẽ trao lá thư này cho Heeseung vào sáng mai, trước khi họ bắt đầu một ngày làm việc mới.

---------------------------------------------------

Sáng hôm sau, Sunoo tìm đến văn phòng của Heeseung với lá thư trong tay. Cậu cảm thấy lo lắng và hồi hộp, nhưng cậu biết rằng đây là điều đúng đắn cần làm.

"Heeseung, em có điều quan trọng muốn nói với anh," Sunoo nói, giọng run run.

Heeseung nhìn Sunoo, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Em có thể nói bất cứ điều gì với anh, Sunoo. Anh luôn ở đây để lắng nghe em."

Sunoo đưa lá thư cho Heeseung, mắt cậu tràn đầy xúc động. "Em đã viết tất cả trong lá thư này. Em hy vọng anh có thể hiểu và tha thứ cho em."

Heeseung cầm lấy lá thư, cảm nhận được sự quan trọng của nó. Anh nhìn Sunoo một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ đọc lá thư này. Dù có chuyện gì, anh vẫn luôn trân trọng tình cảm giữa chúng ta."

Sunoo gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Cậu biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng đã làm điều đúng đắn và thành thật với tình yêu của mình.

CÒN TIẾP....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net