Chương 7: Những kẻ xấu tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Chi dùng ánh mắt nghi ngờ đặt lên Hải Yến, những tưởng rằng sẽ vì thế mà cô chột dạ. Nhưng không, Hải Yến hoàn toàn chẳng có chút gì quan tâm đến An Chi, nhàn nhã ăn cơm.

Tiếp nối câu chuyện đang dang dở, Hải Yến suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Thực ra vẫn còn một người nữa."

"Ai?" - An Chi nhướn mày.

"Nhân viên ở tiệc cưới." - Cô nhún vai, đáp - "Anh ta cũng là người tìm thấy cô, sau đấy mới báo cho tôi biết."

"Làm sao tôi biết cô nói thật hay nói dối." - An Chi tỏ vẻ không tin.

"Không biết." - Nhưng Hải Yến chủ nhún vai bỏ ngỏ - "Tôi không có cách nào khiến cô biết cả." - Rồi cô đi vào trong bếp - "Nhưng những gì tôi nói là thật."

"Đừng nhìn nữa." - Giọng nói của Hải Yến đánh thức An Chi khỏi dòng hồi tưởng - "Nếu như tôi muốn hại cô thì đã nói cho mẹ ngay lúc đấy rồi, chứ không đợi đến giờ."

Sự bình tĩnh của đối phương khiến An Chi có chút bối rối. Cô ta vẫn luôn nghĩ mọi chuyện tồi tệ xảy ra đều là do sự xuất hiện của Hải Yến, nhưng tình hình hiện giờ xem ra không phải vậy.

"Tôi không hiểu tại sao cô lại nghi ngờ tôi?" - Hải Yến mở lời sau vài giây im lặng ngắn ngủi. Cô nhìn thẳng vào mắt An Chi, chờ đợi lời hồi đáp. Giờ đây, An Chi mới chính là người cảm thấy như đang bị chất vấn - "Chuyện này đâu có lợi gì cho tôi đâu, đúng không?"

"Tôi làm sao biết cô đang nghĩ gì, biết đâu cô chỉ muốn trả thù tôi thì sao?"

Thật ra chính An Chi cũng tự hiểu vì sao bản thân lại luôn có ác cảm với Hải Yến. Cô ta thừa hiểu người này chỉ là cái cớ để bản thân đối đầu với bà Khánh Mai.

Hoặc còn một lý do khác...

"Cô đã làm gì có lỗi với tôi sao?" - Hải Yến ngay lập tức đáp trả sự lên án kia bằng một câu hỏi ngược.

"Tôi...không..." - An Chi cứng họng.

"Nếu không thì sao tôi phải trả thù cô?" - Hải Yến không nhận ra biểu cảm gương mặt của bản thân bây giờ khá đáng sợ. Tiêu cự của cô chỉ nhìn chằm chằm đúng một hướng, đó là đôi mắt của An Chi. Sắc mặt cô không thay đổi, nhưng điều đó mới gây ảnh hưởng đến tâm lý người kia.

"Hay là có chuyện gì tôi không biết?"

"Chuyện này..." - An Chi nuốt khan, cổ họng khô khốc.

"Nếu cô không làm gì có lỗi với tôi thì tại sao lại mất bình tĩnh như vậy?" - Hải Yến vẫn chưa chịu buông tha cho An Chi.

"Tôi không làm gì có lỗi với cô cả." - An Chi gằn giọng.

"Vậy thì tôi cũng không có lý do để trả thù cô." - Hải Yến kết luận - "Tôi không ghét cô như cô ghét tôi đâu An Chi." - Cô nói, trước khi đứng lên - "Ngược lại, tôi chả có cảm xúc gì với cô cả." - Nói rồi, Hải Yến thu dọn bát đũa của mình, mang vào trong bếp, để lại một An Chi ngồi ngẩn ngơ.

Cô ta nhìn theo bóng lưng người kia khuất dần sau bức tường, xương quai hàm cắn chặt.

Hải Yến rửa bát trong bếp, tầm nhìn của cô chỉ xoáy sâu vào chậu rửa bát, hoàn toàn không để ý xung quanh. Chỉ đến khi một chiếc bát sứ trắng nhỏ khác được đặt vào chậu, động tác của cô mới ngừng lại.

"Ngược lại, tôi càng mong cô ghét tôi." - An Chi đứng sát Hải Yến, âm thanh nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe được.

Hải Yến vẫn duy trì khoảng cách giữa hai người, nhưng cô lại đảo mắt, nhìn ra ngoài. Sau khi chắc chắn căn nhà chỉ có hai người họ, cô mới thản nhiên đáp:

"Nhà không có ai, cô không cần phải đứng sát như vậy." - Đoạn, cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương - "Cũng không có mẹ ở đây, không cần nói bé như thế."

An Chi lùi lại vài bước, cười nhạt:

"Không biết tôi phải nhắc mấy lần cho cô nhớ, rằng đó là mẹ của tôi chứ không phải của cô." - Cô ta nói mỉa mai - "Từ bao giờ cô cho phép bản thân thản nhiên gọi mẹ tôi là mẹ vậy? Tôi tưởng cô không đồng ý cuộc hôn nhân chết tiệt này."

Hải Yến thở mạnh. Cô không thật sự muốn đấu khẩu với An Chi, nhưng những lời mà cô ta nói ra thật khó nghe. An Chi bắt bẻ từng chuyện một, dù đó chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt chẳng đáng bận tâm. Ai cũng biết cô ta chỉ muốn tìm cách gây sự với Hải Yến để nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân hờ này.

"Tôi gọi mẹ vì tôi tôn trọng. Ít nhất là trong thời điểm này."

Cô tháo găng tay rửa bát và ném chúng vào bồn trước biểu cảm đông cứng của An Chi. Cô ta không nghĩ cô dám phản bác lại.

"Nếu như cô chỉ có đúng một chuyện để bắt lỗi tôi, vậy thì thà cô chê cơm tôi nấu ăn tệ may ra còn hấp dẫn hơn."

Ngay khi Hải Yến định bước ra khỏi bếp, cánh tay của cô bị kéo lại:

"Cô nghĩ mình là ai mà cho bản thân cái quyền nói như vậy với tôi?"

Hải Yến nhẹ nhàng rút tay lại:

"Tôi biết từ trước đến giờ, mẹ của cô là người đã cho tiền nuôi tôi ăn học, vì vậy tôi rất biết ơn bà. Tôi cũng rất tôn trọng mẹ của cô. Tuy nhiên thì cô cũng làm ơn nhớ, người giúp việc cho nhà cô là mẹ của tôi, không phải tôi." - Cô lùi lại hai bước, trước khi bước ra khỏi nhà bếp cũng như nói lời cuối cùng với An Chi - "Cô không phải là chủ của tôi. Mẹ cô cũng không phải."

"Tôi đang tưởng tượng cảnh mẹ của mình được chiêm ngưỡng cảnh vừa rồi." - An Chi nói vọng ra từ nhà bếp, cố tình để Hải Yến nghe thấy - "rằng cô con dâu do chính mẹ chọn không những là một kẻ lẻo mép, lại còn không biết trên dưới, không biết vị trí của mình ở đâu. Cô thật sự nghĩ rằng nịnh hót mẹ tôi là trở thành con của nhà này chắc?"

Vì Hải Yến đã đi vào trong phòng, nên An Chi không thể nghe rõ lời lẩm nhầm cuối cùng của cô. Khi ấy, Hải Yến nắm chặt hai bàn tay, cố gắng khiến bản thân phải bình tĩnh:

"Con điên chết tiệt."

"Có thể cô ta không làm thật." - Như Ngọc nhún vai, nhẹ nhàng, thanh lịch rót một chút rượu vào cốc của An Chi.

"Sao em nghĩ thế?"

"Cô ta nói đúng. Cô ta chẳng có lý do gì để làm chuyện ấy cả."

Như Ngọc đứng dậy cùng cốc rượu, đi vào trong bếp và bắt đầu chuẩn bị bữa tối. An Chi theo cô ngay sau đó.

"Nhiều khi có những người làm chuyện xấu mà chẳng cần lý do thì sao?" - An Chi nói.

Có lẽ lời nói của An Chi chẳng có chút ý nghĩa sâu xa nào trong đó, nhưng lại khiến Như Ngọc trầm mặc. Cô không phản ứng lại trước lời buộc tội của An Chi đối với Hải Yến. Không gian xung quanh hai người họ chợt im ắng lạ thường.

Một bữa ăn đơn giản được bày biện trên mặt bàn. So với bữa tối mà Hải Yến dày công chuẩn bị, bữa ăn 30 phút này chẳng thể có vị thế nào trên bàn cân. Trong khi An Chi ăn một cách ngon lành thì Như Ngọc chẳng buồn động đũa. Cô chỉ im lặng ngắm nhìn người kia, sau một vài phút, cô lên tiếng:

"Nếu thế thì sao?"

An Chi ngơ ngác, miệng vẫn còn đầy cơm chưa nhai hết:

"Hả?"

"Chị nói có những người làm chuyện xấu mà không cần lý do gì thì sao?" - Như Ngọc lặp lại những lời mà An Chu nói ban nãy - "thì chị sẽ như thế nào?"

"Ý em là gì?" - An Chi nhíu chặt mày trước câu hỏi không đầu không đuôi của Như Ngọc - "Ý là chị không hiểu ý em muốn hỏi cái gì."

"Nếu như chị thật sự gặp ở ngoài đời một người làm chuyện xấu với người khác mà không cần lý do."

"Chắc chắn có." - Chợt, An Chi ngắt lời Như Ngọc, cô nghiêm túc nói - "Kiểu gì cũng sẽ có lý do, một là do bản tính, hai là phải có một nguyên nhân sâu xa." - An Chi tự biết, cô ta nói với Như Ngọc, cũng chính là nói bản thân mình.

"Chị nghĩ thế sao?" - Như Ngọc mỉm cười nhàn nhạt - "Vậy có thể nào, thông cảm được cho họ không?"

Thời điểm quyết định nói ra những lời ấy, An Chi cứ nghĩ rằng người mà Như Ngọc ám chỉ đến là Hải Yến, không phải ai khác.

"Không bao giờ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net