Give me ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Author : Nana Irac :’)

* Rating : 13+

* Re-up : Bad Girl :’)

////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

Đừng đòi hỏi hoàn hảo, tôi không phải là một nhà văn ...

Đừng lên tiếng gì về fic, hãy im lặng, và trầm lắng trong nó và suy nghĩ về cuộc đời ...

Tôi còn quá nhỏ để hiểu hết về tình yêu của cuộc sống con người ...

Ừ thì chỉ mới mười hai tuổi ... Tuổi tween ...

Giọng văn của tôi hơi già dặn và khá trưởng thành ...

Vì đây là teen-fiction ... Nhưng tôi còn chưa đủ mười ba tuổi để bước vào tuổi teen ...

Nhưng đừng phản đối, cho rằng tôi quá nhỏ để viết ra những thứ nhăng nhít ...

Và cũng đừng xem nó là nhăng nhít ...

Đừng chỉ trích này nọ, vốn dĩ tôi chỉ viết ra nó để suy ngẫm về cuộc đời, về tình yêu ...

***************************************************************

Lời nói đầu ...

Cuộc đời không bao giờ cho con người hạnh phúc trọn vẹn, phải lấy cái này, bớt cái kia, ...

Nhưng nó để ta sống, về suy ngẫm câu hỏi do nó đặt ra cho ta ...

"Tại sao vẫn phải sống ... khi biết một ngày nào đó sẽ phải chết?"

Cuộc đời cho ta sự tồn tại ... Nhưng con người lại không muốn tồn tại ...

Họ muốn sống ...

Và tạo ra sức mạnh bằng tình yêu ...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chap 1 : 

Phần 1 : My life ...

Facebook ... Là một mạng xã hội ...

Mà Facebook cũng có thể dịch ra tiếng Việt theo suy nghĩa của những người có đầu óc đơn giản là "mặt sách" ...

Và cụm từ "Facebook" đó đang diễn tả tình trạng lúc này đây. Jin đang cầm một quyển sách mà "phang" thẳng vào mặt Ron - anh trai mình - với một suy nghĩ duy nhất: "Dám phá rối ta sao? Cho mi chết!" ...

Haizzzzz! Chả là đang lúc cô bé vừa làm "người tiền sử", cắn nát cây bút bằng hàm răng của mình vừa nhìn vào bài toán mà ai nhìn vào cũng sẽ "lác mắt" ... thì anh trai cô bé đạp cửa "rầm" một phát vào phòng với lí do đơn giản: "Em gái đi học về rồi sao? Sao không nói với anh?" ... Thế là bực mình, Jin với luôn cuốn sách kế bên và ... Sau đó thì chúng ta cũng biết rồi ...

- Em gái à! Lớn rồi, mai mốt anh mà đi ngoại giao thì em ở nhà, anh không an toàn đâu =.= Lỡ em đánh người ta bầm dập thì đòi nợ anh hả? - Ron vừa nói vừa xoa xoa má trái của mình.

- Em không đánh người! - Jin hậm hực nhìn anh.

- Ừ ừ! Bây giờ thì sao đây cô nương? - Ron chịu thua.

- :D Em yêu anh hai lắm! - Jin nịnh.

- Có gì nói đại đi! - Ron nhìn em gái "âu yếm"

- Chỉ em bài này đi :D - Jin đưa tập cho anh xem.

- Rồi rồi, cái này dùng phương trình bậc 2, rồi blah blah blah ... - Ron thao thao bất tuyệt mà không ngừng nghỉ - Rồi đó! Xong rồi chứ gì? Vậy anh đi về phòng. - Ron quăng luôn quyển vở rồi thong dong về phòng. Ôi, anh trai tốt =.="

- Gah! Anh hai! Em chưa hiểu gì hết mà ... – Jin hét.

Còn lại Jin "cô đơn" trong phòng. Jin liếc mắt “đưa tình” nhìn đống bài tập. Haizzzzz! Chán quá! Nhà chỉ có 2 đứa, biết làm gì bây giờ? Phải chi bây giờ, mẹ ở đây thì mình có thể tập làm bánh với mẹ rồi. Kể ra cũng không có gì đáng lo cả. Nhưng với một cô bé mới 16 tuổi như Jin và 19 tuổi như Ron thì cuộc sống thiếu ba mẹ thật chán! Thực sự rất chán! Thứ Jin biết về ba mẹ mình chỉ có 1 câu là “Ba và mẹ … mất rồi.” Jin cũng có bao giờ thấy mẹ và ba đâu, sinh ra tới giờ, chẳng lấy 1 bức ảnh của hai người. Mà Jin không buồn tí nào, vì anh hai luôn lãnh trách nhiệm làm một người cha, người mẹ và kiêm luôn người bạn đối với Jin rồi …

Khổ một cái, tự nhiên Jin thấy ghét ông trời ghê gớm. Sinh ra anh Ron có vốn ngoại ngữ tốt, thế là có cái ông Giám đốc ngoại thương … ngoại giao gì gì đó biết được tài năng của Ron, đầu tư cho Ron học trước. Và rồi, Ron trở thành phiên dịch viên, nhà ngoại giao của công ti ổng luôn. Từ đó, anh hai không còn ở nhà nhiều với Jin nữa! Chán quá! Thường đến tối thui trời đất mịt mù, cỡ 11h anh mới vác mặt về. Buổi sáng thì 7h đã phải đưa Jin đi học rồi đôn đáo chạy đi làm. Nhiều khi, Jin thương anh lắm! Dù gia cảnh khá giả và khá dư điều kiện (anh hai làm nhà ngoại giao, không giàu mới lạ =.=), không túng thiếu thứ gì, may là Jin là cô bé không đòi hỏi, chỉ là Jin lo cho sức khỏe của Ron thôi! Với lại, anh hai cứ đi mãi, cái nhà cũng khá to nên về tối, Jin thấy rất trống trải …

Chán quá! Jin “thu gọn” (làm cho có) đống bài tập của mình. Thật không xứng đối với các danh hiệu “Học sinh giỏi thành phố”, “Học sinh gương mẫu”, “Học sinh xuất sắc”, “Lớp phó học tập ưu tú”, … mà mọi người khen Jin. Nói vậy thôi chứ khi có hứng, Jin mới “bộc lộ tài năng” đấy …

Jin soạn cặp rồi leo tót lên giường. Cứ thế, Jin chìm vào giấc ngủ …

Zzz …

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phần 2 : Gặp mặt ...

- Em gái à, dậy đi! – Ron trù một hơi.

- Uhm … Chưa mà … - Jin nhề nhệ.

- Dậy đại đi, sáng thứ 2 đầu tuần phải bắt đầu 1 ngày mới chứ … :D - Ron bắt đầu sự nghiệp “thao thao” của mình. – Anh vào đấy!

“Bốp” – chiếc gối hình Rilakkuma của Jin “đậu” ngay trên mặt Ron rồi rớt xống đất =.=

- Từ từ đã mà … - Jin lại nhề nhệ *chập 2*

- TRỜI ƠI, DẬY ĐI, CHÁY NHÀ RỒI KÌA! TRỜI ƠI CHÁY HẾT NHÀ CỬA RỒI THÌ SAO MÀ Ở HẢ TRỜI!!! – Ron hét to.

- Aish … Em dậy là được chứ gì? Có cần ếm cho nhà mình cháy không? – Mắt nhắm mắt mở =_o

- Rồi rồi, đi đánh răng rửa mặt, thay đồ đại đi cô – Ron xoa đầu em gái.

Jin dắt xe đạp tới trường, vừa đi, vừa hít thở khí trời “sáng sớm” với bụi khói mịt mù, đường xe đông kịt người =.= Còn 3 dãy phố nữa là tới trường. Đường phố có dấu hiệu khá vắng lại. Đạp đạp … tiếp tục đạp đạp … Đạp đa … Kít … Ầm!

- Ấy ấy, cô bé có sao không? – một bác cỡ chừng 30 – 40 chạy lại hỏi.

Ngay khi Jin vừa định thần lại thì thấy xe đạp của mình đã bị bể bánh, váy đồng phục nhăn nhúm, cái balo văng ra xa, đầu gối dưới chân bị trầy xước đến tụ máu bầm, … Nói chung là “xì-ta-tút” hiện giờ của Jin chỉ diễn tả bằng 2 chữ “thê thảm”. Phải, Jin đang rất thê thảm, đến mức rách mồng tơi, cây đồ nhà đổ núi cũng đổ, … À, hình như chưa tới mức đó nhưng nhìn cô bé cũng đủ để nhân viên làm trong 192 gọi về trụ sở chính với 1 câu duy nhất: “Một bệnh nhân vừa trốn thoát, mau đến đây!”

- À, con không sao đâu! Chú cứ đi đi! – Jin cười hiền, cố gắng đứng dậy, đi cà nhắc mà vác balo lên, rồi tiến lại dựng xe đạp. Định leo lên thì …

“Bộp” – Một sấp tiền vứt xuống đất trước mặt Jin. Quay lại, Jin thấy một cậu con trai cũng cỡ tuổi Jin hoặc hơn Jin một tuổi gì đó đang nhì Jin lơ đãng. Jin nhìn, tỏ ý không hiểu. Giọng nói vang lên.

- Xem như đến bù thiệt hại – Cậu ấy quay phắc lại chiếc xe Audi đen của mình.

- À, tôi không cần đâu! – Jin lượm sấp tiền, cố chạy cà nhắc với lấy tay cậu nhóc, đưa lại tiền trước mặt người chủ lúc đầu của nó.

- Tùy, không cần thì vứt đi! – Mặt cậu vẫn lạnh tanh, lại là ánh nhìn lơ đãng.

- Ơ, nhưng mà … Nói gì thì nói, tôi không cần tiền của bạn đâu. Tôi xin phép! – Rồi Jin để lại sấp tiền trên lòng đường. Đi cà nhắc về chiếc xe rồi đạp đi.

Jin đi, bóng dáng bé nhỏ mấy chốc đã khuất khỏi tầm nhìn của cậu nhóc. Rồi cậu bước vào xe, biến mất hút.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phần 3 : Chọc giận Ác Quỉ

- Võ Thanh Bình? – cô giáo đọc lớn

- Dạ có! – một bạn nữ nói

- Nguyễn Quỳnh?

- Có em!

- Huỳnh Khải Luân?

- Yep!

- Lê Thị Vương Phúc?

- Me!

- Đặng Châu Thạch Thảo?

- Yeh!

- Nguyễn Hoàng Phương Như?

- …

- Nguyễn Phương Như? – cô lặp lại, mắt lia nhanh quanh lớp học

- Hơ … Thưa cô, em tới trễ!

- Thôi được rồi, em vào lớp đi, mà sao bộ dạng của em …? – cô nhìn Jin từ trên xuống dưới. Phải rồi, dù Jin đã chỉnh lại bộ dạng, cố vuốt cho đồng phục thẳng mà nó vẵn nhăn như “nhao mèo”, nên trông Jin tàn tạ lắm …

- A, dạ, em có sự cố, vì em bị té xe ạ - Jin cười giã lã.

- Em bị té xe? Rồi có sao không? Em có cần lên y tế không? – cô lo lắng

- Dạ em không sao, cám ơn cô, em xin phép vào chỗ! – Jin cúi người

- Ừ, vậy chúng ta tiếp tục điểm danh nhé! – cô lại lia mắt về tờ giấy. – Lê Hồng Anh?

- Yes!

Jin về chỗ, gặp ngay con bạn thân – Vương Phúc (Na) - ngồi ở bàn trên đang nhăn răng cười te. Jin nổ cả mắt, véo nó một cái.

- Sao mình bị như vầy mà bạn còn nhăn răng yêu đời vậy? - Jin đập bàn

- Jinie của tôi cũng có sao đâu. Hè hè! Mà nè, lát nữa đi uống café không? Na bao ;) – Na nháy mắt.

- Sao hôm nay Na có nhiều tiền mà đòi bao mình vậy? – Jin hớn hở

- Vì hôm nay là ngày vui của Na mà :D – Na mơ màng nhìn sang cửa sổ

- Sao vui? Kể mình nghe đi!

- Là vì hôm nay, Na nhận được thư tỏ tình của Khải Luân :’) – Nói rồi, mặt Na ửng đỏ liếc nhìn người phía trên.

- Uuuuu! Đúng người trong mộng nhé! – Jin giơ hai ngón tay cái ra.

- Ừa :D Bởi vậy, hôm nay, Jin đi nhé : ) Lâu rồi tụi mình không nói chuyện riêng :) - Cô nàng sướng rơn ra mặt.

- Lâu gì cô nương, mới hôm qua còn nhắn tin cả buổi, toàn chuyện tầm phào làm uổng tiền của tôi. Bây giờ còn … - Jin vờ dỗi

- Thôi mà, thì chiều nay Na bao rồi đó. Nhớ đi đó! Jin mà không đi, Na sẽ không thèm làm bạn thân với J… - Na hối lỗi, định nói tiếp thì …

- Các em im lặng, chú ý, lớp ta có học sinh mới. – cô giáo vỗ tay, đi ra ngoài cửa nói gì đó với một người. – Em vào đây! – cô nói với người đó.

- Đây là học sinh mới của lớp ta, từ nay, chúng ta hãy thân thiện và hòa đồng với bạn ấy nhé! – Cô cười hiền :) - Em tự giới thiệu về mình đi

- Chào! Mình là Từ Minh Quân. Gọi mình là Ou :’) Mình là du học sinh vừa về nước. Sắp tới sẽ là thành viên trong lớp trong cả HK II năm lớp 10 và có thể cũng sẽ tới khi ra trường. Mong các bạn giúp đỡ :’) – cậu con trai có cái tên Từ Minh Quân ấy nở nụ cười thân thiện. Khiến cho tốc độ loan truyền virus fan cuồng của cậu càng cao hơn.

Jin quay về nhưng không chú ý gì đến Ou mà quay sang con gấu Rilakkuma lớn to bự của mình, ngồi tự kỉ. Chắc các bạn thắc mắc vì sao Jin lại ngồi cạnh con gấu bông đúng không? Vậy thì lát nữa các bạn sẽ biết. Còn lí do mà Jin phải tự kỉ với con Rilakkuma là … Haizzzzz! Là do Na đã quay lên ngắm trai đẹp, không thèm nói chuyện với Jin nữa, khiến cho Jin càng thêm sợ ánh mắt của Khải Luân về hướng này chỉ vì ghen =.=

Và lí do Jin ngồi kế Rilakkuma ... Haizzzzz! Sự kì lạ này cũng do Ron mà ra cả, Ron luôn muốn bảo vệ em gái mình 1 cách thái quá, không muốn Jin tiếp xúc với ai. Vậy là từ khi Jin vào lớp 1, Ron đã bắt Jin phải ngồi cạnh con Rilakkuma nên Jin luôn phải làm bạn với con gấu, ngoài ra không được nói chuyện với ai nữa (đối với Ron không có ai đáng tin cả -.-). Được sự đồng ý của cô giáo, riết rồi cô bé giống như 1 đứa tự kỉ vậy, cứ hay nói chuyện với Rilakkuma, sợ tiếp xúc với người lạ, … điều đó cũng làm Ron hơi sợ nhưng cậu cũng không thể bỏ được cái việc cứ giữ rịt em gái bên mình! Trừ Na thì Ron chả cho ai tiếp xúc với Jin cả. Vì Na là bạn thân của Jin nên Ron mới cho cô bé chơi với Na thôi!

- Mình ngồi đây được không? – Cậu bạn lạ hoắc từ trên trời rớt xuống trước mặt Jin hỏi

- Ủa? Bạn là ai vậy? – Jin ngơ ngác

- À, hồi nãy mình nói rồi. Bạn không nghe hở? – Cậu con trai hơi ngạc nhiên.

- Có sao? À mà bạn kiếm chỗ khác ngồi nhé, ở đây bạn không ngồi được đâu :) - Jin cười hiền.

- Mình là Từ Minh Quân, Gọi mình là Ou. Nhưng mà tại sao vậy con gấu này ngồi được sao mình không ngồi được? – Ou thắc mắc

- Thì bạn kiếm chỗ khác đi. – Jin nhắc lại

- Nhưng mà …

- Thôi Anh Quân à, em ngồi kế Thạch Thảo nhé! – cô giáo ôn tồn nói.

- Sao kì vậy ạ? Em có thể ngồi ở đây mà! – Ou lại lí sự

- Cậu ngồi chỗ khác nhé! Thông cảm đi mà, ngồi kế hot girl Thạch Thảo kìa! – Na ở bàn trên cũng quay xuống.

- Thôi được rồi! – Cậu thua. Sang ngồi ở bàn kế bên, cùng dãy hàng ngang với nó.

- Ok, bây giờ, chúng ta lấy bài ra, bắt đầu họ … - Cô giáo định lấy cuốn sách thì …

“Rầm” – Cánh cửa mở tung ra như chưa từng được mở vì một lực khá mạnh. Chủ nhân của cú đá đó là một tên vệ sĩ khá cao to. Theo sau là một cậu con trai. Cậu bước vào lớp, cô chủ nhiệm thấy thế thì đi ngay lên phòng hiệu trưởng, thế là không ai quản cả. Vậy mà sau tiếng “Rầm” vừa nãy, cả lớp im phăng phắc, không dám há họng hay hé môi.

- Tôi là Kai.

Sau đó thấy một cô bé chả thèm chú ý đến mình, cứ ngồi nhìn con gấu bên cạnh. Cậu bước xuống, xách cổ con gấu (Ôi, tình yêu Rilakkuma của ta) để lên bàn Jin rồi tự nhiên ngồi vào chỗ đó. Jin trố mắt. Đây là cái người đã tông xe vào mình cơ mà? Sao cậu ta ở đây? Còn dám ngồi vào chỗ của Rilakkuma nữa chứ!

- Bạn à! Xin lỗi vì đã làm phiền nhưng bạn không thể ngồi chỗ này được đâu. – Jin nói

- … - Gục mặt xuống bàn.

- Xin lỗi, nhưng mà … BẠN KHÔNG NGỒI CHỖ NÀY ĐƯỢC ĐÂU!!! – Jin nói lớn vào tai cậu nhóc.

- Aish … LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Cậu quát lớn, đập bàn đứng dậy.

- Thật sự rất xin lỗi vì làm phiên, nhưng mình muốn bạn ngồi chỗ khác được chứ? – Jin ôn tồn.

- Cái gì? Nói lại đi – Kai vờ như chả nghe thấy – Nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi vậy hả? – Rồi cậu kề sát mặt mình vào mặt Jin, nghiến răng.

- Tôi biết, có thể bạn giàu và có thế lực, nhưng ở đây, tôi là lớp phó học tập, vả lại, bạn không xin phép trước mà lại tự tiện ngồi chỗ của người khác, bạn có lí lẽ không chứ? – Jin nghiêm mặt, hai con ngươi mở to ra nhìn thẳng vào mặt Kai.

- Bạn dám nói tôi thế sao? – Con ngươi mắt của Kai đã chuyển dần sang màu nâu đỏ.

- Tôi sợ bạn? – Jin hỏi nghiêm túc

- Ha! - Kai cười hắt ra, nhưng vẫn là khuôn mặt ác quỉ vô xúc cảm - Biết mình đang gặp ai không? Devil đấy, chuẩn bị xuống dưới đi là vừa!

- Tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết, tôi đang đối diện với một người vô văn hóa, thiếu lịch sự như cậu. Lúc sáng gặp cậu, tôi đã biết, cậu dư tiền, nhưng tôi không cần đồng tiền dơ bẩn của cậu “bồi thường”, với suy nghĩ của tôi, cậu đang thương hại và bố thí tôi thì phải? Nhưng xin lỗi, tôi không phải là loại như vậy. Nên xin cậu, đừng coi tôi là hạng như vậy, và cũng đừng tưởng cậu có tiền thì có tất cả. – Jin nói – Còn bây giờ, mời cậu ra khỏi chỗ này đi – Cô bé không thèm nhìn đến Kai, cầm con Rilakkuma để nó ngồi vào ghế của Kai.

Kai thực sự rất giận, từ trước đến giờ, đây là lần đầy cậu tức giận đến như vậy …

////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////////

Nguyễn Hoàng Phương Như - Jin 

Tuổi : 16

Linh vật dại diện : Thú nhồi bông

Tài năng : Học rất giỏi, chơi piano và violin rất hay.

Lê Thị Vương Phúc - Na

Tuổi : 16

Linh vật đại diện : Cừu

Tài năng : Có thể vừa online, vừa ăn, vừa nghe điện thoại, vừa xem TV, vừa học bài cùng một lúc :D Đặc biệt có thể hát, nhảy và chơi guitar khá tốt.

Trần Anh Khoa - Kai

Tuổi : 16

Linh vật đại diện : Sư tử

Tài năng : Khi im lặng thì ... cực kì im lặng. Đánh nhau miễn bàn. Học khá tốt, nếu không muốn nói là cực giỏi, chỉ có điều khá lười =.= Công nhận là rất đẹp trai =.=

Từ Minh Quân - Ou

Tuổi : 16

Linh vật đại diện : Gấu Bắc Cực

Tài năng : Đẹp trai đủ rồi, cần chi tài năng =))

Nguyễn Hoàng Duy - Ron

Tuổi : 19

Linh vật đại diện : Người ngoài hành tinh

Tài năng : Có thể nói rất rất rất rất rất nhiều ngôn ngữ khác nhau *Người ta là nhà ngoại giao mà :">* Ngoài ra có thể đọc 1 câu nói thật dài mà mỗi tiếng là một thứ ngoại ngữ khác (khâm phục tài chém gió của mình tóa :>)

Huỳnh Khải Luân - Yong

Tuổi : 16

Linh vật đại diện : Hải cẩu

Tài năng : Học rất giỏi, kỉ luật tốt, chơi thể thao giỏi, nói chung là toàn vẹn.

  ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chap này đã biết được 6 nhân vật rồi. Còn chap sau?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

♥ Liệu Kai sẽ làm gì Jin?

♥ Jin sẽ phản ứng thế nào?

♥ Chuyện gì sẽ xảy ra?

Mời mọi người đón xem “Chap 2” trong lần kế tiếp : )

_____________________________________________________________________________

Chap 2 :

Phần 1 : Cơn thịnh nộ của Ác Quỉ

Profile về trường mà mấy bạn trẻ đang học :

Trường Ost chia ra 2 dãy : A và B

+ A : Dành cho những học sinh là con của ngôi sao, hoặc những học sinh được chọn đào tạo để trở thành ngôi sao.

+ B : Dành cho những học sinh có điều kiện, gia cảnh khá giả, đã góp tiền xây dựng trường hoặc người thân của giáo viên trong trường.

Sở dĩ, Kai ỷ lại như thế vì do tập đoàn JJ'sL nhà mình đã đầu tư nhiều hoạt động và nâng cấp trường từ trường công lên trường tư thế này – trường quốc tế Ost – cũng xem như nhà Kai đã bỏ ra khá nhiều tiền để xây dựng lại trường rồi. Nhưng nói ra thì lúc đầu, Kai không học ở đây, mà là trường quốc tế Cadise. Nhưng chỉ vì do cậu đánh nhau, trốn học, nghỉ học tùy tiện, vô lễ với giáo viên, gây náo loạn trường học, vi phạm lỗi cấm, … nên đã "được" chuyển trường khá nhiều.

Còn việc Jin vào được trường Ost này thì một phần do học giỏi và gia cảnh khá tốt, cô bé được trường chọn nên tất nhiên là được vào Ost rồi :)

Nói gì thì nói, quay lại với cảnh tượng của 2 nhân vật chính nào …

Hiện giờ, Kai đang rất tức giận, Devil sắp hiện hình rồi. Từ đó đến giờ, đây là lần đầu Kai giận như thế, mặt cậu nhóc cuối sầm xuống, tay nắm lại thành đấm, cậu bắt đầu loạn lên, hơu hơu tay phá vỡ tất cả, đập bàn đá ghế như một con hổ dữ dằn, ai cũng sợ, không dám lại gần Kai. Riêng Jin thì mặt vẫn nghiêm túc, thể hiện sự kiềm nén nãy giờ của cô bé. Jin vẫn ngồi im, mắt nhìn vế phía trước, con ngươi mở to ra, không thèm đếm xỉa gì đến cậu nhóc. Kai đã đá đổ tất cả bàn ghế trong lớp, trừ bàn của Jin và cái bàn mà cậu vừa cướp hụt. Sau đó, cậu nhóc nắm tay Jin kéo ra ngoài. Cô bé vùng vẫy, cậu càng nắm chặt hơn, siết mạnh tay cô bé, Jin không la, nhưng thực sự thì cô bé rất đau, cả vùng tay ửng đỏ bị che khuất bởi bàn tay rắn chắc của Kai. Khuôn mặt của cô bé nhăn nhó, đôi mắt sắp ứa nước. Còn trong mắt Kai hằn lên những tia giận dữ, con ngươi nâu đỏ, bước đi nhanh hơn làm cô bé cứ bước hụt, suýt nữa thì té rồi. Lát lâu sau, Jin mới yên để cho Kai kéo, thấy thế, cậu nhóc cũng buôn lỏng tay một chút. Kai kéo cô bé ra khuôn viên sau trường, nơi đây có một đồi cỏ xanh mướt, chỉ có duy nhất một cây táo to thật to, cao thật cao, bóng râm che khuất một vùng. Khung cảnh thật đẹp, trong lành, mát mẻ. Nhưng đối với Jin thì đi cùng Kai dù bất cứ nơi nào đẹp nhất thế giới, nơi đó cũng trở thành ĐỊA NGỤC! Jin gồng mình, giằng mạnh tay mình ra khỏi cậu nhóc, do Kai đã buôn lỏng nên cô bé thoạt ra khá dễ. Cậu mất đà, chúi về sau, té phịch xuống. Tức giận cậu kéo tay Jin ngồi luôn xuống bãi cỏ cạnh mình.

- LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Kai quát lớn

- Tôi mới cần hỏi cậu đây! Sao cậu không nghĩ đến cảm nhận của người khác vậy? Cậu có biết tôi đau lắm không? – Jin cắn môi nhìn Kai căm giận

- Tôi không cần biết! Tôi đang hỏi cậu … TẠI SAO LÚC NÃY CẬU LẠI LÀM NHỤC TÔI NHƯ VẬY? – Cậu nhóc hét lên

- Tôi không làm nhục cậu … - Jin nhìn vào mặt Kai

- Cậu nói cậu không làm nhục tôi? Ha, ha ha ha! – Kai cười khinh bỉ, rồi cười lớn, nhìn vào cứ như mấy thằng trong trại (Kai : "Nói gì đó?") – Vậy, cậu nhớ những gì mình đã nói chứ? – Kai lại cuối sát xuống mặt cô bé, cười nửa miệng, mắt nhướn lên chờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#give-me