v

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[điệp lang y]

chapter v

by Facibb

×

- Cô...là em gái của Kanae Kochou ?

Sắc mặt Giyuu như thể thấy người chết sống lại, Shinobu cũng không khá khẩm hơn là bao, bàn tay buông thõng của cô lặng đi trước câu hỏi. Sự đề cập bất ngờ về tên của người chị gái thân yêu khiến sắc mặt cô tái lại. Những kí ức đẹp đẽ cũng như kinh hoàng ùa về trong tâm trí, cô đẩy hắn ra.

- Vậy anh biết chị của tôi, Tomioka-san?

Đó là lí do cô không thích điều này, hắn ta gợi nhớ về chị ấy quá nhiều.

Đến lúc này cô cũng chẳng tốn thời gian để ngạc nhiên hay sửng sốt nữa, tên nam nhân này chắc chắn thuộc dòng dõi quyền quý. Việc Kanae, vị cựu Điệp trưởng có sự giao thân với dòng tộc trong cung là một điều hiển nhiên, chính Shinobu đây cũng thường xuyên phải nhập triều, dù là không tự nguyện đi nữa.

Nhưng cái tên Tomioka, trước giờ cô chưa từng được nghe qua.

Giyuu lúc này đứng lặng ở một khoảng cách đủ xa, sau khi bị cô thẳng thừng đẩy ra, hắn mới ý thức được hành động bồng bột vừa rồi của mình. Nhìn vào lớp máu bám trên vạt áo trắng của cô, hắn thu bàn tay nhơ nhuốc của mình lại, giấu nó sau lớp áo của bản thân.

Cô là người phụ nữ mạnh mẽ nhất hắn từng được thấy, nhưng ánh mắt sợ hãi vừa rồi của cô ấy cũng là thật...

Như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn, mắt Shinobu tối lại, nhưng nụ cười thiếu kiên nhẫn vẫn nở trên môi.

- Trả lời câu hỏi của tôi đi chứ, Tomioka-san?

- Ta có quen nàng ấy.

Trước lối xưng hô thân mật đến mờ ám ấy, Shinobu khẽ nhướn mày. Kanae đã luôn là người chị đáng quý chăm sóc cho cô từ nhỏ, Shinobu yêu chị đến mức bám mãi không rời, nhưng cô chưa từng biết chị ấy có nam nhân.

Kanae thật sự giấu cô điều gì sao? Shinobu bỗng nhớ tới cái đêm kinh hoàng cùng sự ra đi đột ngột của chị, lòng cô trùng xuống. Chị ấy, quả thực có quá nhiều bí mật.

- Vậy cô là Shinobu Kochou, vị Điệp trưởng hiện tại.

Chợt nhớ ra vẫn còn kẻ khác hiện diện nơi đây, Shinobu lấy lại bình tĩnh. Lặp lại lời dặn của chị gái như một lời thần chú, cô gạt mọi cảm xúc sang một bên và mỉm cười.

- Kochou đúng là tại hạ. Không biết vị nam nhân trước mặt tôi là ai? Thú thật tôi chưa từng nghe qua đại danh Tomioka.

Cung cách cùng lời lẽ vô cùng lịch thiệp và xa cách, cả Giyuu cùng Shinobu cảm tưởng như họ đã bị giam lại trong bầu không khí cung thành ngột ngạt. Việc cô hành xử như vậy khiến Giyuu cảm thấy khó chịu lạ thường, như thể mọi sự gắn kết của họ mới đây đều đã rạn nứt, cô đã trở nên xa vời hơn bao giờ hết.

- Ta...

Hắn ngừng lại, cảm giác nặng nề từ cuống họng khiến hắn khó cất lời.

- Ta chỉ là Giyuu Tomioka, không còn gì hơn. Cảm ơn Điệp trưởng vì ân nghĩa cứu mạng, ta sẽ không quên.

Nói rồi hắn khẽ cúi chào cô, mắt họ không giao nhau lấy một lần khi hắn quay người rời khỏi con hẻm.

Shinobu vẫn đứng lặng ở đó, không hề có ý đuổi theo hay nán lại. Kí ức về người chị gái và nỗi đau âm ỉ này là quá nặng nề để cô có thể để tâm đến điều gì khác. Sau cùng thì, như vậy có lẽ là tốt nhất.

Họ có thể đã có một tình bạn đẹp.

Shinobu không thích điều ấy.

*

Mặt trời lặn xuống để lại một màu tím ảm đạm cho khu phố hoa. Cả ngày hăng say với lễ hội khiến đêm về ai cũng mệt nhoài. Họ uống những ly sake được ủ riêng cho ngày lễ và ăn tiệc cùng nhau, sau khi no say, các dãy nhà đóng cửa chìm vào giấc ngủ sâu. Ban ngày tiếng trống đồng và pháo hoa rộn ràng bao nhiêu, đêm xuống lại càng tĩnh mịch bấy nhiêu.

Thế nhưng trên con đường vắng vẫn lẳng lặng một bóng người.

Chàng trai trẻ ngồi tại một quầy hàng đã đóng cửa, giữa trời đêm tối mịt, anh tự mình thưởng thức một đĩa đầy những xiên dango. Đứng bên cạnh chàng trai là hai chú ngựa được trang bị đầy đủ yên cương, tùy vào màu lông, (hay tùy chủ nhân) mà chúng được tô điểm theo cách khác nhau. Một con có lông màu đen tuyền cùng chiếc cương màu đỏ tía. Con còn lại có phần sắc sỡ hơn, thu hút ánh nhìn với bộ lông màu hồng trà cùng chiếc đai cương có hoa văn lục giác vàng và xanh.

Chúng đứng yên tại chỗ gặm rơm, lâu lâu lại hí lên bằng chiếc mũi xỏ dây, chân cương đạp ván gỗ. Chúng đã đợi chủ nhân được cả ngày trời, trăng đã lên cao, hội cũng đã tàn mà bóng dáng chủ nhân vẫn chẳng thấy đâu.

- Chúng bay mất kiên nhẫn cũng là phải.

Chàng trai vuốt lông hai con thú để xoa dịu chúng, anh ném xiên dango đã ăn hết vào đĩa rồi thở dài. Đó đã là đĩa thứ tám anh ăn trong ngày, bởi không riêng gì lũ ngựa, chính anh cũng phải ngồi ở đây đợi cả ngày trời, cậu ta rốt cuộc đang lang thang ở chỗ quái nào?

- Không lẽ là bị cướp bắt đi thật?

Ý nghĩ ấy không làm anh lo lắng mà ngược lại cười lớn, tên ngốc đó vác theo cả túi vàng thỏi trên lưng, có khác nào trèo lên thớt đợi làm thịt? Lau đi nước mắt cười, chàng trai tóc hồng ấy bắt đầu đứng dậy vươn vai.

Nếu hai phút nữa cậu ta vẫn chưa vác thân về, anh sẽ bắt đầu đi tìm.

Để minh bạch cho bản thân một chút, hành động này của anh không xuất phát từ sự lo lắng, quen biết Giyuu từ thuở tấm bé, anh lo cậu ta bị lạc đường hơn là bị đám cướp làm hại.

- Có khi kẻ cần giữ cái mạng là đám cướp ấy chứ...

Dứt lời, một âm thanh sột soạt phát ra từ bụi cây phía sau khiến anh quay người lại, anh chạm tay vào chuôi kiếm cảnh giác khi bỗng ngửi thấy mùi máu tanh.

Bóng đen bí ẩn ấy dần lộ diện dưới ánh trăng, sự cảnh giác của chàng trai dần thả lỏng khi nhận ra kẻ đối diện.

- Chàng công tử bột của chúng ta vừa nhảy vào hũ tương cà sao? - anh tiến đến trầm trồ bộ y phục nhuốm máu của Giyuu, bất chợt cười vang. - Wahaha! Cả túi vàng cũng mất thật kìa!

Ngó lơ mấy lời cợt nhả mà hắn đã quá quen, Giyuu tháo bỏ lớp áo tanh mùi máu, không ngần ngại dùng luôn nó để lau sạch tay. Nhìn vào lòng bàn tay đầy những vết chai của mình, hình ảnh vạt áo dính máu của cô chợt vụt qua tâm trí hắn. Giyuu ném chiếc áo sang một bên rồi leo lên yên ngựa, hắn khẽ vuốt bộ lông đen tuyền, con ngựa hí lên chào chủ trước khi di chuyển.

- Đi thôi.

Cảm nhận rõ sự khác thường trong tính khí của bạn mình, chàng trai kia leo lên yên ngựa một cách gọn nhẹ và theo sau kẻ phía trước. Thế là sao đây, cuộc dạo chơi lễ hội này quá tầm thường? Hay đám cướp làm cậu ta mất hứng xem hoa? Anh không nghĩ vậy, Giyuu ghét rất nhiều thứ nhưng lại đặc biệt yêu thích kiếm thuật. Dù ở hoàn cảnh nào đi nữa, đám cướp đó hẳn đã giúp cậu ta xả giận chứ không thể ngược lại. Vậy chỉ còn trường hợp...

- Sabito. - Giyuu chợt lên tiếng, mắt vẫn đang nhìn về phía trước.

- Hửm?

- Ngoài kinh thành quả thực có nhiều thứ lí thú.

- Và?

- Cảnh vật khác biệt hoàn toàn so với trong cung, cả con người cũng khác..

Giyuu bỏ lửng câu nói và thúc yên ngựa, hắn chạy vụt lên một khoảng cách và để lại cậu bạn phía sau cười nhăn nhở.

- Vậy quả nhiên là chuyện nữ nhân sao..











.

.

.

EnD chapter v.

sang năm mới và tôi đã trở lại--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net