Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi vào tiết học cuối cùng là giờ giải lao ngắn vỏn vẹn 5 phút.

Lục Vũ đi xuống bàn Hi An để nói rằng cậu và em gái đã được cha mẹ đồng ý cho đi chơi cùng cô sau giờ học.

Có lẽ vì phải chuyển trường liên tục, cha mẹ của hai anh em cũng nhận ra rằng con mình dường như không có lấy nổi một người bạn nào ở trường. Vậy nên, sau bao lần mong mỏi con mình có thể kết bạn như những đứa trẻ bình thường, nhờ vậy mà lần này họ hoàn toàn không hề đắn đo mà ngay lập tức đồng ý khi vừa nghe con trai nói muốn đi chơi với bạn cùng lớp sau giờ học.

Ngay sau khi tiếng chuông tan học reo lên, mọi người lục tục nối đuôi nhau ra về.

Hi An thu dọn xong liền đeo balo rồi tiến đến bên bàn của anh em họ Lục mà gõ nhẹ lên mặt bàn để gây sự chú ý.

Lục Vũ và Lục Hạ nhìn qua cô vài giây, Hi An không nói gì mà chỉ mỉm cười.

Đối diện với nụ cười của cô, Lục Vũ không hề để tâm mà chỉ hờ hững liếc mắt rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc vào balo. Còn Lục Hạ vừa trông thấy Hi An như thể chuột thấy mèo hơi rụt cổ lại.

"Hai cậu xong chưa? Xe đang chờ bên dưới cổng rồi."

Lục Vũ lại đưa mắt nhìn qua Hi An một cái rồi nhàn nhạt đáp:

"Đã biết!"

Từ đầu đến cuối Lục Hạ không nói một lời nào mà chỉ im lặng, sau đó rời khỏi lớp cũng chỉ lẳng lặng đi theo sau lưng anh trai và Hi An.

Đi ra khỏi cửa không bao lâu thì ba người chạm mặt Ngọc Trà đang đi ở phía trước.

Thấy người quen, đã vậy còn là người bạn đầu tiên chủ động đến bắt chuyện với mình, Lục Hạ có phần vui vẻ ra mặt nhưng rất nhanh liền như nhớ đến thứ gì đó mà vẻ mặt hơi chùng xuống.

Lục Hạ lén lút nhìn qua Hi An với chiều không chênh lệch mấy so với anh trai đang sóng vai với anh trai mà khẽ mím môi, lại nhìn qua Ngọc Trà một lúc thì cuối cùng vẫn là cô không nhịn được mà tiến lên gọi người.

"Ngọc Trà!"

Nghe có người gọi mình, Ngọc Trà vốn đang đi phía trước chợt hơi cúi gằm mặt âm thầm nhếch môi một cái rồi quay về sau nơi phát ra tiếng gọi.

Nhìn thấy Lục Hạ xinh đẹp đang vẫy tay với mình, Ngọc Trà cũng cười đến ngọt ngào mà vẫy tay đáp trả lại, trong lúc đó cô len lén đưa mắt nhìn qua Lục Vũ một cái sau đó mới chậm rãi nhìn qua phía Hi An.

Ánh mắt của Hi An nhìn Ngọc Trà khi này có thâm sâu đến khó hiểu, tròng mắt đen láy như hố sâu nhìn chòng chọc về phía này khiến cho cô chút chột dạ mà nhìn sang hướng khác.

Lấy lại tinh thần, tỏ ra như không có gì, Ngọc Trà cười vẫy tay với Lục Hạ rồi nói:

"Trùng hợp quá! Sao mọi người lại đi cùng nhau thế? Có kế hoạch gì sao?"

Lục Hạ hoàn toàn không phòng bị mà cười một cách vô hại rồi tiến đến bắt lấy cánh tay của Ngọc Trà.

"Đúng vậy, bạn Hi An mời tớ và anh trai cùng đi ăn sau giờ học!" Lục Hạ vừa nói vừa không thể không chú ý đến vết đỏ như muỗi đốt trên cổ Ngọc Trà.

"Ra là như vậy sao?" Ngọc Trà ôm cánh tay của Lục Hạ trông hết sức thân thiết, nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt vụng trộm đang liếc nhìn qua phía Lục Vũ và Hi An.

Ngọc Trà thân thiết ôm cánh tay của Lục Hạ, cô lúc này nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:

"Hạ, mọi người đi đâu cùng nhau vậy? Có thể cho tớ đi cùng không?"

"Ơ, chuyện này..." Lục Hạ lúng túng không biết nên đáp như nào nên nhìn qua phía anh trai.

Lục Vũ khá tinh ý mà nhận ra ánh mắt cầu cứu của em gái nên cũng lên tiếng:

"Hạ Hạ, em có gì muốn nói sao?"

Lục Hạ gật gật đầu rồi tiếp tục: "Anh, Ngọc Trà nói muốn đi cùng với chúng ta, không biết là..." Nói đến đó, bất giác cô lại đưa mắt sang quan sát biểu cảm của Hi An.

Hi An trước sau như một, cô vẫn duy trì một nụ cười có chừng mực mà đáp:

"Tất nhiên là được rồi! Đều là bạn cùng lớp cả mà!"

Nói dứt lời, khóe mắt của Hi An cong cong nhìn về phía Ngọc Trà và khóe môi cũng hơi nhếch lên.

Cứ như vậy, từ ba người cùng đi ăn với nhau trở thành bốn người.

Bốn người ngồi xe đi đến quán lẩu đang rất được ưa thích dạo gần đây.

Mọi người khi ăn uống cùng nhau có chút gượng gạo, tuy rằng cả bốn người đều mặc đồng phục học sinh nhưng trên bàn ăn lại hoàn toàn không có lấy bầu không khí nào giống như là bạn học cùng nhau đi ăn.

Bầu không khí trầm lặng và có chút căng thẳng cứ tiếp tục kéo dài được 15 phút thì Hi An lên tiếng đầu tiên phá vỡ.

Để làm thân với hai anh em nhà họ Lục, cô chủ động hỏi rất nhiều chuyện, mở đầu chủ đề.

Nói chuyện với nhau được một lúc, khi này mới phát hiện ra rằng Lục Vũ và Hi An có khá nhiều quan điểm sống giống nhau, cứ vậy mà hai người tán gẫu hăng say hơn.

Sau một buổi đi ăn đó mà Lục Vũ và Hi An thuận lợi trở thành bạn bè thực thụ.

Ăn xong, Hi An đưa bọn họ về nhà bằng xe nhà mình.

Tài xế đưa hai anh em Lục Vũ Lục Hạ về nhà trước, sau đó mới chậm rãi quay đầu xe theo lộ trình chạy về đường nhà Ngọc Trà.

Bầu không khí trên xe khá trầm lặng. Ngọc Trà ngồi ở ghế sau mà có chút thấp thỏm.

Cả hai không ai nói với ai lời nào.

Chờ đến khi xe dừng lại trước cửa nhà Ngọc Trà, tài xế riêng nhà Hi An liền nhanh chân bước xuống mở cửa xe cho Ngọc Trà.

Ngọc Trà cứ vậy mà bước xuống xe, theo sau đó là Hi An cũng đẩy cửa ở vị trí phó lái đi xuống.

Ngọc Trà đang muốn đi vào nhà bỗng bị gọi lại.

Tấm lưng mỏng manh của Ngọc Trà trong phút chốc cứng đờ.

Cứng nhắc quay lại nhìn người vừa gọi mình.

"Cậu, cậu gọi mình có gì sao?"

"Không... chỉ là..." Hi An bình đạm nhìn dáng vẻ không dám thở mạnh của Ngọc Trà, rồi nói tiếp: "Cậu vừa nãy làm gì thế? Không phải cậu luôn muốn tránh tôi sao? Sao khi không chủ động muốn đi cùng thế? Hay là cậu ghen?"

"Gh-ghen?" Ngọc Trà lấp bấp lặp lại.

"Không phải sao? Cái tâm tư nhỏ đen tối của cậu bị tôi nhìn thấu rồi, cậu lo sợ tôi cướp mất Lục Vũ của cậu? Sao mà có thể..."

Nói đến đó, Hi An chợt bước đến gần Ngọc Trà, cô đứng đối diện người nọ rồi vươn tay chạm vào gương mặt đang không ngừng thay đổi màu sắc như tắc kè hoa.

Đầu ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa da mặt mịn màng của Ngọc Trà rồi sau đó lại xoa nhẹ đôi môi mềm làm cho lớp son vừa được thoa bị trôi đi một ít.

"Trà nè, vẫn là cậu nên bớt nghĩ lung tung đi! Không thôi, một ngày nào đó, chính mấy suy nghĩ đó của cậu sẽ giết chết cậu đấy! Ngoan!"

Dứt lời, Hi An lần đầu tiên thực sự dịu dàng đối xử với Ngọc Trà sau khoảng thời gian khi không thay đổi tính khí. Cô khi này cúi đầu rồi nụ hôn lướt qua như chuồn chuồn đạp nước rơi xuống đỉnh đầu Ngọc Trà khiến cho đối phương trong khoảnh khắc ngây ngẩn người.

...

Chớp mắt đã hết ngày và sang ngày mới, ngày phải nộp lại kiểm điểm có chữ ký của phụ huynh.

Ngọc Trà trên tay cầm theo tờ giấy mà cảm thấy nó nặng trịch.

Nhớ lại đêm qua, khi đưa tờ giấy cho cha ký tên, Ngọc Trà đã không thể tránh khỏi một phen la mắng của cha mình.

Bị cha mắng đến máu chó đầy đầu, Ngọc Trà có chút không can tâm mà cố giải thích.

Cô kể lại sự tình cho cha nghe:

"Sự việc là vậy đó cha, là cậu ta khi không đi tỏ tình với con trước trường..."

Ngọc Trà chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông nghiêm khắc đã nhíu mày rồi gầm lên: "Học hành không lo mà lo yêu đương cái gì!"

"Không phải, cha nghe con nói hết. Là cậu ta đi tỏ tình với con, nhưng con không đồng ý rồi sau đó tự dưng cậu ta nổi điên lên chửi con. Kế tiếp là có thầy cô đến giải tán đám đông, nhưng tiếp đó đã có gì xảy ra con hoàn toàn không biết, con chỉ biết là ngày hôm sau bị gọi lên phòng hiệu trưởng rồi bị mắng một trận và bị bắt viết kiểm điểm."

Nghe con gái nói vậy, cha Dương không nói gì mà chỉ quan sát sắc mặt của con mình và trông cô không giống như đang nói dối.

Con mình nuôi nấng từ nhỏ đến lớn nên ông cũng tin tưởng con gái hiện tại không nói dối, thái độ của cha Dương lúc này cũng hơi hòa hoãn và đồng ý ký tên.

Ngừng nhớ lại những gì đã xảy ra, Ngọc Trà không tránh khỏi thở dài một hơi.

Mặc dù bị cha mắng một trận vì phải viết kiểm điểm nhưng ít ra cũng không bị đuổi ra khỏi nhà vì bị đuổi học.

Cầm theo tờ giấy kiểm điểm đi về phòng hiệu trưởng.

Ngọc Trà lúc này thấy người đàn ông hôm qua, chính xác là cha của Hứa Đông Quân.

Ông ta từ bên trong phòng đi ra với sắc mặt nghiêm trọng nặng nề và đi theo sau ông ta không ai xa lạ, chính là Hứa Đông Quân.

Hai cha con sắc mặt đen như đáy nồi, thần sắc vô cùng mỏi mệt.

Cha Hứa vừa đi ra vừa luyến tiếc quay đầu nhìn về sau với ánh mắt khẩn cầu.

"Hiệu trưởng Chu, dù sao chúng ta cũng là bạn bè lâu năm, không có cách nào cứu vãn sao?" Ông ta hoàn toàn không nhìn thấy Ngọc Trà mà nhìn về người ngồi trong phòng mà nói.

Giọng nói của hiệu trưởng vang lên đáp lại:

"Hứa Kiệt à, tôi cũng hết cách rồi! Nếu không làm vậy thì đôi bên khó mà tránh khỏi phiền phức. Chẳng phải tiền mà ông đầu tư cho trường đều được người ta chuyển lại hết rồi sao? Ông còn muốn điều gì nữa?"

"Không phải như thế, hiệu trưởng Chu, ông cũng biết địa vị của trường này như nào mà, nếu bây giờ mọi chuyện cứ theo vậy mà diễn ra thì sau này con tôi phải làm sao?"

"Chuyện này thì ông tự đi mà nghĩ cách xử lý cho con ông đi, chứ tôi cũng đành chịu, tôi cũng là người làm công ăn lương mà thôi!" Ngữ điệu của hiệu trưởng có phần ảo não, não nề kết hợp với hơi thở dài đầy mỏi mệt.

"Được rồi! Nói đến cùng ông cũng vì lợi ích mỗi ông mà thôi đúng không? Coi như Hứa Kiệt tôi không có người bạn như ông đi!" Giọng điệu vì thương lượng không thành mà trở nên giận dữ gào lên.

Ngay sau đó, ông ta nổi giận đùng đùng không hề để mắt đến xung quanh mà kéo tay Hứa Đông Quân rời đi.

Ngọc Trà tựa như chưa thấy gì, cũng chẳng bận tâm chuyện vừa rồi mà gõ cửa phòng hiệu trưởng.

Sau khi được sự chấp thuận của người bên trong thì cô mới đẩy cửa đi vào.

Nộp lại tờ giấy kiểm điểm mà hiệu trưởng yêu cầu hôm qua.

Cô đặt tờ giấy lên bàn làm việc của ông rồi xin phép quay lại lớp học. Mà hiệu trưởng hôm nay cũng không hề làm khó gì cô để cho trở lại lớp.

Quay về lớp học.

Học xong tiết đầu rồi đến giờ giải lao.

Ngọc Trà vừa đi ra ngoài đã nghe mấy học sinh bên ngoài bàn tán gì đó.

Lắng tai nghe trộm thì cô giật bắn mình kinh hãi, bàng hoàng không dám tin vào mấy lời vừa nghe thấy được.

"Hay tin gì chưa? Biết Đông Quân ở lớp 11B, cái người mới mấy hôm trước tỏ tình ở sân trường gây náo loạn không?"

"À, biết! Cậu ta làm sao?"

"Hình như cậu ta bị đuổi học rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net