Chương 48: (h)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ngang qua ghế sofa thấy người nằm ngủ ở đấy, Ngọc Trà hơi hiếu kì mà đi qua nhìn một cái.

Hi An hai tay ôm ngực hơi cuộn người ngủ trên sofa, Ngọc Trà hơi cúi người nhìn xuống người đang ngủ, cô nhìn thấy trong tay Hi An vẫn còn đang cầm điện thoại bị ôm vào trong lòng.

Bỗng dưng Ngọc Trà nhớ đến tài liệu đen của bản thân hồi trước vẫn còn đang trong tay Hi An. Lúc này cô đột nhiên hơi bạo gan mà nghĩ, dù sao bây giờ người vẫn đang ngủ, nếu có thể lấy được điện thoại xóa hết mớ hình ảnh ngày đó thì chắc chắn sau này cô sẽ không bị uy hiếp nữa.

Nghĩ liền làm, nín thở vươn tay tới gần người đang nhắm nghiền mắt say ngủ, cố nhẹ nhàng hết sức có thể để nhấc cánh tay của người đang ngủ lên hòng thay đổi dáng ngủ làm lộ ra tay cầm điện thoại.

Sau một hồi nín thở chầm chậm thao tác thì bàn tay nắm chặt điện thoại của Hi An cũng lộ ra.

Ngọc Trà khi này vô cùng phấn khích, mừng rỡ nghĩ đến diễn cảnh tương lai sẽ không còn bị mấy thứ kia uy hiếp. Nhưng rồi vì chút hưng phấn nhất thời mà cô đã gây ra lỗi.

Cố tách từng ngón tay của đối phương ra, nới lỏng bàn tay của Hi An được một nửa nhưng vì vội vàng mà chưa gì Ngọc Trà đã sơ ý kéo điện thoại trong lòng bàn tay ra hơi nhanh làm cho người đang ngủ giật mình bất ngờ nắm chặt điện thoại lại.

"Cậu đang làm gì?"

Vốn vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng nhờ có Ngọc Trà mà cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhìn xuống bàn tay của đối phương cũng đang nắm lấy điện thoại của mình thì cô lờ mờ nhận ra gì đó.

Hi An ngay tức khắc nhanh như chớp ngồi bật dậy rồi đảo khách thành chủ, cô bất ngờ ngồi lên rồi mạnh bạo lật Ngọc Trà lại rồi đè người nằm bẹp xuống bên dưới thân.

Ngọc Trà bị một loạt động tác quá đỗi bất ngờ của Hi An làm cho ngớ người chưa kịp hoàn hồn.

Hoàn toàn không cho người kia có cơ hội giải thích nửa lời, Hi An thô bạo túm lấy hai bên cổ tay của Ngọc Trà lại chỉ với một bàn tay rồi khóa chặt trên đỉnh đầu đối phương.

Cô cúi người kê môi bên tai người nằm dưới nhỏ giọng đe dọa.

"Cậu muốn làm cái gì? Cậu ăn gan hùm rồi à? Tôi cho cậu đụng vào điện thoại của tôi?" Nói dứt lời, Hi An thổi nhẹ một ngụm khí lướt qua vành tai Ngọc Trà làm cho người nằm ở dưới hơi rùng mình: "Chả phải tôi nói là cậu nên ngoan ngoãn thành thực một chút rồi sao? Không nghe lời đều là trẻ hư cần phải trừng phạt!"

Dứt lời, Hi An liền liếm nhẹ vành tai của Ngọc Trà rồi cắn xuống.

Đến lúc này, Ngọc Trà mới hoàn hồn nhận thức được tình hình của bản thân, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hi An nhưng bất thành.

Trừng mắt nhìn người bên trên, vừa định nói gì đó nhưng chưa gì môi cô đã bị người ta chiếm lấy.

Hi An hôn xuống môi đối phương, mau chóng vươn lưỡi ra tách môi rồi hai hàm răng đang khép chặt của Ngọc Trà ra hòng thâm nhập vào bên trong.

Lớp phòng thủ yếu ớt rất nhanh đã bị phá, đầu lưỡi của Hi An nhanh nhẹ đột nhập vào trong rồi quấn lấy đầu lưỡi của người bên dưới.

Hai đầu lưỡi quấn quýt nhau được một lúc rồi mới dần buông nhau ra, trước khi rời khỏi Hi An còn chút lưu luyến mà mút nhẹ môi dưới của Ngọc Trà.

Ngọc Trà nằm bên dưới với gương mặt đã đỏ au vì sự khiêu khích của Hi An, cô cực nhọc hít thở với đôi môi hơi mở ra thấp thoáng trông thấy đầu lưỡi đang run rẩy nhè nhẹ và bên trên còn lưu lại một sợi tơ bạc mỏng manh.

Không rõ có phải đang tức giận hay không, nhưng lần này Hi An có phần thô bạo hơn bình thường. Cô không chút kiêng dè mà dứt khoát kéo áo của đối phương lên làm lộ ra cặp ngực đầy đặn tròn trịa đang được áo lót nâng đỡ.

Bất ngờ bị vén áo lên một cách lỗ mãng, Ngọc Trà bên dưới sững người với hai mắt trợn to không nói nên lời.

Chẳng để cho người nằm ở dưới có thể phản ứng lại, Hi An dùng một tay vẫn đang rảnh rỗi mà kéo viền áo lót xuống và hai nụ hoa nhỏ xinh nhanh chóng xuất hiện.

Cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, Ngọc Trà kinh hoảng nhìn xuống hai lớp áo đồng loạt thất thủ làm lộ ra hết những thứ cần che chắn, cô khi này mới hoảng hốt mà giãy giụa một cách yếu ớt vì bản thân đã hoàn toàn bị khóa chặt.

"An, cậu muốn làm gì? Dừng lại, lỡ như Hạ về rồi nhìn thấy chúng ta thì sao? Mau thả tớ ra!"

Mặc kệ tiếng kêu gào vô dụng của người nọ, bàn tay còn lại không ngừng mân mê xoa nắn bầu ngực trái nhưng nhịn không được mà giở trò lưu manh ngắt nhẹ nụ hoa.

Đầu ti trái bị hai đầu ngón tay đang vân vê đến căng cứng rồi đột ngột bị một lực đạo vừa phải kéo lên làm cho cả bầu ngực trong phút chốc trở nên tê rần.

Ngực trái đã bị chiếm dụng thì bầu ngực còn lại cũng không thoát được. Hi An tựa đầu trên ngực Ngọc Trà rồi bắt đầu đưa đầu lưỡi chạm vào đầu ngực.

Nụ hoa nhỏ bên ngực phải bị một vật mềm mềm ấm nóng và ươn ướt bao phủ, đầu lưỡi không ngừng chọc vào giữa đầu ti khiến cho Ngọc Trà không thể kiềm chế được nữa mà dần phát ra những tiếng thở gợi tình.

"A, a, An, đừng... đừng liếm... mồ hôi..."

Lại bỏ mặc lời cầu xin của đối phương, Hi An hơi mở miệng rồi ngoạm hết nụ hoa vào miệng. Đầu ti bên trong khoang miệng ấm nóng càng lúc càng cứng, chiếc lưỡi linh hoạt lướt quanh rồi liên tục đảo qua nó và tiếng thở càng lúc càng nặng nề. Cô khi này bỗng mút mạnh nó làm Ngọc Trà gần như đánh mất sự tỉnh táo ít ỏi còn lại mà hơi cong người hít sâu một hơi.

"A, a, đừng... mút... như thế."

Kêu lên một tiếng, Ngọc Trà dần thả lỏng thân thể trở lại nhưng cả cơ thể không ngừng run lên nhè nhẹ. Hi An lúc này cũng đã nhả nụ hoa bên trong miệng ra.

Bên trên nụ hoa bên ngực phải hoàn toàn bị ướt đẫm bởi nước bọt nhớp nháp.

Bàn tay vốn đang bận rộn hơi dừng lại rồi bắt đầu di chuyển xuống bên dưới.

Những khớp tay linh hoạt, khéo léo mau chóng mở được khóa quần short jean rồi kéo dây xuống.

Với một tay, Hi An nắm lấy lưng quần hòng kéo nó xuống từng chút một nhưng lại bị kẹt lại phần mông.

Khom người xuống nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Ngọc Trà như thôi miên.

"Nâng phần hông lên một tí nào!"

Như thể bị thôi miên, Ngọc Trà rất ngoan ngoãn mà làm theo yêu cầu của Hi An mà hơi nâng hông lên.

Hi An khi này liền kéo phần còn bị kẹt lại xuống một cách dễ dàng.

Quần ngoài bị kéo xuống giữa đùi, quần nhỏ mỏng manh lộ ra, Hi An đưa tay xuống dưới bắt đầu thăm dò rồi chợt cô thì thầm vào tai người nằm bên dưới.

"Lâu rồi chúng ta không thân thiết với nhau nên chắc cậu 'nhớ' lắm đúng không? Chỉ mới mút một tí mà cậu đã ướt đẫm rồi..." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net