Chương 5. Lần đầu hẹn hò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Thời gian Nghi cùng Thảo chơi game vậy mà cũng được ba tháng rồi. Trong game hai người cũng có chút gọi là thành tựu, điểm số cặp đôi của hai người lên khá nhanh cho nên danh hiệu "vợ chồng son" vẫn được mọi người trong Clan nhắc tới, những lúc như thế này Thảo Nghi chỉ im lặng còn chị sẽ tiện thể khen cô vài câu đại loại như: "Cục cưng của tui gánh tui", "Cục cưng tui lo được".

Thảo Nghi hơi ngại mỗi lần mình vào game mà chị Thảo chưa vào thì mọi người hay nhắn: [ Chị vợ đâu rồi? ]. Có lần, Thạch Thảo trực tuyến trước, đang chật vật qua một cửa, mọi người trong Clan đã nhắn qua: [ Qua giúp chị vợ của em lẹ đi ], [ Chị vợ của em đang ăn hành kìa ]. Thạch Thảo hiếm khi nào đi qua cửa mà không đi cùng Thảo Nghi. Cô tính nhắn hỏi chị đang ở đâu thì chị nhắn tin trên Clan: [ Cứu vợ ], mọi người trong Clan đã cười haha, trêu ghẹo chị gà và thúc giục cô qua lẹ. Đó là lần đầu tiên chị xưng hô với cô là "vợ". Thảo Nghi biết mặt mình đã đỏ tới tai rồi. Dù chỉ là danh phận ảo trong game nhưng nó đủ khiến Thảo Nghi cảm thấy thoả mãn. Chỉ hơi buồn một chút là ô nhập thông tin cặp đôi vẫn để trống, Nghi chưa biết mình nên ghi gì mà chị dường như cũng không có ý định ghi gì hết.

Những ngày gần đây, vì bận chuẩn bị cho bài thuyết trình nhóm nên Nghi cũng không vào game. Thạch Thảo cũng không nhắn tin hỏi Nghi có chơi cùng không nên thành ra cô cũng không dám nhắn tin gì cho chị trên messenger. Vừa rồi, cô thấy chị bình luận trên một trang review ăn uống, nhắc tên bạn bè và rủ họ tối đi ăn thử, trái với mong đợi của chị, bạn bè chị đều hẹn ngày khác. Nghi chụp lại màn hình giới thiệu quán đó, nhắn tin cho chị.

[ Quán này ăn ngon đó chị. ]

Chị trả lời sau vài giây: [ Em có hay ăn ở đây không? ]

[ Cũng vài lần rồi chị, tại nó gần nhà em. ]

[ Em hay ăn món gì ở đây? ]

[ Sủi cảo nấm thịt, mì bò tê cay, vịt nướng ở đây cũng ngon chị. ]

[ Tôm sốt mayonnaise thì sao á? ]

[ Cũng được chị, nếu chị thích ăn ngọt thì được, em thấy sốt người ta làm hơi ngọt nên hơi lạ. ]

[ Ừa, vậy để bữa nào chị thử ]

[ Dạ. ]

Thảo Nghi nhập rồi lại xóa rồi lại nhập, muốn rủ Thạch Thảo đi lại không dám. Hay là thôi vậy, cô quyết định xóa những dòng vừa ghi, nhưng cô thấy mình không nên bỏ lỡ cơ hội. Nghi siết chặt điện thoại trong tay, hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm nhắn thật nhanh, đầu ngón tay nhấn sai liên tục.

[ Chị có muốn đi cùng em không? Hôm nay nè chị. ]

Nhắn xong những dòng này, sự can đảm của cô cũng cạn sạch. Nghi lo lắng khóa màn hình, thả điện thoại trên bàn, đi qua đi lại trấn an bản thân sẽ không sao đâu, không có gì kì lạ cả. Cô liếc nhìn điện thoại, thấp thỏm chờ đợi tin nhắn trả lời từ Thạch Thảo. Nhưng đã nửa tiếng trôi qua, chị vẫn không nhắn lại. Nghi thở dài, cầm điện thoại lên tính nhắn thêm nếu chị bận thì khi khác cũng được thì nhận được tin nhắn của chị nhảy lên khung tin nhắn. Tim cô đánh thịch trật nhịp!

[ Mấy giờ em đi được? ]

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, chị thực sự đồng ý với lời hẹn của cô. Trái tim cô đang ca múa không ngừng, cô còn nghĩ mình nghe được tiếng trái tim mình vang lên khúc nhạc.

[ Nay em rảnh, giờ nào cũng được chị. ]

[ Vậy 7h30 nha. Chị tới quán đó thì chị gọi em nha. ]

[ Dạ. ]

[ Gọi qua messenger được mà đúng không? ]

[ Dạ được chị, em có đăng kí 4G. ]

Thảo Nghi tự thấy mình ngốc quá đi thôi, sao lại nói có mạng để làm gì, nếu nói không có thì biết đâu Thạch Thảo sẽ cho l số điện thoại liên lạc. Tin nhắn đã gửi, chị cũng đã đọc, không thể thu hồi.

[ Vậy tối nay gặp nha. ]

Thảo Nghi nhìn đồng hồ, mới 17 giờ 30. Cô nhanh nhẹn đứng lên tắm rửa và lựa chọn đồ. Bình thường Nghi không tốn nhiều thời gian để lựa đồ khi đi chơi. Nhưng đây là lần đầu gặp chị, cô không biết mình nên mặc như thế nào, nhìn tới nhìn lui trong tủ đồ đa số toàn những bộ đơn giản, cũng không khác nhau là mấy. Nghi lựa một chiếc áo trắng form rộng và một quần đùi màu vani, đi đôi giày trắng kiểu basic. Đơn giản vẫn là hợp với cô nhất.

Dáng người Nghi cao, gầy, trên khuôn mặt trắng trẻo là cặp kính tròn gọng mảnh, mái tóc dài thẳng qua vai, tóc mái thưa trên trán, toát lên vẻ thanh tú, ưa nhìn. Chuẩn bị xong hết vẫn còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn, cô ngồi trên giường bồn chồn không yên, cô thấy hai lòng tay mình ra mồ hôi. Cô lơ đãng nhìn ra cửa sổ, chờ đợi tới giờ hẹn.

Thảo Nghi ra đó trước 30 phút để chọn bàn trước phòng khi hôm nay quán sẽ đông. Cô không biết Thạch Thảo thích ngồi ở ngoài trời hay trong quán nên cô chọn một bàn ở trên lầu ngoài sân thượng, có thể ngồi ở đây ngắm nhìn cảnh vật phía dưới. Hôm nay không phải cuối tuần nên vẫn còn nhiều bàn trống. Nghi thấy nửa tiếng chờ đợi này mình giống như con tôm luộc, ngoài mặt bình tĩnh nhưng tâm cô nhộn nhạo không ngừng, phần lớn là lo lắng.

Đúng 19 giờ 30 phút, nghi nhận được cuộc gọi từ chị Thảo trên messenger. Chị hỏi cô ngồi ở đâu, mặc đồ gì?

Vừa ngắt điện thoại, Nghi ngẩng đầu lên, thấy chị đứng ngay cửa, tay đang cầm điện thoại, chị mặc chiếc váy dây màu trắng, hai dây áo buộc thắt thành dây nơ trên vai, ngắn ngang đầu gối, họa tiết hoa bi nhỏ màu xanh, đơn giản xinh nhưng đẹp. Thạch Thảo ngó một lượt xung quanh, Nghi đứng lên tiến lại gần chị.

"Chị," cô gọi.

Thạch Thảo nở nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào của chị hơi nhếch. Chị chào cô một tiếng rồi hai người ngồi xuống ghế đối diện nhau. Chị đưa tay vén tóc qua tai. Thảo Nghi thu hồi tầm mắt, không dám nhìn quá lâu, sợ Thạch Thảo phát hiện ra sự kì lạ của mình.

"Nãy chị vừa tới, chị thấy em ngồi chị cũng nhận ra được em. Dù là em hiếm khi đăng ảnh lên facebook."

"Ừm tấm ảnh đại diện của em để chắc cũng hơn hai năm rồi."

"Bên ngoài với trong ảnh đại diện không khác là bao, có điều," chị ngừng nói nhìn thẳng vào mắt cô. "Ở ngoài nhìn em xinh hơn đó".

Thảo Nghi cũng biết là bản thân mình chụp hình hơi đơ, thậm chí là nhiều tấm trong ảnh trông cô khá lơ đãng. "Cảm ơn chị," cô không biết phải nói gì nữa. Nghi những muốn khen chị ở ngoài hay trong hình đều đẹp, mắt anh đào hai mí rõ, mũi cao thẳng, môi dưới của chị đầy hơn môi trên, tô một lớp son đỏ gạch mọng nước.

Nghi nuốt nước bọt. Cô cầm thực đơn, đưa cho Thạch Thảo. Chị cầm lấy và chăm chú xem.

"Chị muốn ăn món gì?"

"Hay là gọi lại mấy món em ăn rồi đi, chị cũng muốn thử. Em có muốn kêu thêm món mới nào không?" Chị trả lại thực đơn cho cô.

"Em không."

"Vậy mình gọi món nha."

Đồ ăn được mang lên cũng khá nhanh. Nghi đã sợ buổi hẹn lần này hai người sẽ không nói gì nhiều, bầu không khí ngại ngùng bao trùm. Nhưng trái lại, chị tạo cho cô cảm giác gần gũi, vui vẻ.

"Chị nhìn em có cảm giác từng gặp em rồi đó, mà chị không chắc," chị nói, tay nhận lấy chén và đũa cô đưa cho chị.

"Chắc chị không nhớ em đâu. Mình từng gặp nhau ở trường rồi."

"Lúc nào vậy?"

"Lúc lớp chị đại diện cho khoa đi thi văn nghệ vào ngày thành lập trường, chị chỉ chạm mặt em xíu thôi ạ."

Thảo Nghi nói dối. Đúng là có cô có theo dõi chị biểu diễn, cả hai cũng có chạm mặt nhau nhưng đó không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau. Họ đã gặp nhau hai lần trước đó và từ lần đầu gặp nhau, Thạch Thảo đánh đánh cắp tâm tư Thảo Nghi mất rồi. Cô luôn tìm kiếm hình dáng chị trên sân trường, hành lang, những lớp học cô đi ngang qua và hy vọng may mắn mỉm cười để có thể gặp lại chị ở bất kì nơi đâu trên khuôn viên trường.

"Có vậy thôi mà em nhớ tới giờ ư?" Chị thoáng ngạc nhiên.

"Không hẳn," Nghi hơi ấp úng, "tại chị đẹp." Cô lí nhí, tai đỏ ửng.

"Ồ, không ngờ nhìn em vậy mà miệng ngọt quá nha," chị cười khẽ. "Chị có cảm giác gặp em ở đâu đó nữa rồi đó. Chị có nhầm không ta? Lúc em gửi lời kết bạn với chị, chị đồng ý là vì ảnh đại diện của em đó. Đợt đó chị tính tham gia nhưng tiếc là bị sốt cao nên không đi được, cũng hơi tiếc."

Ảnh đại diện của Thảo Nghi là tấm ảnh chụp với bạn mình khi tham gia trại hè. Tấm ảnh lưu lại khoảnh khắc cô và bạn hoàn thành Running Challenge. Đợt đó, trường cô khá nổi nhờ sự kiện này, một số báo chí và thậm chí là đài truyền hình cũng đưa tin, mở đầu cho phong trào Thanh niên và Thể dục thể thao.

"Cũng vui chị, tiếc là số sinh viên đăng kí running cũng không nhiều dù rằng tham gia trại hè khá đông."

"Nếu chị mà tham gia trại hè, chị cũng chỉ đứng cổ vũ ở mục running này thôi, chị sợ chị xỉu giữa đường."

Thạch Thảo nhìn cô, giải thích với bộ dạng nghiêm túc làm cô cảm thấy chị đáng yêu. Cô cười.

"Mệt thiệt mà chị, em cũng hay tập thể dục, em dành hơn một tháng để chuẩn bị mới chịu nổi đó. Sức em cũng không bền mấy."

"Em chạy hết chặng đường không? Chị nghe nói có thể đăng kí chạy một nửa quãng đường cũng được."

"Đúng hơn là chị có thể tùy ý đăng kí lộ trình, tùy sức, một phần ba chặng đường cũng có đó. Em đăng kí lộ trình dài nhất."

Chị ngạc nhiên nhìn cô: "Không ngờ nhìn em mảnh mai vậy mà sức trâu vậy. Vậy mà em kêu sức em cũng không bền mấy. Sức em đủ đè chị mười lần luôn đó."

Cô biết ý chị nói sức của cô gấp mười lần chị nhưng cô lại cảm thấy lời nói của chị khiến cô nghĩ lung tung, ngại ngùng. Cô không dám nghĩ tới nữa vì sợ rằng nghĩ tiếp thì cô không biết mình sẽ nghĩ tới hình ảnh gì nữa. Tai cô đỏ mất rồi.

"Chị phát hiện hình như em làm gì cũng giỏi, chơi game cũng vậy. Vậy hẳn học cũng giỏi rồi?" Chị gắp một miếng sủi cảo, bỏ vào chén cô.

"Cũng được chị."

"Vậy là có giỏi. Trường mình còn giữ hoạt động thiện nguyện hằng năm ở trên vùng núi không? Chị nhớ mọi năm thường là cho sinh viên năm ba và năm bốn đi."

"Dạ còn chị. Nhưng năm nay có thể bị hủy vì không kiếm được nguồn hỗ trợ, tạm thời là vậy. Lúc trước chị có tham gia đúng không chị?" Thảo Nghi biết rõ vì từng thấy Thạch Thảo đăng ảnh. Cô muốn tìm đề tài để kéo kéo dài cuộc trò chuyện và hiểu hơn về chị.

"Ừa, em có biết vì sao lại chưa tìm được nguồn hỗ trợ không? Chị nhớ mọi năm thì nhà tài trợ cố định."

"Em không rõ, để em hỏi rồi có gì em nhắn tin cho."

Thạch Thảo cười.

"Không ngờ là ra trường hơn hai năm rồi mà còn được ngồi nói chuyện với đàn em như thế này nữa. Đã vậy đàn em còn dụ cưới được mình nữa chứ. Lớp trẻ giờ năng lực gì cũng mạnh ghê." Chị đùa.

"Em không có."

Thảo Nghi hơi cúi đầu, né tránh ánh nhìn của chị. Cô cầm ly nước lên uống hòng che đi khuôn mặt đang ửng hồng do ngại ngùng nhưng đôi tai lại phản bội chính chủ. Thạch Thảo nhìn chằm chằm vào đôi tai đang ửng đỏ, nâng lên hứng thú muốn trêu chọc.

"Che cả tai em nữa kìa."

"Chị ăn mì nha, em lấy cho chị." Nghi đánh trống lảng, kín đáo nhìn chị đang chống cằm nhìn cô. Thạch Thảo cảm ơn và đưa tay nhận lấy. Đây rõ ràng là mì bò tê cay, vị cay của nó không gắt chỉ là tê tê ở đầu lưỡi nhưng cũng đủ độ nồng, vậy mà chị cho thêm ớt sa tế. Thảo Nghi đưa tay tính cản, sợ rằng chị Thảo không biết vốn dĩ mì ở đây đã đủ độ cay rồi nhưng chị thản nhiên ăn. "Chị ăn cay vậy hả?"

"Ừa chị thích ăn cay, được cái bao tử chị cũng tốt nên mới có thể ăn cay được nhưng cũng phải chú ý chút. Mỗi lần nhìn chị ăn cay, bạn bè hay nói chị là mấy người ăn cay thường ghen ghê lắm."

"Vậy chị có hay ghen không?"

"Ai biết," chị nhún vai. "Chắc phải đứng ở cương vị người yêu chị thì mới biết được, em muốn thử không? À quên, chị đang là vợ em mà." Chị cười khẽ, đôi mắt hoa đào nhếch lên, môi chị hé mở như đang trêu đùa, có phải chị đang thăm dò cô không? Hay đơn giản chỉ là lời nói đùa của gái thẳng, cô không biết bình thường bạn bè cùng giới có hay đùa vậy không nữa.

"Chị có ngại không khi ghép đôi cùng em. Ừm, ý em là ghép đôi cùng giới, mọi người ở trong đó hay đùa chị với em, em sợ chị khó chịu."

"Đừng để ý nhiều, game thôi mà," chị cúi xuống ăn mì, đưa tay vén tóc qua tai. "Còn em thì sao?"

"Dạ? Em không, em thấy bình thường," trái lại, cô vui là đằng khác. Cô thích cách mọi người gọi chị là chị vợ của mình. Nghi lấy khăn giấy ướt từ trong balo, đưa tới trước mặt chị.

"Mà có thật là em chơi game vì chị không? Chị thoát game thì em cũng thoát, kiểu vậy đó."

Thảo Nghi chột dạ, ngẩng đầu nhìn Thạch Thảo nhưng thấy chị không bộc lộ cảm xúc gì nhiều.

"Em ngại mọi người hả? Ngại không dám chơi với người khác hay sao?" Chị nói tiếp.

"Dạ," Nghi dối lòng, thật ra là em chơi vì chị đó, bàn tay siết chặt đôi đũa. "Với lại em nghĩ chơi với chị vui hơn, em quen rồi."

"Nếu em mà là con trai, nhìn cách em chơi game với chị, chị sẽ nghĩ em đang tán tỉnh chị đó."

Nghe tới đây, không hiểu sao Thảo Nghi có chút buồn. Vậy do cô là con gái nên chị không nghĩ tới khả năng đó ư? Nghi đè nén cảm xúc này lại, cười cười. "Ừm."

Hai người lặng lẽ ăn cũng gần xong bữa tối. Đồ ăn ở đây có hơi nhiều, ba món thôi nhưng họ cố gắng lắm mới ăn hết. Tính tiền xong, cô cùng chị đi vào nhà vệ sinh. Thạch Thảo đứng trước gương, Nghi đứng phía sau. Chị đang dặm lại son thì một bé nhỏ với tay gọi.

"Chị ơi, lấy giùm em mấy tờ khăn giấy."

Thạch Thảo vươn tay rút cho bé nhỏ mấy tờ khăn giấy ở hộp đựng sát tường, khom gối đưa cho em. Bé nhỏ lên tiếng cảm ơn, đôi mắt to đen láy nhìn chị chằm chằm: "Chị ơi, chị đẹp quá!"

Chị bật cười, đưa tay xoa đầu em. Bé nhỏ vươn tay nắm lấy cánh tay chị đang xoa đầu, bé nhỏ lơ đãng cầm lấy đuôi sợi dây nơ của dây áo chị, chị rút tay lại, vừa lúc đứng lên thì sợi dậy nơ trên tay bé nhỏ thuận đà kéo xuống như đang mở hộp quà, chị hô lên một tiếng nhỏ. Cô đứng bên cạnh chị, vội vã đặt tay lên vai chị, giữ lại dây áo. Vừa chạm vào bả vai chị, bờ vai trơn láng, mịn màng, cô thấy xúc cảm nơi bàn tay mình nóng ran, tay cô đang đặt trên vai trần của chị, trong lòng bàn tay chỉ cách bờ vai trần của chị bởi sợi dây áo mảnh. Cô bối rối xin lỗi chị, rút tay lại thì chị nói: "Ấy đừng," chị nhanh tay đưa tay còn lại lên giữ, cô cũng kịp thời nhận thấy nếu mình bỏ tay ra, dây áo sẽ rớt xuống nên cuống quýt đặt lại, tay cô chồng trên tay chị ở nơi bả vai chị. Hai người nhìn nhau bật cười. Chị nhờ cô thắt lại sợi dây nơ, chị hơi nghiêng đầu, tóc vén ra hết phía sau, cô giúp chị thắt lại sợi dây, ngón tay cô run run. Cô ngửi được mùi nước hoa nhẹ từ chị, phảng phất mùi đào.

"Chị cảm ơn. Mặc váy này, kéo dây áo xuống là giống mở hộp quà ghê," chị cười khẽ.

Thảo Nghi bối rối di dời tầm mắt, không dám nhìn bả vai chị nữa, tình huống vừa rồi nguy hiểm quá! Nguy hiểm cho con tim của cô.
_______________

Bộ này hoàn rồi, mình chỉ chỉnh sửa câu từ cho hợp ý mình hơn. Nội dung vẫn giữ nguyên như cũ. Tiếc là có mấy chỗ sửa rồi thì cũng mất react của các bạn, bùn ghê nơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net