Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Những tin nhắn tôi gửi đến Khánh Vy vẫn tiếp tục bị ngó lơ. Một ngày, tôi ngồi bó gối trước cửa phòng em và chờ đợi. Khánh Vy đi học về, đến đầu cầu thang, đã thấy vị khách không mời ngồi bệt một góc, em tiếp đón bằng vẻ mặt hết sức lạnh nhạt.

Khánh Vy mở cửa phòng, tôi nhổm người đứng dậy muốn cùng bước vào. Cánh cửa đóng sầm sát ngay đầu mũi khiến tôi có chút giật mình.

Tôi biết em không chốt cửa đâu. Và tôi lại đúng. Thói quen trải đường, để lại một cơ hội cho người đến chuộc lỗi này của em, tôi nắm rõ hơn ai hết.

Tôi mở cửa phòng, đặt mông ngồi ngay mép giường. Khánh Vy lấy đồ ở nhà, bước ra khỏi phòng. Tôi cứ vậy ngồi chờ em hơn ba mươi phút.

Khi Khánh Vy quay trở lại, căn phòng thoang thoảng mùi sữa tắm và dầu gội, em ngồi vào ghế bàn học, sấy tóc. Tôi nhìn những giọt nước li ti trượt từ đuôi tóc chảy dọc xuống cánh tay em.

Cảm nhận được có người nhìn chằm chằm, em đặt máy sấy lên bàn, quay sang tôi, em xẵng giọng: "Cút."

Tôi đáp lại bằng vẻ mặt bình thản. Khánh Vy ném khăn tắm vào người tôi, chỉ tay về phía cửa. Chiếc khăn rớt xuống sàn.

Buổi tối hôm ấy, em không nhất thiết phải cần tôi đến đón, kể cả việc em cứng đầu kiên quyết chờ tôi cũng là cách em khiến tôi phải hạ mình chiều theo ý em dù cho trước đó em là người đã thử thách khả năng chịu đựng của tôi. Cái nét bướng bỉnh đến ngang ngược này, em chỉ dành riêng cho một người.

Bất chấp tất cả, với tôi, Khánh Vy luôn đúng.

Tôi cúi người nhặt lên chiếc khăn, dùng đầu ngón tay cảm nhận độ mềm mại và ẩm ướt trên đó rồi bước lại gần em. Tôi ngồi xổm, đầu gối trái tì vào sàn nhà, ngước mắt nhìn Khánh Vy.

Tôi thở dài, dùng chất giọng dịu dàng dỗ dành người đang giận: "Chị xin lỗi vì đã để em phải chờ." Nhưng sau đó, tôi lại tự tăng độ khó cho bản thân bởi câu bồi tiếp theo: "Em ngang bướng quá rồi đấy."

Khánh Vy cắn môi dưới. Em co chân lên, đạp thẳng vào vai trái của tôi.

Hứng chịu cái đau, tôi nhíu mày, thốt tiếng rên khe khẽ. Tôi nhanh tay chụp bàn chân em, chặn lại cú đá tiếp theo. Cảm giác trơn láng và mát rượi từ bàn chân của Khánh Vy đem đến sự lưu luyến. Bất giác, bàn tay tôi xoa xoa gót hồng của em, những ngón tay lướt nhẹ rồi trườn lên cổ chân trắng nõn, ấn một lực lên phần da mềm mại phía sau mắt cá chân. Ánh mắt tôi di chuyển một cách chậm rãi lên phía trên, ngắm nhìn cẳng chân tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật. Không dừng ở đầu gối, tôi dán ánh nhìn vào bên đùi của em.

Khung xương. Làn da. Tỉ lệ. Hoàn mĩ, không một điểm nào dư thừa.

Khánh Vy rút chân lại. Mê hoặc bởi sự hấp dẫn trước mắt, bất tri bất giác tôi giữ chặt chân em lại, duy trì cái nhìn nóng bỏng của mình.

"Chị..." Khánh Vy nhỏ giọng, chỉ có thể thốt ra một từ duy nhất rồi im bặt.

Em rút mạnh chân về, giấu hẳn chúng sau chân ghế.

Tôi chợt tỉnh giấc như một người say ngủ bị đánh thức bởi tia nắng chói chang tràn qua ô cửa. Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên, thấy gò má phiếm hồng trước khi em ngoảnh mặt sang một bên. Mái tóc còn ẩm của em trượt xuống vai, thấp thoáng sau những lọn tóc là cánh hồng tắm mình trong ánh hoàng hôn. Rực rỡ.

Phản ứng của em khiến bầu không khí thơm mùi hoa hồng dịu nhẹ trở nên ngượng ngập và lúng túng. Mà lại có thể ngọt đến ngạt thở. Nhịp thở của chúng tôi nặng hơn bình thường và lẫn vào cái ngọt.

Tôi nuốt khan và đứng lên, lùi vài bước, rồi gần như là chạy ra khỏi phòng. Đứng tựa người vào cánh cửa, tôi bóp trán, cảm nhận được cái nóng ran lan xuống tận cổ mình.

Mình điên rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhận ra sự khác lạ của mình khi đứng trước Khánh Vy nhưng lại là lần rõ ràng nhất.

Suốt đêm hôm ấy, dáng vẻ e thẹn của Khánh Vy quấy phá giấc ngủ của tôi. Nhiều đêm liền, luôn có cô gái luôn xuất hiện mờ ảo trong giấc mơ của tôi. Tôi chẳng thể thấy rõ mặt người nọ nhưng tôi biết đấy là ai.

Tôi tự thuyết phục bản thân mình chẳng qua bị si mê bởi vẻ đẹp của đôi chân em như cách mỗi người thán phục trước tác phẩm nghệ thuật.

Chắc vậy rồi. Có thể, mình là đứa cuồng chân.



Dạo gần đây, Quốc Huy ít nhắn tin với tôi. Chuyện này không hẳn quá lạ nếu không tính tới chuyện ít đến mức khó có thể ít hơn được nữa. Anh giải thích mình hơi bận vì đang cố tìm một công việc thích hợp sau khi tốt nghiệp. Tôi không gặng hỏi cũng chẳng quá bận tâm tới điều đó.

Hiện tại đã là đầu tháng Mười một, một năm nữa lại sắp kết thúc. Chỉ còn hơn nửa năm nữa thôi, tôi cũng sẽ kết thúc quãng đời sinh viên.

Ngẩng đầu nhìn phòng học, tôi bước vào, lựa chọn bàn học chính giữa lớp rồi ngó quanh tìm bạn mình. Lớp học này chỉ có hai gương mặt thân thuộc với tôi mà thôi. Họ vẫn chưa đến. Tôi ngả lưng, chờ giảng viên vào lớp. Một vài anh chàng lục tục đi xuống cuối lớp, lấp kín những bàn trống phía sau.

"Ê bữa giờ mày với hot girl sao rồi?"

Tiếng ồm ồm sát sau lưng tôi, mang hướng cợt nhả.

Vẫn là giọng nói ấy. "Cua được không?"

"Cua mẹ gì. Tao chán rồi."

"Chán hay mày cua mãi không được?" Giọng nói thứ ba chen vào.

"Tơi chơi nó rồi bỏ."

Tôi ngồi thẳng người lên, muốn mượn không gian xôn xao để không phải nghe những lời dơ bẩn nữa, nhưng giọng nói oang oang vẫn đập vào tai tôi đến khó chịu.

"Đù má, dữ mày." Giọng nói ồm ồm tiếp tục vang lên. "Ngon không? Tao thấy con Vy nó chảnh dữ lắm mà."

Nhân vật chính của cuộc trò chuyện lên tiếng một cách khinh khỉnh. "Dễ mày ơi. Chẳng qua giờ tao không thích nữa nên tao đá. Nó thì ngon đấy, ngon nhất trong mấy con tao từng quen."

"Sao tao nhớ mày trầy trật hẹn nó mãi không được, quà tặng vào ngày lễ còn bị ném trả lại mà."

"Nó làm giá được một thời gian thôi. Con nào chả vậy, mày đập tiền nhiều vô đứa nào không mê. Quen một ngày hai ngày là nó cho lên giường liền."

Tôi hơi ngẩn ra khi nghe đến tên bạn nữ được nhắc tới. Chỉ cần có chút gì liên quan đến Khánh Vy, tôi đều lưu tâm. Tôi quay sang, lấy vài món trong giỏ, mắt liếc về bốn tên ngồi sau.

"Nghe khó tin vãi." Giọng nói thứ ba tiếp tục ngờ vực.

Tôi đứng lên đổi bàn, đi về dãy bàn bên trái. Tôi biết chắc người được nhắc đến không thể nào là Khánh Vy nhưng nội dung tụi nó nói ấu trĩ đến mức tôi không muốn nghe tiếp. Thấp hèn và đáng khinh.

Kết thúc buổi học, tôi đi dọc hành lang. Bước chân chậm lại khi thấy Khánh Vy đang tựa người vào tường. Tôi dừng lại, đứng nhìn em tán gẫu với bạn mình.

Khánh Vy cười tươi, đưa tay lên vén tóc vào sau tai. Rồi em ngoảnh đầu về phía này, ánh mắt chúng tôi giao nhau. Em liếc đi chỗ khác gần như ngay tức khắc.

"Ê Vy kìa." Giọng nói ồm ồm, kèm tiếng huýt sáo nhỏ.

Tôi cứng người, nhận ra giọng nói này. Chẳng thể ngờ, người tụi nó nhắc đến lại là em. Những câu đối thoại sặc mùi xem thường tràn vào trí óc tôi đột ngột như cơn sóng lớn đánh ngã tôi khiến tôi bị sặc, nước thốc vào mũi mang đến cú sốc sặc mùi muối, cay xè và mặn chát. Đầu đau buốt. Tôi siết chặt nắm tay, bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình.

Tôi ghét việc hình ảnh của em bị bóp méo.

Những thân hình cao lớn đi vượt lên trước, lúc đi ngang qua chỗ Khánh Vy, hai tên đó nhìn em chằm chằm. Đến cả một ánh mắt hờ hững, em cũng chẳng buồn trao cho tụi nó, vẫn nhẹ nghiêng đầu trò chuyện cùng bạn em và toả sáng theo cách em vẫn luôn như vậy.

Buổi tối, tôi sang nhà Khánh Vy. Sau cái ngày tôi tìm đến em để xin lỗi, cơn giận dỗi trong em gần như không còn nữa. Tôi ngồi ở cuối giường, chốc chốc nhìn Khánh Vy rồi lại cúi đầu nhìn bàn chân của mình, chưa biết phải mở lời như thế nào.

Tôi phải nói sao về những lời đàm tiếu về em mà tôi đã vô tình nghe được?

Dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi của tôi tác động đến Khánh Vy, em thả điện thoại xuống.

"Gì vậy? Chị muốn nói gì?"

Tôi ngập ngừng. "Hôm nay, chị có nghe mấy thằng kia nhắc đến em."

"Tụi nào?"

"Chị không biết tên, chỉ nhớ mặt."

"Tụi nó nói gì?"

Tôi cân nhắc câu từ một hồi lâu. "Nói nó từng quen em rồi nó đá."

Khánh Vy bật tiếng cười khẩy. "Nó còn nói gì nữa không?"

Khánh Vy nhìn ra được tôi lược bớt những lời lẽ xúc phạm. Em gặng hỏi nên tôi đành kể lại hết sự việc. Em chỉ chăm chú lắng nghe với cái cau mày thật chặt.

"Chị tin không?" Em hỏi liền khi tôi kể xong.

Tôi lắc đầu, ánh mắt kiên định không có nửa điểm nghi ngờ. Vẻ mặt Khánh Vy giãn ra.

"Trông thằng đó như thế nào?"

"Cao lắm, cũng trắng. Tóc cắt kiểu này," tôi lấy tay vẽ vời trên đầu mình, tả lại kiểu tóc. "Kiểu vậy. Mặt bè bè hơi gãy. Mắt hai mí nhưng nhỏ."

Khánh Vy cầm điện thoại, lướt lướt một hồi rồi đưa màn hình cho tôi xem. "Phải nó không?"

Tôi nhìn kĩ bức ảnh, ở ngoài kém sắc hơn nhiều nhưng nhất định là cùng một người. "Ừ."

Vài ngày sau, tôi chạm mặt Khánh Vy trên sân trường. Tin đồn thất thiệt nào đấy về em lan nhanh, mỗi lần em bước qua nhóm người, đâu đó vài cặp mắt đổ dồn vào em, ném tới những cái nhìn săm soi. Một số tên con trai còn mang vẻ mặt thèm thuồng và khát khao. Những đường cong ẩn mình trong bộ đồ kín đáo cũng chẳng ngăn cản được ánh mắt thô tục vuốt ve khắp cơ thể của em. Rốt cuộc, trong trí tưởng tượng của những tên đó, Khánh Vy đã phải mang dáng vẻ như thế nào?

Tiếng huýt sáo vang lên khi em đi ngang.

Tôi kìm nén cơn giận dữ trong người mình vì biết mình chẳng thể làm được gì trước sự xúc phạm vô hình ấy.

Tôi nhìn sườn mặt Khánh Vy. Em dường như chẳng đoái hoài những lời xì xầm sau lưng. Nhưng tôi biết em rất để tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net