Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Tôi cúi đầu, chưa trả lời liền, cân nhắc giữa việc nói thật và nói dối. Nếu câu trả lời là không lâu, hai đứa chỉ mới chính thức quen gần đây thôi, rất có thể mẹ tôi sẽ thuyết phục rằng như thế chưa đủ sâu đậm, rằng tôi hãy chấm dứt ngay từ khi còn sớm. Ngược lại, nếu chúng tôi yêu nhau đủ lâu, mẹ sẽ dùng những biện pháp cấm cản quyết liệt hơn, hoặc xúc tiến những kế hoạch khác để tôi chấm dứt tình cảm này. Vậy thì, việc tôi trả lời như thế nào đều không quan trọng.

"Dạ cũng lâu rồi mẹ." Tôi cố nói bằng chất giọng kiên định nhưng âm thanh phát ra từ cổ họng lại nhỏ hơn những gì tôi muốn thể hiện.

"Từ lúc nào?"

Đầu năm nay. Tôi nói dối: "Hơn hai năm rồi ạ."

Mẹ tôi nhăn mặt, phản ứng của bà hệt như tôi vừa thốt ra câu tục tĩu. Bà im lặng hồi lâu, sắp xếp lại từng lời sắp nói.

"Ba mẹ chỉ có mình con thôi, Phụng. Con là niềm ao ước của chúng ta. Ngày con đến là ngày kết thúc những năm tháng mệt mỏi trong nhà. Ba mẹ đã từng phải thực hiện vô số cuộc xét nghiệm, rồi những liệu trình ngày một nặng hơn. Nó khiến cơ thể mẹ kiệt quệ, nhưng điều hành hạ mẹ nhiều nhất chính là tinh thần bất ổn, nỗi hổ thẹn với cơ thể bệnh tật của mình, mẹ muốn kết thúc những năm tháng tự trách này. Hàng tháng mẹ đều phải chờ đợi, chờ đợi phép màu. Đáp lại, kì kinh nguyệt lại đến khiến mẹ bật khóc. Con có biết chính con là người đã cứu vãn cuộc hôn nhân của ba mẹ không?"

Tôi cụp mắt. Tôi đã biết nhờ những câu kể tương tự từng được nghe trước đó. Tôi hình dung những đêm mẹ nằm khóc, ba nằm đối lưng với mẹ. Lắng nghe tiếng nức nở của vợ mình, và ông không làm một cử chỉ vỗ về nào hết, chính ông cũng cảm thấy chán nản. Khi mọi việc lặp đi lặp lại, kể cả nỗi đau, con người ta đón nhận một cách hờ hững. Lớp lớp phiền muộn chồng lên nhau tạo thành lớp đất cằn cỗi và nó còn mãi ở đó, được che đậy bằng thứ cảm xúc trơ lì.

"Những điều tốt nhất sẽ dành cho con. Tất cả những gì ba mẹ làm đều dành cho con, không để con thua thiệt một ai. Từ nhỏ đến lớn, con chưa từng làm chúng ta thất vọng. Con chăm chỉ, con cố gắng, con ngoan ngoãn. Và mẹ mong con hãy luôn như vậy. Đừng làm chúng ta hổ thẹn, nhớ lời mẹ dặn được không? Con và Vy bên nhau từ nhỏ đến lớn, gắn bó với nhau như chị em trong nhà. Con thử ngẫm lại xem, có bao giờ con tự hỏi thứ tình cảm con đang mang chỉ là sự hiểu lầm trong cảm xúc không? Có thể con đã vội vàng đặt tên cho những cảm xúc mông lung ấy, đừng quá vội vàng con ạ. Tình cảm nhất thời này rồi sẽ qua, bồng bột, xốc nổi của tuổi trẻ sẽ đánh mất tất cả sự hứa hẹn ngay trong tầm tay. Cái con cần là xây dựng một gia đình, một người chồng, người cha của đứa con mình. Đừng để sự êm đềm thức thời đánh lừa trí óc, chẳng qua tụi con chưa phải đối mặt với vô vàn khó khăn thôi. Tụi con thấy tình cảm của mình đẹp là nhờ nó được tô vẽ bằng những kỉ niệm tươi sáng của tuổi thơ hạnh phúc, của những ngày niên thiếu vô tư lự. Nền tảng đó hai đứa có được nhờ đâu? Nhờ sự đủ đầy mà ba mẹ đã cho. Tương lai của con trở nên dễ dàng là nhờ có ba mẹ, và con chỉ được an toàn trong vòng tay của chúng ta. Vì mẹ, vì gia đình chúng ta, con hãy nghĩ lại đi được không? Con không thể cứ thế mà làm mẹ đau khổ được, mẹ xin con."

Những lời mẹ nói nhẹ nhàng tựa như cánh bướm vỗ, nhưng để lại trong lòng tôi hiệu ứng mãnh liệt. Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình, cố giữ cho bản thân không bật khóc, quá sớm để phơi bày sự yếu đuối. Một thoáng ngẩng đầu lên, tôi rơi vào vòng xoáy ánh mắt của mẹ, ngay giây phút đó, tôi đã hiểu được điều mà tôi bỏ lỡ trước đó.

Đau khổ.

Thất vọng.

Cuối cùng là nỗi hoài nghi.

Một áp lực câm lặng gầm gào bất chấp sự thật căn phòng đang chìm trong im lặng.

Tôi ngồi im như phỗng, thời gian chậm chạp trôi qua gặm nhấm dũng khí của tôi.

Sau cùng, mẹ tôi phá vỡ im lặng: "Con lên phòng nghỉ đi. Mẹ muốn tất cả mọi việc dừng ở đây, chỉ mẹ và con biết. Ba con sẽ không chấp nhận điều này đâu."

Bà bỏ lên nhà trên. Còn tôi vẫn ngồi im tại chỗ, nghĩ lại từng lời mẹ nói.

Cuối ngày, khi xem danh sách hỗ trợ của ngày mai, tôi và Khánh Vy đều không có tên. Chúng tôi nhận được tin nhắn được nghỉ hai ngày sau hơn một tháng đi liên tục. Tôi thở hắt một hơi nhẹ nhõm, thầm cảm ơn vì ngày nghỉ đến đúng lúc. Nếu không, tôi vẫn chưa biết ngày mai mình nên làm thế nào.

Tôi nằm nhắn tin cho Khánh Vy, chưa nói với em về cuộc nói chuyện giữa mẹ và mình. Rồi tôi thiếp đi trong cơn mỏi mệt.

Sang ngày hôm sau, tôi nhốt mình trong phòng, chiếc điện thoại kết nối tôi với thế giới bên ngoài, một sự tự do đầy dối gạt. Tôi chỉ chạm mặt mẹ vào những bữa cơm. Mẹ dành cho tôi những nụ cười mỉm ấm áp, phản bội lại tình cảm đó, tôi trở nên câm lặng hơn bao giờ hết, những muốn để mình vô hình trước mắt mẹ.

Sang ngày nghỉ thứ hai, sau bữa cơm tối, tôi trở về phòng mình, chốt cửa rồi mới nhắn tin cho Khánh Vy. Trao đổi vài câu, tôi đi lại chỗ cửa sổ, nhìn sang nhà bên kia. Rèm cửa được kéo ra, Khánh Vy nở nụ cười rực rỡ. Lòng tôi nhẹ đi. Dù sao em vẫn ở đấy.

"Chị có thử cân chưa?" Khánh Vy nói vọng qua.

"Hả?"

"Cân kí đó."

"Chị chưa. Em cân rồi hả? Sụt kí phải không?"

"Ừa. Đi hỗ trợ có hơn tháng mà sụt mất hai kí."

"Chắc chị cũng vậy, để chút chị cân thử."

"Cân xong nhớ nhắn tin cho em đó."

"Ừ."

"Em sắp nhập học rồi, đi hỗ trợ thêm vài ngày nữa là dừng rồi bắt đầu học online."

Tôi mỉm cười. Chúng tôi không nói thêm câu nào nữa. Hoàn toàn không phải là khoảng im lặng khó xử mà là khoảng im lặng thấu hiểu.

"Chị nhớ em quá," tôi nói, gần như là van nài. "Muốn gặp liền."

"Thì đang gặp đó thôi."

"Không phải theo kiểu này. Ngột ngạt quá."

"Mẹ chị..."

Tôi lắc đầu. "Chị không thể qua em được."

"Không sao mà, em hiểu."

Một câu nói hiểu chuyện đầy đơn giản của em vậy mà lại suýt chút nữa khiến tôi để rơi tấm màn che đậy sự yếu đuối. Tôi mím môi, cố kìm lại.

"Sao vậy?" Khánh Vy theo kịp nét mặt của tôi, dịu dàng hỏi.

"Đâu sao. Mai chắc vẫn như mọi lần, 7 giờ mới tập trung nhưng mai tụi mình đi sớm đi, 6 giờ tụi mình đi."

Khánh Vy gật đầu.

Tôi thở dài, đưa tay nắm chặt khung cửa sổ. Miệng lí nhí: "Chị muốn hôn em ghê."

"Ê, nghe rõ lắm đó nha."

Tôi bật cười, ngắm nhìn vẻ mặt tinh ranh của người đối diện. "Chị có nói gì đâu."

"Xạo xạo."

"Ừ thì xạo."

Tôi tiến sát lại cửa sổ hơn nữa.

"Nè, cho chị coi," Khánh Vy ngoắc ngoắc ngón tay như mời gọi. Tôi vẫn chưa hiểu em muốn gì.

Khánh Vy lùi về sau hai bước, nhìn tôi chằm chằm. Những ngón tay mảnh dẻ của em nắm nhẹ gấu áo, rồi vén áo cao lên quá ngực, phơi ra ngoài hai bầu ngực trần. Tôi thoáng giật mình, như kẻ xấu đang làm việc lén lút, tôi ngoái đầu ngó tới ngó lui, sợ rằng còn ai khác thấy cảnh sắc này. Nhưng làm gì còn có ai, đây là phòng riêng của tôi. Hành động táo bạo của Khánh Vy khiến đầu óc tôi ngây ngất kéo theo phản ứng đầy vụng về. Mặt tôi đỏ lựng. Khi nhìn thẳng lại, đã không còn thịt thà gì nữa.

Khánh Vy bật điệu cười quyến rũ, le lưỡi một cách tinh nghịch rồi trốn khỏi tầm mắt tôi. Dẫu vậy, tiếng cười của em vẫn văng vẳng.

Tôi liếm môi, cổ họng khô rang.

Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Tôi quay sang trái, nhìn về phía nệm. Tôi đi lại đó, ngồi xuống và mở điện thoại đọc tin nhắn. Mỉm cười. Tin nhắn từ Khánh Vy.

[ Lúc nãy chị giống vầy nè. ]

Khánh Vy gửi kèm ba ảnh. Ảnh hoàng hôn, ảnh hoa mẫu đơn, ảnh hoa hồng đỏ. Ám chỉ việc tôi đỏ mặt.

Tôi gật gật đầu, quyết không chịu thua. Được thôi. Tôi ra google tìm ảnh, quá mất thời gian ở bức ảnh cuối cùng. Trong lúc đó, Khánh Vy nhắn tin liên tục, trêu ghẹo tôi.

[ Đang tìm ảnh hả?
Lâu vậy ta?
Ảnh gì dọ?

Hahahaha.
Lâu quá đi. ]

Tôi cảm thấy mình thua cuộc toàn tập.

[ Còn đây là em nè. ]

Ảnh hai cái bánh bao. Ảnh mochi trắng. Ảnh ánh đèn hắt lên tường tạo thành "kiệt tác".

[ Hên cho chị đó. ]

[ Sao? ]

[ Chị thử gửi ảnh ngực thật coi, biết tay em. ]

[ Sao vậy? Sao chị không được làm vậy? ]

[ Tìm ngực đứa khác mà xem á? Liệu hồn. ]

Tôi bật cười. Nhắn lại: [ Em coi chừng chị đó. ]

[ Sao? ]

[ Em dám làm vậy nếu chị đứng gần coi. ]

[ Xì. Mấy người nhắn tin mạnh bạo thường ở ngoài toàn không dám làm gì. ]

Tôi cười, không cãi được thực tế này. Tôi nhấn gọi video, cùng em trò chuyện suốt đêm, nhiều lúc hai đứa không nói gì, chỉ lười biếng nằm im và chong mắt nhìn nhau.

Tôi thức dậy thật sớm. Mẹ đã dậy trước tôi. Nhìn bộ quần áo tươm tất trên người tôi, mẹ nhíu mày, thớ cơ trên mặt căng lại, sau mới giãn ra. Vô tình để lộ nét mặt này cho đứa con gái của mình không phải là điều bà muốn.

"Con đi đâu?"

"Con đi hỗ trợ dịch."

"Sau khi mẹ đã nói vậy?"

Giọng điệu lẫn tia khắc nghiệt trên khuôn mặt mẹ khiến tôi kính sợ. "Con... con... Chỉ còn vài ngày nữa thôi ạ."

"Con đã vâng lời trong hai ngày qua vậy tại sao không tiếp tục được?"

Tôi nín thở, cố dồn hết sự can đảm để nói thật chậm nhưng cơn run sợ ngấm ngầm thúc đẩy tốc độ nói, tôi nói quá nhanh: "Hai ngày trước con được nghỉ, danh sách hỗ trợ không có tên con."

Vẻ mặt mẹ vỡ vụn. Từng lời tôi nói tát thẳng vào mặt mẹ. Bà đưa tay hai tay lên ôm mặt, những ngón tay xương xương hằn vết thời gian, thất vọng vì đứa con của mình. Phải chăng cử chỉ này cho thấy mẹ không còn muốn nhìn mặt tôi nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net