Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8

Để mà nói về khác biệt lớn nhất từ dạo tôi chính thức hẹn hò với Quốc Huy, có lẽ là việc chúng tôi nhắn tin thường xuyên hơn. Nhưng đa phần đều là Quốc Huy chủ động gợi chuyện trước. Cho đến bây giờ, tôi vẫn khó xử với sự tiến triển về mặt tình cảm này.

Có ngày, Quốc Huy muốn cùng tôi dạo phố nhưng tôi lại từ chối bởi chưa biết khi hai đứa đi riêng sẽ như thế nào, tôi biết mình sẽ lúng túng lắm, biết đâu suốt thời gian ấy chúng tôi chẳng có được cuộc trò chuyện nào ra hồn.

Sau vài lần từ chối những lời mời của Quốc Huy, cuối cũng tôi cũng đồng ý cùng anh đi uống nước.

Đúng 19 giờ rưỡi, từ bên hông nhà, tôi chạy xe ra phía trước. Quốc Huy đứng chờ cạnh xe máy của anh. Anh trưng vẻ mặt ngơ ngác khi thấy sự xuất hiện của tôi nhưng đáp lại dáng vẻ chậm tiêu của đứa thiếu kinh nghiệm trong chuyện hẹn hò đôi lứa, anh đành cười trừ.

Chúng tôi cùng nhau chạy xe đến quán nước cách nhà chừng 25 phút đi đường.

Vào trong quán, sau khi đặt nước, chúng tôi bước lên lầu lựa chọn vị trí sát lan can. Tôi ngồi vào ghế, thoáng ngại ngùng khi Quốc Huy ngồi sát bên cạnh. Tôi hơi nhích người, tạo ra khoảng trống nhỏ. Thú thật, tôi muốn anh ngồi vào ghế đối diện hơn.

Hơn nửa tiếng trôi qua, bầu không khí ngượng ngập vẫn chưa bay đi hết, chúng tôi nói vài câu vô thưởng vô phạt rồi tập trung vào ly nước của mình. Thi thoảng, mỗi người nhìn vào chiếc điện thoại trên tay mình.

Quốc Huy cũng chẳng ép tôi đi vào cuộc trò chuyện, lúc tay rảnh rang, anh nhịp nhịp những ngón tay lên mặt bàn rồi ngả lưng tựa vào ghế, chân bắt chữ ngũ, một dáng vẻ thư giãn.

"Bộ truyện mà anh với em đang đọc sẽ có live action đó."

Tôi kín đào thở phào nhẹ nhõm. Đây rồi, cuối cùng chúng tôi cũng có một đề tài chung.

"Hôm qua em lướt mạng cũng có thấy."

"Em thấy dàn diễn viên sao?"

"Em thấy cũng hợp, chờ diễn xuất nữa xem sao."

"Bữa giờ em có xem bộ phim nào không?"

"Sắp hè nên em tính xem Good Doctor, bản của Mỹ."

"Ừ. Xem đi có gì review cho anh. À hay sắp tới tụi mình đi xem phim đi."

"Dạ cũng được. Bữa nào mình đi."

Nhưng bữa nào của tôi phải tới hai tháng sau.

Cuộc nói chuyện của chúng tôi sau đó chỉ xoay quanh chuyện học tập. Chúng tôi còn gì để tìm hiểu về nhau nữa không khi mà nhà ở ngay đối diện, cùng nhau lớn lên? Giá như hai đứa tôi lạ lẫm một chút thì có lẽ cuộc hẹn hò không đến mức khô khan tới chừng này.

Lúc ra khỏi quán, Quốc Huy khẽ nắm tay tôi nhưng tôi vô thức rút tay lại.

Tôi ngại chết đi được.

Sau phản ứng có phần không đúng của mình, tôi ngước mắt nhìn anh. "Em hơi ngại chút."

Quốc Huy bật cười, lời giải thích của tôi đã làm giảm phần nào cảm giác hụt hẫng trong anh. Anh nói: "Do anh vội vàng thôi. Giờ em muốn đi dạo hay về luôn?"

Về luôn đi thôi. Mới gần 21 giờ vậy mà tôi cảm tưởng buổi hẹn này kéo dài mấy tiếng vậy. Tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Nhưng tôi biết, Quốc Huy chưa muốn về.

"Anh thấy sao?"

"Hay mình đi dạo chút đi. Giờ tụi mình ra bờ kè gần đây ăn cá viên chiên."

Tôi mấp máy môi. Điện thoại đổ chuông.

Tôi áp tay lên túi vải tote, là điện thoại của tôi. Tôi nhấn nút nghe, vừa đi về phía nhà gửi xe vừa nhỏ giọng nói: "Alo."

Khánh Vy nói địa điểm đón.

"Ừ, chờ chị chút."

Tôi cúp máy và quay sang Quốc Huy: "Em đi đón Vy. Tụi mình về nha, bữa khác đi."

"Để anh đi chung với em."

"Không cần đâu, tại cũng không thuận đường về."

"Không sao."

Quốc Huy cùng tôi đi đón Khánh Vy thật. Hai chiếc xe dừng ở quán nước.

Khánh Vy di chuyển ánh mắt giữa hai chiếc xe. Em cười nhưng ý cười chẳng tràn tới mắt: "Em phá đám cuộc hẹn của hai người hả?"

Quốc Huy gật đầu, còn tôi lại nói: "Có đâu."

"Là có hay không?"

"Có đó nhá con nhỏ kia. Em gọi sai thời điểm rồi đó. Lần sau gọi vầy nữa là anh cho tự bắt xe về."

Khánh Vy xì một tiếng rõ dài. Em trả lời đỏng đảnh: "Hoặc là anh sẽ không còn cuộc hẹn nào với chị Phụng nữa."

Quốc Huy bật cười. "Ghê ta."

Khánh Vy nhún vai rồi ngồi lên yên sau xe của tôi. Hai người họ còn chí choé vài câu trước khi xe phóng đi. Giữa ba chúng tôi, chỉ cần em xuất hiện đều mang đến một không gian rộn rã.

Vào lần hẹn hò tiếp theo của tôi với Quốc Huy, Khánh Vy lại gọi điện kêu tôi sang đón em.

Ngẫm lại, có phải em luôn trùng hợp gọi tôi đón vào đúng ngày tôi hẹn với Quốc Huy hay không nhỉ? Dù sao, mỗi lần tôi đi chơi với Quốc Huy, em đều biết.

Lần hẹn thứ ba, sau hai tuần kể từ lần hẹn gần nhất, Quốc Huy gợi ý tôi không cần đi xe riêng.

Tôi tự hỏi không biết việc đi xe riêng khi đi với người yêu, lại còn gần nhà nhau có kì lạ không? Thế nhưng, tôi lại muốn sự kì lạ này hãy cứ tiếp diễn.

Tôi đứng trước nhà đợi Quốc Huy, từ chỗ tôi ngó sang sân nhà Khánh Vy, em đang ngồi ở ghế đá. Thấy tôi, em kéo cổng, khoanh hai tay dựa người vào cột.

"Nay chị không đi xe riêng hả?" Em hỏi.

"Ừ."

"Vậy chút sao chị đón em?"

"Nay em cũng nhờ bạn chở hả?"

"Ừ."

Khánh Vy nhìn tôi chằm chằm dường như muốn chờ đợi câu trả lời tiếp theo có vừa lòng em không.

Tôi sẽ không yêu cầu em tự chạy xe đi, cũng không nói em nhờ bạn chở về đi. Những điều đó em cũng tự biết được thì đâu đến lượt tôi phải đưa ra phương án. Thừa lắm. Nên tôi biết câu trả lời em thích nhất là gì.

Tôi gật đầu ra chiều đã hiểu.

Tôi là tù binh của Mặt Trời.

Cán cân của tôi lúc nào cũng nghiêng về Khánh Vy. Ngày hẹn hôm đó, tôi lấy lý do về sớm. Tôi về nhà chờ cuộc gọi của em.

Em ngồi lên yêu sau, vòng tay ôm eo tôi. "Em nhớ là nãy chị đi xe với anh Huy mà?"

"Ừ, nay chị về sớm."

"Hẹn hò vui hông?"

"Cũng như mọi khi."

"Hai người hôn nhau chưa?"

Câu hỏi của em khiến tay lái tôi lạng đi.

"Hôn chưa?" Em hỏi dồn.

"Chưa."

Về đến nhà, tôi cất xe rồi chạy qua nhà em. Em đã thay đồ ngủ. Tôi bò lên giường, ngồi khoanh chân ở một góc. Đột nhiên, Khánh Vy dán chặt vào cánh tay tôi. Em dùng ngón trỏ nhấn vào bên má tôi, xoay mặt tôi lại để hai gương mặt đối diện nhau. Ngón tay em di chuyển rì rì, dừng lại ở khoé môi của tôi.

"Sau này hai người sẽ hôn nhau. Chị có mong điều đó không?"

"Chị chưa nghĩ đến điều đó."

"Thử không?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, rụt người lại khi gương mặt Khánh Vy sát tới mức cả hai đều cảm nhận được hơi thở nóng ấm của nhau. Em sấn tới chừng nào, tôi nhích người ra chừng ấy cho tới khi lưng tôi chạm tường. Tôi ngồi co ro, dán chặt vào mặt tường như một con thằn lằn. Tôi giữ chặt bả vai Khánh Vy, muốn chấm dứt trò đùa dai này. Em đánh vào người tôi một cái bốp.

"Chị đừng làm như kiểu em ăn thịt chị vậy."

Tôi đẩy em ra, giúp em ngồi ngay ngắn lại.

"Đừng đùa nữa."

Em liếc một cái rồi nằm dài xuống nệm.

Hôm sau là ngày nghỉ nên tôi ngủ lại nhà Khánh Vy vào tối nay. Không biết có phải tôi nằm mơ hay không nhưng khi chưa đi vào giấc ngủ sâu, tôi mơ màng cảm nhận được có người nhổm dậy tát nhẹ vào má tôi một cái. Tôi lim dim đôi mắt rồi tiếp tục ngủ.

Sáng sớm, nhớ lại giấc mơ chân thực ấy, tôi ngắm gương mặt mình trong gương. Chắc là mơ thôi.

Hơn một tháng sau, Quốc Huy hẹn tôi đi xem phim. Chúng tôi chọn bộ phim hành động rồi bước vào rạp.

Tôi tập trung xem phim, bắt kịp tình tiết và phân tích nó. Trong ánh sáng nhờ nhờ của rạp chiếu phim, qua khoé mắt tôi thấy bàn tay Quốc Huy cử động, thả xuống ghế của tôi, chẳng kịp phản ứng, bàn tay tôi đã nằm trong bàn tay to và ấm áp của anh. Bất giác, tôi rút tay về nhưng anh nhẹ kéo lại, duy trì cái nắm tay. Tôi để yên nhưng những ngón tay tôi lại cứng đơ, chẳng buồn siết chặt lại. Trong khoảnh khắc rất nhỏ, một phần mười giây, suy nghĩ giá như người bên cạnh là Khánh Vy thì có lẽ cái nắm tay này đã khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn đã nảy trong đầu tôi.

Liệu có phải tôi kì quái quá rồi không?

Trong suốt gần một tiếng còn lại của thời lượng phim, Quốc Huy thường đút bắp cho tôi nhưng tôi lại cảm thấy phiền vì điều đó. Mỗi khi xem phim, tôi thường trưng ra vẻ đăm chiêu và toàn tâm toàn ý đắm mình vào nội dung, vậy nên tôi không muốn lỡ nhịp phim vì vài cử chỉ thân mật này. Hai lần đầu, tôi hơi hé miệng và ngậm lấy viên bắp nhưng lần sau, tôi ngoảnh mặt sang một bên. Dù bị từ chối nhưng Quốc Huy vẫn còn lặp lại hành động này vài ba lần. Sau cùng, tôi nhỏ giọng nói: "Em không ăn bắp nữa đâu, anh đừng đút nữa."

Quốc Huy cười, chỉ vào ly nước ngọt đặt ở giữa hai đứa. "Vậy em muốn uống nước không?"

"Dạ không. Em chỉ muốn tập trung xem phim."

Quốc Huy nhìn chăm chú vào màn hình nhưng tôi biết, anh không chú tâm bởi khi tôi hỏi lại vài chi tiết, anh chẳng nắm được bất kì điều gì.

Kết thúc bộ phim, anh nghiêng người về phía tôi, hôn lên môi tôi.

Tôi nghệt mặt ra. Nụ hôn chỉ kéo dài một giây nhưng dư vị của nó vẫn lởn vởn ở hai cánh môi tôi một lúc lâu. Tôi đứng lên, bước chân gấp gáp hơn, bỏ lại anh phía sau.

Ra đến bên ngoài, chúng tôi sóng vai đi cạnh nhau. Quốc Huy nắm tay tôi và vì phép lịch sự, tôi vẫn chiều lòng anh.

Anh hỏi: "Mình đi dạo thêm vài vòng rồi về, em thấy sao?"

Nhân lúc này, tôi rút tay ra, nhìn đồng hồ đeo tay. "Gần mười giờ rồi nên em muốn về."

"Ừ vậy mình về."

Thang máy quá đông người chờ nên chúng tôi quyết định đi thang cuốn. Trong lúc xuống dưới, tôi chẳng biết nói gì.

Quốc Huy nói: "Nay Vy không gọi em đi đón hả?"

Sau câu nói ấy, anh bật cười. Một nụ cười thoải mái thật sự không có chút giả tạo nào. Tôi mỉm cười khi nhớ đến vẻ mặt của Khánh Vy. "Nay Vy ở nhà, không đi chơi."

"Cuối tuần mà Vy nó chịu ở nhà á? Sao nay hiền dữ vậy không biết."

Tôi mỉm cười. "Ừ. Em cũng thấy lạ."

"Rồi nếu nay Vy kêu em đón mà đúng trong giờ xem phim thì sao? Em có đi không?"

Tôi khựng lại, quay sang nhìn anh. Vẻ mặt tươi rói cho tôi biết đó chỉ là câu hỏi nhằm kéo dài đề tài trò chuyện vui vẻ, không có ý đặt tôi vào tình thế khó xử.

"Vy biết em đi xem phim nên chắc sẽ không gọi em ra đón đâu." Nhưng trong thâm tâm, câu trả lời của tôi là có.

"Ừ, anh cũng nghĩ vậy. Em chiều Vy ghê. Hai đứa như chị em ruột vậy."

Tôi cười tủm tỉm. "Em cũng thấy vậy."

"Em chiều riết Vy nó bướng lắm đó nha."

"Có đâu." Tôi tính nói tiếp nhưng điện thoại đổ chuông, nhìn tên Nữ Hoàng, tôi hơi ngạc nhiên vì nghĩ em gọi tôi đến đón.

Ngoài dự đoán, người đầu dây bên kia nói: "Về ghé mua em ly trà sữa."

"Em muốn uống ở đâu?"

"Đâu cũng được."

"Ngọt nhiều hay ít?"

"Ít thôi."

"Vậy chị chọn chỗ nào đậm vị trà nha?"

"Hổng thích. Uống rồi sợ chút khó ngủ."

"Ừ chị biết rồi."

Tôi cúp máy. Nhờ Quốc Huy chở đến quán trà sữa và ghé mua một ly. Anh giúp tôi treo ly trà sữa lên xe. Trên đường về, Quốc Huy nắm cánh tay tôi, muốn tôi vòng tay ôm anh. Nhưng tôi không làm được. Chắc là do tôi vẫn còn ngại tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Tôi tự tìm cho mình một lý do thích hợp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC